← Ch.1331 | Ch.1333 → |
Chương 1556
Quan Triều Viễn không vui nhìn Giản Ngọc: "Haiz, anh ở đây ăn chùa uống chùa vừa vừa thôi nhé, có phải nên đi rồi không?"
Tô Lam lập tức dùng cùi chỏ húc Quan Triều Viễn, đó là anh trai ruột của anh, sao có thể nói năng như vậy?
Giản Ngọc chẳng thèm nhìn Quan Triều Viễn, tưởng anh ta muốn ở đây chắc? Ngày nào cũng nhìn hai người dính lấy nhau, anh ta nhìn đủ rồi!
"Này! Đang nói anh đó! Ngày ngày ăn chùa uống chùa nhà em, còn ở đây làm bóng đèn, anh đủ rồi đấy!"
Giản Ngọc lập tức đứng dậy đi thẳng lên lầu, không thèm để ý đến Quan Triều Viễn.
Giản Ngọc đi rồi Quan Triều Viễn càng thêm trắng trợn.
"Sao anh có thể nói chuyện với anh trai như vậy?"
"Anh nói với anh ấy thế nào? Anh nói sự thật mà! Ngày nào anh ấy cũng ăn chùa uống chùa nhà chúng ta, còn làm bóng đèn nữa!"
"Anh thiếu chút đồ ăn, nước uống này à?"
"Thiếu!"
"Em thấy anh thiếu EQ thì có!"
"Này, em đi đâu đấy?"
Tô Lam cũng lên lầu, vừa định đi tìm thì thấy Giản Ngọc bước ra.
Hành lý của Giản Ngọc rất đơn giản, chỉ có một chiếc ba lô.
"Anh..."
"Tô Lam, anh ở nhà hai đứa cũng lâu rồi, đã đến lúc phải rời đi."
"Anh à, anh ấy nói chuyện như thế đấy, anh không cần để ý đến anh ấy. Đây cũng là nhà anh, anh muốn ở bao lâu thì ở." Tô Lam cố gắng giữ lại.
Giản Ngọc bật cười: "Thật không biết Tiểu Viễn tu phúc từ kiếp nào mà lại cưới được người vợ tốt như em. Không phải vì những lời đó của cậu ấy mà anh đi đâu, anh cũng đã có ý định đi từ trước rồi."
"Vậy anh định đi đâu?"
Anh ấy không còn trẻ nữa, cứ lông bông thế này cũng không phải là cách đúng không?
"Em đã quên anh làm gì rồi à? Yên tâm đi, anh sẽ không sao đâu." Giản Ngọc vỗ nhẹ lên đầu Tô Lam: "Thấy hai đứa tình cảm như vậy, chắc lần sau anh về lại được nghe thấy tin vui."
Tô Lam ngượng ngùng đỏ mặt: "Chúng em đang chuẩn bị tổ chức đám cưới. Anh à, khi ấy anh phải tới tham dự hôn lễ của chúng em nhé."
"Để anh xem thời gian thế nào."
"Không được, anh phải hứa với em nhất định sẽ tới!"
"Được rồi, anh hứa."
Hai người nhìn nhau cười rồi gật đầu.
Giản Ngọc rời đi như không hề lưu luyến.
Không biết tại sao Giản Ngọc đi như vậy, Tô Lam lại cảm thấy trong lòng trống rỗng, luôn có cảm giác áy náy.
Nhưng kẻ đầu sỏ kia lại như không có chuyện gì!
"Anh ấy đi rồi?"
Chương 1557
"Đi rồi, anh cũng thật là. Anh ấy là anh trai anh, sao anh lại nói lời khó nghe như vậy?" Tô Lam trừng mắt nhìn Quan Triều Viễn, đôi lúc cô thấy anh nói chuyện thẳng thắn rất đáng yêu, nhưng đôi lúc lại thật sự thấy ghét.
Quan Triều Viễn nhéo eo Tô Lam: "Anh ấy đi rồi mà em còn không nỡ đúng không?"
Tô Lam lại ngửi thấy vị chua: "Em đâu có không nỡ. Được rồi, em không nhắc chuyện này với anh nữa kẻo lại cãi nhau."
"Chẳng ăn ý tí nào, lẽ nào em không nhìn ra anh cố ý nói vậy?" Quan Triều Viễn đẩy trán Tô Lam.
"Cố ý? Vậy anh cũng cố ý đuổi anh trai đi à? Anh có ý đồ gì?"
Tô Lam càng tò mò hơn.
"Em không thấy anh ấy có gì đó không ổn à?"
"Chẳng phải ngày đầu tiên anh ấy đến chúng ta đã thảo luận rồi sao? À đúng rồi, hôm sinh nhật Tam Tam anh với anh trai uống rượu, anh có moi được tin gì không?"
Bây giờ Tô Lam mới nhớ đến chuyện này.
"Không!" Nhắc đến chuyện này, Quan Triều Viễn lại tức giận: "Tên đó kín miệng lắm, biết anh muốn moi tin nên chưa uống được mấy ly đã bảo mình say, sau đó về phòng! Anh còn chưa hỏi nữa!"
"Vậy xem ra anh trai thật sự đã gặp phải vấn đề gì đó."
"Vấn đề liên quan đến phụ nữ." Quan Triều Viễn vô cùng chắc chắn.
"Không phải anh chưa hỏi ra à? Sao đã khẳng định là vấn đề liên quan đến phụ nữ?"
Tô Lam thật sự không biết Quan Triều Viễn lấy tự tin ở đâu ra.
Quan Triều Viễn chỉ vào đầu mình: "Dùng cái này để nghĩ ra đó! Anh ấy coi nơi này của chúng ta là nơi trú ẩn, dù gặp phải vấn đề gì cũng để anh ấy tự đối mặt đi, đến lúc anh ấy phải lấy vợ rồi."
