Vay nóng Tinvay

Truyện:Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi - Chương 1336

Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Hiện có 4621 chương (chưa hoàn)
Chương 1336
0.00
(0 votes)


Chương (1-4621 )

Siêu sale Lazada


Chương 1604

"Được rồi, em chỉ nói như vậy thôi, anh nghĩ kỹ đi. Em nghĩ nếu anh thật sự muốn chịu trách nhiệm với cô Lý thì không chỉ đơn giản là lấy cô ấy đâu."

Tô Lam đứng dậy vỗ vai Giản Ngọc rồi rời đi.

Giản Ngọc cẩn thận suy nghĩ về lời nói của Tô Lam.

Anh ta có yêu Lý Như Kiều không? Anh ta có thích Lý Như Kiều không?

Anh ta đã tự hỏi bản thân mình rất nhiều lần.

Tô Lam trở lại tòa nhà, vừa định đi đến phòng cho trẻ để xem Tam Tam và Tiểu Thất.

Tiểu Thất gần đây đã lớn hơn rất nhiều, trong thời gian này sẽ công bố rằng Tiểu Thất là con của họ.

Quan Triều Viễn xuất hiện ở hành lang và chặn đường cô.

"Em đi tìm anh ấy làm gì? Không phải anh đã nói với em rồi sao, ngày mai ngày kia nhất định sẽ đi hưởng tuần trăng mật!"

Quan Triều Viễn rất bất mãn về việc Tô Lam âm thầm đi tìm Giản Ngọc, anh chỉ có thể nhìn thấy từ cửa sổ.

Lại còn vỗ vai anh ta nữa chứ!

"Em chỉ sợ ngày mai ngày kia chuyện này cũng không xong được đâu."

"Sao lại không xong được chứ, anh ra liên hoàn kế như vậy! Nếu vẫn không xong thì anh biết giấu mặt mũi đi đâu?"

"Anh thực sự cho rằng với kế hoạch của anh, anh Ngọc và cô Lý có thể thực sự hạnh phúc ở bên nhau sao?"

"Ai quan tâm anh ấy hạnh phúc hay không chứ!"

"Anh nói chuyện như thế này thật quá vô trách nhiệm, dù sao anh ấy cũng là anh trai của chúng ta và là anh em sinh đôi của anh. Sao anh có thể đối xử với anh ấy như vậy?"

Tô Lam luôn chịu đựng hàng loạt những chuyện vô lý của Quan Triều Viễn rồi, nghĩ rằng nếu Quan Triều Viễn có thể thúc đẩy chuyện này thì cũng không phải là chuyện xấu gì.

Nhưng không ngờ Quan Triều Viễn lại có thể nói ra lời như vậy!

"Em lớn tiếng với anh gì chứ? Em vì anh ấy mà lớn tiếng với anh? Tô Lam, em bị sao vậy?"

Quan Triều Viễn trợn mắt nhìn chằm chằm Tô Lam.

"Em có thể sao chứ? Phiền anh đừng có động một tý là ghen được không? Em đi khuyên anh ấy, nói với anh ấy mấy câu, vỗ vai anh ấy thôi mà, còn có gì không đúng sao? Anh ấy là anh trai của anh đấy!"

Tô Lam mấy ngày nay luôn kìm nén cơn tức giận của mình, hôm nay rốt cục cũng không thể chịu nổi nữa, bộc phát ra ngoài.

"Là anh trai anh cũng không được, anh ấy không chỉ là anh trai anh, còn là người theo đuổi em! Đã từng tặng hoa cho em, muốn ở bên cạnh em!"

"Cho nên vì chuyện này mà anh cưỡng ép anh ấy và cô Lý ở bên nhau sao? Anh thật quá ích kỷ!"

"Anh ích kỷ à, anh vì ai chứ, còn không phải vì em sao!"

Nghe Tô Lam chỉ trích mình như vậy, Quan Triều Viễn càng thêm bực mình.

"Đừng nói là vì em, anh đều là vì chính mình, để bản thân bớt đi một tình địch mà thôi! Quan hệ giữa em và anh Ngọc đã làm rõ từ lâu rồi, anh luôn cố chấp không chịu buông tha, là anh quá hẹp hòi!"

"Anh hẹp hòi, em lại nói là anh hẹp hòi, vì người đàn ông đó mà em lại nói anh là người hẹp hòi!"

Càng nói chuyện, Quan Triều Viễn càng nắm nhiều sơ hở.

Chương 1605

"Lẽ nào không phải sao? Em nói cho anh biết, nếu như anh nói cho em biết ngay từ đầu cô ấy muốn chuốc rượu anh Ngọc, sau đó cho anh ấy uống thuốc thì em tuyệt đối sẽ không đồng ý đâu! Anh chỉ vì muốn đẩy anh ấy ra, trong lúc anh ấy uống say cho anh ấy uống loại thuốc mạnh như vậy! Cái này là vì sức khỏe anh ấy tốt nên không gây ra án mạng, nếu như anh ấy xảy ra chuyện gì thì anh có chịu nổi trách nhiệm này không? Anh hối hận còn không kịp!"

Tô Lam đã nói tất cả những điều cô muốn nói trước đó cùng một lúc.

"Có gây ra án mạng thì cũng không liên quan gì đến em, đó là chuyện của anh được không? Tô Lam, rốt cuộc em nghĩ gì vậy? Có phải em thay lòng đổi dạ rồi không? Sao em cứ bênh anh ấy mãi thế?"

"Lại nữa rồi, lại nói em thay lòng đổi dạ, em không bênh anh ấy, em chỉ nói đúng sai thôi! Sao anh cứ luôn ấu trĩ như vậy, làm ra chuyện ấu trĩ như thế này!"

"Nói anh ích kỷ, nói anh hẹp hòi, bây giờ lại nói anh ấu trĩ, trong lòng em, anh thật sự là kém cỏi như vậy sao?"

Hai người đang đứng trên hành lang cãi cọ với nhau, người giúp việc vội vàng đi tới, không dám nói một lời.

