← Ch.1370 | Ch.1372 → |
Chương 1701
"Không sao, tôi biết anh làm thế vì tốt cho tôi, lần này tôi xin nhận, nhưng lần sau đừng nên làm vậy nữa." Phương Đóa hiểu ý mỉm cười.
Mục Nhiễm Tranh cảm thấy nụ cười này rất thân thiện, hai người trò chuyện vui vẻ suốt cả bộ phim.
Xem phim xong, hai người đi tản bộ trên phố. Phương Đóa không về nhà quá muộn, về cơ bản cô ta sẽ về nhà trước mười giờ tối.
Đến giờ, cô ta nói phải về.
"Tôi đưa cô về nhé?"
"Hôm nay thì không cần, mấy ngày nay anh bận rộn suốt rồi, khó có được buổi hôm nay được về nhà sớm thì về nghỉ ngơi đi, tài xế của bố tôi sẽ đến đón tôi."
Phương Đóa từ chối một cách thân thiện, ngay cả lý do từ chối cũng khiến Mục Nhiễm Tranh cảm thấy cô ta luôn suy nghĩ cho mình.
"Vậy cũng được, tôi nhìn cô đi rồi về sau."
Hai người họ lại đi bộ đến chỗ vỉa hè, tài xế của Phương Đóa đã chờ ở đó.
"Nhiễm Tranh, công việc của anh dạo này có nhiều không?"
"Cũng khá nhiều."
"Vậy anh phải chú ý giữ gìn sức khỏe, đừng để mình mệt mỏi quá, còn trẻ cũng đừng làm việc quá sức."
"Được."
"Khi nào anh có thời gian thì chúng ta đi ngâm suối nước nóng đi? Chất lượng nước ở trung tâm suối nước nóng của nhà chúng tôi đã được khoa học kiểm định, còn có nhiều loại khoáng chất rất tốt cho cơ thể."
"Vậy tôi nhất định phải thử một lần, khi nào hẹn cô sau nhé."
Phương Đóa khẽ mỉm cười và gật đầu, cô ta phất tay với Mục Nhiễm Tranh rồi ngồi vào trong xe.
Mục Nhiễm Tranh nhìn xe của Phương Đóa rời đi, đang định về bãi đỗ xe lấy ô tô của mình thì thấy được một bóng người quen thuộc sau lưng.
Lê Thấm Thấm!
"Ảnh để lại học tán gái cơ à?" Lê Thấm Thấm đút hai tay trong túi, nhìn Mục Nhiễm Tranh với ánh mắt săm soi.
"Ồ, bố cô không đánh mông cô, bắt cô ở nhà viết bản kiểm điểm à?" Mục Nhiễm Tranh cười, trong mắt anh Lê Thấm Thấm vẫn là trẻ con, chẳng qua là một cô gái rất mưu mô thôi.
"Mục Nhiễm Tranh, tôi cho anh biết, tôi với anh thề không đội trời chung! Nếu không phải vì anh thì tôi đã không rơi vào kết cục như vậy!" Lê Thấm Thấm chỉ muốn xông lên cắn xé Mục Nhiễm Tranh!
"Vậy tôi cũng muốn nghe xem cô rơi vào kết cục thế nào? Bố cố phạt cô kiểu gì thế?"
"Liên quan quái gì đến anh!"
Mục Nhiễm Tranh nhún vai tỏ vẻ chẳng hề gì: "Đúng là không liên quan đến tôi, con nít thì nên về nhà sớm đi, tránh về muộn mông bị ăn đòn."
Nói xong anh nghênh ngang đi đến bãi đỗ xe.
Lê Thấm Thấm vừa định đuổi theo thì tài xế gọi cô ta lại: "Cô chủ, phải về thôi, nếu không về sếp Lê sẽ tức giận."
"Hừ, chờ đấy cho tôi!" Lê Thấm Thấm giậm mạnh chân rồi chui vào trong xe.
Mấy hôm nay, dù cô ta đi đâu hay làm gì đều có người theo dõi, bởi vì chọc giận Lê Hán Giang nên gần đây đối phương cắt tiền tiêu vặt của cô ta, thế cho nên cô ta chẳng làm được gì cả.
Chương 1702
Trong khoảng thời gian này cô ta ngoan ngoãn một chút vẫn hơn. Cô ta ngồi xe về nhà, rồi đi vào phòng mình.
