Truyện:Tổng Quản Thái Giám Phúc Hắc Của Trẫm - Chương 58

Tổng Quản Thái Giám Phúc Hắc Của Trẫm
Trọn bộ 69 chương
Chương 58
từ chối…phạm thượng…
0.00
(0 votes)


Chương (1-69)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Lời tác giả: ở chap này thiên cuồng ca sẽ biết song đình là hoàng đế nhé, vài chap sau diễn biến sẽ khá nhanh mong độc giả nắm kịp tình hình.

...

Hai ngày sau, ngự hoa viên thất tinh quốc.

Hoàng thượng cùng nhị hoàng tử đang đánh cờ thì có người lại gần đến bên tai ông ta nói nhỏ rồi rất nhanh lui ra.

Thấy sắc mặt phụ hoàng hắn hơi khó coi liền tò mò hỏi:

- sao vậy phụ hoàng?

Ông coi như không có việc gì cầm quân cờ màu đen nhìn một chút thế trận bàn cờ rồi hạ xuống ở một ô còn trống:

- lần này hoàng huynh con sẽ tức điên à xem?

Nhị hoàng tử nghi hoặc nhưng đầy hứng thú hỏi:

- sao cơ ạ?

Ông cười nhạt nói:

- hoàng đế bên đó vừa gửi bồ câu đưa thư nói rằng hoàng huynh con từ chối hôn sự của hai người, nhưng thật may, nhân duyên lại rất nhanh đến với hoàng huynh con...

Thiên tĩnh cũng không ngạc nhiên lắm, có chút kì vọng câu tiếp theo của phụ hoàng.

- ... hắn ta được con gái của đại tướng quân diệp quốc ngọc diệu liên để ý tới a, ta thấy cũng thật môn đăng hộ đối...

Hắn lẩm bẩm:

- ngọc diệu liên?... cái tên này nghe quen quen nha...hình như nghe ở đâu rồi...a...không...không phải...

phụ hoàng hắn gật đầu xác nhận:

- không sai...nàng ta chính là ác nữ chuyên tiền dâm hậu chiếm các mỹ nam trong thiên hạ đem về làm nam sủng của mình.

(mm: vẫn là trinh nữ nhé, nàng ta cho người ta uống thuốc mê rồi cởi quần cởi áo nhau ra, nằm chung một giường, đợi sáng hôm sau hắn tỉnh dậy thì chỉ cần la toáng lên bắt người ta chịu trách nhiệm là được ấy mà. )

Được phụ hoàng xác nhận suy nghĩ đáng sợ hiện tại trong đầu hắn thì không khỏi rùng mình một cái.

Thật...thật đáng sợ...nếu hắn không phải là hoàng tử được hoàng thất bảo kê thì chỉ sợ lần đó đã bị nàng...nàng làm nhục rồi, ô ô...

...

Cứ thế trôi qua.

...

Cũng cùng lúc ấy, ở dịch quán diệp quốc.

Hắn nhận được tin do thuộc hạ báo cáo thì giận đến rung mình, liền viết lá thư đưa thuộc hạ để bồ câu đưa thư đem về thất tinh quốc.

Thật đáng giận...dám lén lút sau lưng hắn giở trò đồi bại...

Hừ, xem ra phải cho hoàng đế diệp quốc biết cái gì gọi là đáng sợ rồi...

...

Tối hôm đó, có một bóng trắng dùng khinh công bay ra khỏi dịch quán rồi hướng đến hoàng cung.

Nhảy hết nóc nhà này đến nóc nhà khác cuối cùng hắn dừng lại tại một khu nhà rộng lớn xa hoa được thị vệ canh gác nghiêm ngặt - tẩm cung của hoàng đế.

Hừm... hắn sẽ giả vờ làm thích khách để chọc phá bà la sát đó...

Mở một khối ngói lên rồi nhìn vào bên trong.

Trong phòng không có ai cả...