Tô Lam cũng không biết phải nói gì, vừa mới kết hôn, cô cũng không muốn cãi nhau.

"Được rồi, em không cãi nhau với anh nữa." Tô Lam xoay người định rời đi liền thấy Giản Ngọc đang đứng ở cuối hành lang.

Anh ta dựa vào tường, trên mặt nở nụ cười xấu xa.

"Anh..."

Tô Lam cũng không ngờ Giản Ngọc đã lên lầu, cô tưởng anh ta vẫn còn ở trên bãi cỏ.

Quan Triều Viễn cũng sững sờ, vừa rồi anh ta đã nghe hết cuộc đối thoại giữa hai người họ.

"Quan Triều Viễn, cậu được lắm!"

"Em làm sao! Em còn không phải muốn tốt cho anh sao! Anh nên cảm ơn em!"

"Đúng vậy, tôi thực sự nên cảm ơn cậu." Giản Ngọc đi về phía Quan Triều Viễn.

Tô Lam đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, hai người này sẽ không đánh nhau đấy chứ?

"Anh, thật ra..."

"Tô Lam, ở đây không có chuyện của em."

Giản Ngọc sát ý đùng đùng, Tô Lam vội vàng nhường đường.

"Sao vậy? Chẳng lẽ anh còn muốn đánh em à?"

Quan Triều Viễn vừa dứt lời, Giản Ngọc đã đấm vào mặt anh một cái.

"Đệch! Anh ra tay thật đấy à!"

Quan Triều Viễn nào chịu thiệt? Ngay sau đó đánh nhau với Giản Ngọc.

"Hai người..." Tô Lam nhìn hai người đàn ông mà cạn lời, bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn đánh nhau.

Bỏ đi bỏ đi, cô vẫn đi thăm con trai vậy!

Tô Lam đi ngang qua họ đến phòng cho trẻ.

Hai đứa nhóc này lại ăn được ngủ được.

"Mẹ ơi!" Giờ đã biết gọi người khác rồi, thấy Tô Lam đi tới liền mở rộng hai tay và bảo cô bế.

Tô Lam bế Tam Tam đi đến trước nôi, "Gần đây Tiểu Thất thế nào?"

Chương 1606

"Ăn được ngủ được, dạo này tăng mấy cân rồi, mợ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn này đi, thịt nhô ra rồi." Người giúp việc vội vàng đáp.

"Vậy thì tốt."

Đứa bé sơ sinh trong nôi như được chạm khắc bằng ngọc, kết hợp ưu điểm của Mộ Dung Dịch và Tô Nhược Vân, nhất định khi lớn lên sẽ là một soái ca.

Tô Lam vươn tay sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé, "Tiểu Thất, mẹ là mẹ của con."

Tam Tam chỉ vào đứa bé sơ sinh trong nôi.

"Đây là em trai, Tam Tam, sau này con phải bảo vệ em trai mình, sau này hai anh em phải yêu thương nhau, đừng học theo bố và chú của các con, đã lớn như vậy rồi mà còn đánh nhau."

Giản Ngọc và Quan Triều Viễn đánh nhau không ai dám khuyên họ, cuối cùng hai người đã dừng lại.

Giản Ngọc tức giận trở về phòng của mình, Quan Triều Viễn cũng vậy.

Sau đó Quan Triều Viễn và Tô Lam bắt đầu chiến tranh lạnh, ai cũng không để ý đến người kia.

Khi Tô Lam trở lại phòng ngủ, Quan Triều Viễn đang hờn dỗi ngồi trên ghế.

Trên mặt anh có mấy vết bầm tím, hình như cằm cũng bị sưng.

"Hừ!" Nhìn thấy Tô Lam đi vào, Quan Triều Viễn vội vàng quay đầu sang một bên tỏ ý bất mãn.

Tô Lam còn không nhìn anh, bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Quan Triều Viễn thấy Tô Lam bắt đầu dọn đồ liền không nhịn nổi nữa.

"Em định làm gì?"

"Hôm nay em ngủ với con trai."

"Tô Lam, em thật sự càng ngày càng quá đáng! Anh bị đánh thành như vậy mà em còn không có hỏi một câu?"

Hôm nay Quan Triều Viễn thật sự rất tức giận, từ khi gỡ bỏ phong ấn, tốc độ và sức mạnh của anh giảm đi rất nhiều, cũng không khác gì Giản Ngọc.

Tô Lam không thèm để ý đến anh, tiếp tục thu dọn đồ đạc của mình.

"Này! Anh bị anh ấy đánh là vì em! Đều là vì em! Em lớn tiếng với anh gì chứ, để anh ấy biết đúng không, anh tốn công vô ích rồi! Bây giờ em còn không nói một câu nào mà còn muốn tách phòng với anh?"

Tô Lam cầm đồ của mình và nhìn thẳng vào mắt Quan Triều Viễn.

"Việc anh bị đánh không liên quan gì đến em, chuyện là anh làm, anh phải chuẩn bị tâm lý một ngày nào đó bị anh ấy biết được, hai người đánh nhau là anh tự nguyện, không liên quan đến người khác."

Nói rồi Tô Lam cầm đồ của mình chuẩn bị đi ra ngoài.

"Vậy bọn anh đánh nhau em cũng phải khuyên ngăn chứ?"

"Em nói rồi, là hai người tự nguyện đánh nhau, không liên quan gì đến người khác, tại sao em phải khuyên ngăn?"

Tô Lam mở cửa, đi thẳng ra ngoài.

Quan Triều Viễn tức đến mức muốn nổ tung, người phụ nữ của anh không bênh anh thì thôi đi, nhìn thấy anh bị thương đầy mặt mà còn không liếc mắt nhìn anh một cái!

Bởi vì Giản Ngọc đã biết tất cả những chuyện này là kế hoạch của Quan Triều Viễn, nên cũng không đến gặp Lý Như Kiều.

Anh ta đã chuẩn bị để kết hôn với Lý Như Kiều rồi.

