Vay nóng Tima

Truyện:Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi - Chương 1328

Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Hiện có 4621 chương (chưa hoàn)
Chương 1328
0.00
(0 votes)


Chương (1-4621 )

Siêu sale Shopee


Chương 1517

"Bất kể nói thế nào thì con cô vẫn gọi tôi là dì. Nếu năm năm sau cô ra tù có thể hối cải, tôi sẽ trả đứa trẻ lại cho cô."

Tô Lam đứng dậy nhìn Tô Nhược Vân.

"Cô đã làm sai nhiều chuyện như vậy, chẳng lẽ còn muốn làm sai nữa sao? Cô còn muốn con mình cùng gánh chịu hậu quả cho những sai lầm của cô à? Cô nên trưởng thành, nên tỉnh ngộ đi."

Tô Lam nói xong những lời này thì đi thẳng ra khỏi phòng họp.

Tô Nhược Vân ngồi một người trong phòng họp, đôi mắt đờ đẫn.

Có lẽ Tô Lam nói không sai, cô ta nên trưởng thành, nên tỉnh ngộ rồi.

Sau khi rời khỏi đó, Tô Lam về thẳng nhà. Cô vừa định vào thăm bé cưng lại bị Quan Triều Viễn chặn ở cửa phòng của trẻ.

"Sao anh không cho em vào trong?"

"Em nhắm mắt lại, anh cho em xem thứ tốt!" Quan Triều Viễn nói xong che mắt Tô Lam.

"Anh lại giở trò gì mà ra vẻ thần bí thế?" Tô Lam phàn nàn nhưng vẫn phối hợp với Quan Triều Viễn.

"Lát nữa em sẽ biết!"

Quan Triều Viễn dẫn Tô Lam vào phòng trẻ con, "Được rồi, em có thể nhìn!"

Tô Lam mở mắt ra, nhìn thấy bé cưng đang đứng ngay phía trước của mình, lẫm chẫm bước từng bước về phía mình!

Cậu bé toét miệng cười, "Mẹ..."

Tô Lam ngây người. Con trai mình biết đi rồi!

Mấy ngày trước Tô Lam vẫn luôn lo chuyện vụ án nên ít có thời gian làm bạn với con, chỉ nghe đám người giúp việc nói bé cưng đã bắt đầu học đi nhưng nghĩ cậu bé còn chưa tròn một tuổi, chắc không học được.

Cô không ngờ cậu bé lại biết đi nhanh như vậy!

Bé cưng nhào vào trong lòng của Tô Lam.

"Bé cưng, sao con giỏi vậy, không ngờ đã biết đi rồi!"

"Đương nhiên rồi, con trai anh mà lại!" Quan Triều Viễn có vẻ đặc biệt kiêu ngạo.

"Đúng vậy, con trai anh sắp một tuổi mà thậm chí còn chưa có nổi một cái tên đấy!"

Nhắc đến tên của bé cưng, hai người đều cảm thấy vô cùng đau khổ. Bé cưng sắp một tuổi mà bây giờ bọn họ vẫn chỉ gọi bé cưng bé cưng, ngay cả một cái tên đàng hoàng cũng không có.

"Trước sinh nhật bé cưng một tuổi, anh chắc chắn sẽ đặt tên cho con!" Quan Triều Viễn nói rất chắc chắn.

"Bé cưng của chúng ta sắp một tuổi rồi, anh nên nhân cơ hội này mở tiệc ăn mừng đi. Gần đây trong nhà không mấy vui vẻ, phải làm náo nhiệt một chút!"

"Được, anh không có ý kiến."

Trong nhà này quả thật đã lâu không có tổ chức tiệc mừng gì, lần trước có lẽ là lúc bé cưng tròn một trăm ngày, đến bây giờ đã hơn nửa năm rồi.

Mọi chuyện đã lắng xuống, cũng đến lúc bọn họ nên chúc mừng.

"Bé cưng, sắp tới sinh nhật con rồi, con có vui không? Con muốn quà sinh nhật gì thế?"

Chương 1518

Bé cưng còn chưa biết nói, ngoại trừ bố, mẹ ra, cậu bé chỉ biết ư a nhưng lại chỉ vào bụng của Tô Lam.

Lê Hoa cười ha hả, "Có lẽ cậu chủ muốn quà sinh nhật là một em gái nhỏ cũng nên, ha ha!"

Đúng lúc đó, ngoài cửa vọng vào giọng nói của người giúp việc.

"Cậu, mợ, hai người ra xem ai tới này!"

Quan Triều Viễn và Tô Lam đi xuống tầng, thấy bóng một người quen đang đứng trong phòng khách.

Giản Ngọc.

"Anh!" Tô Lam hưng phấn kêu lên. Kẻ từ sau khi bé cưng tròn một trăm ngày, cô chưa từng gặp Giản Ngọc, thậm chí không liên hệ với anh ta.

"E hèm!" Quan Triều Viễn lập tức hắng giọng, sau đó trừng mắt nhìn Tô Lam. Cô lập tức giấu đi vẻ vui mừng.

Quan Triều Viễn nắm tay cô đi tới.

"Sao anh lại tới đây?"

"Tôi không thể tới à?" Giản Ngọc hỏi ngược lại.

"Ít ra thì anh cũng phải báo trước một tiếng chứ?" Quan Triều Viễn nắm tay Tô Lam ngồi xuống sô pha.

Cho dù đã ngồi xuống, anh vẫn nắm chặt mười ngón tay của cô.

Giản Ngọc nhìn tay của hai người đang nắm chặt, "Cậu có con trai thì hạnh phúc hơn trước nhỉ?"

"Anh muốn nói tới hạnh phúc nào? Hạnh phúc trong quan hệ đời thường? Hay hạnh phúc trong quan hệ chăn gối?"

