← Ch.0301 | Ch.0303 → |
Chương 307
"Làm ơn đi, đường lên núi, có lúc cũng có dốc đi xuống, đường xuống núi cũng có dốc đi lên, địa thế núi Thương Khung hiểm yếu, đặc biệt như thế, vị trí hiện giờ của chúng ta đã gần tới nơi sâu nhất trong núi rồi, lúc trước.
tôi đã nhắc nhở đoàn phim, chỉ quay ở chân núi là được, kết quả bọn họ không nghe, cứ đòi đi vào, mà còn chọn hướng tây nam cách nơi sâu nhất của ngọn núi gần nhất nữal"
"Hả?"
"Nếu cô ngoan ngoãn ở yên một chỗ, giờ tôi còn có thể đưa cô đi, nhưng bây g Lời phía sau, Quan Triều Viễn không nói nữa.
"Vậy... Làm sao giờ?"
"Còn có thể làm gì nữa, qua một đêm ở đây, nếu tôi tùy tiện đưa cô đi, trên đường gặp phải thú dữ, tôi cũng không bảo vệ được cô."
Tô Lam nhìn về phía chú sư tử vàng đang ăn lợn rừng ở bên cạnh.
"Chúng ta có sư tử mà!"
Quan Triều Viễn hừ lạnh một tiếng: "Cô cảm thấy trong núi này chỉ có một con sư tử thôi sao?"
Tô Lam câm như hến.
Lúc đầu, Quan Triều Viễn cũng cho rằng ở trong khu núi này sợ là chỉ có một chú sư tử của anh, mãi cho tới một lần phát hiện sư tử bị thương, hơn nữa còn bị thương rất nặng, anh mới phát hiện trong núi này còn có thú dữ hung mãnh hơn nữa.
Vì thế, hiện giờ, ở đây chờ tới khi trời sáng là cách tốt nhất.
Một trận gió lạnh thổi tới, Tô Lam vô thức ôm chặt cánh tay mình.
Trong núi cực kì lạnh.
Ban ngày, cực kì mát mẻ, khi quay phim bọn họ còn nói, nếu ngày nào cũng quay phim ở đây thì tốt biết mấy, cực kì mát.
Kết quả giờ gặp báo ứng!
"King, lại đây!"
Sư tử vàng lập tức lắc người đi tới.
"Nằm xuống" Quan Triều Viễn ra lệnh, sư tử vàng liền nằm im tại chỗ.
Quan Triều Viễn ôm lấy Tô Lam, đê cô dựa lên người sư tử vàng, trên người sư tử có lớp lông dày, rất mềm.
"Gô nghỉ ngơi trước, tôi đi đánh lửa"
Vì không phải lần đầu thấy sư tử, Tô Lam cũng không sợ như trước, ngược lại có sư tử chắn gió cho cô, trên người lại ấm áp, khiến cô cảm thấy tốt hơn nhiều.
Vua sói trắng cũng đi tới, cặp mắt màu lục như ngọc lục bảo trong màn đêm tối tăm.
Tô Lam vuốt lông nó.
"Thì ra vừa rồi là mày cứu tao à, cảm ơn"
Quan Triều Viễn đang đánh lửa nghe thấy lời này, không khỏi ngẩng đầu lên.
"Người cứu cô rõ ràng là tôi! Sao cô không cảm ơn tôi?"
Tô Lam cười lúng túng, có cần so sánh từng ly từng tý với một con sói không?
"Vậy tôi cảm ơn anh!"
"Có phải tôi từng nói tôi không nhận cảm ơn suông không?"
← Ch. 0301 | Ch. 0303 → |