Hắn nghi hoặc lẩm bẩm:

- giờ này đã gần nửa đêm rồi sao không ở tẩm cung nhỉ.

(mm: đương nhiên là đi thị tẩm rồi, hắc hắc...đùa thôi =, =)

Đang suy nghĩ, một thì bóng dáng nhỏ nhắn mở cánh cửa to lớn của tẩm cung rồi bước vào, vươn vai rồi ngáp một cái rõ to.

Hắn nhìn xuống thì thấy thân ảnh đó nhanh chân bò lên giường, giục phăng áo ngoài ra, giọng nói quen tai vang lên:

- aiz...mệt thiệt nha...

(mm: sự thật là tỷ ấy vừa phê tấu chương xong, aiz... khổ cho tỷ ấy... ) cứng đơ người, hắn không tin nổi vào tai mình, rồi càng nhìn càng quen thân ảnh ấy.

uy, đó không phải là nàng sao, sao nàng lại ở trong tẩm cung của hoàng đế diệp quốc, chẳng...chẳng lẽ nàng là...phi tần của hoàng đế.

Hắn tức giận rung người.

Thật phỉ báng hắn mà, sao nàng lại chấp nhận làm phi cho ả ta mà không chịu làm chính phi của hắn chứ.

Từ khi nào mà giá trị thị trường của hắn lại giảm thấp đến thế nhể.

Tức giận cứ thế đạt đến đỉnh điểm hắn tung người đạp bay cửa sổ mà bước vào.

Nàng đang hạnh phúc nằm trên giường chiếc giường ấm áp quen thuộc thì giật nảy mình khi nghe tiếng đồ vật bị đạp bay, xoay người nhìn lại thì lại thấy bóng dáng quen thuộc.

Lần này khuôn mặt không hoảng hốt chút nào, thậm chí còn bình tĩnh liếc hắn xem thường.

- yêu ta rồi hả, nếu lỡ rồi thì quên đi, bổn tiểu thư không thiếu người đâu.

hắn mếu mặt khinh bỉ, nhưng miệng vẫn bình tĩnh hỏi:

- sao nàng lại ở đây?

Nàng hỏi hắn:

- tại sao ta không thể ở đây?

Hắn nhìn nàng đáy mắt lóe lên tin đau đớn:

- đây là tẩm cung của hoàng đế...

nàng đáp:

- thì sao?

Hắn ghào lên:

- rốt cuộc nàng là ai!!!???

nàng bình tĩnh đáp:

- hoàng đế diệp quốc.

Gì?

Hắn mở to mắt không tin.

Nàng...nàng là hoàng đế diệp quốc...

Vậy chẳng phải mấy bữa trước hắn vừa gặp nàng ở đại điện sao...

...

Nhìn mặt hắn ngu ngu nàng gãi gãi đầu.

Sao thế nhỉ?

...

Nàng mở miệng trước làm hắn tỉnh dậy từ giấc mộng:

- thế huynh là ai? Làm quái gì nửa đêm vô tẩm cung của bổn tiểu thư.

Nàng nhìn hắn, rồi một tia sáng lóe lên trong đầu nàng, hai tay chắp trước ngực tự vệ nhìn hắn:

- này, đừng nói:hiếp" ta nhé, ta không có tiền đâu.

(mm: vua không có tiền vậy ai có tiền...)

Hắn mặt trắng bệch:

- ta...ta là thái tử thất tinh quốc...

Nàng không để ý hỏi:

- ai cơ?

hắn nâng giọng nói lên:

- Thái. Tử. Thất. Tinh. Quốc.

Lần này tới lượt nàng ngu người, nàng cà lâm nói:

- ngươi...ngươi không phải cái người từ hôn mấy bữa trước đấy chứ?

hắn xạm mặt tức giận trừng nàng.

Nàng gật gật đầu hiểu ý, rồi nghĩ đến một vấn đề:

- không phải bữa hổm ngươi vừa tỏ tình với ta sao, sao ngày hôm sau lại từ hôn rồi?

hắn bất lực nói:

- ta không biết hoàng đế là nàng, nếu không thì...