Quan Triều Viễn nhìn Giản Ngọc với vẻ hứng thú.

Tô Lam lập tức đỏ mặt. Người đàn ông này nói chuyện đúng là không quản được cái miệng.

"Được rồi, tôi đều có thể trả lời anh, tôi đặc biệt hạnh phúc cả trong quan hệ đời thường cũng như chăn gối, đặc biệt là quan hệ chăn gối đấy." Quan Triều Viễn ôm Tô Lam vào trong lòng.

Giản Ngọc mỉm cười, "Con trai đã sắp một tuổi mà vẫn gắn bó keo sơn vậy à?"

"Anh nói cũng phải, con trai sắp một tuổi mà cô ấy vẫn dính lấy tôi, đặc biệt vào buổi tối còn thích rúc vào lòng tôi, phiền muốn chết."

Quan Triều Viễn vừa nói vừa nhìn Tô Lam.

Tô Lam hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào!

Sao người đàn ông này thích khoe ân ái thế? Đặc biệt là ở trước mặt Giản Ngọc dường như lại càng thích khoe không hề kiêng nể gì.

"Anh, hai người nói chuyện đi, em lên tầng trông bé cưng." Tô Lam lập tức tránh khỏi vòng tay của Quan Triều Viễn đứng dậy.

Cô không muốn ở lại đây nữa đâu, xấu hổ muốn chết!

"Vậy em đi đi." Quan Triều Viễn kéo tay Tô Lam và hôn phớt lên mu bàn tay của cô.

Tô Lam liếc nhìn Quan Triều Viễn với vẻ ghét bỏ rồi vội vàng lên tầng.

"Cậu đủ rồi đấy!" Giản Ngọc cầm lấy gối ôm trên sô pha ném về phía Quan Triều Viễn.

Anh giơ tay đón lấy cái gối ôm.

"Anh đang ghen tuông, đố kỵ thôi!"

"Đúng, tôi đang ghen tuông, đố kỵ với cậu, cậu hài lòng chưa?" Giản Ngọc đúng là hết cách với người em trai này của mình.

Chương 1519

"Vô cùng hài lòng!"

Giản Ngọc liếc nhìn Quan Triều Viễn, "Tôi đi đường mệt rồi, về phòng nghỉ ngơi đây."

"Anh còn chưa nói anh về làm gì mà!"

Quan Triều Viễn biết Giản Ngọc tuyệt đối sẽ không quay về mà không có lý do.

Giản Ngọc dừng lại, ngập ngừng một lát mới nói, "Tôi về chúc mừng sinh nhật con trai cưng của cậu."

"Quà sinh nhật đừng là thứ chết người đấy, cảm ơn!"

Giản Ngọc không để ý, đi thẳng lên tầng.

Đối với bọn họ, Giản Ngọc không tính là khách, không cần đặc biệt tiếp đón.

Quan Triều Viễn trở lại trong phòng trẻ con, Tô Lam hung hăng trừng mắt nhìn anh.

"Anh nói chuyện càng lúc càng quá đáng, anh nói gì trước mặt anh ấy vậy hả!"

"Hì hì, anh ấy đâu phải người ngoài." Quan Triều Viễn vừa cười gian vừa bước vào.

Tô Lam thở dài ai oán. Cô còn không biết suy nghĩ của Quan Triều Viễn sao? Chẳng phải vì Giản Ngọc từng thích mình à?

"Anh ấy đâu?"

"Anh ấy đi nghỉ rồi, nói là đi đường mệt mỏi."

"Anh có thấy lần này anh ấy về có vẻ không bình thường không?" Tô Lam vừa nhìn thấy Giản Ngọc đã phát hiện có điểm không đúng.

"Em chú ý tới anh ấy làm gì? Anh còn chưa tính sổ với em đâu! Em vừa nhìn thấy anh ấy đã hưng phấn như vậy là sao? Còn vui mừng hơn cả nhìn thấy anh nữa!" Trong lòng sếp Quan Triều Viễn không vui rồi.

"Chẳng phải vì em đã lâu không gặp anh ấy sao?"

"Vậy có phải anh nên đi công tác mười ngày nửa tháng, để em lâu không nhìn thấy anh, sau đó em gặp anh cũng sẽ vui mừng như thế không?"

Tô Lam đảo tròng mắt, "Được, hay là anh thử xem sao."

Anh cứ xoay quanh cô suốt cả ngày, làm cô phiền muốn chết.

"Tô Lam, em nhắc lại lần nữa xem nào!"

"Ư!" Bé cưng giơ nắm đấm đánh về phía bắp đùi của Quan Triều Viễn, trong miệng còn phát ra âm thanh.

"Anh ngất!"

"Ha ha ha, để xem sau này anh còn bắt nạt em không? Em có con trai làm chỗ dựa rồi!"

Tô Lam lập tức bế bé cưng lên, "Nhưng em nói thật đấy, hình như anh ấy có chuyện gì đó."

"Anh ấy thật sự không bình thường. Anh ngửi được mùi cô gái lạ trên người anh ấy."

Quan Triều Viễn vừa xoa cằm mình vừa nói.

Chương 1520

"Cô gái lạ à?"

Tô Lam cẩn thận nhớ lại. Cô dường như không ngửi thấy mùi nước hoa hay son phấn gì cả.

"Không có. Em không thấy có mùi nước hoa hay mùi mỹ phẩm gì. Sao anh đoán được vậy? Chẳng lẽ anh và anh ấy là song sinh nên có thần giao cách cảm?"

"Ai thèm thần giao cách cảm với anh ấy chứ? Cho dù có thì anh phải thần giao cách cảm với em, cũng chỉ với em mà thôi! Anh nói cho em biết, em đừng lén tiếp xúc với anh ấy, cho dù có muốn tìm hiểu tin tức cũng là anh đi!"