Đầu gối vẫn hơi đau, Lê Thấm Thấm xắn ống quần lên, hai đầu gối vẫn còn vết bầm tím nhàn nhạt, cô ta lấy thuốc nước ra xoa đi xoa lại chỗ bị bầm ấy.
"Mục Nhiễm Tranh, đồ khốn, nếu không báo được mối thù này thì tôi thề không làm người!"
Hình như cô ta vừa mới nghe thấy Mục Nhiễm Trang và cô nàng kia bàn về trung tâm suối nước nóng gì đó?
"Anh làm hỏng chuyện tốt của tôi, vậy tôi cũng phá hủy chuyện tốt của anh!"
Lê Thấm Thấm hạ quyết tâm!
Một tuần sau, rốt cuộc Mục Nhiễm Tranh cũng điều chỉnh được thời gian của mình, bởi vì trung tâm suối nước nóng là của nhà Phương Đóa cho nên sắp xếp rất dễ dàng.
Vì bây giờ chưa phải mùa đông khách nên cũng không có nhiều người đến đây.
Lần đầu tiên hẹn một cô gái đi ngâm suối nước nóng, Mục Nhiễm Tranh khá là căng thẳng! Vì vậy anh hy sinh rất nhiều thời gian để rèn luyện cơ bắp, dù sao ngâm suối nước nóng thì cũng chỉ mặc độc cái quần bơi mà thôi.
Trước tiên Mục Nhiễm Tranh thay quần áo xong đi đến khu suối nước nóng, anh đeo kính râm, cộng thêm khu vực này hơi nước ngập tràn, không ai chú ý đến anh chính là Mục Nhiễm Tranh cực kỳ nổi tiếng.
Mục Nhiễm Tranh tìm một góc ít người rồi xuống ngâm mình, dòng nước ấm áp khiến cho mỗi tế bào trên cơ thể đều cảm thấy khoan khoái.
"Hello, anh à anh có cần phục vụ đặc biệt không?"
Một giọng nói ngọt ngào mang theo hơi nóng chui vào trong tai khiến lòng anh ngứa ngáy.
Nơi đứng đắn thế này mà lại có phục vụ đặc biệt ư?
Mục Nhiễm Tranh quay đầu lại nhìn, tuy cô gái trước mặt đeo kính nhưng anh nhìn một cái là nhận ra ngay, không ngờ lại là Lê Thấm Thấm!
"Lê Thấm Thấm, cô giở trò quỷ gì thế?" Mục Nhiễm Tranh lấy kính của cô ta xuống luôn.
Lê Thấm Thấm mặc đồ bơi màu đỏ rực, trông cực kỳ diễm lệ ở khu suối nước nóng này.
"Ảnh đế, anh hoảng cái gì chứ? Chúng ta chỉ là tình cờ gặp nhau thôi mà."
"Tôi nói cho cô biết, đừng có mà làm loạn! Chuyện lúc trước đã qua rồi."
"Với anh thì qua rồi, nhưng với tôi thì chưa qua được đâu." Lê Thấm Thấm cau mày.
"Rốt cuộc cô muốn thế nào?" Mục Nhiễm Tranh nhìn xung quanh với vẻ bất an, may mà Phương Đóa vẫn chưa xuất hiện.
"Hôm nay tôi đến để ngâm suối nước nóng, chứ tôi còn muốn thế nào nữa. Anh sợ cái gì!"
Cô ta đang nói thì Phương Đóa đến.
Thấy Phương Đóa tới, Lê Thấm Thấm lập tức khoác tay Mục Nhiễm Tranh.
"Anh Mục, sao dạo này anh không đến chỗ bọn em chơi? Các chị em chỗ bọn em đều mong chờ anh lắm, còn có mấy cô nàng vẫn còn zin đấy! Chỉ chờ anh Mục thôi!"
"Cô điên à Lê Thấm Thấm!" Mục Nhiễm Tranh phẫn nộ quát lên.
"Ôi trời anh Mục, sao anh dữ thế, lần trước anh còn khen em đẹp lắm mà, còn nói da em nuột lắm, sờ rất là mịn màng trơn láng. Có phải anh có cô nào khác rồi không?"
Phương Đóa bình tĩnh đi tới: "Gặp được người quen à?"
"Đúng vậy, đúng vậy! Tôi và anh Mục rất quen thuộc đó, anh Mục là khách quen ở chỗ chúng tôi! Bao nhiêu cô gái đều khen kỹ thuật giường chiếu của anh ấy rất lợi hại!" Lê Thấm Thấm nói một cách mờ ám.