(gào thét:...nếu không thì hắn đã ủng hộ nhiệt liệt cái hôn sự này rồi!!!!)

Nàng chờ mong nhìn hắn.

Hắn phẩy phẩy tay.

aiz...thôi quên đi.

nàng hụt hẵng nhưng vẫn không khỏi tò mò:

- ngươi đến đây làm cái gì?

Hắn không chút để ý đến đối tượng là nàng, nói thẳng ra:

- làm thích khách chứ làm gì!

Nàng run sợ hai tay chắp trước ngực lần hai:

- ngươi...ngươi giết ta cũng không được gì đâu, trên người của ta toàn xương với xương không đấy, không có chút thịt nào đâu

Hắn giận run lên, không nhịn nổi gầm nhẹ:

- cút!!!

Nàng la hét trong lòng: ô ô...hắn thật đáng sợ... nàng là người vô tội nha...

...

Một lúc sau hắn lại một thân một mình trở về dịch quán, bình tĩnh đi qua đám thuộc hạ đang tò mò đứng ở cửa rồi bình tĩnh ngồi xuống, động tác tao nhã cầm cây viết mực với tờ giấy viết viết, cầm tờ giấy viết xong rồi gắn vào chân bồ câu rồi thả đi

Khuôn mặt như không có gì nhưng trong lòng thì đang nổi lên từng ngọn sóng cuồng vì hưng phấn.

Hắn quyết định buộc chặt với nàng cả đời rồi...thái tử là cái khỉ gì chứ...ở bên nàng chính là hạnh phúc của hắn.

...

lời tác giả: từ khi quen diệp tỷ thì cuồng ca bắt đầu bị bệnh run người rồi nha...

*****

lời tác giả: vâng minh mình đã trở lại đây!!!

mấy bữa nay làm biếng quá nên chỉ mới hoàn thành được một chương thôi, mong mọi người thông cảm.

mình đang bắt đầu viết chap 57, có lẽ hôm nay sẽ đăng bù khoảng 2~3 chap, mong mọi người vẫn ủng hộ nhé, seeya...

...

Quay ngược lại ở thất tinh quốc vài ngày sau.

ở ngự thư phòng hoàng đế đang phê tấu chương thì có công công bước vào bẩm báo.

Sau khi nghe xong thì ông ta không hỏi nở nụ cười đểu.

Hoàng nhi ngoan, con sẽ xử lý sao đây a...

...

Lại ở diệp quốc vài hôm sau.

Hắn nhận được tin tức mà phụ hoàng gửi tới thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm, lòng hưng phấn không thôi thay y phục nhanh chóng bước ra khỏi dịch quán hướng đến hoàng cung mà thăm nàng.

Mấy bữa nay ngày nào hắn cũng nhập cung gặp nàng, chờ đến tận khi bị thị vệ đuổi về vì đến giờ giới nghiêm mới chịu luyến tiếc rồi rời đi.

Chẹp chẹp... mai mốt hắn chính thức làm nô thê của nàng thì hắn sẽ quy định giờ giới ngiêm vô giới hạn luôn, thế là hắn có thể ngày ngày ân ái hun qua hun lại với nàng rồi, muawhahahaha...

(mm: giờ còn chưa phải là nô thê à!!??)

(trong lòng mọi người trong hoàng cung đều nghi hoặc: cái vị thái tử này đúng là ưa ngược mà, đây gọi là chia tay rồi mới yêu trong truyền thuyết hay sao a)

...

ở phủ đại tướng quân diệp quốc.

ngọc diệu liên thân ảnh màu đỏ mảnh dẻ tiến vào thư phòng của phụ thân nàng ta, nhỏ nhẹ thỉnh an, rồi mở miệng hỏi thăm:

- phụ thân, việc con nhờ người thế nào rồi a?

ngọc vô tắc cười khổ mở miệng nói:

- việc liên quan đến quốc gia thì không nhanh thế đâu con gái à?