Tô Lam phát hiện Quan Triều Viễn càng ngày càng nhạy cảm, đã biết suy nghĩ cho Giản Ngọc rồi, thật ra trong lòng anh vẫn rất quan tâm người anh trai này.
"Nếu vậy thì em không có gì phải lo lắng nữa."
"Em lo lắng cái gì? Em lúc nào cũng lo cho người đàn ông khác, người đàn ông của em đang ở đây này!" Quan Triều Viễn lập tức quýnh lên.
"Em không lo lắng, em chỉ lo lắng cho anh thôi, được chưa?"
Tô Lam day huyệt Thái Dương, thật sự không biết đến bao giờ người đàn ông này mới sửa được tật xấu ghen tuông!
Ghen với con trai, ghen với anh trai, ghen với cậu, có ai là anh không ghen nữa?
Biệt thự ở ngoại ô thành phố S.
Khu vực ngoại ô thành phố này hoang vu, biệt thự lại bị rừng cây bao trùm, nếu không đi sâu vào rừng thì thật sự không biết ở đây còn có một căn biệt thự.
Người trong thôn gần đó đều biết, nhưng chỉ nghe nói biệt thự này của một ông lão rất giàu, tính tình quái gở, không bao giờ giao du với người khác nên cũng không ai lui tới đây.
Nhưng không ai biết rằng căn biệt thự này là của Giản Ngọc.
Nói là của Giản Ngọc, chi bằng nói là của đội anh, đội trộm mộ với biệt hiệu X.
Gần đây mọi người đều không có khí thế, đã rất lâu rồi Giản Ngọc không quay lại, anh là đội trưởng, không có anh, mọi người cũng không có việc gì làm.
Chương 1558
Trong phòng khách, một người đàn ông mập mạp ngồi trên ghế sofa, mọi người đều gọi hắn là Đại Tráng, bên cạnh hắn là một người tên Khỉ có dáng người chỉ nhỏ bằng một nửa hắn.
Màn hình TV đột nhiên tối đen, Đại Tráng bấm điều khiển vài lần cũng không thấy có tín hiệu.
"Mẹ nó, lại hỏng, mấy lần rồi đấy!"
Khỉ ngáp một hơi rồi co rúc người trên sofa: "Hỏng thì hỏng thôi, dù sao cũng chẳng có bao nhiêu kênh, xem đi xem lại vẫn thế, chán ngắt!"
Đại Tráng ném điều khiển sang một bên: "Đúng thế, đại ca không ở đây thật chán! Cậu nói xem đại ca đi đâu rồi?"
"Đại ca đến không ai biết, đi không ai hay. Làm sao tôi biết anh ấy đi đâu?"
Hai người đang nói thì cửa bỗng nhiên mở ra.
Cả hai cùng nhìn về phía cửa, thấy Giản Ngọc đang đứng ở đó.
"Đại ca!" Hai người đồng thanh hô lên.
Giản Ngọc bước vào với vẻ mặt không cảm xúc.
"Các anh em, đại ca về rồi! Mau ra chào đón!" Đại Tráng gọi mọi người ra.
Binh Binh giỏi thao tác máy tính, đeo kính gọng đen, trông nho nhã lịch sự.
Còn có Chuột suốt ngày thấy ngáp, một ngày ngủ hơn mười tiếng.
Cả đội cộng thêm Giản Ngọc tổng cộng chỉ có sáu người, mọi người đều do có duyên gặp nhau nên mới tạo thành một đội.
"Đại ca về rồi?" Mọi người có vẻ đều rất phấn khích.
"Ừm, thời gian tôi không ở đây mọi người vẫn ổn chứ?"
"Ổn con khỉ! Cuộc sống không có gì thú vị! Đại ca, đã bao lâu chúng ta không xuống mộ rồi? Tôi ngứa tay quá!" Đại Tráng không ngừng than thở.
"Đại ca, tôi dò được đại mộ ở một thị trấn cách đây hơn hai trăm kilomet, hay là chúng ta đến đó đi?" Binh Binh vừa nói vừa đẩy gọng kính.
"Không vội, mấy ngày này chúng ta nghiên cứu trước đã." Trông Giản Ngọc có vẻ cũng uể oải.
"Đại ca về rồi à?" Mọi người nghe thấy có tiếng ai đang chạy, sau đó giọng một cô gái vang lên.
Mọi người cùng nhìn lên cầu thang lầu hai.
Một cô gái đi chân trần đứng đó.
Lý Như Kiều, cô gái duy nhất trong đội, mọi người đều gọi cô là Ớt Nhỏ.
Cô đang tắm thì nghe thấy tiếng gọi của Đại Tráng nên vội vàng lau sạch bọt trên người, quần áo còn chưa mặc tử tế đã chạy ra ngoài.
Mái tóc ướt nhẹp, nước chảy xuống liên tục, trên người cô cũng có rất nhiều nước.
Một thoáng nhìn thẳng vào mắt Giản Ngọc, cô xấu hổ cúi đầu.
"Xem Ớt Nhỏ sốt ruột chưa kìa, dép cũng chưa đi! Ớt Nhỏ của chúng ta nhớ đại ca muốn chết rồi!"
"Đúng đó! Ớt Nhỏ ngày nào cũng nói sao đại ca chưa về!"
Đại Tráng và Khỉ trêu chọc.
"Đừng nói linh tinh." Giản Ngọc nhẹ nhàng để lại câu đó rồi lên lầu, khi đi qua Lý Như Kiều thì dừng lại một chút: "Cẩn thận bị cảm."
Chương 1559
Nói xong Giản Ngọc đi về phòng mình.
"Đại ca về rồi, hôm nay chúng ta phải ăn mừng một bữa! Ở nhà hết rượu rồi đúng không? Đi, đi mua rượu, nhân tiện mua ít đồ ăn về!"
Khỉ cao giọng nói, mọi người đều có vẻ rất hứng khởi.
Căn biệt thự nhanh chóng yên tĩnh trở lại.