Quan Triều Viễn đã ra lệnh rõ ràng cấm Tô Lam tiếp xúc riêng với Giản Ngọc.

"Qua sinh nhật của bé cưng là đám cưới của chúng ta, em suy nghĩ kỹ xem có yêu cầu gì không?"

"Đám cưới ạ?"

Tô Lam kinh ngạc nhìn Quan Triều Viễn. Nếu không phải hôm nay anh nhắc tới, cô gần như đã quên mất chuyện này.

"Vậy em phải suy nghĩ thật kỹ mới được."

Tô Lam chìm trong mong mỏi vô hạn.

Chẳng bao lâu, sinh nhật của bé cưng đã đến. Ngày này, cả tập đoàn Dark Reign đều được nghỉ.

Quan Triều Viễn ngoài mời họ hàng và bạn bè, còn mời mấy nhân viên quản lý cao cấp trong công ty tới tham dự bữa tiệc sinh nhật của bé cưng.

Trong hoa viên Crystal được trang trí lại hoàn toàn, giăng đèn kết hoa, trên bãi cỏ đều là đèn màu sáng lấp lánh, trong không trung cũng treo đầy đèn màu nhỏ. Nơi đây giống như thế giới trong chuyện cổ tích vậy.

"Hôm nay mời tương đối nhiều khách, ai không có thiệp mời đều không được vào, tất cả nâng cao cảnh giác cho tôi." Quan Triều Viễn nói với Vương Vĩ.

"Vâng, cậu chủ, tôi sẽ bảo mọi người tăng cao cảnh giác."

Vương Vĩ nói xong lập tức đi làm việc.

Tô Lam vội vàng chào hỏi khách. Bé cưng trong lòng cô mặc bộ vest nhỏ đẹp trai muốn chết, y hệt bố cậu bé.

Hôm nay thật sự quá nhiều khách tới tham dự. Tô Lam không ngờ sẽ đông người như vậy. Hoắc Vũ Long còn cố ý dẫn theo cả nhà tới. Người nhà họ Mục tất nhiên không thiếu một ai.

Một người mặc áo choàng rộng có mũ bước tới cửa.

"Cô có thiệp mời không?" Người giữ cửa lập tức chặn lại.

Người phụ nữ không nói lời nào, hấp ta hấp tấp lấy một tấm thiệp mời ra khỏi túi của mình và đưa cho người giữ cửa.

"Được, cô vào đi." Người giữ cửa liếc qua rồi trả lại thiệp mời cho người phụ nữ này.

Người phụ nữ đi vào, kéo mũ áo choàng xuống.

Tô Nhược Vân, cô ta tới rồi.

"Tô Lam, tôi không cho cô được như ý đâu. Hôm nay chính là ngày khó quên nhất trong cuộc đời cô."

Chương 1521

Tô Nhược Vân mặc kiểu áo choàng có mũ tương đối dài rộng che kín bụng của cô ta, không ai nhận ra đây là một người phụ nữ có thai.

Hơn nữa có rất nhiều người tới tham dự bữa tiệc sinh nhật nên càng không có ai chú ý tới cô ta.

"Chúng ta cắt bánh gato thôi!"

Người giúp việc dùng xe đẩy một cái bánh gato siêu lớn ra. Tô Lam bận rộn suốt cả ngày mới tự tay làm xong cái bánh gato này.

Đèn ở đó tối đi, chỉ còn ánh nến lập lòe trên bánh gato.

"Happy birthday to you, happy birthday to you..."

Mọi người ở đó bắt đầu cùng hát bài chúc mừng sinh nhật. Có lẽ vì mới lần đầu tiên nhìn thấy nhiều người như vậy nên nhóc con rất vui sướng.

"Oa..." Bài hát chúc mừng sinh nhật kết thúc, mọi người cùng vỗ tay hoan hô.

Bởi vì bé cưng còn quá nhỏ tất nhiên không có cách nào cắt bánh gato, cho nên việc này sẽ do Tô Lam thực hiện.

Tô Lam cẩn thận chia bánh gato thành rất nhiều phần, để người giúp việc phân phát cho mọi người. Đây chính là việc đáng ghét nhất.

Sau khi chia bánh gato xong, mọi người lại bắt đầu bận rộn với chuyện của mình.

Tô Lam thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cô đã làm xong, có thể nghỉ ngơi một lát.

"Mợ chủ, mợ mau nghỉ ngơi, ăn miếng bánh gato đi, để tôi chăm sóc cậu chủ nhỏ cho." Lê Hoa rất hiểu chuyện nói.

"Cậu chủ đâu rồi?" Tô Lam nhìn quanh vẫn không thấy Quan Triều Viễn đâu.

"Cậu chủ đang uống rượu với cậu Giản."

"À, vậy làm phiền cô nhé, Lê Hoa. Hôm nay tôi thật sự hơi mệt."

Tô Lam vừa cắt cho mình một miếng bánh gato thì cảm giác được có người vỗ nhẹ vào vai mình.

Cô quay đầu lại đã nhìn thấy gương mặt có vẻ tiều tụy của Tô Nhược Vân.

Tô Lam giật mình, "Sao cô tới đây?"

Tô Nhược Vân lập tức nhoẻn miệng cười với Tô Lam, "Chị, tôi cố ý tới chúc mừng sinh nhật cháu trai."

Vẻ tươi cười thân thiện này vốn rất có tính mê hoặc.

Tô Nhược Vân móc từ trong túi ra hai cái mũ nhỏ, phía trên có mắt và tai gấu mèo.

"Tôi tự tay đan cái này đấy. Trước đây tôi chưa từng làm chuyện này đâu. Chị cũng biết bây giờ tôi không có đồng nào dính túi, cũng không mua nổi thứ gì đắt tiền nên mới đan mũ chùm đầu, hi vọng chị đừng chê."

