← Ch.1025 | Ch.1027 → |
Chương 1215
Quan Triều Viễn trợn to mắt, tuýp đàn ông tính chiếm hữu cực lớn như anh ngửi thấy thái độ thù địch trên người của Giản Ngọc.
"Rốt cuộc hai người đã xảy ra chuyện gì?"
"Chúng tôi đã xảy ra chuyện gì, chẳng phải nên làm theo kịch bản của cậu à? Tôi nhớ chính cậu đã đau khổ cầu xin tôi ở lại chăm sóc Tô Lam, cũng chính cậu nói muốn tôi và Tô Lam ở bên nhau, sinh một đứa con với cô ấy."
Giản Ngọc phát hiện trêu Quan Triều Viễn cũng thú vị lắm, quan trọng là người có chỉ số IQ cực cao như Quan Triều Viễn lại dễ lừa đến vậy!
Lầu dưới đang đấu khẩu, cảnh tượng ở lầu trên thì ấm áp hơn nhiều.
Tô Lam nhẹ nhàng giơ tay xoa mặt Tô Kiêm Mặc, da cậu lạnh, sau đó từ từ dịch xuống chỗ tim cậu.
Không có nhịp tim.
Tô Kiêm Mặc nắm lấy tay của Tô Lam: "Chị, em xin lỗi, thật ra em nên nói cho chị biết."
"Vậy tại sao em lại không nói với chị, em có biết là chị buồn lắm không?"
"Vì bác trai đã nói với em rằng một khi biến thành ma cà rồng thì không nên liên hệ với những người lúc trước nữa, làm vậy cũng là bảo vệ chính bản thân em. Với chị mà nói, cứ ngỡ em đã chết sẽ tốt hơn, thực tế em cũng đã chết thật rồi."
Tô Kiêm Mặc vẫn cười tươi như ánh mặt trời.
"Chị, bây giờ em chỉ đang tồn tại bằng một cách khác mà thôi."
"Vậy em đã quen với thân phận mới của mình chưa?"
Về việc Tô Kiêm Mặc biến thành ma cà rồng, Tô Lam cũng thấy vui và yên tâm. Dù sao lúc còn sống, Tô Kiêm Mặc đã chịu nhiều đau khổ như vậy rồi, biến thành ma cà rồng, ít nhất cậu vẫn có thể nhìn thấy thế giới này.
"Ừm, lúc bắt đầu em cứ không kiểm soát được mình, muốn cắn người nên bác trai đưa em đến một nơi rất xa để em kiểm soát dục vọng của mình. Bây giờ đã đỡ hơn nhiều rồi, lúc trước em không thể nói cho chị biết, cũng sợ sẽ làm hại đến chị."
Tô Lam vui mừng gật đầu: "Vậy thì tốt, em vui là được."
"Chị, bây giờ em đã mạnh mẽ hơn trước nhiều rồi, em có thể biến mất ngay trước mặt chị chỉ trong nháy mắt, thậm chí có thể tay không giết một con sư tử! Hơn nữa không cần phải lo tim mình sẽ đau!"
Hiển nhiên Tô Kiêm Mặc phấn khích cực kỳ, lập tức báo cáo tình hình của mình cho Tô Lam.
"Có điều..." Tô Kiêm Mặc cúi đầu xuống: "Chúng ta vẫn không thể gặp nhau thường xuyên, cũng có lẽ là không nên gặp nhau. Bác trai nói, loài người có cuộc sống của loài người, ma cà rồng có cuộc sống của ma cà rồng. Nếu em tiếp tục dây dưa với những người lúc còn sống, cuối cùng chúng ta sẽ là người đau khổ."
"Kiêm Mặc, chỉ cần được nhìn thấy em là chị đã thấy vui lắm rồi. Sau này em sẽ có cuộc sống hoàn toàn mới, em cứ sống thật tốt là được, đừng nhớ đến chị."
Khi Tô Lam và Tô Kiêm Mặc bước từ trên lầu xuống, Quan Triều Viễn và Giản Ngọc trong phòng khách vẫn đang đấu dữ dội!
Thậm chí họ đã bắt đầu thảo luận đến vấn đề đứa con trong bụng Tô Lam là của ai!
"Tôi nói cho anh biết Giản Ngọc, nếu tôi mà biết đứa con trong bụng là của anh, tôi nhất định sẽ giết anh!" Quan Triều Viễn gào lên với Giản Ngọc.
"Cậu như vậy lạ lắm đấy, chính cậu bảo tôi ở bên cạnh Tô Lam, bảo chúng tôi sinh một đứa con. Bây giờ nếu đứa trẻ là của tôi thì cậu lại muốn giết tôi, cậu thế này chẳng phải tự mâu thuẫn sao?"
← Ch. 1025 | Ch. 1027 → |