Giản Ngọc nằm lên giường, chặng đường đi đến đây anh hơi mệt.
Chuyện hơn một tháng trước tựa như vẫn còn trong tâm trí.
Giản Ngọc vừa nhắm mắt là sẽ lại nhớ đến chuyện đó, anh vốn tưởng sau hơn một tháng bình tĩnh, khi đối mặt với Lý Như Kiều hẳn là sẽ không có vấn đề gì.
Nhưng vẫn...
Lý Như Kiều về phòng, nhìn mình nhếch nhác trong gương, xấu hổ che mặt.
Hơn một tháng không gặp mà cô lại xuất hiện trước mặt Giản Ngọc với bộ dạng chết tiệt này!
"Đại ca vẫn rất quan tâm mình." Lý Như Kiều tự nói với mình trong gương.
Tối đến vài anh em lâu rồi không gặp uống rượu chúc mừng, Giản Ngọc trở về là chuyện vui, mọi người đều uống thoải mái, chẳng bao lâu sau vừa ca vừa nhảy, nói cười vui vẻ.
Lý Như Kiều ngồi giữa đám đàn ông hiển nhiên hơi không hợp lắm nhưng cô ấy đã quen rồi, cộng thêm mọi người đã chơi với nhau mấy năm, mọi người không ai xem cô ấy là con gái.
Uống nhiều rượu rồi nên Giản Ngọc cầm ly rượu đứng lên đi tới cửa sổ, tiện thể mở hé ra.
Tối nay ánh trăng rất đẹp.
Mắt Lý Như Kiều cứ nhìn sang chỗ Giản Ngọc liên tục, hôm nay cô ấy cũng hơi lạ lạ.
"Ớt Nhỏ, hôm nay cậu sao vậy? Sao cứ õng ẹo như con gái vậy!" Chuột vỗ vai Lý Như Kiều.
"Nói lung tung gì đó hả? Vốn dĩ tôi là con gái mà?" Lý Như Kiều bực mình.
"Ui chao, cuối cùng Ớt Nhỏ của chúng ta cũng nhận mình là con gái rồi! Chuyện lạ nha!" Chuột trêu.
Tất cả mọi người đều cười phá lên.
"Vốn dĩ tôi là con gái mà!" Lý Như Kiều vỗ đùi: "Hôm nay tôi chính thức tuyên bố từ nay về sau mọi người không được xem tôi là con trai nữa, tôi là con gái!"
"Cậu còn nói cậu là con gái, cậu tự nhìn xem cậu giống con gái chỗ nào, ngực phẳng như vậy, còn chẳng to bằng tôi nữa!" Đại Tráng khoa tay múa chân càng làm mọi người cười to hơn.
Trận cười này làm Lý Như Kiều hơi bực mình.
"Đừng ăn nói lung tung, tôi còn trẻ, vẫn còn phát triển được!"
Bình thường mọi người không xem cô ấy là con gái nên nói chuyện rất thoải mái.
"Ớt Nhỏ, sao hôm nay cậu lạ vậy? Cứ nhìn đại ca mãi, có phải cậu thích đại ca rồi không?" Mặc dù Binh Binh bị cận nhưng lại tinh mắt hơn bất kỳ ai.
"Mẹ ơi! Binh Binh, cậu bốn mắt mà sao còn tinh mắt hơn chúng tôi nữa vậy!"
"Ai, ai thích đại ca?" Giọng Lý Như Kiều lập tức nhỏ đi nhiều, mặt cũng đỏ lên.
"Mọi người nhìn này, Ớt Nhỏ đỏ mặt! Bị tôi nói trúng tim đen rồi đúng không?" Binh Binh chỉ vào mặt Lý Như Kiều nó
Chương 1560
Tất cả mọi người đều nhìn sang gương mặt đã nóng ran của Lý Như Kiều.
"Ớt Nhỏ, nếu cậu thích đại ca thật thì tóm lấy đại ca đi! Nếu cậu tóm được đại ca thì chứng minh cậu là con gái, chúng tôi sẽ gọi cậu là chị dâu nữa!" Chuột xúi giục.
"Anh nói thật không?" Lý Như Kiều chợt thích thú.
"Đương nhiên là thật rồi, tôi lấy ly rượu này để thề!" Chuột cầm ly rượu trước mặt mình lên uống hết.
Mọi người đều sôi nổi xúi Lý Như Kiều.
Lý Như Kiều nhìn sang Giản Ngọc đang đứng gần đó: "Đúng là tôi thích đại ca."
"Vậy cậu còn ngơ ra đó làm gì? Sang đấy nhanh đi! Lựa ngày không bằng gặp ngày! Đêm nay động phòng liền!"
Lý Như Kiều cũng uống khá nhiều rượu rồi, nghe mọi người nói, lập tức thấy tràn trề năng lượng.
Cô ấy suy nghĩ thật kỹ rồi cầm ly lên rót đầy rượu, đứng dậy đi về phía Giản Ngọc.
"Tôi nói giỡn mà cậu ấy đi thật à?" Chuột thì thầm.
Tất cả mọi người đều nhìn hai người như đang xem kịch.
Lý Như Kiều bước đến trước mặt Giản Ngọc, lấy hết can đảm: "Đại ca, em thích anh lâu rồi, cho em làm bạn gái anh nhé. Nếu anh đồng ý thì uống ly rượu này, đêm nay chúng ta động phòng ngay!"
Giọng và khí thế cô ấy hừng hực.
Lúc đó Giản Ngọc ngây ngẩn cả người, anh ta không ngờ Lý Như Kiều lại gan dạ đến vậy!
Hai bên giằng co.
Lý Như Kiều giơ ly rượu ra trước mặt Giản Ngọc, ánh mắt cô ấy đầy mong chờ.
Trước mặt tất cả anh em, Giản Ngọc cảm thấy khó xử cực kỳ.