Nàng ta nũng nịu ương ngạnh nói:

- con không biết đâu, con mấy ngày không gặp chàng rồi, nhớ chết được!

nhìn đứa con gái của mình thay đổi 180 độ, ông không khỏi lắc đầu bó tay rồi nói:

- được rồi, được rồi, để phụ thân ngươi đưa thân thể già nua này nhập cung hỏi hoàng đế vậy.

nàng vui vẻ chạy đến ôm cánh tay của phụ thân:

- phụ thân là nhất, người cho con theo với, con nhớ dượng với biểu muội quá cơ.

(mm: nhớ ai cơ...)

Ông buông tha phản kháng, vô phòng thay đồ, rồi đem con gái cưng lên xe ngựa tiến cung diện thánh.

...

Lúc này cuồng ca cũng đang bám như panda yêu trúc, không rời khỏi đình tỷ đang uống trà hưởng mặt trời ở nơi bí mật trong ngự hoa viên.

Từ lúc hắn bám theo nàng thì không biết từ lúc nào lại xuất hiện thêm một cái võng được cột sang bên cạnh rồi, aizz...

Liếc người bên cạnh rồi mặc xác hắn ta nàng tiếp tục duỗi người "tắm nắng".

Khoảng một khắc sau, có tên ám vệ thì thầm vào tai nàng, nói xong đứng bên cạnh chờ chỉ thị tiếp theo.

- kêu họ đến hồ ngự dụng đợi ta.

Nàng biếng nhác nói

Ám vệ gật đầu rồi rất nhanh biến mất.

Cuồng ca thấy thế thì như một người vợ hiền ghé người sang bên cạnh, liếc mắt quyến rũ nói:

- sao vậy vợ yêu?

Liếc hắn, làm biếng phản ứng nàng đáp:

- phụ thân của thê tử ngươi đến rồi.

Hắn vui sướng:

- thái thượng hoàng đến ư!

Như chợt nghĩ đến điều gì, hắn lấy tay đập trán một cái:

- đúng rồi ha, ta suốt ngày bám theo nàng mà quên mất chào hỏi phụ mẫu vợ rồi, nhân đây phải chào hỏi một chút mới được...éc, không chuẩn bị lễ vật rồi...làm sao đây...vội quá... vội quá...

Nàng nghe hắn lầm bầm thì không khỏi xoay người nhịn cười đến suýt nội thương.

Chắc vui...

...

Hắn vui vẻ đi theo nàng tới hồ ngự dụng.

Nhìn bóng dáng màu đen thướt tha đang dùng khinh công phóng qua bờ hồ để tới lương đình trong buổi sáng dập dịu sương làm hắn không nhịn nổi mà ngơ ngác thưởng thức cảnh đẹp trước mắt.

Làn da trong suốt ám sương, mái tóc đen tuyền tung bay theo gió, bước chân nhẹ nhàng chạm lên mặt nước tạo thành những vòng tròn lăn tăn, đôi bàn tay nhỏ nhắn trắng hồng trong ống tay áo rộng đang phình ra như ẩn như hiện.

Nàng đẹp như một hắc tiên tử - cao ngạo nhưng thuần thiết.

...

Bước chân vừa chạm đến đình trung tâm, nàng nghi hoặc quay lưng lại phía sau thì lại thấy ai đó đang ngơ ngác ngắm nhìn ở bờ hồ.

Lại bị sao thế nhỉ...

Nàng quay lưng đi tiến đến ghế quý phi ngồi xuống, phất phất tay áo không quan tâm.

Hắn ngu ngơ hơi tỉnh mộng nhìn thân ảnh như không xương đang dựa toàn thân lên ghế, " e thẹn" dùng khinh công lướt hồ rồi đến sau ghế ngồi của nàng, đưa tay lên xoa bóp bả vai, vòng eo của nàng ăn đậu hủ, đôi môi nở nụ cười quyến rũ câu hồn lạc phách.