Lý Như Kiều đương nhiên cũng nghe nói về chuyện này, cũng biết rằng hai người đã đánh nhau, vì vậy cô ta chạy đến phòng cho trẻ để tìm Tô Lam.

Chương 1607

"Chị Tô Lam, em phải làm sao đây?"

Lý Như Kiều đột nhiên mất đi sự ủng hộ của Quan Triều Viễn liền hoảng sợ.

"Cô Lý, không giấu gì cô, ngay từ đầu cô không nên tin anh ấy, con người anh ấy làm việc gì cũng không đáng tin."

Lý Như Kiều cũng vô cùng chán nản, bây giờ thì hay rồi, chuyện không thành, ngược lại vì chuyện lên kế hoạch mà khiến Giản Ngọc càng thêm ghét cô ta hơn.

"Bây giờ tôi cũng rất hối hận, nhưng mọi chuyện đã xảy ra rồi, tôi phải làm sao đây? Chị Tô Lam, chị có thể nghĩ cách giúp tôi được không?"

Lý Như Kiều buồn bã nhìn Tô Lam.

"Cô Lý, thật ra tôi nghĩ hai người ở bên nhau cần phải có tình cảm, loại tình cảm này không phải tình thân, không phải tình bạn mà là tình yêu. Cô phải xác định tình cảm của mình dành cho anh ấy là loại nào."

Tô Lam ôm Tiểu Thất vào lòng và nhẹ nhàng vỗ nói: "Tôi nói một cậu có thể có chút thẳng thắn, tôi không tham gia vào tình cảm của hai người, tôi không có quyền lên tiếng, tôi chỉ có thể đứng ở góc độ của một người ngoài cuộc để nói. Đầu tiên cô phải làm rõ tình cảm cô dành cho anh ấy có phải tình yêu không?"

Lý Như Kiều không nói gì, cô ta chỉ là một cô gái mới bước sang tuổi hai mươi, không đi học, luôn theo cạnh Giản Ngọc, cũng chưa ai nói với cô ta những điều này.

"Cơ thể con gái rất quý giá, phải dành cho người mình thực sự yêu chứ không phải dùng nó để mưu tính."

"Em biết lỗi rồi, nhưng bây giờ cũng không có cách nào để bù đắp nữa."

"Cô Lý, nếu cô nghe lời tôi thì tạm thời rời đi, cô tự mình suy nghĩ xem tình cảm cô dành cho anh ấy có phải tình yêu không, cũng cho anh ấy thời gian và không gian để suy nghĩ xem rốt cuộc anh ấy có thể đón nhận cô không."

Lý Như Kiều gật đầu, "Chị Tô Lam, em nghe lời chị."

"Thật ra tôi cảm thấy chưa chắc anh đã không thích cô, anh ấy chỉ không bước qua được ranh giới của mình thôi, anh ấy cảm thấy bản thân là người đã nuôi cô khôn lớn, nếu như anh ấy chiếm hữu cô, cưới cô thì trong lòng anh ấy cảm thấy có lỗi. Cho nên cô cũng đừng vội, thời gian sẽ chứng minh tất cả."

Lý Như Kiều trịnh trọng gật đầu.

Tối hôm đó được định sẵn là sẽ có sự thay đổi.

Quan Triều Viễn nằm trong phòng ngủ trăn trở mãi không ngủ được, vết thương trên mặt cũng không xử lý, mà cũng không có tâm trạng xử lý.

Trên chiếc giường lớn như vậy chỉ có một mình anh, lúc trước khi Tô Lam còn ở đây anh luôn cảm thấy giường quá nhỏ, bây giờ không có Tô Lam anh lại cảm thấy giường quá trống trải.

Anh cũng rất ngạc nhiên, thân hình nhỏ bé của cô có thể chiếm nhiều diện tích như vậy sao?

Vẫn không ngủ được, Quan Triều Viễn lật chăn ngồi dậy.

Gọi người giúp việc tới.

"Anh Quan, anh cần gì?"

"Tôi bị sốt rồi."

"Bị sốt rồi, có cần đến bệnh viện không? Hay là cần thuốc hạ sốt?"

"Không cần, gọi mợ chủ tới đây, nói với cô ấy là tôi bị sốt rồi."

Chương 1608

Người giúp việc không hiểu gì, mợ chủ nhà họ biết chữa bệnh từ khi nào vậy.

"Ồ, vâng, tôi đi ngay."

Tô Lam đã ngủ say trong phòng cho trẻ rồi, người giúp việc vội vàng chạy tới gõ cửa.

"Mợ chủ, mợ chủ, không hay rồi, cậu chủ bị ốm rồi."

Tô Lam mơ màng tỉnh dậy, sợ sẽ làm ồn lũ trẻ nên vội chạy ra mở cửa.

"Xảy ra chuyện gì thế?"

"Cậu chủ bị ốm rồi?"

"Bị bệnh gì? Sức khỏe của anh ấy tốt như vậy." Tô Lam luôn cảm thấy Quan Triều Viễn sẽ không bị ốm.

"Bị sốt ạ."

"Bị sốt? Ban ngày vẫn khỏe mà."

Chính xác mà nói, khi cô dọn đồ ra khỏi phòng ngủ thì Quan Triều Viễn vẫn khỏe.

"Đúng là cậu chủ bị sốt rồi ạ, mợ mau qua đó xem đi."

Tô Lam suy nghĩ, người giúp việc cũng không dám lừa cô, lúc trước sức khỏe của Quan Triều Viễn rất tốt, nhưng anh đã gỡ bỏ phong ấn, anh đã là người thường rồi, ăn lương thực ngũ cốc đương nhiên cũng sẽ bị ốm thôi.

Tô Lam lập tức mặc áo và bước nhanh vào phòng ngủ.

Quan Triều Viễn nghe được tiếng bước chân vội vàng nằm lên giường, đặt nhiệt kế lên trên tủ đầu giường.

Tô Lam bước vào, anh liền giả vờ như mình không biết gì, vẫn nhắm mắt.

"Làm sao vậy?" Tô Lam sờ trán Quan Triều Viễn, "Không sao, không nóng lắm."