Phương Đóa cười lúng túng: "Vậy hai người trò chuyện đi!"
Nói xong cô ta đi ngâm suối nước nóng luôn.
Mục Nhiễm Tranh trợn mắt và hất tay Lê Thấm Thấm ra: "Lê Thấm Thấm, cô bị điên à?"
"Hừ, biết sự lợi hại của tiểu thư đây chưa? Anh phá hỏng chuyện tốt của tôi, tôi cũng phá hỏng chuyện tốt của anh, cái này gọi là ăn miếng trả miếng, nợ máu trả bằng máu!"
"Đi ra!" Mục Nhiễm Tranh chạy ngay đến chỗ Phương Đóa: "Phương Đóa, cô đừng hiểu lầm, cô gái vừa rồi..."
"Anh không cần giải thích, tôi hiểu mà, anh không phải người như thế."
Quả thật Mục Nhiễm Tranh sợ đến mức toát mồ hôi lạnh, anh vừa định giải thích với Phương Đóa thì không ngờ đối phương lại thấu tình đạt lý như vậy.
"Cô ấy vừa nói tôi..."
"Vừa nhìn đã là biết cô gái ấy nói không phải thật rồi, tôi nhìn ra được mà, cô ấy cố ý nói như thế chắc hẳn là cũng ngưỡng mộ anh, hoặc là anh đắc tội cô ấy?"
Mục Nhiễm Tranh rất ngạc nhiên, không ngờ Phương Đoá lại suy đoán chính xác!
"Đúng là dạo trước tôi đắc tội cô ấy, nhưng cũng là vì giúp chú tôi."
"Không sao, tôi tin anh."
Sự tin tưởng là vô cùng quý giá.
Phương Đóa mặc đồ bơi màu trắng, bộ đồ bơi vừa không bảo thủ cũng chẳng quyến rũ ấy lại làm nổi bật vóc dáng hoàn mỹ của cô ta.
Điều khiến Mục Nhiễm Tranh kinh ngạc là Phương Đóa còn có cơ bụng số mười một. Xem ra bình thường cô ta cũng thường xuyên tập thể hình.
Lê Thấm Thấm đứng bên cạnh nhìn Phương Đóa vừa có diện mạo xinh đẹp vừa có dáng người nóng bỏng, rồi lại nhìn phần ngực vẫn đang ở giai đoạn dậy thì của mình.
"Có gì hơn người chứ, không phải là ngực bự thôi à? Hứ!"
Lần này Lê Thấm Thấm không đạt được mục đích của mình, đành phải bĩu môi tránh ở một bên.
Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, cô ta cũng không vội lúc này.
Mục Nhiễm Tranh và Phương Đóa ngâm suối nước nóng xong thì lại đến tiệm cà phê trong trung tâm uống cà phê và trò chuyện vui vẻ.
Xuyên qua cửa sổ thủy tinh, Mục Nhiễm Tranh phát hiện có mấy người đàn ông mặc âu phục đi vào đưa Lê Thấm Thấm đi.
Dường như Lê Thấm Thấm chẳng muốn chút nào, cô ta còn la hét không ngừng: "Tôi không muốn ra nước ngoài, đánh chết cũng không muốn ra nước ngoài!"
Mục Nhiễm Tranh trơ mắt nhìn Lê Thấm Thấm bị đưa đi, cảm thấy trong lòng rất khó chịu.
Không biết tại sao anh bỗng có cảm thấy tội lỗi, nếu không có sự can thiệp của anh thì Lê Thấm Thấm cũng sẽ không rơi vào kết cục như thế.
Phương Đóa nhìn hình ảnh ngoài cửa sổ.
Chương 1704
"Một cô gái luôn sống trong nhung lụa như cô ấy, vì gia cảnh giàu có cho nên từ nhỏ đã không biết cố gắng, thành tích học tập kém cỏi, ỷ vào trong nhà có tiền nên điêu ngoa tùy hứng, không coi ai ra gì. Học sinh cá biệt như vậy ra nước ngoài chỉ làm tình nhân cho đám du côn cắc ké thôi."
Phương Đóa vừa thưởng thức cà phê vừa phân tích.
