Truyện:Tổng Quản Thái Giám Phúc Hắc Của Trẫm - Chương 54

Tổng Quản Thái Giám Phúc Hắc Của Trẫm
Trọn bộ 69 chương
Chương 54
Ngoại truyện: Chuyện xưa của Dương Đáp Ứng (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-69)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


lời tác giả:chap này sẽ ngọt ngào nhé

Trong lúc hắn đang giận dữ đến run người thì chợt nghe tiếng hô của nàng:

- nguyệt...

hắn giật nảy mình khi nghe thấy nàng hô tên hắn, tưởng nàng phát hiện ra hắn nên định quay người đi thì nàng lại tiếp tục lẩm bẩm:

- tại sao chúng ta lại là ruột thịt chứ...tại sao!!!??? ô ô...tại sao...anh biết không...em yêu anh...yêu anh rất nhiều...tại sao ông trời lại đối xử bất công với em như thế...nguyệt...anh đang ở đâu...em nhớ anh...làm ơn hãy quay về bên em...

nàng cứ thế khóc nấc lên còn hắn thì cứng đơ người mà đứng nhìn nàng qua khe cửa sổ.

hắn không nghe lầm đấy chứ?

nàng nói nàng yêu hắn...

trong lòng hắn như đang nở hoa, nhưng rất nhanh sau đó lòng lại trầm xuống...

rốt cuộc những năm tháng qua chẳng phải là quá lãng phí sao?

nếu hắn biết sớm hơn và nàng sớm nói cho hắn thì hai người cũng không dây dưa, không chia xa lâu như vậy.

anh em ruột thì sao? hắn không quan tâm, hắn chỉ quan tâm đến nàng có yêu hắn hay không thôi.

Không lãng phí một chút thời gian, hắn nhanh chóng xông cửa mà bước vào.

Nàng đang khóc thì chợt nghe tiếng mở cửa rồi bước chân tiến vào thì giật nảy mình, tay áo lau vội đi nước mắt dính trên má hồng, chỉnh trang phục rồi ngồi nghiêm chỉnh lại, hỏi hắn:

- ngươi là ai? sao dám vô lễ bước vào mà không xin phép bổn cu...

nàng chưa nói xong, thì một vòng tay rắn chắc từ đằng sau ôm lấy nàng, nàng ngớ người rồi rất nhanh lấy lại tinh thần, định mắng hắn thì một giọng nam trầm quen thuộc vang lên:

- thúy nhi...

nàng mở to mắt không tin, nước mắt vừa ngừng lại không nhịn nổi mà rưng rưng muốn khóc lần nữa, giọng nàng run run nói:

- nguyệt... là huynh sao.

Hắn cúi đầu vào vai nhỏ nhắn thơm ngát của nàng, nỉ non nói:

- ừ là ta...

một giọt nước mắt trong suốt khẽ chảy ra từ khóe mắt:

- sao huynh lại làm thế...chúng ta là huynh muội...chúng ta...

hắn không cho nàng nói tiếp, cầm vai nàng khẽ xoay người nàng lại đối mặt với hắn, hắn nói:

- ta yêu nàng...

nàng bất ngờ chưa nắm giữ được tình hình nói:

- huynh...

Hắn dường như khẳng định nói:

- đừng quan trọng việc khác, chỉ cần nàng trả lời nàng có yêu ta hay không thôi.

Nàng nhìn hắn thì chỉ thấy trong mắt hắn lúc này lại ngập tràn thâm tình yêu thương, mỉm cười hạnh phúc nói:

- yêu...muội yêu huynh...muội yêu huynh rất nhiều!!!

nàng vui vẻ lấy hai cánh tay búp măng quàng lên cổ hắn ôm trầm lấy, phấn khích nói.

Hắn nhìn thân thể nhỏ nhắn đáng yêu đang bám trên người hắn mà mỉm cười ôn nhu, bàn tay to lớn đưa ra sau lưng mà xoa xoa rồi ôm chặt người ấy vào trong ngực hận không thể làm hai người thành một.

Nàng không nhịn nổi mà rên nhẹ một cái:

- ừm...

Nghe tiếng người yêu rên rỉ trong lòng hắn không nhịn nổi mà thân thể trở nên nóng bỏng, phần thân dưới phản ứng mà ngẩng cao đầu.