Dù gì Lý Như Kiều cũng là con gái, nếu như bị từ chối, chắc là cô sẽ đau lòng lắm nhưng anh ta không muốn đồng ý.
Khi hai người đang giằng co liên tục, bỗng nhiên có trận cười vang như sấm dậy.
"Tôi nói giỡn với cậu ấy mà cậu ấy tin thật! Ha ha ha, đã cược thì phải chịu thua, lấy tiền lấy tiền!"
Binh Binh, Khỉ và Đại Tráng đều miễn cưỡng móc tiền trong túi ra ném lên bàn.
Chuột cầm tiền lên đếm: "Ớt Nhỏ, cảm ơn cậu nhé!"
"Ớt Nhỏ, sao cậu ngốc vậy? Bảo cậu đi là cậu đi ngay, chúng tôi cược nhau bảo cậu sẽ không đi đâu!" Đại Tráng trách móc.
"Cậu là con gái mà, rụt rè chút đi được không?" Binh Binh cũng không nỡ.
Lúc ấy Lý Như Kiều ngơ ngác, thì ra mọi người mang cô ấy ra đùa!
Cô ấy cứ ngỡ mọi người nhận ra tình cảm của cô ấy thật nên mới muốn thúc đẩy chuyện của cô ấy và Giản Ngọc, không ngờ...
Lý Như Kiều chỉ thấy mặt mình nóng rát như bị ai tát vài bạt tay.
"Xoảng" một tiếng, ly rượu rơi xuống đất vỡ tan tành.
Lý Như Kiều xoay mặt đi vội chạy ra ngoài.
Tất cả mọi người đều ngơ ngác, bình thường mọi người thích nói đùa, đặc biệt là Lý Như Kiều còn là cô gái duy nhất nên mọi người sẽ trêu cô ấy nhiều hơn.
"Ớt Nhỏ nghĩ là thật kìa, đùa thôi mà." Đại Tráng lên tiếng trước.
Chương 1561
"Có ai đùa như các cậu không? Đây là chuyện có thể mang ra giỡn à? Đi đưa cô ấy về đây cho tôi, hoạ do ai gây thì người đó dọn!"
Giản Ngọc quát lên.
Bây giờ mọi người mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, bắt đầu đứng lên chuẩn bị đuổi theo đưa Lý Như Kiều về.
"Chẳng lẽ Ớt Nhỏ thích đại ca thật à?" Chuột dè dặt lầm bầm.
"Thôi bỏ đi, các cậu chỉ rước thêm chuyện cho tôi thôi, tôi tự đi tìm."
Giản Ngọc ra ngoài một mình để lại mọi người trong phòng nhìn nhau, không biết phải làm sao.
Hình như lần này họ gặp rắc rối thật rồi.
Khu rừng này rất rộng nhưng mọi người đã ở đây lâu rồi nên rất quen với địa hình trong rừng.
Lý Như Kiều trốn dưới một gốc đại thụ, nước mắt rơi lã chã.
cô ấy nhớ lần cuối cùng cô ấy khóc là khi bị bố ruột mình bán, nhiều năm trôi qua cô ấy chưa khóc thêm lần nào.
Bỗng có tiếng bước chân vang lên, Lý Như Kiều vội lau nước mắt trên mặt.
Giản Ngọc ho khan một tiếng: "Ớt Nhỏ..."
Lý Như Kiều lập tức cười với Giản Ngọc: "Đại ca, em say rồi nên ra ngoài hít thở không khí thôi, không sao đâu."
Giản Ngọc chưa kịp nói gì, Lý Như Kiều đã về thẳng biệt thự.
Mọi người đã ai về phòng nấy nghỉ ngơi rồi, biệt thự lại yên tĩnh như cũ, Lý Như Kiều cũng về phòng của mình.
Sáng sớm hôm sau, Đại Tráng và Binh Binh bắt đầu dọn dẹp phòng khách, tối qua uống rượu nên phòng khách rất bừa bộn.
Chuột vẫn còn ngủ, Khỉ thì mới thức.
Giản Ngọc thức dậy xuống lầu gặp mọi người: "Sau này không ai được nhắc lại chuyện tối qua."
"Biết rồi đại ca." Mọi người đồng thanh nói.
Đến khi Lý Như Kiều bước xuống, mọi người bình thường trở lại, thích giỡn thì giỡn, giống như tối qua không có chuyện gì xảy ra.
Vốn dĩ Lý Như Kiều đã chuẩn bị tinh thần hôm nay sẽ bị mọi người trêu.
Nhưng có những chuyện đã xảy ra rồi, không thể xem như không có gì được.
Binh Binh phát hiện đúng là có một ngôi mộ lớn, mấy ngày nay bắt đầu tiến hành nghiên cứu với Giản Ngọc.
Mỗi khi thực hiện một dự án nào đó, họ đều phải tiến hành chuẩn bị rất nhiều.
Bởi vì chuẩn bị đi trộm mộ nên dường như mọi người đều hơi bận rộn, nhưng mọi người lại thích cuộc sống muôn màu thế này hơn.
Nhiệm vụ của mỗi người trong nhóm đều khác nhau, giai đoạn chuẩn bị công việc, Lý Như Kiều và Chuột là người thảnh thơi nhất, dường như hai người không có chuyện gì làm.
Bởi vì vài ngày nữa sẽ xuống mộ nên thời gian Chuột ngủ càng dài hơn, anh ta cần nghỉ ngơi dưỡng sức.
Chương 1562
Hôm nay Chuột ngủ đến mười một giờ trưa mới thức, dậy ra tủ lạnh tìm gì đó ăn, thấy Lý Như Kiều đang ngồi ngơ ngác trên cây đại thụ ngoài biệt thự.
"Ớt Nhỏ!" Chuột đứng dưới gốc cây gọi.
Chuyện lần trước do một tay Chuột bày ra nên lòng Chuột thấy hơi có lỗi với Lý Như Kiều.