Tô Nhược Vân dùng hai tay đeo găng tay đưa cái mũ cho Tô Lam.

Tô Lam nhận lấy cái mũ, "Rất đẹp, cảm ơn."

"Chị thích là được rồi."

"Cô vào bằng cách nào?"

"À, tôi nói với người giữ cửa mình là em gái của chị, còn đưa món quà cho bọn họ xem, bọn họ lại để cho tôi vào." Tô Nhược Vân vội vàng giải thích.

"À, thì ra là vậy."

Chương 1522

"Chị, tôi đã suy nghĩ cẩn thận về chuyện lần trước chị nói với tôi, tôi có thể nói chuyện riêng với chị một lát không?"

Tô Lam nhìn xung quanh, sau đó khẽ gật đầu, "Được, vậy chúng ta qua bên kia, bên kia ít người."

Tô Lam vừa nói vừa chỉ vào trong góc khuất.

"Tôi nghe chị."

Tô Lam đi bước, Tô Nhược Vân đi theo phía sau. Hai người đi tới góc khuất, bên này cách xa đám đông nên vô cùng yên tĩnh.

"Cô đồng ý sinh con xong sẽ đưa cho tôi nuôi à?"

Tô Nhược Vân hít mũi một cái và gật đầu, "Có lẽ đây là cách tốt nhất. Chị, chị sẽ đối xử tốt với con tôi chứ?"

Hai tay cô ta nắm lấy tay của Tô Lam.

"Cô nói gì vậy? Chẳng lẽ cô còn nghĩ tôi nuôi nó để hành hạ nó sao? Nếu cô không tin tôi còn tới tìm tôi làm gì?"

"Không phải tôi không tin chị nhưng thù hận giữa chúng ta quá sâu, tôi đã làm nhiều chuyện có lỗi với chị như vậy, thậm chí còn muốn giết chết con trai chị, lẽ nào chị không hận tôi sao?"

Tô Nhược Vân mặc cho nước mắt chảy dài trên mặt.

"Tôi đã từng nói rồi, đứa con trong bụng cô vô tội, tôi sẽ không vì ân oán giữa chúng ta mà trút lên người đứa trẻ."

"Bịch" một tiếng, Tô Nhược Vân chợt quỳ xuống, "Chị, vậy chị tha thứ cho tôi được không? Tôi muốn nghe chị nói tha thứ cho tôi thì mới có thể yên tâm giao đứa trẻ cho chị."

Bởi vì Tô Nhược Vân đã mang thai bảy tháng nên bụng rất lớn, thật sự không tiện quỳ xuống. Tô Lam muốn đỡ cô ta nhưng cô ta không chịu đứng dậy.

"Cô làm gì vậy?"

"Chị, tôi cầu xin chị tha thứ cho tôi được không? Tôi dập đầu xin chị!" Tô Nhược Vân nói xong lại dập đầu xuống đất.

"Cô không cần tốn công sức làm gì, ngay cả bản thân cô cũng biết cô làm nhiều chuyện có lỗi với tôi như vậy, cô dựa vào đâu mà muốn tôi tha thứ cho cô chứ? Cô yên tâm, cho dù tôi không tha thứ cho cô, tôi vẫn cố gắng nuôi nấng con cô."

Muốn Tô Lam tha thứ Tô Nhược Vân sao?

Tô Lam không làm được. Nếu cô tha thứ cho Tô Nhược Vân thì phải ăn nói với Tô Kiêm Mặc và Quan Triều Viễn thế nào, lại phải ăn nói với con trai của mình thế nào.

Tô Kiêm Mặc vì cô ta mà chết. Quan Triều Viễn vì cô ta mà chịu giày vò suốt ba tháng, con trai cô vì cô ta mà suýt thành đứa trẻ ngốc.

"Chị, nếu chị không chịu tha thứ cho tôi, tôi sẽ không thể giao đứa trẻ cho chị được. Nó sinh ra không có ai nuôi, còn sống làm gì nữa?"

Tô Nhược Vân nói xong rút con dao trong túi ra, đâm thẳng về phía bụng mình.

Thật may Tô Lam nhanh tay nhanh mắt, cướp con dao của cô ta.

"Cô điên rồi sao? Nó là con của cô! Là máu mủ ruột rà của cô! Không ngờ cô cũng xuống tay được!" Tô Lam quát Tô Nhược Vân.

"Nhưng chị không tha thứ cho tôi! Tôi có thể làm sao?"

Chương 1523

"Cô dựa vào đâu mà đòi tôi tha thứ cho cô chứ? Cô làm nhiều chuyện có lỗi với tôi như vậy, không chỉ làm hại tôi còn hại cả người tôi yêu, thậm chí không ngại giết chết con trai tôi. Tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ cho cô nhưng có thể giúp cô nuôi nấng con cô!"

Tô Lam quay đầu đi, trong lòng tức giận khó có thể bình tĩnh được.

"Chị hận tôi như vậy thì sao có thể đối xử tử tế với con tôi được chứ?"

"Cô tin hay không thì tùy. Cô không tin tôi có thể nhờ người khác nuôi nấng con cô! Tôi đã từng nói rồi, tôi sẽ không vì ân oán giữa chúng ta mà làm gì con cô! Hơn nữa, năm năm sau cô ta tù lại có thể đón nó về!"

Thấy Tô Nhược Vân không tin mình, Tô Lam cũng có thể hiểu được. Cô ta cảm thấy bản thân tội lỗi nặng nề, mới không dám yên tâm giao đứa trẻ ra.

"Chị, chị thật sự không tha thứ cho tôi sao? Tôi cầu xin chị một lần cuối cùng được không?" Tô Nhược Vân nắm lấy tay Tô Lam nhưng vẫn không hết hy vọng, "Cho dù chị lừa tôi cũng được, chị tha thứ cho tôi đi."

