Ánh mặt trời trong cơn giông tố
← Ch.132 | Ch.134 → |
Nhìn thấy Lạc Mật Mật, Bùi Nhã Phi không biết vì sao lòng tự ái của mình đột nhiên giống như sống lại, lập tức khiến cho cô có tinh thần.
Coi như mình tôn trọng Khương Ngọc Trân, không so đo với Khương Ngọc Trân, nhưng mà trước mặt cô nhóc này, mình không thể để mất mặt, mặt mũi là không thể vứt.
"Dì bảo đi là cháu đi sao? Cháu không đi, cháu ở chỗ này chờ Lạc Thiểu Trạch xuất hiện!" Bùi Nhã Phi đôi tay ôm ngực, tính cướng đầu nổi lên.
Lần này đáng giận điên rồi, Khương Ngọc Trân đưa tay muốn kéo Bùi Nhã Phi đi, may nhờ Lạc Mật Mật đứng ở bên cạnh kéo lại.
"Cô không đi phải không? Cô không đi tôi liền đánh cô đến khi cô đi mới thôi."
Tay dừng ở giữa không trung bị Lạc Mật Mật kéo trở lại, "Mẹ, mẹ làm gì thế? Nơi này là công ty, mẹ làm như vậy sẽ làm anh rất khó xử."
Thấy khuôn mặt mỉm cười của Lạc Mật Mật, Khương Ngọc Trân thu hồi tính khí.
"Để cho con tới giải quyết được chứ? Mẹ trở về phòng làm việc trước đi, xử lí xong con đi tìm mẹ." Lạc Mật Mật cười nói.
Khương Ngọc Trân nửa tin nửa ngờ, đứng tại chỗ thủy chung không muốn rời đi, vì vậy Lạc Mật Mật nhẹ nhàng vỗ cánh tay của bà, xoay người từ từ đi đến bên cạnh Bùi Nhã Phi.
"Chị Nhã Phi, cám ơn chị lần trước đã cứu em."
Bùi Nhã Phi kinh ngạc nâng mắt lên, nhìn Lạc Mật Mật mỉm cười chân thành, nội tâm ngược lại nổi trống lên, "Cô kêu tôi cái gì? Tôi...... Thời điểm đã cứu cô?"
"Chính là chuyện lần trước sau khi rời khỏi quầy rượu nha."
Ánh mắt của Bùi Nhã Phi bắt đầu tránh né, cũng không dám ngẩng đầu nhìn Lạc Mật Mật nữa, "Cô...... Cái gì...... Cũng biết rồi hả?"
"Em cái gì cũng không biết, em chỉ biết là chị đã cứu em. Đến đây đi, em tiễn chị ra ngoài."
Lạc Mật Mật đưa tay phải ra, lẳng lặng dừng ở giữa không trung chờ đợi.
Bùi Nhã Phi ngẩng đầu lên, ánh mắt trời chiếu vào trong lòng bàn tay trẻ con nhỏ bé hai nốt ruồi màu lửa đỏ hết sức dễ coi, khiến Bùi Nhã Phi trong nháy mắt ghi tạc trong óc, muốn quên cũng quên không được.
Bàn tay thân thiện này, khiến Bùi Nhã Phi có thể giải thoát lúng túng lúc này, cũng có thể để cho cô trong cơn mưa gió thấy được ánh mặt trời, giống như cứu mạng cây cỏ, không bắt cũng không được.
Cô từ từ đưa tay phải ra, ở trước mắt nhìn chăm chú nắm thật chặc tay nhỏ bé kia.
Tiếng bước chân thanh thúy ở bên trong vang lên, hai người tới ngoài cửa.
"Mật Mật, cám ơn cô giúp tôi giải vây. Giữa chúng ta có phải đã hòa nhau phải không?" Bùi Nhã Phi cúi đầu, yên lặng nhìn dưới mặt đất.
"Em chỉ biết chị đã không cùng em giành Thiểu Trạch rồi, nếu như chị không làm tổn thương Thiểu Trạch, em có thể suy tính cùng chị làm bạn bè."
Trận gió nhẹ thổi vào khuôn mặt kiên nghị của Lạc Mật Mật, khiến trong nháy mắt Bùi Nhã Phi cảm giác xa lạ. Cô đột nhiên hiểu, cô và Lạc Mật Mật ở giữa hữu nghị nhất định có điều kiện.
Cái điều kiện này, chính là cô —— Bùi Nhã Phi không đến gần Lạc Thiểu Trạch nữa, vĩnh viễn chết tâm.
Nhưng, như vậy có thể sao?
Buổi chiều muộn. Phòng cà phê.
"Làm sao còn chưa tới đây? Chẳng lẽ là không muốn gặp mình sao?" Bùi Nhã Phi loay hoay đôi tay, tròng mắt nóng bỏng lo lắng nhìn ngoài cửa sổ.
Đợi hai giờ rồi, người này còn không xuất hiện. Không có tin nhắn, điện thoại cũng không gọi được, đến tột cùng là muốn tới còn chưa đến, như vậy rất là giày vò đấy.
"Cô tìm tôi có chuyện gì sao?" Giọng nói phụ nữ âm trầm từ sau lưng Bùi Nhã Phi truyền đến, khiến cô không khỏi rùng mình, sau đó theo bản năng đứng lên, quay mặt đi nghênh đón.
"Thuộc tổng, ngài đã đến rồi." Bùi Nhã Phi đứng nghiêm ở nơi đó, nịnh hót mà cười cười.
Mí mắt Thuộc Oái Nương không hạ xuống, từ từ đi tới cái bàn đối diện, chỉ lo sửa sang lại áo choàng lông dê của mình, tựa hồ căn bản không có tâm tình để ý tới Bùi Nhã Phi.
← Ch. 132 | Ch. 134 → |