Quan Triều Viễn 'vù' ngồi dậy, "Không nóng lắm? Em nhìn đi!"

Vừa nói Quan Triều Viễn vừa nhét nhiệt kế trên tủ đầu giường vào tay Tô Lam.

Tô Lam cầm lên xem và thấy nhiệt độ đã lên đến mức cao nhất rồi!

Bốn mươi hai độ!

Ôi trời, lại sốt cao như vậy sao!

Đây là giới hạn của con người rồi!

Tô Lam nhớ đã từng thấy một số sách viết rằng người bình thường sẽ không sốt cao đến bốn mươi hai độ, chỉ có một số em bé sơ sinh có thân nhiệt tương đối cao mới có khả năng sốt đến bốn mươi hai độ.

"Không được, chúng ta phải đến bệnh viện ngay lập tức!"

"Anh không đi, đi bệnh viện gì chứ!"

Quan Triều Viễn hừng hực khí thế, "Em làm vợ như thế à? Chồng em bị sốt mà em còn chạy đến phòng khác ngủ! Còn chiến tranh lạnh với anh! Em tự mình suy nghĩ lại đi!"

Tô Lam chống nạnh nhìn Quan Triều Viễn, một người đàn ông sốt cao bốn mươi hai độ có thể nói chuyện với cô như thế này sao?

Giọng nói này, khí thế này không giống một người ốm chút nào.

Cô liếc nhìn cốc nước nóng trên tủ đầu giường vẫn còn bốc hơi nghi ngút liền lập tức hiểu ra.

"Sao có thể không đi viện chứ? Đã sốt cao như vậy rồi! Bắt buộc phải tới bệnh viện, mau lên!"

Tô Lam trực tiếp lật chăn của Quan Triều Viễn lên.

Chương 1609

Quan Triều Viễn sửng sốt, anh không bị sốt, cũng không hiểu nhiệt kế này là như thế nào, sẽ không nhầm đấy chứ?

"Thật sự phải đi bệnh viện sao?"

"Đương nhiên rồi, anh sốt cao như vậy, thuốc hạ sốt thông thường sẽ không có tác dụng gì, phải đến bệnh viện tiêm hoặc truyền nước mới được."

"Tiêm, truyền nước á?"

Quan Triều Viễn chưa bao giờ tiêm thuốc chứ đừng nói đến việc truyền dịch, anh chỉ tiêm khi Tô Lam đang ở bệnh viện, chưa truyền nước lần nào.

Khi kim tiêm cắm vào cơ thể Tô Lam, anh rất đau lòng.

Khi đưa Tam Tam đến bệnh viện để tiêm vắc-xin, Tam Tam cũng khóc rung trời lở đất, cho thấy tiêm đau đớn như thế nào.

"Đúng vậy, ước chừng tiêm một mũi thuốc hạ sốt cũng chưa thể hạ sốt được, có thể phải tiêm thêm vài mũi, thuốc hạ sốt đó cũng rất đau."

Quan Triều Viễn nuốt nước miếng, "Em đừng dọa anh."

"Em bị dở hơi đâu mà dọa anh chứ? Anh bị sốt đến mức này rồi, mau đến bệnh viện đi, nhanh mặc quần áo vào!"

"Thật ra anh cũng không có triệu chứng đặc biệt gì, chắc uống hai cốc nước là khỏi rồi, không cần đến bệnh viện rắc rối như vậy đâu. Hơn nữa, sức khỏe của anh tốt như vậy, sẽ không có chuyện gì đâu."

"Sao được chứ, sức khỏe của anh rất tốt là chuyện lúc trước rồi, bây giờ anh đã gỡ bỏ phong ấn rồi, là một người bình thường, ăn lương thực ngũ cốc thôi, cũng sẽ bị ốm, mau dậy đi bệnh viện đi!"

Quan Triều Viễn lần này khó xử rồi, anh vốn chỉ muốn giả vờ ốm để Tô Lam qua bên này, để Tô Lam quan tâm anh, sao lại thành đến bệnh viện rồi?

"Anh có đi không?"

"Anh..."

"Chồng, anh đừng cố chịu đựng nữa, sốt cao bốn mươi hai độ, đầu cũng có vấn đề rồi, bây giờ có phải đầu anh bị hỏng rồi không? Nếu đầu óc anh mà có vấn đề thì em phải làm sao đây?"

Tô Lam nâng mặt Quan Triều Viễn.

"Không nghiêm trọng như vậy chứ?"

"Sao lại không nghiêm trọng như vậy? Sốt là nghiêm trọng nhất! Đầu bị sốt đến mức có vấn đề, về sau biến thành kẻ ngốc, em còn phải nuôi anh nữa. Bây giờ con trai còn nhỏ như vậy, còn có một người bố ngốc nghếch nữa, anh cho rằng thằng bé sẽ nghĩ như thế nào?"

Quan Triều Viễn há hốc miệng nhìn Tô Lam, cô đang nói cái gì vậy?

"Chồng à, em biết anh muốn giữ thể diện, chắc chắn anh không muốn để người khác nói mình là kẻ ngốc. Anh yên tâm đi, đến lúc đó em sẽ tìm một người chồng khác. Em sẽ không để Tam Tam biết rằng thằng bé có một bố là kẻ ngốc đâu. Dù sao tiền của nhà mình đều nằm trong tài khoản của em, anh cũng không cần lo lắng cho bản thân, em nhất định sẽ nuôi anh, nhà mình lớn như vậy chắc chắn sẽ lo miếng ăn chỗ ở cho anh."

"Tô Lam! Anh vẫn còn sống sờ sờ đây này, em lại muốn tìm bố cho con trai anh!"

Quan Triều Viễn đứng lên, nhìn chằm chằm Tô Lam.

"Đúng vậy, trong quá trình trưởng thành và giáo dục một đứa trẻ, không thể thiếu người bố được, anh trở thành tên ngốc rồi, không thể dạy dỗ thằng bé được, đương nhiên em phải tìm bố cho thằng bé rồi!"