Hắn nâng chân nàng lên rồi ẵm nàng tới trên giường, hắn ngồi xuống rồi bế nàng ngồi lên đùi hắn.

Nàng đỏ ửng cả mặt.

Aizz, hắn thật mạnh bạo nha, nhưng mà...nàng thích.

Đôi tay nhỏ bé ăn đậu hũ vuốt vuốt lên ngực cường tráng của hắn thông qua lớp áo.

(mm: aizzz...lại một sắc nữ)

Tò mò đưa tay lên trên má hắn sờ sờ, rồi sợ mình nằm mơ nàng liền nhéo mạnh trên da thịt hắn một cái.

(mm: sợ mình đau nên mới nhéo mặt nguyệt ca ấy mà)

Người bên dưới không nhịn được mà kêu đau.

Nàng mỉm cười khúc khích, nũng nịu nói:

- đau không?

hắn tuy không đau nhưng vẫn giả vờ đáng thương nói:

- đau lắm! nàng nếu nhéo mạnh một chút nữa thì sẽ ra máu luôn đó, ta lỡ mà bị hủy nhan thì nàng phải chịu trách nhiệm đấy.

hơi lo lắng, hỏi thăm:

- thiệt sao? thật xin lỗi!

nàng vừa nói vừa lấy khăn tay lau lau vết thương cho hắn.

hắn mỉm cười hạnh phúc mặt dày hưởng dụng mỹ nhân chăm sóc.

Sung sướng chưa được bao lâu thì hắn kêu lên oai oái:

- đau đau...dừng lại...đau quá thúy nhi...á á...

nàng nhìn hắn khinh bỉ:

- còn dám giả ngây thơ, huynh tưởng muội sẽ nói như thế à.

Hắn cầm tay nàng hi vọng nàng giảm nhẹ lực đạo nhưng tất cả đều vô ích thậm chí nàng càng nhéo mặt hắn mạnh hơn, không còn cách nào khác hắn chỉ có thể vừa lệch mặt vừa năn nỉ:

- thúy nhi, là ta sai, vạn lần là ta sai, được chưa?

nàng liếc hắn:

- nếu huynh nói chuyện như bắt buộc thế thì muội không cần...

hắn mỉm cười thẹn thùng (mm: ox0), mặc kệ tay của nàng đang nhéo trên mặt hắn, môi hắn hướng đến cặp má đào của nàng hun một cái thật nhẹ.

Nàng thẹn thùng định đẩy hắn ra:

- nhan sắc cỡ ấy mà muốn dùng mỹ nam kế với muội a...

hắn kệ nàng, ôm nàng chặt hơn, hướng đến đôi môi đào của nàng mà hôn xuống một cái thật ngọt.

hơi tách ra, rồi ngặm môi dưới của nàng mà mút, cái lưỡi ranh mãnh khẽ chọc lên môi nàng để nàng tác đôi môi, hàm răng ra để hắn xâm chiếm lãnh thổ thuộc về mình.

Thấy nàng ương bướng không chịu há mồm ra cho hắn vào thì liền tách ra không thèm hôn nàng nữa, ngồi yên không tấn công muốn nàng cần gì thì tự đến lấy.

Hừ, hắn cũng là đại nam nhân không thể ép buộc nữ nhân được, coi như đây là một hình phạt đối với nàng.

Nàng đang hưởng thụ trong cơn mưa tình ái thì một hành động nhỏ của hắn đã làm giấc mơ của nàng tan vỡ, mở đôi mắt ngọt ngào long lanh ra, ôn nhu thuần thiết nhìn hắn, ngây thơ vô tội vạ không biết tại sao hắn lại dừng lại.

Kéo dài được một lúc, nàng không nhịn nổi mà hỏi hắn:

- huynh làm sao vậy a?

hắn nghênh mặt không trả lời.

nàng làm nũng nói:

- huynhhhh...

hắn chịu không được biểu hiện đáng yêu của nàng, nên mở miệng nói:

- muốn gì thì tự đến lấy, nàng đỏ mặt thẹn thùng nhìn hắn, chu chu miệng muốn hắn đừng làm khó nàng, nhưng tất cả chỉ là vô ích.

Thấy thế nàng liền dùng chiêu thức mạnh nhất của phái nữ- mắt long lanh cún con chực khóc.