Cô ta chỉ muốn nghe được một câu "tha thứ" của Tô Lam.

"Tôi đã nói là tôi sẽ không tha thứ cho cô!"

Đột nhiên Tô Nhược Vân nắm chặt tay Tô Lam, trong tay cô còn có con dao mới cướp được từ trong tay cô ta!

Cô ta nắm lấy tay Tô Lam đâm thẳng con dao vào ngực mình!

"A... giết người!" Cách đó không xa vọng tới tiếng kêu gào!

Tô Lam sợ hãi nhìn Tô Nhược Vân cứ thế ngã xuống trước mắt mình.

Khi mọi người nhìn về phía bên này, trong tay Tô Lam vẫn đang giơ con dao!

Bên trên có máu đỏ tươi nhỏ giọt xuống.

Tô Lam sợ hãi vội vàng vứt con dao đi!

Khi phản ứng lại, cô vội vàng kiểm tra người Tô Nhược Vân, "Mau chuẩn bị xe đến bệnh viện!"

Tô Nhược Vân nằm hấp hối trên mặt đất.

"Tô Nhược Vân, cô tội gì phải khổ như thế!"

Tô Nhược Vân ôm ngực cười tươi, "Chị, chị gái tốt của em, em xin lỗi, em thà để con em chết chứ không để nó rơi vào tay chị! Ha ha ha..."

"Cô là đồ điên!" Tô Lam nhận ra hình như Tô Nhược Vân hơi điên cuồng.

"Dù tôi có chết cũng phải kéo cô theo cùng, Tô Lam, tôi hận cô, không một ngày nào tôi không hận cô, dựa vào đâu mà cô luôn may mắn như vậy, anh Dịch dù đã cưới tôi nhưng vẫn nhớ mãi không quên cô, còn cô vừa rời khỏi anh ấy thì lập tức bước vào nhà giàu, cô tốt số thật đấy..."

Giọng Tô Nhược Vân càng ngày càng suy yếu.

"Tốt đến mức khiến tôi ghen tị... Tôi thật sự ghen tị với cô..."

"Ghen tị đến mức có thể khiến cô bất chấp tính mạng sao?"

"Dù sao mạng của tôi cũng không đáng tiền, sinh con xong tôi sẽ phải đi tù, cuộc đời tôi coi như xong, chết thì chết thôi, nhưng cô thì khác..."

Lúc này có tiếng bước chân vội vàng vọng tới.

Tô Nhược Vân liếc sang bên cạnh, dùng hết sức hô lên: "Chị, nếu giết em khiến chị hả giận thì em cũng bằng lòng!"

Chương 1524

Nói xong câu đó, cô ta liền nhắm mắt lại.

Xe nhanh chóng đến nơi, mọi người đưa Tô Nhược Vân lên xe, Quan Triều Viễn biết chuyện cũng vội vã chạy tới.

Sau khi xe rời đi, hiện trường vô cùng hỗn loạn.

"Mợ Quan giết người!"

"Người bị giết hình như là Tô Nhược Vân, tôi loáng thoáng nghe thấy họ cãi nhau."

"Mợ Quan vốn không hài lòng với kết quả phán quyết."

Mọi người bàn tán sôi nổi, Giản Ngọc lập tức ra lệnh cho Vương Vĩ hộ tống khách mời rời đi và bảo vệ hiện trường.

Tô Nhược Vân được đưa đến bệnh viện Q. M, bởi vì cô ta là phụ nữ có thai nên cần phải có bác sĩ khoa phụ sản cùng đến hội chẩn.

Tô Lam và Quan Triều Viễn chờ ngoài phòng cấp cứu.

Quan Triều Viễn quan sát Tô Lam một lượt, Tô Lam cũng máu me khắp người.

"Đây không phải máu của em, là máu của cô ta." Tô Lam biết Quan Triều Viễn đang lo lắng điều gì nên vội vàng giải thích.

"Sao cô ta lại đến?" Quan Triều Viễn uống rượu với Giản Ngọc nãy giờ nên gần như không có mặt ở hiện trường, anh hết sức tò mò về việc Tô Nhược Vân xuất hiện.

"Trước hết đừng quan tâm những chuyện này, cứu người quan trọng hơn."

Một lúc sau, bác sĩ khoa phụ sản Chung Vũ Lăng và viện trưởng Chu Lễ Thành đi ra.

"Vỡ nước ối, sinh non bảy tháng, bây giờ cần phải đẻ thường hoặc sinh mổ ngay để lấy đứa bé ra, nếu không đứa bé sẽ chết."

"Vết thương cắm thẳng vào tim, mất quá nhiều máu nên không cứu được."

"Vậy còn chờ gì nữa? Lập tức sinh mổ để lấy đứa bé ra!"

"Mợ chủ, tôi phải nói trước với mợ là đứa bé này chưa chắc đã sống sót." Nói xong Chung Vũ Lăng lại vội vàng vào phòng cấp cứu.

Một lát sau, một người y tá đi ra, "Mợ chủ, hình như cô ta đang gọi mợ."

Tô Lam lập tức đi vào, Tô Nhược Vân nằm trên giường bệnh, đồng tử dường như đã bắt đầu giãn ra.

"Tôi đây, cô còn gì muốn nói sao? Cần tôi đón mẹ cô tới không?"

"Không..."

"Tại sao cô lại hành động ngu ngốc như vậy? Cho dù cô không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho con chứ! Đứa bé vô tội mà, bố nó đã không cần nó rồi, cô còn muốn đưa nó đi sao? Cô thà để nó chết chứ không muốn nó rơi vào tay tôi đúng không?"

Tô Lam phẫn nộ, cô cũng không biết vì sao hai chị em lại biến thành như vậy!