Mục Nhiễm Tranh nghe được ý kiến này thì khá là kinh hãi, tuy anh cảm thấy Phương Đóa nói có lý nhưng Lê Thấm Thấm tuy xảo quyệt nhưng cũng chưa đến mức xấu xa như vậy.
"Thật ra, tôi cảm thấy tuy Lê Thấm Thấm không phải người tốt, nhưng sinh hoạt cá nhân của cô ấy cũng không đến mức hỗn loạn như vậy."
"Thế giới ở nước ngoài phức tạp lắm, chờ khi cô ấy đi chừng nửa năm hay một năm thì sẽ thay đổi. Lúc tôi ở nước ngoài, rất nhiều du học sinh nữ đều như vậy hết, khác hẳn khi ở trong nước. Đám du côn nước ngoài cũng chuyên tìm du học sinh nước chúng ta."
Phương Đóa có kinh nghiệm du học, đương nhiên cô ta có quyền lên tiếng.
"Không đến nỗi vậy chứ?"
"Sao lại không đến nỗi? Có câu không ai giàu ba họ, giống như cô nhóc này ấy, không biết tiến thủ, học hành chẳng ra sao, sớm muộn gì cũng sẽ bị xã hội đào thải, mà sự nghiệp do bố cô ấy dựng nên cũng sẽ bị hủy hoại trong tay cô ấy thôi. Từ nhỏ không được giáo dục tốt, chẳng trách được người khác."
Mục Nhiễm Tranh nhếch môi cười, từ nhỏ anh cũng học hành lẹt đẹt, may mà có được một gương mặt đẹp trai, có ưu thế bẩm sinh, bước vào giới giải trí, debut từ nhỏ mới có anh của ngày hôm nay.
Nếu anh không vào giới giải trí thì có lẽ anh cũng sẽ giống Lê Thấm Thấm vậy, bởi vì gia cảnh giàu có mà không có chí tiến thủ, cũng không có tài cán gì.
"Chúng ta đừng nói về cô ấy thì hơn. Nhiễm Tranh, chúng ta cũng tiếp xúc vài lần rồi, tính tôi bộc trực, tôi muốn hỏi anh có ý kiến gì về tôi không?"
"Ý kiến? Tôi không có ý kiến gì cả!"
Mục Nhiễm Tranh hoàn toàn không biết Phương Đóa đang nói đến phương diện nào.
"Vậy chúng ta có thể xác định quan hệ được rồi chứ?"
Điều này khiến Mục Nhiễm Tranh khá ngạc nhiên, không hổ là du học sinh về nước, năng lực tiếp thu của đối phương về phương diện tình cảm rất cao!
"Ban đầu chúng ta gặp nhau thông qua việc xem mắt, đều biết rõ gia đình của nhau, bây giờ anh cũng có hiểu biết nhất định về tôi rồi và tôi cũng thế. Nếu có thể tôi muốn xác định quan hệ của chúng ta."
Quả thật Mục Nhiễm Tranh có chút thích Phương Đóa, chẳng qua những lời này lại để cho bên nữ nói ra làm anh cảm thấy hơi mất tự nhiên.
"Tôi mới là người nên hỏi cô chứ nhỉ? Sao ngược lại là cô nói ra thế?"
"Tôi cảm thấy đâu có vấn đề gì, ai nói cũng như nhau thôi. Xã hội bây giờ cái gì cũng phải nhanh, đừng lãng phí thời gian của nhau, nếu thấy hợp thì tiếp tục, không hợp thì chia tay." Phương Đóa nghiêng đầu, dường như không cảm thấy có gì là không thích hợp cả.
"Cũng đúng, mọi người đều bận rộn, dĩ nhiên phải nhanh thôi."
"Vậy anh có kế hoạch gì cho tương lai của chúng ta không?"
Nghe cô ta hỏi câu này, Mục Nhiễm Tranh suýt phun ra cà phê ra ngoài.
Đến cả tương lai của chính mình anh cũng chẳng có kế hoạch gì chứ đừng nói là tương lai của hai người họ. Cho tới bây giờ, sự nghiệp diễn viên của anh đều do quản lý lo liệu.
Chương 1705
Từ trước đến nay anh không phải là một người có kế hoạch.
"Nói như vậy là cô có kế hoạch rồi?" Mục Nhiễm Tranh cố tỏ ra bình tĩnh.