Lý Như Kiều nhìn xuống chỗ Chuột: "Có gì không?"
"Cậu xuống đây tôi có vài lời muốn nói với cậu!"
Lý Như Kiều không có ý định xuống: "Anh có chuyện muốn nói với tôi mà, tại sao tôi phải xuống, có giỏi thì anh lên đi!"
Chuột hơi sợ độ cao, mặc dù anh ta rất nhanh nhẹn nhưng anh ta chưa bao giờ dám leo cây.
Anh ta ngẩng đầu nhìn rồi hạ quyết tâm, phải mất rất nhiều công sức mới leo lên cây được.
Đầu cứ ngẩng lên, không dám nhìn xuống dưới.
"Ớt Nhỏ, chuyện lần trước cho tôi xin lỗi."
Nhìn bộ dạng của Chuột, Lý Như Kiều bật cười.
"Cây cao có bao nhiêu đâu, dù ngã xuống cũng không chết được, nhìn anh kìa!"
"Tôi sợ độ cao!"
"Vậy anh vịn vai tôi đi!"
Chuột vươn tay vịn vào bả vai Lý Như Kiều, có chỗ vịn làm anh ta thấy đỡ hơn nhiều.
"Nói thật, Ớt Nhỏ, cậu thích đại ca thật à?" Chuột vẫn khá tò mò.
Nhóm ai cũng lớn hết cả rồi nhưng chỉ có Binh Binh là có vợ, còn lại ai cũng đang độc thân, không hiểu chuyện tình cảm lắm.
Chỉ có Binh Binh đã có vợ là IQ khá cao nhưng EQ lại thấp cực kỳ.
Lý Như Kiều cảm thấy chuyện lần trước đã làm lộ tình cảm của cô ấy rồi, bây giờ cứ giấu nữa cũng đâu có ý nghĩa gì.
"Đúng vậy, tôi thích đại ca." cô ấy bình tĩnh thừa nhận.
"Mẹ... Ơi!" Chuột vội vàng ôm thân cây, cái này đáng tin hơn Lý Như Kiều.
"Lần trước đại ca đi lâu như vậy, chẳng lẽ có liên quan đến cậu?"
"Tôi cũng không biết có liên quan đến tôi hay không nhưng tôi và đại ca... Làm chuyện đó rồi."
Dù sao Lý Như Kiều cũng là con gái, mặt đỏ bừng nhìn sang chỗ khác.
"Cậu và đại ca..." Chuột lập tức vươn tay làm một tư thế, làm xong lại ôm thân cây ngay.
"Ừm!" Lý Như Kiều gật đầu thật mạnh.
Chuột cảm giác như phát hiện ra châu lục mới: "Hai người làm bao lâu, đại ca có lâu không?"
"Bao lâu à?" Vấn đề này làm Lý Như Kiều khó xử: "Một phút? Hình như không đến một phút."
Chuột trợn mắt nhìn Lý Như Kiều chằm chằm: "Đại ca chưa đến một phút? Trời ơi!"
"Hình như chỉ có ba mươi giây."
"Ba mươi giây?" Giọng Chuột đã thay đổi.
"Chắc vậy, tôi cảm thấy chuyện này không thể dùng thời gian để đong đếm, bao lâu mới được gọi là bình thường?" Lý Như Kiều chớp mắt ngây thơ.
Chương 1563
Chuột nuốt nước bọt: "Người khác thì tôi không biết, Binh Binh nói lần nào cậu ta và vợ ít nhất cũng phải nửa tiếng, đại ca ba mươi giây..."
"Nửa tiếng? Đừng có đùa, hôn môi mà hôn suốt nửa tiếng, nín thở chết lâu rồi!"
"Hôn môi?" Chuột nhíu mày: "Cậu nói cậu và đại ca hôn nhau ba mươi giây?"
"Đúng rồi, nếu không anh nghĩ tôi đang nói gì?"
"Chẳng phải cậu nói cậu và đại ca làm chuyện đó rồi à? Chẳng lẽ không phải hai người đã..."
Lúc này hai người mới sực tỉnh, phát hiện đã hiểu lầm ý nhau.
"Chuột đáng chết! Anh đang nghĩ gì vậy hả? Đầu toàn chuyện đen tối!" Mặt Lý Như Kiều lập tức đỏ như cà chua.
Chuột vỗ trái tim nhỏ bé của mình: "Rõ ràng cậu nói chuyện đó, ai bảo cậu nói chuyện đó là hôn làm gì! Làm tôi sợ muốn chết, nếu đại ca ba mươi giây thật thì không làm đại ca được đâu."
Lý Như Kiều ngại ngùng không dám nói câu nào, thảo luận vấn đề này với một người đàn ông, đúng là xấu hổ muốn chết.
"Thế này đi, Ớt Nhỏ, hai ngày trước anh em có lỗi với cậu, tối nay..."
Chuột thì thầm vài câu vào tai Lý Như Kiều, Lý Như Kiều gật đầu.
Buổi tối mọi thứ đều bình thường, qua mười hai giờ đêm, biệt thự yên tĩnh đến mức không nghe thấy bất kỳ âm thanh gì, đúng là ngoài tiếng ngáy ra thì không nghe thấy âm thanh nào khác.
Nhưng tối nay thì không yên tĩnh được rồi.
Ngoài Giản Ngọc, những người khác đều rón rén ra khỏi phòng mình, tập hợp ở phòng khách.
"Sao mọi người không bật đèn?" Binh Binh lập tức mở đèn lên.
Khỉ lại tắt đèn ngay: "Binh Binh, cậu bị ngốc à? Bây giờ mà bật đèn được hả?"
"Ồ..."
Lý Như Kiều đừng xuống, vài người trong phòng khách thì thầm.