Chương 1610

"Anh không phải tên ngốc! Anh cũng sẽ không trở thành tên ngốc, em yên tâm đi! Em từ bỏ suy nghĩ này đi, anh tuyệt đối sẽ không bao giờ cho em cơ hội tìm bố cho Tam Tam đâu! Đây hoàn toàn không phải thân nhiệt của anh! Anh cho nhiệt kế vào nước ấm!"

Tô Lam trợn mắt, "Cuối cùng thì anh cũng thừa nhận rồi, nửa đêm nửa hôm rồi mà còn giày vò em có vui không?"

Tô Lam nói xong đang định đi ra ngoài, Quan Triều Viễn đã kéo cô lại.

"Có phải em nhận ra từ lâu rồi không? Em trêu anh à?"

"Nửa đêm nửa hôm là ai trêu ai chứ? Nếu không phải anh giả vờ bị ốm gọi em tới thì em phải trêu anh sao? Chưa từng thấy người nào bị sốt cao mà lại khỏe như vậy, giọng nói to như vậy."

Quan Triều Viễn thật sự không có cách nào, nhưng dù sao anh cũng không biết con người bị ốm sẽ như thế nào.

"Em vẫn đang giận anh à?"

"Rõ ràng là anh cãi nhau với em, anh làm sai còn không thừa nhận."

"Được được được, anh thừa nhận được chưa?"

"Vậy ngày mai chúng ta sẽ đi hưởng tuần trăng mật, anh đừng quan tâm đến chuyện của anh Ngọc và Cô Lý nữa."

"Nghe lời em hết, được chưa?"

Tô Lam quay người lại, nhìn nụ cười tinh quái của Quan Triều Viễn, đã là vợ chồng già rồi, nửa đêm nửa hôm giày vò cái gì.

"Đêm nay em không được phép trở lại phòng cho trẻ nữa, không có em anh không ngủ được."

Quan Triều Viễn bế Tô Lam về giường, "Em nói xem, dáng người nhỏ nhắn của em chỉ chiếm có một chỗ nhỏ này thôi, không có em ở đây anh liền cảm thấy giường trống trải đến đáng sợ."

——

Sáng sớm hôm sau, Quan Triều Viễn và Tô Lam đang thu dọn đồ đạc và chuẩn bị đi hưởng tuần trăng mật.

Lý Như Kiều đi tới, "Anh Quan, chị Tô Lam, tôi chuẩn bị đi đây, tôi vốn định nói lời tạm biệt với đại ca kết quả phát hiện anh ấy đã đi rồi."

"Anh ấy đi rồi à?"

Tô Lam và Quan Triều Viễn đều giật mình.

"Cái tên này, vừa gặp chuyện là chạy, đáng mặt đàn ông gì chứ!" Quan Triều Viễn tức giận chửi bới.

"Cô Lý, cô định đi đâu vậy?"

Lý Như Kiều lắc đầu, "Tôi vẫn chưa quyết định, trước đây chúng tôi đều sống trong biệt thự tại thành phố S. Đại ca đã giải tán nhóm chúng tôi rồi, mọi người đều đường ai nấy đi, bây giờ tôi vẫn chưa nghĩ ra."

"Hay là như vậy đi, nếu anh đã đi rồi vậy thì cô ở lại đây đi, một cô gái như cô cũng không có nơi nào để đi, cứ để cô rời đi như vậy chúng tôi không yên tâm."

"Nhưng mà..."

"Nhưng mà cái gì? Lam Lam bảo cô ở lại thì cô cứ ở lại! Làm gì có nhiều nhưng mà như vậy! Nơi này lớn như vậy còn không có chỗ để cho cô ở hay sao!"

Đôi khi Tô Lam cảm thấy sự bá đạo của Quan Triều Viễn cũng có ích.

Quan Triều Viễn nói như vậy, Lý Như Kiều cũng đồng ý.

Chương 1611

Dù sao cô ta cũng không biết mình sẽ đi đâu, từ sau khi trải qua lần đầu tiên của một người phụ nữ, cô ta cũng hình như cảm thấy mình đã trưởng thành hơn rồi.

Nhóm anh em của cô ta đều là đàn ông, cô ta cũng không tiện ở cùng với họ.

Quan Triều Viễn và Tô Lam đi hưởng tuần trăng mật, gần như chỉ có một mình cô ta trong hoa viên Crystal rộng lớn như vậy, cô ta cũng không biết mình có thể đi đâu. May mà trong nhà còn có hai đứa trẻ, thỉnh thoảng đến thăm chúng cũng rất tốt.

Quan Triều Viễn và Tô Lam đã dành trọn một tháng cho chuyến du lịch trăng mật, họ đã đến nhiều nơi, dừng chân rồi lại đi.

Điểm dừng chân cuối cùng là một thị trấn nhỏ bình dị ở nước Anh, thị trấn nhỏ này không thuộc khu du lịch nào nên vẫn giữ được khung cảnh nông thôn nguyên bản, rất đẹp và ấm áp.

Tô Lam rất thích nó nên ở lại đây thêm vài ngày.

Họ sống trong một căn biệt thự nhỏ màu trắng ở đây, sáng nay vừa thức dậy, Tô Lam chuẩn bị ra ngoài hái một ít hoa dại về thì nhìn thấy Giản Ngọc đang đứng ở cửa.

"Anh, sao anh lại ở đây?"

Giản Ngọc mỉm cười, "Bố mẹ bảo anh tới."

"Bố mẹ?"

"Sao, không hoan nghênh anh vào ngồi à?"

"Đương nhiên hoan nghênh, mau vào đi!" Tô Lam vội vàng mở cửa cho Giản Ngọc vào.

Giản Ngọc quan sát căn biệt thự nhỏ điền viên bình dị, "Hai người thật biết hưởng thụ!"

"Anh, sao anh lại tới đây?" Tô Lam vội vàng rót cho Giản Ngọc một ly nước.

"Không cần vội, mai anh mới đi mà."

Tô Lam không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cho đến buổi chiều, Quan Hạo, Mục Chỉ Huyên và Tô Kiêm Mặc đều đến.

