Anh nghe lời một lần sẽ chết à?
← Ch.029 | Ch.031 → |
Sau khi tin tức Bùi Nhã Phi trở về truyền vào tai, Mạc Triết Hiên vẫn quyết định nói cho lão đại.
Anh và Tô Trạch cũng hy vọng lão đại của mình hạnh phúc.
Mặc dù, mỗi ngày đều nhìn thấy lão đại ra cửa xã giao vào buổi tối, ăn chơi trác táng, nhưng bọn họ biết vết sẹo trong lòng của lão đại vĩnh viễn vẫn còn.
Hiện tại cũng đã ba mươi tuổi rồi, bên cạnh lão đại vẫn không có một cô gái cố định nào xuất hiện, điều này khiến lòng bọn họ rất khổ sở.
"Lão đại, chẳng lẽ anh không nghĩ sẽ...." Mạc Triết Hiên muốn nói lại thôi.
Ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế, Lạc Thiểu Trạch không trả lời anh ấy, mà chỉ nhìn chằm chằm phương xa, cứ như vậy trầm mặc không nói trở lại biệt thự.
Lạc Mật Mật vẫn luôn không tim không phổi cơ bản là không có chú ý đến sự khác thường của Lạc Thiểu Trạch, lúc này cô chỉ muốn làm thế nào để xử lý chuyện chuyển trường cho tốt, đây chính là kết quả mà cô mong đợi thật lâu mới có được.
Ha ha, như thế nào, thuyền đến đầu cầu tự nhiên sẽ chìm đi, chỉ nhẹ nhàng giật giật ngón tay sẽ có các anh chịu, tuyệt chiêu của Lạc Mật Mật tôi đây vẫn còn chưa có đưa ra đâu!
Lạc Mật Mật đắc chí vui tươi cười hớn hở trở về phòng, cô cho là cô cố ý làm tất cả này nọ, Lạc Thiểu Trạch chỉ có tiện tay tiếp được, cực chẳng đã mới có thể cho cô chuyển trường.
Mà cô không biết rằng thật ra thì tất cả chuyện đó, Lạc Thiểu Trạch thông qua Tô Trạch đã sớm biết rất rõ ràng, mà cái kết quả kia, chẳng qua là chuyện sớm hay muộn.
"Tô Trạch chết tiệt, đi, đi với tôi đến trường học." Lạc Mật Mật lấy được tài liệu, lao xuống lầu chỉ vào Tô Trạch lớn tiếng chỉ huy.
Tô Trạch méo miệng, rối rắm lùi phía sau mấy bước, "Hả? Làm gì gọi tôi? Bà ngoại của tôi, tha cho tôi đi?"
"Anh nghe lời một lần sẽ chết à? Lão đại của các anh cũng ở đây, chẳng lẽ không đồng ý sao?"
"Đi đi, mau làm xong sớm." Lạc Thiểu Trạch ngồi trên ghế sa lông, hai tay ôm ngực, giọng nói thâm trầm yên lặng thoát ra từ khóe miệng.
Lạc Mật Mật cười xấu xa, sôi nổi chạy ra ngoài.
"Lão đại, anh vẫn khỏe chứ?" Mạc Triết Hiên cầm ly nước nóng lặng lẽ đi tới bên cạnh Lạc Thiểu Trạch.
Sự nghiêm nghị trên khuôn mặt trắng bệch không khỏi làm cho Mạc Triết Hiên khó chịu. Nhưng mà, Mạc Triết Hiên không thể nói cái gì, có rất nhiều chuyện đàn ông không muốn nói cho người khác biết.
Anh ấy biết, lão đại của mình đang chữa thương.
Lạc Thiểu Trạch nhận lấy cái ly, chầm chậm đứng lên đi về phía cửa sổ, khuôn mặt như cũ không thay đổi, "Lão nhị, về sau không cần nhắc đến chuyện của cô ấy, đối với tôi, cô ấy đã chết." "Nhưng mà lão đại, anh không muốn nghe cô ấy giải thích sao?" Mạc Triết Hiên đi theo mấy bước, lo lắng nói.
Bất ngờ xoay người, ánh mắt nghiêm nghị của Lạc Thiểu Trạch nặng nề đập vào trên người của Mạc Triết Hiên, làm cho anh ấy không khỏi rùng mình.
"Cậu gặp qua cô ấy rồi đúng không?" giọng nói từ tính vào lúc này giống như viên đạn hung ác, nặng nề đánh vào trên người Mạc Triết Hiên khiến anh không biết làm thế nào cho phải.
"Em, em..."
"Nói thật."
"Đúng vậy, mấy ngày trước, em gặp qua cô ấy ở cửa hàng. Cô ấy hỏi thăm anh qua em, nhìn ra cô ấy còn rất nhớ anh..."
"Không nên nói nữa, người phụ nữ kia đã chết, về sau cậu nên chú ý một chút, tôi không muốn nghe lại bất kỳ một tin tức nào của cô ấy." Tránh thoát khuôn mặt lo lắng của Mạc Triết Hiên, Lạc Thiểu Trạch hít một hơi thật sâu, khuôn mặt lạnh lùng chỉ vì che đậy cho sự cô đơn.
Nhẹ nhàng đưa nước nóng vào miệng, Lạc Thiểu Trạch xoay người ý bảo Mạc Triết Hiên về công ty. Đang lúc ấy thì Lạc Mật Mật níu lấy Tô Trạch vào phòng.
"Mật Mật, em làm cái gì đó? Mau buông Tô Trạch ra." Lạc Thiểu Trạch kinh ngạc nhìn cử động của Lạc Mật Mật.
"Lão đại cứu em, cánh tay của em cũng bị cô ấy nhéo xanh." Tô Trạch nghiêng người, vẻ mặt đau khổ như đưa đám.
"Đừng có ở đây mà giả bộ đáng thương, không làm theo như lời tôi nói thì anh chính là muốn đi tìm chết." Lạc Mật Mật ngoan ác nhìn chằm chằm Tô Trạch.
← Ch. 029 | Ch. 031 → |