"Tôi cho cô biết, tôi chưa từng có suy nghĩ muốn làm hại con cô, tôi không có đam mê hành hạ trẻ em! Vì sao cô không tin tôi!"

Tô Lam không thể kiềm chế được sự phẫn nộ.

"Đúng... Em sai rồi... Em, em xin lỗi." Tô Nhược Vân đã nói không ra hơi, giọng cô ta yếu ớt như một cơn gió.

"Chị, em, em xin lỗi..."

Chương 1525

"Bây giờ cô xin lỗi tôi thì có ích gì? Tôi không thể tha thứ cho cô, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ làm hại cô! Sau năm năm cô chỉ cần sống tử tế là có thể bắt đầu lại cuộc sống, vì sao lại ngu ngốc như thế! Cô ngu quá, Tô Nhược Vân!"

Tô Nhược Vân duỗi bàn tay đầy máu tươi nhìn Tô Lam, Tô Lam lệ rơi đầy mặt.

Tuy người phụ nữ trước mắt tội ác tày trời, đến lúc chết cô ta cũng muốn kéo cô theo, nhưng nhìn dáng vẻ đau khổ của cô ta, trong lòng cô cũng không dễ chịu gì.

Tô Lam nắm chặt tay Tô Nhược Vân, "Tôi sẽ đưa mẹ cô về quê, để bà ta sống yên ổn ở đó. Còn em trai cô, tôi sẽ nghĩ cách tìm cậu ta, nếu như con cô có thể sống sót, tôi cũng sẽ nuôi dưỡng nó, cô còn gì muốn nói nữa không?"

Tô Nhược Vân nở nụ cười hiểu ý, "Cảm... Thất, thất, thất..."

Tô Lam nghe không rõ lắm, ghé tai lại gần miệng Tô Nhược Vân.

"Thất, thất..."

"Thất gì cơ?"

Tô Lam còn đang hỏi thì bác sĩ đã nói với Tô Lam: "Mợ chủ, cô ta qua đời rồi."

Tô Lam ngẩng đầu nhìn về phía mặt Tô Nhược Vân, cô ta đã nhắm mắt, bình thản rời khỏi thế giới này.

"Mợ chủ, cảnh sát đang ở ngoài cửa, họ nói muốn dẫn mợ đi lấy lời khai." Một người y tá nói.

Tô Lam không có thời gian để đau lòng, cô vội vàng đi ra khỏi phòng cấp cứu.

Mấy cảnh sát đứng ngoài cửa, "Cô Tô Lam, ban nãy xảy ra một vụ án giết người, chúng ta muốn đưa cô về điều tra lấy lời khai."

Quan Triều Viễn đứng chắn trước mặt Tô Lam, "Cô ta còn chưa chết mà các anh đã nói là vụ án giết người sao?"

"Cô ta chết rồi." Tô Lam thở dài, "Tôi đi cùng các anh."

"Anh đi cùng em."

Quan Triều Viễn đi cùng Tô Lam đến đồn cảnh sát, lúc này đã là hai giờ đêm, màn đêm lặng ngắt như tờ.

"Tô Lam..."

"Tôn trọng một chút!" Quan Triều Viễn lập tức quát lớn.

"Anh Quan, chúng tôi đang thi hành công vụ, làm phiền anh phối hợp một chút."

Tô Lam biết nếu Quan Triều Viễn ở đây thì không thể lấy lời khai được, "Chồng ơi anh ra ngoài chờ em đi. Không sao đâu."

Tại Tô Lam năn nỉ mấy lần, lúc này Quan Triều Viễn mới đồng ý chờ ở bên ngoài.

"Tô Lam, cô hãy nói với chúng tôi về quá trình ở hiện trường xảy ra vụ án."

"Hôm nay là sinh nhật con tôi được một tuần tuổi, Tô Nhược Vân đột nhiên xuất hiện nói muốn trò chuyện với tôi, lần trước tôi bảo khi con cô ta chào đời tôi có thể nuôi giúp cô ta, tôi tưởng hôm nay cô ta đến để nói chuyện gì đó nên cùng cô ta ra chỗ yên tĩnh, nhưng tôi không ngờ cô ta mất khống chế rút dao tự sát, khi tôi cướp lại dao thì cô ta nắm lấy dao trong tay tôi đâm vào ngực mình."

Cảnh sát đưa mắt nhìn nhau, "Cho nên ý cô là cô ta định tự sát, sau đó giá họa cho cô?"

"Đúng vậy, hơn nữa trước khi chết cô ta cũng đã nói cô ta đến để giá họa cho tôi."

"Khi cô ta nói vậy bên cạnh hai người có người khác không?"

Chương 1526

Tô Lam lắc đầu, "Không có, lúc ấy chúng tôi chỉ muốn tìm chỗ yên tĩnh nói chuyện nên tất nhiên sẽ không tìm chỗ có người."

"Nói cách khác, những lời cô ta nói với cô chỉ có mình cô nghe thấy, không có bất kỳ ai có thể chứng minh đúng không?"

"Đúng vậy, nhưng tôi không nói dối! Đây là sự thật!"

"Được rồi Tô Lam, chúng tôi đã nắm được sự việc, chuyện này vẫn đang trong quá trình điều tra, mong mấy ngày nay cô đừng đi đâu cả, ở nhà chờ chúng tôi gọi đến bất cứ lúc nào, được không?"

Tô Lam sợ hãi gật đầu, sau khi đi ra ngoài, Quan Triều Viễn lập tức đứng lên đi đến trước mặt cô.

"Họ không làm khó em chứ?"

"Về nhà thôi." Tô Lam khẽ nói, cô mơ hồ cảm nhận được gì đó.

Bởi vì đây là vụ án giết người cho nên thi thể của Tô Nhược Vân vẫn đặt ở nhà xác chờ kiểm tra, không thể an táng, làm bạn với cô ta là con cô ta.