Đám cưới của cô và Quan Triều Viễn, nếu nói có chút tiếc nuối thì chính là Quan Hạo, Mục Chỉ Huyên và Tô Kiêm Mặc đều không đến.

Dù sao thì thân phận của họ cũng đặc biệt, xuất hiện trong đám đông quá nổi bật nên đã không đến dự đám cưới.

Tô Lam rất vui khi gặp họ ở đây.

Vào buổi chiều, Tô Lam đi siêu thị cùng với Tô Kiêm Mặc, mua một đống rau củ và thịt, chuẩn bị nấu một bữa cơm đoàn viên vào buổi tối.

Tô Lam bận rộn cả buổi chiều, nấu một bàn lớn thứ ăn.

Mọi người đã vào chỗ ngồi.

"Có phải rất có không khí đón Tết không? Gia đình chúng ta cuối cùng cũng được đoàn tụ rồi." Tô Lam là người vui nhất.

Những người ngồi quanh chiếc bàn này đều là những người quan trọng nhất trong cuộc đời của cô, đương nhiên còn có hai đứa nhỏ ở nhà nữa.

"Nâng ly chúc mừng buổi đoàn tụ của chúng ta hôm nay." Quan Hạo nói.

Mọi người cùng nâng ly và uống cạn.

"Tô Lam, chúng ta không đến dự đám cưới của con với Tiểu Viễn được, nhưng chúng ta đã chuẩn bị quà cưới cho các con, đã được gửi đến nhà con rồi, khi nào hai đứa về có thể thấy được." Mục Chỉ Huyên vỗ nhẹ vào mu bàn tay của Tô Lam.

Chương 1612

"Mẹ, khiến mẹ phải vất vả rồi, quà cưới gì chứ ạ? Cả nhà chúng ta đoàn tụ là món quà tốt nhất rồi."

Buổi tối hôm đó mọi người đều vui vẻ thoải mái, Tô Lam uống hơi nhiều, cuối cùng Quan Triều Viễn bế cô về phòng.

Dưới sự kích thích của men rượu, họ ôm hôn đắm đuối sau đó lên giường và làm chuyện xấu hổ.

Đây thực sự là một chuyện rất tuyệt vời.

Việc đầu tiên cô làm khi thức dậy vào sáng hôm sau là lao vào bếp để làm bữa sáng cho mọi người.

"Tô Lam, chỉ cần chuẩn bị cho ba người các con là được."

Giọng của Mục Chỉ Huyên vang lên từ phía sau.

Tô Lam quay lại nhìn mẹ chồng, "Mẹ, không sao đâu, mấy người cũng thế cả thôi mà."

"Không, bọn mẹ phải đi luôn rồi."

"Vội thế mẹ? Mọi người trở về có việc gì sao? Nếu như không có thì ở lại thêm vài ngày đi ạ."

Mục Chỉ Huyên lắc đầu, "Đêm qua là bữa cuối cùng của chúng ta ăn cùng nhau."

Nụ cười của Tô Lam hơi cứng lại, "Mẹ có ý gì vậy ạ?"

"Chúng ta thật sự phải rời đi, sau này chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa." Mục Chỉ Huyên biết câu này nói ra rất tàn nhẫn, nhưng bà vẫn phải nói ra.

"Tại sao chúng ta không thể gặp lại nhau?"

Tô Lam có chút bối rối, "Mẹ, nếu mọi người thấy đến thăm chúng con rất phiền phức thì chúng con có thể đến thăm mọi người mà, tại sao lại không thể gặp mặt chứ?"

Mục Chỉ Huyên bước đến trước mặt Tô Lam và nhẹ nhàng vuốt tóc cô.

"Con à, chúng ta vốn dĩ không phải người trong cùng một thế giới, bây giờ đã đến lúc chia xa rồi."

"..."

"Tiểu Mục đã gỡ bỏ phong ấn, thằng bé có thể ở lại xã hội loài người mãi mãi. Nếu chúng ta ép buộc thằng bé trở lại thế giới của ma cà rồng, hoặc cố đến thăm thằng bé thì sẽ không tốt cho cả con và thằng bé. Một khi bị phát hiện thì hậu quả không thể tưởng tượng được."

"Chúng ta có thể cẩn thận hơn, mẹ yên tâm đi..."

Mục Chỉ Huyên nhẹ nhàng che miệng Tô Lam.

"Con à, chấp nhận hiện thực đi, các con phải trở về thế giới của mình, chúng ta phải trở về thế giới của chúng ta, con và Tiểu Viễn đã có con rồi, sau này con sẽ giải thích với đứa bé như thế nào? Chẳng lẽ con còn muốn nói với bọn trẻ rằng bố của chúng là con của ma cà rồng và con người sao, ông bà nội của chúng đều là ma cà rồng..."

Tô Lam cúi đầu im lặng, bởi vì bọn trẻ còn rất nhỏ, cô cũng không cân nhắc vấn đề này.

Tam Tam đã hơn một tuổi rồi, ước chừng một thời gian nữa thằng bé sẽ có ký ức, có thể sẽ đến tuổi một vạn câu hỏi vì sao, đến lúc đó chắc chắn thằng bé sẽ hỏi tại sao ông bà ngoại lại trẻ như vậy, tại sao họ lại biết bay, có thể chạy nhanh như vậy...

"Tô Lam, con là một cô gái tốt, mẹ biết con và Tiểu Viễn chắc chắn sẽ rất hạnh phúc."

Tô Lam nhào vào vòng tay của Mục Chỉ Huyên, bố mẹ cô đều không còn nữa, từ lâu cô đã coi Mục Chỉ Huyên và Quan Hạo như bố mẹ của mình rồi.

Cuối cùng cũng có bố mẹ của mình, có thể sống một cuộc sống bình thường, nhưng vẫn không được.

"Được rồi, đừng buồn, chúng ta sẽ luôn ở trong lòng các con không phải sao? Mẹ không làm mất nhiều thời gian của con nữa, con đi tạm biệt Kiêm Mặc đi."