"Mấy anh em, Ớt Nhỏ thích đại ca nhà chúng ta thật, thật ra tôi cảm thấy đại ca thành gia lập nghiệp cũng được, tránh cho anh ấy lại giống lần này, vừa ra ngoài là một tháng chưa thấy về. Tôi muốn tìm cũng không liên lạc được, mọi người thấy sao?"
Chuột lên tiếng trước, anh ta là đầu sỏ nên lần này chuẩn bị lập công chuộc tội.
"Nói cũng đúng đấy."
"Chúng ta giúp đại ca giải quyết vấn đề, sau đó đến lượt chúng ta rồi, ha ha ha." Khỉ che miệng cười trộm.
"Chúng ta suy nghĩ giúp Ớt Nhỏ đi, làm sao mới có thể bắt lấy đại ca?" Chuột đưa ra vấn đề mấu chốt.
"Tôi cảm thấy Ớt Nhỏ theo đuổi đại ca là được, giống trong phim truyền hình đấy, đại ca thích gì thì tặng đại ca cái đó." Đại Tráng là người đầu tiên đưa ra suy nghĩ.
"Không được không được, đó là chuyện đàn ông làm, phụ nữ theo đuổi đàn ông sẽ khác, tôi thấy lạc mềm buộc chặt vẫn tốt hơn." Khỉ nói.
"Đại ca bị ngốc à? Còn lạc mềm buộc chặt nữa chứ! Đại ca là người thông minh, đối phó với anh ấy, chắc chắn không thể dùng cách này được." Chuột phủ định suy nghĩ của Khỉ ngay.
"Bình thường cậu nhiều trò lắm mà, vậy cậu nói đi!" Mọi người nhìn sang chỗ Chuột.
Chương 1564
Chuột đảo mắt: "Binh Binh, cậu là người đã kết hôn rồi, cậu có vợ, cậu bàn luận vấn đề dưới góc độ của một người đàn ông đi, tôi cảm thấy cậu là người có quyền lên tiếng nhất."
Chuột đá trái bóng sang cho Binh Binh.
Ánh mắt của mọi người lại dời sang Binh Binh.
"Đúng rồi, Binh Binh, cậu kết hôn rồi, cậu là người có quyền lên tiếng nhất, cậu nói đi!"
Binh Binh đẩy mắt kính của mình: "Người ta có câu, con gái theo đuổi con trai dễ như trở bàn tay, tôi cảm thấy để đối phó với đại ca, phải dùng biện pháp đơn giản và thô bạo."
"Biện pháp đơn giản và thô bạo là gì?" Lý Như Kiều tò mò hỏi.
"Ngủ với đại ca!"
Binh Binh vừa dứt lời, mọi người thổn thức không thôi, đặc biệt là Lý Như Kiều, lập tức run gan.
"Tôi thấy Binh Binh nói đúng đấy, Binh Binh, cậu nêu lý do của cậu đi." Chuột nói tiếp.
"Đàn ông và phụ nữ ấy mà, một khi đã ngủ với nhau một lần rồi là sẽ nảy sinh phản ứng hoá học kỳ diệu, sau khi giữa hai người không còn khoảng cách nào nữa thì sẽ khác ngay thôi!"
Với tư cách là người đàn ông duy nhất đã kết hôn, Binh Binh cảm thấy đây là lần đầu tiên anh ta được chú ý đến vậy nên bắt đầu giảng đạo lý.
"Tôi với vợ tôi cũng vậy, nhớ lúc trước vợ tôi ngủ với tôi trước. Ban đầu tôi cũng miễn cưỡng lắm nhưng sau đó tôi thích cảm giác đó, có nhìn thế nào cũng thấy vợ tôi là cô gái đẹp nhất thế giới!"
Giọng điệu ngọt ngào của Binh Binh làm mọi người đều muốn có người yêu.
"Nếu Ớt Nhỏ ngủ với đại ca, Ớt Nhỏ, cậu là con gái, cậu nói thẳng với đại ca là đại ca phải chịu trách nhiệm với cậu, chắc chắn đại ca sẽ ở bên cậu, lâu dần sẽ có tình cảm thôi."
"Đúng rồi, cách hay đó!"
Mọi người đều vỗ tay khen ngợi.
Mặc dù Lý Như Kiều cảm thấy đây là biện pháp nhanh mà hiệu quả nhưng cô ấy thấy mình không làm được.
"Trời, tôi không làm được đâu! Chuyện thế này tôi, tôi không hiểu..."
"Có gì đâu mà không hiểu, cậu cũng lớn rồi chứ còn nhỏ gì đâu, năm nay hai mươi rồi đúng không? Tự lên mạng tìm hiểu đi, nhìn là biết ngay thôi!" Đại Tráng chọc vào đầu Lý Như Kiều.
"Nhưng tôi phải làm thế nào mới ngủ với đại ca được? Đại ca thông minh vậy mà, tôi cũng đâu đánh lại anh ấy." Lý Như Kiều lại chìm vào vấn đề mới.
"Tôi cảm thấy chuyện này phải tiến hành nhanh lên, hai ngày nữa là chúng ta xuống mộ, xuống rồi không biết bao giờ mới ra được, cho nên chúng ta phải giải quyết chuyện này ngay trước ngày xuống mộ."
"Đúng rồi, chi bằng ngày mai đi, chẳng phải mỗi lần trước khi xuống mộ chúng ta đều ăn liên hoan à, mai chúng ta bỏ ít đồ vào rượu của đại ca, bảo đảm hoàn thành chuyện tốt của hai người." Khỉ nói.
"Không cần phiền vậy đâu, đồ này tôi có." Binh Binh lên tiếng, mọi người nhìn sang anh ta.
"Má ơi! Binh Binh, không ngờ ngoài mặt thì lạnh mà bên trong cậu cũng nóng quá nhỉ, cái này mà cậu cũng có!"
Binh Binh gãi đầu ngại ngùng: "Mọi người phải thông cảm chứ, tôi là đàn ông đã có vợ mà, ha ha ha."