"Đúng vậy, tôi cảm thấy con người của anh rất tốt, về phương diện đối nhân xử thế cũng hợp gu của tôi, vóc dáng đẹp, gương mặt điển trai, nhất định tương lai con cháu chúng ta sẽ thừa hưởng gen ưu tú của hai chúng ta."
Con cháu?
Mục Nhiễm Tranh vừa uống cà phê vừa nghe Phương Đóa nói.
"Kế hoạch trước mắt của tôi là sang năm kết hôn, sau đó lập kế hoạch chăm sóc thể để sinh con, nhân lúc còn trẻ thì giải quyết vấn đề con cái sớm, như thế chúng ta có thể bận rộn với sự nghiệp của mình. Về con cái, kế hoạch của tôi là đẻ hai đứa, nếu đứa đầu là con trai thì đương nhiên là tốt nhất, nhưng suy xét đến việc anh có thể sẽ thích con gái, cho nên vẫn là sinh hai đứa."
Đầu óc của Mục Nhiễm Tranh vận động hết công suất, suýt nữa không theo kịp tư duy của Phương Đóa!
"Sao trông anh giống như không đồng ý lắm?"
Phương Đóa dừng lại quan sát Mục Nhiễm Tranh.
Mục Nhiễm Tranh vội lắc đầu: "Không phải, tôi đang lắng nghe cô nói rất nghiêm túc."
"Anh không có ý kiến gì thì tốt. Với cả kế hoạch cuộc đời của bản thân anh nữa, tôi cảm thấy anh có thể giành được giải thưởng quốc tế lớn, anh cũng đã lấy hết các giải thưởng trong nước rồi nhưng giải thưởng quốc tế vẫn chưa được cái nào."
Mục Nhiễm Tranh cười gượng: "Trước kia tôi từng đóng phim nước ngoài nhưng cảm giác không hợp lắm, cho nên quay lại phát triển trong nước."
"Thời gian dài tự nhiên sẽ thích ứng được thôi. Nói thật, trình đồ điện ảnh trong nước cứ sản xuất phim truyền hình thôi, tôi cảm thấy chênh lệch rất lớn với nước ngoài, giải thưởng trong nước chỉ cần anh hơi cố gắng một chút hoặc có chút thiên phú là đều lấy thưởng được, còn giải thưởng nước ngoài mới thật sự chứng minh thực lực của anh."
"Có cơ hội nhất định tôi sẽ giành giải." Mục Nhiễm Tranh cũng không biết mình có thể nói gì.
Có thể thấy được, Phương Đóa là một người giỏi hoạch định cuộc đời, cô ta rất tích cực vươn lên, không thỏa mãn với tình trạng hiện tại, tất cả những điều ấy là thứ mà Mục Nhiễm Tranh không có.
"Nếu anh cũng có thiện cảm với tôi, cảm thấy hai chúng ta có thể tiếp tục phát triển thì tôi sẽ nói với người nhà xác định quan hệ với anh, tôi muốn anh cũng thẳng thắn với người nhà."
"À... được."
"Chúng ta có thể bàn bạc chuyện đến nhà tôi ăn bữa cơm, sau đó sẽ đến nhà anh làm quen với bố mẹ hai bên."
"Được."
Nhưng chẳng hiểu sao Mục Nhiễm Tranh lại cảm thấy sởn gai ốc.
Anh không cảm thấy quan hệ của hai người họ vậy mà lại phát triển thuận lợi như thế, chẳng mấy chốc họ đã lên lịch hẹn đến Phương Đóa, sau đó lại đến nhà anh.
Ở nhà họ Mục, Phương Đóa thể hiện rất xuất sắc, tất cả mọi người đều khen cô ta là một cô gái có học thức và lễ phép.
Từ khi đưa Phương Đóa về nhà, Mục Nhiễm Tranh không còn bị giục kết hôn nữa.
Sau khi ra mắt phụ huynh của hai bên, cuộc sống trở nên bình tĩnh lại, thỉnh thoảng Phương Đóa sẽ đến đoàn phim thăm Mục Nhiễm Tranh, lần nào cô ta cũng mang theo một ít đồ ngọt tự làm, trợ lý và quản lý của Mục Nhiễm Tranh đều vô cùng hài lòng về cô ta.
Có lúc anh được rảnh rỗi thì hai người họ sẽ đi hẹn hò, quá trình hẹn hò đôi khi sẽ đi kèm với sự ngọt ngào và lãng mạn.
← Ch. 1370 | Ch. 1372 → |