Chương 1613

Em trai Tô Kiêm Mặc của cô cũng phải rời đi.

Cho đến khi Mục Chỉ Huyên nói điều này Tô Lam mới nhận ra, chẳng trách hôm qua khi ăn cơm, cô cảm thấy mọi người có gì đó rất lạ, chỉ có một mình cô thấy vui vẻ như vậy.

Thì ra mọi người đều biết sắp phải chia xa, chỉ có cô ngốc nghếch nghĩ đó chỉ là bữa cơm gia đình.

"Chị, chị đừng buồn, bây giờ em sống rất tốt." Nụ cười của Tô Kiêm Mặc vẫn trong sáng và cởi mở như trước.

Tô Lam thở dài và đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt nhẹ khuôn mặt của Tô Kiêm Mặc.

Cô chợt nhận ra rằng đã đến lúc phải thực sự chia xa với em trai mình rồi.

"Chị, chị yên tâm đi, em sẽ đối xử và bố mẹ của chị và anh rể như bố mẹ đẻ của mình. Chúng em đã nói rồi sau này em sẽ là con trai của họ."

Tô Lam yên tâm cười, có lẽ đây là kết cục tốt nhất.

Mục Chỉ Huyên và Quan Hạo có Tô Kiêm Mặc cũng coi như có một chỗ dựa tinh thần.

"Em trưởng thành rồi, có chủ kiến của mình rồi, chị chẳng thể chúc phúc em điều gì, chị biết em rất hiểu chuyện, bên thế giới đó phải thích ứng với thân phận mới của mình, chăm sóc cho họ thật tốt."

"Vâng, em sẽ làm vậy, chị cứ yên tâm một trăm lần đi, em cảm thấy như vậy cũng rất tốt, chúng ta sống trong thế giới của mỗi người, biết mỗi người đều sống rất tốt là được!"

Trên mặt Tô Kiêm Mặc không có một tia buồn bã nào, cậu ấy biết rằng mình không thể buồn vào lúc này, nếu cậu ấy buồn, nỗi buồn của Tô Lam sẽ không thể khống chế được.

"Chị, em đã nghĩ kỹ rồi, em có thể tìm một cô bạn gái ở thế giới ma cà rồng, sau đó bảo cô ấy cùng em chăm sóc bố mẹ, chị nói xem như vậy có được không?"

Tô Lam bật cười, "Em thực sự đã trưởng thành rồi, đã nghĩ đến việc tìm bạn gái rồi đấy."

"Đương nhiên rồi, nhìn chị và anh rể, hai người ngày nào cũng ân ái ngược đãi người nhìn, ngày nào cũng bị hai người cho ăn cơm chó, em cũng muốn yêu đương rồi!"

Hai chị em cùng cười.

Tô Kiêm Mặc từ trong túi lấy ra một bức thư, "Chị, chị có thể giúp em chuyển cái này cho Hân Hân được không?"

Tô Lam biết rằng Mục Nhất Hân chính là nút thắt trong lòng Tô Kiêm Mặc.

"Được, không thành vấn đề."

"Chị cứ nói là phát hiện ra nó khi thu dọn di vật của em là được."

"Chị biết phải nói như thế nào, chăm sóc tốt cho bản thân nhé."

Tô Kiêm Mặc hết lần này đến lần khác đảm bảo sẽ chăm sóc tốt bản thân và bố mẹ.

Ở phía bên kia, Quan Hạo và Mục Chỉ Huyên đang từ biệt hai con trai của họ.

"Ngọc à, niềm vui lớn nhất của bố mẹ là tìm thấy con, nhưng xin lỗi, chúng ta lại phải chia xa một lần nữa rồi."

Áy náy lớn nhất của Mục Chỉ Huyên là Giản Ngọc.

"Không cần xin lỗi đâu ạ, con sống rất tốt."

"Tốt cái rắm, lớn như vậy rồi mà còn không có vợ!" Quan Triều Viễn ở bên cạnh rất bất mãn.

Cả Quan Hạo và Mục Chỉ Huyên đều tập trung vào Giản Ngọc, hoàn toàn không để ý đến anh.

Giản Ngọc giẫm lên chân Quan Triều Viễn.

Chương 1614

"Anh có giẫm chân em thì anh vẫn là đồ không có vợ! Dâng đến tận cửa mà anh còn không cần, đáng đời anh độc thân!" Quan Triều Viễn tiếp tục nói bóng nói gió.

"Được rồi, Tiểu Viễn, con sống rất tốt trong xã hội loài người, đây lẽ nào không phải là trách nhiệm của con sao?" Mục Chỉ Huyên nói.

"Tại sao lại là trách nhiệm của con? Mẹ, có phải mẹ hơi thiên vị rồi không? Ý mẹ là con phải chăm sóc anh ấy thật tốt đúng không? Anh ấy mới là anh cả nhé? Anh ấy nên chăm sóc con mới đúng! Anh ấy còn toàn cướp vợ với con!"

"Ai cướp vợ của cậu?"

"Anh!"

Quan Hạo và Mục Chỉ Huyên nhìn nhau, may mà hai đứa nhỏ không cùng nhau tìm cô, không thì tim họ cũng tan nát rồi!

"Được rồi, được rồi, đừng tranh cãi nữa. Ngọc, con cũng không còn bé nữa, làm bố mẹ đương nhiên đều hy vọng các con được hạnh phúc, nếu như có cơ hội thì đừng bỏ lỡ."

"Vâng."

"Đến đây thôi, chúng ta đi đây, các con chú ý giữ gìn sức khoẻ nhé."

Quan Hạo, Mục Chỉ Huyên và Tô Kiêm Mặc đứng cạnh nhau, cuối cùng đã đến lúc phải chia xa.

Họ cùng vẫy tay chào và rời đi, rời đi nhanh đến mức Tô Lam chỉ kịp chớp mắt.

Quan Triều Viễn ôm chặt Tô Lam vào lòng, "Không sao, sau này em còn có anh và con trai của chúng ta."