- huynhhh...

hắn tim đập thình thịch, lòng như sói lang muốn lao vào nàng mà cắn nuốt nhưng rất nhanh kiềm chế lại.

không được, hắn cứ nuông chiều nàng hoài thì nàng sẽ được nước làm tới, sau này lợi ích của hắn cũng chẳng còn được bao nhiêu mất thôi.

Dứt khoát nói:

- không.

Thấy mình không còn một chút lợi thế gì, nàng đành dâng môi nàng lên môi hắn mà ép vào.

Vài phút trôi qua.

Ai đó trong lòng đang tức muốn hộc máu mà bắt đầu nổi gân xanh, không khỏi thở dài.

Aizz...kêu con ngốc này biết hôn hắn thì thà kêu gà trống đẻ trứng thì càng đáng tin hơn.

Hắn đưa bàn tay ra sau ót nàng rồi giữ chặt, thấy nàng đang há miệng ra vì bất ngờ thì hắn liền tả xung hữu đột mà tiến hành công kích.

Cái lưỡi nam nhân mạnh mẽ nhanh chóng len lỏi vào bên trong để tìm cái lưỡi đinh hương mà mút lấy.

Hắn hôn càng lúc càng sâu kéo theo nàng càng lúc càng mềm nhũng trong lòng hắn.

...

lời tác giả: chap sau sẽ có h nặng nha, cũng là chap cuối kết thúc ngoại truyện này luôn.

tóm tắt chương sau: hai người gạo nấu thành cơm, lo lắng nói cho phụ mẫu biết thì lại hay tin rằng thì ra hai người không phải chị em ruột, vui mừng xen lẫn vui mừng, chàng đến cầu xin hoàng thượng mong người thưởng nàng cho hắn, hoàng thượng chấp nhận nhưng với một điều kiện chàng phải hoàn thành một nhiệm vụ rất khó khăn.

nhưng hạnh phúc không kéo dài được bao lâu thì nàng hay tin chàng nhảy xuống vực không rõ sống chết trong một phi vụ, còn nàng thì tự nhốt mình vĩnh viễn ở trong tẩm cung vĩnh viễn không ra ngoài...

*****

Đôi bích nhân hôn nhau từ tư thế ngồi chuyển sang tư thế nằm hồi nào không hay.

Hắn hôn nàng thật sâu, thật mật.

Mỗi nụ hôn đều thắm sâu tình cảm của hai người, ngọt ngào giống như nét mặt hạnh phúc nữ nhân mỗi lần ăn được một muỗng bánh ngọt ưa thích vậy.

(mm: e hèm, mình so sánh hơi khập khễnh một chút, so cổ đại với hiện đại, hì hì...)

Thân thể to lớn của hắn áp lên thân thể mảnh dẻ của nàng, nặng nề mà ôn nhu.

Hắn lưu luyến dời khỏi đôi môi đỏ mọng lên vì được hắn thương yêu của nàng, ôn nhu hôn khắp mặt nàng một cách cẩn thận như bảo bối.

Đôi tay hắn không rãnh rổi bắt đầu sờ từng mảng từng mảng da thịt trên người nàng, hắn sờ đến đâu thì nơi đó trở nên mẫn cảm mà đỏ ửng lên.

Thân thể phía dưới thì bắt đầu trở nên dịch chuyển uốn éo.

Nàng thấy hắn cứ hôn trên mặt nàng hoài liền lấy tốc độ còn hơn sét đánh lấy bàn tay nhỏ nhắn kéo mặt hắn dời từ chỗ đôi má đang định hôn xuống thành trước ngực nàng, nũng nịu nói:

- hôn hoài một chỗ không biết ngán sao?

(mm: thật mạnh mẽ... )

Miệng hắn âm thầm cười đểu.

Mưu kế đã thành công...

Hắn nhào vào nàng mà không cần kiềm chế.

Hai người cứ thế dây dưa đến sáng mai, hắn làm mặc hắn, nàng kêu mệt mặc nàng...

(mm: troll nhé, thật ra định viết h nặng thiệt nhưng mà dù sao cũng nên...nói sao nhỉ...phải có đạo đức nghề nghiệp...nên mình quyết định chap sau sẽ để phần riêng 18 của hai người, ai đọc thì đọc không đọc thì thôi:)))

...

Trời đã lên tới đỉnh thì hai người mới tỉnh lại.