Mọi người đập tay, quyết định như vậy.
Đây chỉ là một ngày bình thường, ngày kia là ngày đi trộm mộ, Giản Ngọc bắt đầu kiểm tra công tác chuẩn bị trước khi trộm mộ của mọi người.
Chương 1565
Không biết có phải vì có kế hoạch khác hay không mà mọi người đều làm rất tốt.
"Đại ca, chúng tôi đã chuẩn bị tốt về mọi mặt rồi, ngày kia trộm mộ rồi, hôm nay chúng ta ăn mừng chút nhé?" Khỉ nói với Giản Ngọc.
"Có thể ăn mừng, nấu thêm vài món, tôi đích thân xuống bếp, uống rượu thì thôi không cần đâu, tránh rượu vào hỏng việc."
"Hả... Đại ca, nếu không uống rượu, chỉ ăn cơm thì liệu có hơi chán không?"
"Ngày kia là xuống mộ rồi, nếu uống nhiều dễ hỏng việc, quyết định vậy đi."
Quyết định của Giản Ngọc không cho phép bất kỳ ai phản đối.
Khỉ đích thân đi mua thức ăn, Giản Ngọc thì đích thân xuống bếp.
Trong số tất cả mọi người thì tay nghề nấu nướng của Giản Ngọc là tốt nhất.
Binh Binh cố tình về nhà một chuyến lấy hết trang sức, đồ trang điểm, nước hoa và một đống đồ khác của vợ mình đến cho Lý Như Kiều.
Lý Như Kiều chưa bao giờ thấy những thứ này, cô ấy cũng không biết những thứ này sử dụng thế nào. Tối qua lên Baidu tìm hiểu chuyện nam nữ đã làm tâm hồn và thể xác cô ấy mệt rã rời.
Giản Ngọc ra khỏi bếp, Binh Binh gọi anh ta đi nói là có vài chỗ chưa rõ lắm.
Cuối cùng Lý Như Kiều vẫn từ bỏ đống đồ mà Binh Binh trộm ở chỗ vợ mình nhưng vẫn mặc quần áo của vợ Binh Binh.
Đây là một chiếc đầm hoa rất đẹp, đây là lần đầu tiên Lý Như Kiều mặc váy, đôi chân dài lắc lư, cứ cảm thấy là lạ.
Cô ấy không biết dùng đồ trang điểm, cô ấy dứt khoát xoã tóc, trong rừng có hoa dại nên cô ấy hái một bông cài lên đầu.
"Wow, Ớt Nhỏ, không ngờ cậu thay bộ quần áo là khác hoàn toàn luôn!" Đại Tráng suýt chảy nước miếng.
"Đúng đó Ớt Nhỏ, không ngờ cậu cũng nữ tính quá nhỉ, đây mới giống con gái chứ!"
"Vốn dĩ tôi là con gái mà!" Lý Như Kiểu bặm môi cười nói.
Trong lúc đang nói chuyện, Giản Ngọc và Binh Binh bước xuống.
Nhìn Lý Như Kiều, Giản Ngọc cũng giật mình.
Bình thường Lý Như Kiều giống một tomboy, ngoại trừ mái tóc là có thể phân biệt cô ấy là nữ thì từ trên xuống dưới cô ấy không hề giống con gái chút nào cả.
Quần áo và cách ăn mặc của cô ấy giống hệt con trai, đây là lần đầu tiên thấy cô ấy mặc váy.
Nhưng Giản Ngọc lén lút quan sát vẻ mặt của từng người, phát hiện trong này có trò mèo.
"Đại ca, xuống nhanh đi, chúng ta ăn cơm!"
Khỉ vội vàng chào hỏi rồi ra hiệu cho mọi người.
Tất cả mọi người dồn dập ngồi vào chỗ của mình.
"Nào nào, tôi chia đũa cho mọi người nhé." Khỉ cầm một bó đũa, khi đưa đũa cho người khác đều sẽ làm khẩu hình chữ "canh".
Tất cả mọi người đều hiểu, bởi vì Giản Ngọc không cho uống rượu mà vốn dĩ kế hoạch ban đầu là bỏ thuốc vào rượu, không có rượu thì chỉ có thể bỏ thuốc vào chỗ khác.
Chương 1566
Mọi người đều hiểu Khỉ đã bỏ thuốc vào canh, bình thường Giản Ngọc cũng thích ăn canh nhất.
"Đại ca, đây là canh anh thích ăn nhất, bây giờ tôi múc cho anh một bát!" Khỉ ra vẻ nịnh bợ múc một bát canh thật to đưa cho Giản Ngọc.
"Được rồi, toàn là anh em trong nhà, cứ ăn thoải mái đi, đừng lo bận mãi." Giản Ngọc như ra lệnh.
"Nào mọi người dùng bữa đi, tay nghề của đại ca đấy!" Khỉ lại bắt đầu gọi mọi người dùng bữa.
Mọi người làm gì có tâm trạng dùng bữa, ai nấy đều mong chờ Giản Ngọc ăn canh, chỉ khi Giản Ngọc ăn canh thì chuyện đó mới thành công được phân nửa!
Đặc biệt là Lý Như Kiều, tim cô ấy sắp vọt đến cổ họng.
Giản Ngọc ăn thức ăn nhưng không húp một ngụm canh nào.
Tất cả mọi người đều nuốt không trôi, đều đang chờ, cuối cùng chừng nào anh ta mới chịu ăn canh?
Cuối cùng Giản Ngọc bưng bát canh kia lên húp vài ngụm.
"Tôi đi vệ sinh." Nói xong Giản Ngọc đứng lên đi về phía nhà vệ sinh.
Xem như mọi người đã yên tâm được rồi.
"Có phim hay!"
Giản Ngọc bước ra khỏi nhà vệ sinh: "Tôi ăn xong rồi, hôm nay không có khẩu vị, mọi người cứ ăn từ từ đi."