Mục Chỉ Huyên quay đầu lại nhìn họ và thở dài, "Tối hôm qua em tiên đoán được Ngọc sắp làm bố rồi."

"Vậy tại sao em không nói? Nghe ý của Tiểu Viễn, hình như bây giờ Ngọc đang ở bên một cô gái." Quan Hạo hỏi.

"Chuyện của bọn trẻ thì cứ giao cho chúng tự mình giải quyết, em tin chúng có năng lực giải quyết mọi chuyện."

"Bố mẹ, chúng ta đi thôi! Không phải mẹ nói muốn ra ngoài chơi sao? Hay là chúng ta đừng về nhà vội, ra ngoài chơi trước." Tô Kiêm Mặc nở nụ cười.

"Cũng được, sau này chúng ta có một đống thời gian ra ngoài chơi."

Ba người họ nhìn nhau cười và đi nhanh hơn.

Ba người ở lại đang ngồi trong phòng, bầu không khí buồn bã, thực ra tâm trạng của họ đều không tốt lắm.

Đương nhiên tâm trạng của Giản Ngọc cũng không tốt hơn bao, khó khăn lắm mới tìm lại được bố mẹ, nhanh như vậy lại trở thành cô nhi rồi, chỉ là anh ta chỉ không muốn thể hiện tình cảm ra thôi.

"Này, bố mẹ đã giao chuyện hôn nhân của anh cho em rồi, rốt cuộc anh nghĩ thế nào?" Quan Triều Viễn hỏi.

"Sao tôi không nghe thấy câu này?" Giản Ngọc hỏi ngược lại.

"Anh không biết đoán ý của họ à? Anh là một người trưởng thành, sao nói chuyện chỉ có thể nghe ý nổi bên ngoài chứ? Phải chú ý đến ý tứ sâu xa bên trong!"

"Ngại quá, tôi không đào ra được!"

"Đó là vì anh ngốc!"

Hai anh em mỗi người một câu, dùng phương pháp cãi nhau này để trút bỏ cảm xúc của họ.

Tô Lam thở dài đi thẳng lên lầu, không có tâm trạng để ý đến họ.

"Tôi không có thời gian cãi nhau với cậu! Cậu đi xem Lam Lam đi."

Chương 1615

Tô Lam nằm bò trên giường, cô không khóc mà chỉ cảm thấy trong lòng rất khó chịu, dù sao thì cô cũng đã làm mẹ, đã biết cách kiềm chế cảm xúc của mình rồi.

"Lam Lam, em có sao không? Đừng buồn, Kiêm Mặc sống rất tốt, sau này lại tìm bạn gái thôi."

Quan Triều Viễn ghé vào tai Tô Lam, "Thực ra làm ma cà rồng cũng rất tốt, nhất là nếu bạn có bạn gái. Họ có thể quan hệ tình dục liên tục mà không bao giờ cảm thấy mệt mỏi, làm mười hai mươi năm cũng không thành vấn đề!"

Tô Lam bị chọc cười, "Sao anh vẫn không nghiêm túc như vậy!"

"Anh không nghiêm túc sao? Anh nói thật mà." Quan Triều Viễn ôm lấy Tô Lam, "Anh sẽ luôn ở bên cạnh em."

Tô Lam ôm Quan Triều Viễn, "Em muốn về nhà thăm con trai rồi, Tam Tam và Tiểu Thất đã không gặp bố mẹ một tháng rồi."

"Được, ngày mai chúng ta đi."

Quan Triều Viễn đi xuống lầu định nói với Giản Ngọc một tiếng, nhưng Giản Ngọc lại đi rồi.

"Tên khốn kiếp này, lại chạy rồi!"

Tô Lam đi xuống lầu, nhìn phòng khách trống rỗng, Giản Ngọc đã biến mất từ lâu.

"Vẫn cho anh chút thời gian đi, có thể anh ấy vẫn không cách nào chấp nhận được, một mình quen rồi."

"Nếu lần sau anh gặp lại mà vẫn bỏ qua cho anh ấy thì anh không phải họ Quan!"

Vì Tô Lam rất nhớ hai đứa trẻ, cộng thêm nỗi đau chia ly khiến cô rất muốn về nhà, nên họ đã kết thúc chuyến du lịch trăng mật và lên đường trở về nhà.

Trở về nhà, ôm Tam Tam vào lòng.

Người phấn khích nhất là Lý Như Kiều.

"Chị Tô Lam, cuối cùng hai người cũng về rồi, ngôi nhà lớn như vậy chỉ có một mình tôi thật sự phiền chết đi được!"

"Trong nhà có nhiều người giúp việc như vậy, nói chuyện với họ cũng được mà."

"Chỉ có vài người có thể nói chuyện thôi, nhưng vẫn còn may, hai đứa con trai của chị rất dễ thương, ngắm chúng mỗi ngày cũng rất tốt."

Trong khi nói chuyện, Lý Như Kiều đột nhiên che miệng.

"Sao vậy? Cô không khỏe sao?"

Lý Như Kiều vội vàng xua tay, "Hai ngày nay phòng bếp nấu nướng quá nhiều dầu mỡ nên dạ dày khó chịu."

"Ồ, thế à, vậy lát nữa tôi dặn họ nấu thanh đạm một chút, chúng tôi không ở nhà người giúp việc cũng không biết chừng mực, thật ngại quá." Tô Lam bày tỏ lời xin lỗi.

"Không sao đâu, em ăn không ở không cũng ngại lắm, chị Tô Lam, em đến phòng bếp lấy sữa chua uống cho bớt ngấy."

Tô Lam gật đầu, Lý Như Kiều đi xuống cầu thang.

Tô Lam không nói cho Lý Như Kiều biết chuyện họ đã gặp Giản Ngọc, lo lắng đứa trẻ Lý Như Kiều này lại nghĩ không thông suốt.

Ước chừng một tháng nay cô ta cũng đã suy nghĩ rất nhiều, xem ra trạng thái tinh thần của cô ta cũng rất tốt.

Tô Lam vội vàng dặn nhà bếp nấu thức ăn thanh đạm hơn.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-4621 )