Nàng nằm lên cánh tay săn chắc của hắn, đôi mắt hạnh phúc ngọt ngào nhìn khuôn mặt tuấn mỹ trước mặt, móng vuốt nhỏ xoa xoa lên hai má láng mịn của hắn.

Aizz... hắn thật điển trai nha.

Trong lúc nàng đang tò mò ăn đậu hũ thì người bên cạnh cũng đang nín nhịn muốn lao vào nàng để "ăn sáng".

Hắn giả bộ như vừa tỉnh dậy, mở đôi mắt phượng quyến rũ, nâng người ngồi dậy ngáp một cái rồi vươn vai.

Đôi mắt long lanh nhìn hắn suýt nữa chảy nước miếng.

Quả là mỹ nam có khác, vươn vai thôi mà cũng quá sexy rồi.

Hắn lúc này đang trong tình trạng bán khỏa chỉ có mỗi một tấm mền che chở phần thân dưới, ánh sáng giữa trưa thông qua lớp cửa sổ chiếu vào thân thể hắn, cơ bắp nam tính cuồn cuộn hiện rõ trên từng đường nét, hắn lúc này chẳng khác nào một tác phẩm nghệ thuật nam thần trong truyền thuyết hi lạp.

Thấy nàng như thế trong lòng hắn không khỏi vui vẻ.

Nàng yêu con người hắn, nàng yêu thân thể hắn, như thế đối với hắn là quá đủ rồi.

...

Sau một lúc bàn bạc hai người quyết định nói cho phụ mẫu biết rằng họ đã nấu thành cơm, không muốn làm hai người bọn họ giận, không muốn liên lụy đến hai người.

Ai ngờ đến khi bọn nàng nói với phụ mẫu thì lại không nhìn thấy tình huống ngăn cản như tưởng tượng mà đổi lại là sự ủng hộ, dửng dưng như đã biết trước.

Hỏi ra mới biết, hai người vốn không phải anh em ruột thịt gì thậm chí còn là vị hôn phu của nhau nữa.

Hai người nhìn nhau đều thấy được hạnh phúc ngập tràn còn kèm theo cười khổ trong mắt đối phương.

Bọn họ thật ngốc, nếu ngay từ đầu bày tỏ tâm ý với đối phương thì cũng không cần phải chờ đến tận bây giờ.

...

Phụ mẫu của nàng vốn là bạn thân của phụ mẫu Nguyệt ca.

Phụ thân của nàng mất khi nàng mới trong bụng mẹ được 6 tháng tuổi, mẹ vì đau lòng baba rồi nghĩ đến quả ngọt của hai người trong bụng nên đành tiếp tục sống, sức khỏe của người cũng trở nên sa sút nên đến khi đến thăm phụ mẫu nguyệt ca thì bỗng trở chứng mà sinh sớm nửa tháng.

Sức khỏe yếu đi sinh con lại sớm làm ẫu thân chịu không nổi mà sau khi nàng ra đời thì cũng qua đời.

Ngày nàng sinh ra thì cũng là ngày mất của mẫu thân.

Vì sợ trong lòng nàng không được vui nên phụ mẫu nguyệt ca đã giấu nàng chuyện này, cũng nhớ đến mối hẹn ước của hai nhà nên quyết định cho hai người đính ước với nhau.

Nhưng chuyện đâu ai ngờ, nàng lại đột ngột đòi nhập cung làm phi tử, làm hai người cuống lên không biết xử lý ra sao, ra sức khuyên nhủ nhưng nàng vẫn một mực cố chấp nên đành im lặng mà nhìn nàng vào cung.

Bây giờ lại thấy hai người hạnh phúc gắn bó bên nhau thì hai ông bà không khỏi hạnh phúc, chúc phúc hai người.

Nhìn lên bầu trời xanh kia, hai người không khỏi thổn thức:

Bạn hiền à, trên trời các ngươi có nhìn thấy không, hai đứa bọn nó cuối cùng cũng thành một cặp rồi.

...

Hắn quyết định nhanh chóng gặp hoàng đế để mong nàng có thể tặng thúy nhi cho hắn.

(Mm:hoàng đế lúc này đã là song đình, hiện đã 17 tuổi, còn trong truyện ta viết thì song đình năm nay 18 tuổi)

Hoàng đế chấp nhận nhưng kèm theo điều kiện là hắn phải xử lý một đám đại mã tặc hiện đang hoành thành ở 6 tiểu quốc đông bắc diệp quốc.