Nói xong Giản Ngọc lên lầu ngay.
"Chạy theo nhanh lên, Ớt Nhỏ! Tối nay phải xem cậu rồi đấy!" Đại Tráng giục.
Lý Như Kiều hít một hơi thật sâu, vội vã đuổi theo Giản Ngọc.
Tất cả mọi người còn lại xắn tay áo lên giống như đang chuẩn bị tiến hành chuyện quan trọng đời họ vậy.
"Đại ca, em có chút chuyện muốn nói với anh." Lý Như Kiều gõ cửa phòng Giản Ngọc.
Giản Ngọc quan sát cô ấy từ trên xuống dưới: "Vào đi."
Lý Như Kiều bước vào phòng Giản Ngọc, nhìn bốn phía xung quanh.
"Có chuyện gì cần tìm tôi?" Giản Ngọc vẫn lạnh nhạt như cũ.
"Chuyện đó... Em, ừ thì..."
Lý Như Kiều vừa xoa đầu vừa ấp úng nói không nên lời.
Cô ấy hoàn toàn không tự chuẩn bị lời thoại cho mình, chẳng phải đã nói thuốc đó lợi hại lắm à? Chỉ cần Giản Ngọc mà ăn vào thì sẽ có phản ứng nhanh thôi hả.
Cho nên Lý Như Kiều cảm thấy hoàn toàn không cần lời thoại gì, chỉ cần chờ Giản Ngọc nhào về phía mình.
"Không có gì thì ra ngoài đi, tôi muốn nghỉ ngơi." Giản Ngọc thấy Lý Như Kiều không nói gì thì ra lệnh đuổi khách.
"Không, em có việc!" Lý Như Kiều vừa nghe câu này thì lập tức sốt ruột.
"Có việc gì thì nói nhanh lên." Giản Ngọc đưa mắt nhìn sang như thể đã nhìn thấu từ lâu rồi.
"Em... Đại ca... Thật ra..."
Lý Như Kiều ấp úng không nói được gì.
Lòng cô ấy sốt ruột, sao thuốc còn chưa phát huy tác dụng!
Chương 1567
"Ớt Nhỏ, cô đang đợi gì vậy?"
"Em đang đợi anh..." Lý Như Kiều suýt chút buộc miệng nói ra: "Không có gì, em không đợi gì cả..."
"Cô đang đợi thuốc phát huy tác dụng đúng không?"
"Hả?" Lý Như Kiều chớp mắt vài cái.
"Hôm nay từ lúc cô xuống lầu tôi đã thấy lạ rồi, tôi hoàn toàn không ăn canh... Cô đừng làm chuyện thế này nữa, ra ngoài đi."
Lý Như Kiều nghe giọng điệu lạnh lùng của Giản Ngọc, lập tức lòng như tro tàn.
Thì ra tất cả mọi chuyện đã nằm trong tầm kiểm soát của Giản Ngọc, anh ta biết hết.
Lý Như Kiều nản lòng gục đầu xuống, cô ấy không nói gì, chuẩn bị xoay người ra ngoài.
Không biết tại sao khoảnh khắc cô ấy xoay người đi, Giản Ngọc bỗng thấy hơi đau lòng.
Giây tiếp theo, Giản Ngọc bỗng thấy hơi thở mình dồn dập, bỗng nhiên tim đập nhanh hơn, cứ cảm giác trên người có một luồng nhiệt đang chuẩn bị trào ra khỏi cơ thể.
Anh ta lảo đảo lập tức vịn vào bàn.
Tiếng động này đến tai Lý Như Kiều, Lý Như Kiều lập tức xoay người lại nhìn Giản Ngọc: "Đại ca, anh sao vậy?"
"Tôi không sao, ra ngoài!"
"Đại ca, sao mặt anh đỏ quá vậy?" Lý Như Kiều lập tức bước đến bên cạnh Giản Ngọc: "Có phải anh bệnh rồi không?" Lý Như Kiều sờ đầu Giản Ngọc.
"Tránh ra!" Giản Ngọc đẩy Lý Như Kiều.
Lý Như Kiều lại bước lên phía trước: "Anh lúc nào cũng vậy hết, lần nào bị bệnh cũng không chịu khám! Nếu anh sốt thật thì nhất định phải khám bác sĩ!"
Bàn tay dịu dàng của cô gái vỗ nhẹ lên má anh ta làm ngọn lửa trong lòng anh ta càng hừng hực hơn.
Giản Ngọc nhìn Lý Như Kiều rồi bế thẳng cô ấy lên giường.
Lý Như Kiều chưa kịp phản ứng: "Đại ca, anh làm gì vậy?"
Lý Như Kiều chỉ nghe hơi thở Giản Ngọc dồn dập, đôi mắt nóng rực đó như muốn nuốt cô vào bụng.
Không xong rồi, chẳng phải đã nói không uống thuốc à?
Sao lại thế này?
Đây là lần đầu tiên Lý Như Kiều trải qua chuyện nam nữ, bỗng thấy hơi căng thẳng.
Trong phòng khách, mấy anh em đang từ từ đợi tin tức.
Khỉ chạy ra khỏi nhà vệ sinh.
"Không xong rồi! Đại ca nôn hết canh ra rồi! Tôi phát hiện ở cạnh bồn cầu!" Khỉ hét lên thật to.
Tất cả mọi người ngoài Binh Binh đều bất an nhìn lên lầu.
Thầm cầu nguyện cho Ớt Nhỏ mười giây.
"Tôi đã nói cách này không được đâu mà, đại ca thông minh như vậy, sao có thể dễ dàng mắc câu được?" Đại Trang vỗ đùi rồi ôm đầu nói.
"Cậu chỉ biết đợi xong rồi mới nói!"
"Cũng may tôi có chuẩn bị chiêu thứ hai!" Binh Binh sờ cằm nói.
← Ch. 1331 | Ch. 1333 → |