Tô Lam chỉ ở nhà chờ cảnh sát gọi đến, trong hai ngày nay tin về việc Tô Lam giết người gây xôn xao dư luận.

"Tô Lam giết chết Tô Nhược Vân"

"Hung thủ Tô Lam, một xác hai mạng"

Những tiêu đề này nằm ở vị trí đầu bảng hot search.

Vương Vãn Hương biết tin chính xác về Tô Nhược Vân thì hoàn toàn sụp đổ.

Tuy Tô Nhược Vân và Mộ Dung Dịch đã ly hôn, nhưng phóng viên vẫn không buông tha anh ta, vì thế Mộ Dung Dịch phải ra nước ngoài trốn tránh.

Phóng viên càng không liên lạc được với Quan Triều Viễn và Tô Lam.

Cho nên chỉ có thể liên lạc với Vương Vãn Hương mẹ của Tô Nhược Vân.

"Giết người thì đền mạng, Tô Lam giết con gái tôi, tôi muốn cô ta phải đền mạng!"

"Có tiền có thế thì giỏi lắm chắc? Tôi tin pháp luật rất công bằng! Mong mọi người có thể giúp tôi, giúp con gái tôi đòi lại công bằng!"

"Con trai tôi mất tích, tôi chỉ còn một đứa con gái, con gái đáng thương của tôi, nó còn đang mang thai, làm sao cô ta nhẫn tâm ra tay như vậy chứ! Đồ ác ma Tô Lam! Đồ giết người không chớp mắt!"

Trước mặt phóng viên nhà báo, Vương Vãn Hương khóc xé ruột gan, mọi người không khỏi xúc động, dù sao bà ta chỉ là một người mẹ mất con.

Ngoài ra, hot search "Tô Lam bất mãn với kết quả phán quyết" lại bị đào ra.

Sau khi tòa án tuyên án, Tô Lam nhận phỏng vấn, lúc ấy sắc mặt cô vô cùng khó coi, ánh mắt rất sắc bén, đối diện ống kính nói thẳng mình không hài lòng chút nào với kết quả phán quyết, cảm thấy như vậy quá nhẹ.

"Không hài lòng với kết quả phán quyết cho nên giết người sao? Nghĩ nhà mình có tiền có thế nên không thèm coi tính mạng của người khác ra gì sao!"

"Cô ấy còn đang mang thai nữa! Đáng thương quá! Tô Lam tưởng nhà mình có tiền thì có thể giết người không cần đền mạng sao? Đó là hai mạng người đấy!"

"Quá đáng thật đấy! Nhất định phải lấy lại công bằng! Tuy Tô Nhược Vân không phải người tốt lành gì! Nhưng cô ta không đáng tội chết, huống chi cô ta còn là một phụ nữ có thai!"

Trên mạng đều chỉ trích Tô Lam, hình như mọi người đã nhận định Tô Lam là hung thủ.

Hai ngày sau Tô Lam lại được cảnh sát gọi đến.

Chương 1527

Hai người cảnh sát vẫn hết sức nghiêm túc như cũ.

"Tô Lam, đã có báo cáo kiểm tra thi thể của Tô Nhược Vân, nhát dao kia đâm trúng tim cô ta, chết do mất máu quá nhiều, trên hung khí tìm được ở hiện trường vụ án chỉ có vân tay của một mình cô, không có vân tay của Tô Nhược Vân. Cô nói Tô Nhược Vân cầm dao định tự sát, nhưng trên dao không hề có vân tay của Tô Nhược Vân."

Tô Lam hồi tưởng kỹ lại, đêm hôm đó hình như Tô Nhược Vân đeo một đôi găng tay màu da!

Cô ta lên kế hoạch cẩn thận như thế vì muốn đồng vu quy tận với cô, cô ta chết, còn cô phải gánh tội danh hung thủ giết người!

"Cô ta đeo găng tay!"

"Nhưng trên thi thể của Tô Nhược Vân không có găng tay, chúng tôi cũng không tìm được bất kỳ cái găng tay nào ở hiện trường."

Tô Lam rơi vào bế tắc, cô chống đầu, "Cô ta thật sự muốn giá họa cho tôi, chính miệng cô ta đã nói như vậy."

"Theo lời một số người ở hiện trường, hai người xảy ra cãi vã, hình như cô hét to với Tô Nhược Vân."

Giờ nghĩ lại mới thấy kế hoạch của Tô Nhược Vân thực sự quá hoàn hảo. Tô Lam cất giọng yếu ớt.

"Đúng là tôi có cãi nhau với cô ta, nếu cô ta muốn giá họa cho tôi thì tất nhiên phải dẫn dụ tôi cãi nhau với cô ta rồi, nếu không sao tôi lại vô duyên vô cớ giết người? Đây đều là kế hoạch của cô ta."

"Dù cô ta muốn giá họa cho cô thì cũng phải có lý do gì chứ, cô ta bất chấp tính mạng mình để giá họa cho cô thì đúng là quá hoang đường."

"Bởi vì cô ta không muốn sống nữa!"

"Cô ta không có lý do gì không muốn sống! Cô ta còn đang mang thai, sắp đến ngày sinh con, hơn nữa cô ta chỉ phải ngồi tù năm năm, nếu có biểu hiện tốt thì có thể giảm hình phạt, cô ta hoàn toàn không có lý do tự sát."

Cảnh sát giải thích nhiều lần, "Hơn nữa nhỡ thất bại, cô ta sẽ làm đứa bé trong bụng bị thương, nếu bây giờ cô ta không có đứa bé này, cô ta chắc chắn đã phải vào tù từ lâu rồi, cho nên cô ta phải vô cùng quý trọng đứa bé này mới đúng."