(mm: ô ô, nhân vật ta khổ công xây dựng nay không còn nữa a, sao lại trở thành nô thê thế này, ta có làm sai không đây...)

Nàng híp mắt lại hưởng thụ đôi tay ai đó đậu hũ như có như không trêu chọc.

Lúc này hai người chờ nãy giờ ở lương đình bên ngoài thấy nàng xuất hiện liền cúi người thỉnh an.

Tuy lòng không muốn nhưng diệu liên cũng phải cúi đầu thỉnh an.

Nàng ta hận không thể xé mặt song đình ra ấy chứ, nhưng trước mặt phụ thân thì phải đưa ra bộ mặt hiền lành để không bị ác cảm.

Nàng khách khí cho họ đứng dậy, ngồi xuống ghế rồi chờ họ nói mục đích đến lần này.

Ngọc vô tắc lên tiếng trước:

- hoàng điệt, lần này thúc nhập cung là muốn hỏi cháu vụ thúc nhờ làm đến đâu rồi a?

ngọc diệu liên ở bên cạnh dáng ngồi kiêu ngạo uống trà nhâm nhi hưởng thức như nữ vương, giống như việc này đương nhiên là chấp thuận rồi.

nàng trả lời:

- ta đã bàn với sứ giả, họ cũng đã gửi tín thư về cho hoàng đế, có lẽ chừng tháng rưỡi sẽ có câu trả lời.

ông kỳ vọng hỏi:

- thế thái độ của họ thế nào?

Nàng nói:

- huyền tử nói họ không thưởng không phạt bình tĩnh.

Ông gật đầu:

- à ừ...

diệu liên lúc này mới cất giọng ngắt lời nói:

- thế sao được tỷ tỷ a, đây là chuyện đại sự của muội nha, sao tỷ lại phái một thái giám thấp hèn đàm phán chuyện này chứ, thế thật là thất vọng đấy...

Song đình trán hơi nhăn lại tức giận.

thấy song đình như thế, ông liền khuyên con:

- con nói gì thế, huyền tử nổi danh là người hầu cận thân của bệ hạ với lại hắn nổi danh là chuyên gia đàm phán nổi tiếng, con nói thế sao được.

nàng ta quay đầu nhìn sang phụ thân nàng ta với ánh mắt không thể tin:

- phụ thân!!!!

*****

Hắn đang xoa bóp bên cạnh nàng, thấy nàng nhăn trán lại thì ngón tay cái ôn nhu xoa xoa chỗ trán, chờ nàng nếp nhăn tan biến đi mới hài lòng thả ra mà xoa bóp ngón tay búp măng của nàng.

Tuy khá giận vụ nàng đùa dai, nhưng không nhịn được mà lòng trở nên ngập tràn cảm giác ngọt ngào.

Trong lòng không khỏi tự kỷ nghĩ: người ta có yêu thì mới có ghẹo đó nha.

(mm: o. 0)

Lòng vui vẻ, nhưng nghe cái giọng không xem ai ra gì của ngọc diệu liên kia thì lòng hắn không khỏi lửa giận bừng bừng.

(mm: phân biệt đối xử:/)

...

Nàng đang tức giận thì một ngón tay xuất hiện rồi ôn nhu xoa xoa vầng trán của nàng, trong lòng không khỏi ấm áp, cơn giận tan đi.

Tâm tính đang bình tĩnh dần dần thì lại nghe thấy giọng nói chát chúa của ngọc diệu liên.

- phụ thân!!!??? Đây là chuyện của con, không liên quan gì đến người, đừng tự mình xem mình thông minh mà bảo vệ người ngoài!!!

Lòng ông không khỏi nhói đau, con gái ông làm ông nhiều lúc cảm thấy rất buồn chán mệt mỏi...

Ông nuông chiều nó là sai rồi ư...

Trong lòng không khỏi nghĩ đến người mẫu thân đã mất của nó...