Hắn gật đầu chấp nhận rồi dùng khinh công bay đi.

Còn nàng được đưa về hoàng cung ở trong viện của mình mà chờ hắn.

...

3 tháng sau, ở bờ vực sâu thăm thẳm...

Sự việc cuối cùng đã sắp kết thúc rồi, chỉ cần chờ hắn bắt được kẻ chủ mưu cuối cùng đang đứng ở trước mặt thì hắn có thể ở bên nàng mãi mãi rồi.

Mấy tháng nay trong lòng hắn đều mang theo nỗi niềm mong nhớ nàng, yêu thương, mong được gặp nàng sớm hơn.

Hắn chĩa kiếm về tên chủ tặc ở trước mặt, xung quanh là những cái xác nằm rơi rớt xung quanh.

Chỉ còn hai người trên đỉnh núi mờ sương.

Trải qua một trận tranh phong qua lại, đến lúc mũi kiếm của hắn sắp chạm đến cổ hắn ta thì một " cái xác sống lại" dùng sức đẩy hắn xuống bờ vực sâu thẳm.

Hắn cứ thế rớt xuống, nhìn hai tên tặc nhân kia vui vẻ hả hê, mấy giây sau hắn lại nghe thấy tiếng quan binh đến, giọng nói lo lắng quát tháo của đồng bạn lưu phán quan và lịch phán quan thì hắn nhắm mắt mỉm cười nhẹ nhõm.

Cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ rồi...

... Có điều hắn và nàng sẽ vĩnh viễn không còn gặp nhau nữa...

... Xin lỗi...xin lỗi nàng...ta không thể bên cạnh nàng nữa rồi...

thân ảnh to lớn của hắn cứ thế mà biến mất trong làn sương đậm của vực sâu thăm thẳm...

Khi nghe tin từ cung nữ cận thân thông báo tin tử của dương phán quan thì nàng lại bình tĩnh, mặt không chút biểu cảm mà bước vào trong tẩm phòng, chỉ để lại một lời nói:

- ta từ nay về sau sẽ cách biệt với thế gian, mãi mãi không ra tẩm phòng đến tận cuối cuộc đời...

phụ mẫu của nguyệt ca cũng vì đau lòng con mà bặt vô âm tính, biến mất vĩnh viễn khỏi sự soi mói phàm tục của người đời.

...

Dân gian đồn đại rằng từ đó nàng cứ thế vĩnh viễn ở trong căn tiểu viện nhỏ nhắn không một chút nổi bật trong hoàng cung, cung nữ hầu hạ được nàng phái đi không cần chăm sóc nàng nữa, nàng sẽ tự sinh tự diệt.

về sau không ai thấy nàng xuất hiện nữa.

Vài ngày sau nghe tin tử của nàng còn kèm theo một bức thư mong hoàng đế nể mặt nàng và phụ mẫu mà chừa lại căn tiểu viện đó về sau không ai được dùng nữa, mong người đổi tên tiểu viện thành...

--Tiếu Nguyệt Các--

Đó là minh chứng tình yêu của hắn và nàng.

.

.

.

.

.

.

.

Nhiều năm sau đó, có một vài tiều phu đi vào một khu rừng rộng lớn nào đấy thì phát hiện ở trung tâm rừng là một viện tử rộng lớn xinh đẹp, hoa thơm bướm lượn.

Có một thế hệ gia đình sinh sống ở đó, hai ông bà cụ, một cặp vợ chồng hạnh phúc và bốn đứa trẻ con đáng yêu ba nam một nữ.

Người chồng thì đẹp trai tuấn mỹ, người vợ thì xinh đẹp đến mức hoa cũng phải cúi đầu mà thẹn thùng. (mm: hiền thục không thì không biết, hắc hắc...)

Những đứa trẻ thì cực phúc hắc, cực phẩm.

Hai ông bà thì mỉm cười thanh thản an hưởng tuổi già.

Gia đình tám người hạnh phúc mãi mãi bên nhau.

Sơn trang tên là...

--tiếu thúy sơn trang--

~~ happy ending

~~lời tác giả: sau khi nghe được tên của sơn trang và tiểu viện thì bọn người song đình không khỏi khinh bỉ hai vợ chồng sến súa đến mức làm người khác nổi cả da gà da ốc lên...

Crypto.com Exchange

Chương (1-69)