Đối mặt với lời biện luận của cảnh sát nhưng Tô Lam không thể phản bác được, nếu là cô thì cô cũng sẽ nghĩ như vậy.

Tô Nhược Vân nhận ra được điều này cho nên mới dám giá họa cho cô mà không hề kiêng dè, bởi vì dù cô có lý cũng không nói rõ được.

"Các anh nói đúng hết, tôi không muốn phản bác, nhưng cô ta nhận ra điều này cho nên mới nghĩ rằng một khi giá họa cho tôi thì chắc chắn sẽ thành công."

Tô Lam nói bằng giọng uể oải.

"Hơn nữa chúng ta đều biết, cô nói muốn nuôi con giúp cô ta, cô ta càng không có lý do để tự sát. Cho nên, lý do này vô cùng gượng ép, chúng tôi còn phải điều tra thêm."

Tô Lam đau khổ nhắm mắt lại, cảm thấy sao mà bất lực đến thế.

Vì sao Tô Nhược Vân không sống thêm một lúc? Nếu cô ta sống thêm một lúc để nói rõ với cảnh sát thì đã chẳng có chuyện gì rồi!

"Tô Lam, vụ án này nhận được sự chú ý, chắc cô cũng đọc được tin trên mạng rồi, chúng tôi cũng áp lực lắm, cho nên tạm thời cô không thể rời đi, chúng tôi mong cô sẽ phối hợp điều tra với chúng tôi."

Tô Lam bị giữ lại ở đồn cảnh sát.

Chương 1528

Lúc này chủ đề về việc Tô Lam là hung thủ giết người càng thêm hot!

Vương Vãn Hương thấy trên mạng nhiều người lên án Tô Lam như vậy thì dường như cũng hả giận, ra sức yêu cầu nghiêm trị Tô Lam, dù sao đây cũng là vụ án một xác hai mạng.

"Tô Lam bị bắt vào tù rồi, đúng là tốt quá rồi!"

"Chỉ mong không phải bắt vào mấy ngày làm bộ rồi lại âm thầm thả ra!"

"Chúng ta nhất định phải chú ý sát sao chuyện này, nhất quyết không được để bọn họ lợi dụng sơ hở!"

Dường như cư dân mạng thiên về ủng hộ Vương Vãn Hương, kiên quyết đòi nghiêm trị hung thủ giết người Tô Lam.

Khi mọi người cho rằng Tô Lam phải trả giá cho việc giết người thì hai ngày sau Tô Lam được thả ra.

"Quả nhiên có tiền có thể xui ma khiến quỷ, mới vào mấy ngày đã được thả ra!"

"Hãy trả lại công bằng! Dựa vào đâu mà bọn họ tốn tí tiền là có thể giải quyết xong một mạng người!"

Biết tin Tô Lam được thả ra, cư dân mạng càng nổi giận.

Nhưng tối hôm Tô Lam về nhà, trên Weibo chính thức của đồn cảnh sát đăng bài tuyên bố Tô Lam vô tội.

Sau đó tập đoàn Dark Reign và Quốc tế Tinh Hoàng đều tung ra chứng cứ.

Đó là một file ghi âm ghi lại cuộc đối thoại hoàn chỉnh của Tô Nhược Vân và Tô Lam, và cả lời Tô Nhược Vân nói rõ muốn giá họa cho Tô Lam.

Câu chuyện lập tức thay đổi theo chiều ngược lại.

Lúc giới thiệu file ghi âm hai bên còn nói, đây vốn là một file video, nhưng bởi vì Tô Nhược Vân đã qua đời, họ không muốn cho mọi người xem hiện trường vụ án nên đã xuất thành file ghi âm.

Tô Lam cũng đăng Weibo nói: "Tôi đã từng đề nghị khi con cô ta chào đời sẽ giúp cô ta nuôi con, dù sao đứa bé cũng vô tội, nhưng tôi không ngờ cô ta lại đi vào con đường này, thật sự quá ngu ngốc, tôi sẽ an táng cô ta tử tế, cũng sẽ chăm sóc tốt mẹ của cô ta, câu chuyện chỉ có thế thôi."

Mọi người lại thi nhau xin lỗi Tô Lam, khen ngợi Tô Lam lương thiện rộng lượng.

Tô Lam nói được làm được, cô tìm một ngôi mộ tốt an táng Tô Nhược Vân rồi đưa Vương Vãn Hương về quê, phái người chăm sóc tốt bà ta.

Mọi chuyện coi như kết thúc.

Tô Lam đến bệnh viện, Chung Vũ Lăng bí mật đưa Tô Lam đến một căn phòng.

Trong lồng ấp trẻ sơ sinh trong suốt, một cậu bé da thịt đỏ hỏn đang nằm bên trong.

Cậu bé thực sự quá nhỏ, nhỏ đến mức Tô Lam không dám chạm vào.

Đây chính con trai của Tô Nhược Vân.

Con trai của cô ta chưa chết.

"Mợ chủ, các chỉ tiêu của cậu bé này đều ổn định, chỉ là thiếu hụt dinh dưỡng nên cơ thể hơi nhỏ một chút, nhưng sinh non bảy tháng được như vậy đã là khá lắm rồi, có lẽ cậu bé còn phải ở trong lồng ấp một thời gian."

Nhìn thấy một sinh mệnh nhỏ vừa chào đời, trong lòng ai cũng cảm nhận được hi vọng.

"May mà ngày đó trong bệnh viện có một sản phụ bị thai lưu, người nhà cảm thấy xúi quẩy nên đã ném cái thai chết đi rồi rời khỏi bệnh viện." Chung Vũ Lăng giải thích.

"Cám ơn bác sĩ Chung, chuyện này có những ai biết vậy."

"Tôi bế thẳng đứa bé đến lồng ấp, sau đó nói với mọi người nó đã chết, cho nên chỉ có mình tôi biết."


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-4621 )