Hỉ nhạc, tôi có lỗi với bà...

...

Ông nói:

- con nói thế mà nghe được sao? Người ngoài? Song đình mà là người ngoài thì ai là người quen đây?

Nàng ta ương bướng cãi lại:

- con không biết? việc này do con toàn quyền quyết định, ai không nghe lời thì con chém chết, đứa nào dá...

nàng ta chưa nói xong thì một giọng nói rét lạnh vang lên:

- chém chết? giỏi hay cho từ chém chết!! dám nói thì dám làm, ngươi có dám chém trẫm không???

Nàng ta quay đầu nhìn người nọ thì thấy xung quanh người đó đang tản mát ra khí thế âm trầm nguy hiểm, áp đảo thiên hạ.

Lòng run bắn lên nhưng vẫn không sợ chết nói:

- biểu tỷ, muội không nói tỷ, mong tỷ đừng tự mình đa tình...

nàng cười lạnh ngắt lời:

- được, coi như trẫm tự đa tình, vậy...nếu dựa theo những lời ngươi vừa nói thì nếu trẫm dám phạm phải thì sao, ngươi dám giết trẫm không?

Thấy sự việc đang diễn biến càng ngày càng tăng cao, tuy giận nhưng vẫn khuyên can bảo vệ đứa con duy nhất:

- hoàng...hoàng điệt, liên nhi còn nhỏ không hiểu chuyện, cháu đừng chấp nó.

- thúc thúc/ phụ thân!!!

Hai giọng nữ nhân ghào lên.

Liếc nhìn nhau rồi nàng nói trước:

- thúc thúc, người đường đường là đại tướng quân đương triều, thống lĩnh đại quân lập nhiều công đức, trí dũng toàn tài trên sa trường sao lại bỗng nhiên hồ đồ như thế? con gái của thúc đang làm đúng hay sao? Sai! Nó chính là dám thi quân phạm thượng!

ông rưng rưng nói:

- hoàng điệt...ta...ta...

nàng dứt khoát, mềm giọng nói:

- ta nể tình thúc nên buông tha nàng ta lần này, nhưng nàng ta phải bị cấm ra khỏi phủ ba tháng, mong thúc về dạy dỗ nó lại, nó chỉ có một cái mạng thôi, nên giữ cho chắc.

ông định quỳ xuống tạ ơn:

- tạ ân điển...

ông chưa kịp quỳ xuống thì một cánh tay nâng ông dậy, ngẩng mặt kiêu ngạo nhìn thẳng vào long nhan nói một cách khiêu khích:

- ai nói bổn tiểu thư nói đùa, bổn tiểu thư nói là làm, một khi bất kỳ ai dám vi phạm thì sẽ xử lý theo pháp quy!

Lòng nàng đang dịu lại thì lại bị khiêu khích không khỏi cười lạnh.

Hay èo con mà dám làm hổ vương, dám khiêu chiến với ta ư, nằm mơ...

Nam nhân đứng đằng sau nàng cũng đang tỏa ra khí lạnh tức giận, nhìn chầm chầm thân ảnh nữ nhân kia mà như nhìn một người chết.

...

Nàng ta rùng mình một cái, nhìn ngó xung quanh, đến đoạn nhìn thấy gã nam nhân đứng sau song đình thì mắt lại mở to không tin, lấy ngón tay trỏ chỉ vào người nọ hô lên:

- là chàng ư!

Hắn cũng không bất ngờ, ánh mắt tức giận nhìn nàng ta chầm chầm.

Nhưng người kia lại coi đó là liếc mắt đưa tình, khuôn mặt thẹn thùng thiếu nữ nhìn hắn, lại nhìn người ngồi trước mặt hắn, trong lòng không khỏi cười lạnh.

Hắn vì nàng tức giận nên mới lén lút đứng đằng sau nàng ta để khai tử sao...

Nàng ta không quan tâm đến phép tắc hoàng thất, dù sao cũng không có ai dám kiểm tra người nàng nên đã lén giấu trong người một thanh chủy thủ nhỏ, lúc này đúng dịp trả thù những cay cú ghen tị từ nhỏ đến lớn liền lấy ra cầm chắc trong tay, dùng khinh công bay đến lương đình trung tâm - nơi bí ẩn cấm kị người ngoài bước vào.

...

Từ nhỏ nàng đã bị người khác so sánh với vị hoàng tỷ hoàn hảo kia.

Nàng hữu dũng vô mưu, tính tình kiêu ngạo.

Nàng kia thì văn tài võ lược, tính cách trầm tĩnh.

Nàng chỉ là con gái của đại tướng quân, sau này phải kết hôn với kẻ xa lạ.

Nàng ta thì lại là thái tử của diệp quốc, là quốc quân tương lai, là nữ vương đứng đầu thiên hạ, chọn hoàng hậu thì lại là chọn người nàng ta thích.

Nàng sắc đẹp tuyệt sắc, mỹ lệ khuynh thành.

Nàng ta thì lại vạn phần đẹp hơn, khuynh đảo thiên hạ.

...

Nếu nàng là lá, thì nàng ta lại là đóa hoa tuyệt sắc, tỏa hương hút người.

...

Nàng chỉ là người làm nền cho nàng ta thôi.

Nàng hận nàng ta, nàng hận không thể bóp nát xé sạch khuôn mặt cơ thể nàng ta, nhào nhét cái sự điềm tĩnh tài năng ấy.

...

Nhìn cái thân ảnh nàng thống hận thống hận đang càng ngày càng gần nàng ta thì trong lòng không khỏi sung sướng.

Chết đi, tiện nhân...

Nàng cầm cây chủy thủ định đâm vào ngực nàng ta, liếc mắt mỉm cười ôn nhu nhìn người đàn ông phía sau.

Chúng ta có thể bên nhau rồi...

...

Ngọc vô tắc thấy con gái đang định đâm chết song đình thì trong lòng cả kinh, lòng đau như rát muối, phóng khinh công theo định ngăn cản.

Chỉ sợ không kịp...

...

chủy thủ cách ngực nàng chỉ còn một bàn tay thì bỗng xuất hiện hai ngón tay kẹp lại ở thân chủy thủ.

Rắc...

Dễ dàng bẻ gãy được thân dao...

Nàng ta liếc mắt người ngăn cản với ánh mắt không tin, lẩm bẩm:

- chàng...sao chàng lại...

hắn lạnh lùng liếc nhìn nàng ta:

- muốn giết người ta yêu thì bỏ mạng lại đi.

hắn phách một chưởng lên ngực nàng ta làm ả cả người bị đẩy lùi ra sau mấy trượng...

nàng ta nhìn hắn rồi dường như hiểu ra gì đó, ghào lên như người điên:

- tại sao? Tại sao chàng lại đối xử với ta như vậy? nam nhân mấy chàng không phải đều thích nữ nhân ương ngạnh như ta sao, tại sao những cái gì tốt đẹp đều giành cho tiện nhân đó chứ? Tại sao chàng không giết ta đi!!!???

(mm: ương ngạnh cũng không cần ương ngạnh dữ dằn như thế)

Hắn hừ lạnh:

- đắc tội với nàng chính là đắc tội với ta, ngươi nghĩ ta sẽ cho ngươi chết dễ dàng vậy sao?

Nàng ta lắc lắc đầu, hai tay bưng lại lỗ tai, rồi cười như điên:

- ta sẽ giết ngươi...

nàng không quan tâm nói:

- ngươi nghĩ ngươi giết nổi ta sao?

Không tin nàng ta cười lạnh nói:

- ngươi cá không?

Nàng biếng nhác lấy ngón tay chỉ chỉ xung quanh lương đình.

Nàng ta nghi hoặc nhìn theo thì giật bắn mình.

...

Crypto.com Exchange

Chương (1-69)