Chúng ta sẽ chết thật lâu
← Ch.115 | Ch.117 → |
Vọt tới cửa, Lạc Mật Mật ở bên trong này sửng sờ. Lạc Thiểu Trạch theo sát phía sau cười ha hả chạy tới, vừa nhìn tình huống bên trong cũng không nhịn đứng ở tại chỗ.
"Em, phải đi sao?" Lạc Thiểu Trạch nhẹ nhàng hỏi.
Lúc này tay Bùi Nhã Phi cầm rương hành lý đứng ở cửa, có chút ngượng ngùng nhìn hai người cười đùa, cúi đầu khe khẽ gật đầu. Ngược lại đứng ở cửa ánh mắt Lạc Mật Mật có chút kỳ quái nhìn lên nhìn xuống đánh giá Bùi Nhã Phi, có chút biểu lộ phức tạp.
"Cô muốn đi đâu à? Muốn rời khỏi sao?" Lạc Mật Mật mặt mày nhảy lên, không quá cao hứng.
Bùi Nhã Phi ngược lại giống như cô vợ nhỏ tức giận, cắn môi không dám nhìn thẳng Lạc Mật Mật, "Đúng vậy, đến lúc tôi nên rời đi."
"Rời đi tốt hơn, tránh để cho người nhìn phiền lòng, cô không ở nơi này tôi sẽ rất vui vẻ." Nói xong, Lạc Mật Mật hất tay vào biệt thự.
Lạc Thiểu Trạch theo ở phía sau từ từ đến gần Bùi Nhã Phi, cúi người xuống muốn giúp xách hành lý lại đột nhiên bị Bùi Nhã Phi tránh né, "Không cần, em tự mình tới, em...... Có thể."
Lạc Thiểu Trạch nhếch miệng môi, nhẹ nhàng thở phào một cái, "Cám ơn em."
"Cám ơn em? Cám ơn em cái gì?" Bùi Nhã Phi kinh ngạc nhìn Lạc Thiểu Trạch, trong lòng có loại tư vị không nói ra được.
Giơ tay lên nhẹ nhàng vỗ bả vai Bùi Nhã Phi, mặt mày Lạc Thiểu Trạch trầm thấp, giọng nói có chút khàn khàn, "Lần này không nhờ em sợ là Mật Mật nhà anh sẽ xảy ra chuyện lớn. Anh rất cao hứng, rất vui mừng, thật ra thì thủy chung em đều thiện lương, phần chân thành tha thiết này không có thay đổi đúng không?"
"Lạc Mật Mật nhà anh", "Vui mừng", "Thiện lương"...... Từng chữ giống như là ánh sao chói mắt làm đau nhói ánh mắt của Bùi Nhã Phi, nước mắt lặng lẽ rớt xuống.
Mình thiện lương sao?
Bùi Nhã Phi không có nói gì, vốn là muốn đợi đến lúc Lạc Thiểu Trạch trở lại, tự mình chào tạm biệt anh, một lần cuối cùng như vậy gần gũi nhìn anh, nhưng bây giờ, cái gì cô cũng không làm được rồi. Nước mắt không có tiền đồ làm cô quên hết những lời nói đã chuẩn bị, mang theo mệt mỏi rời biệt thự.
Đứng ở cửa, Lạc Thiểu Trạch nhìn bóng dáng dần dần biến mất, trong lòng chợt có cảm giác không đâu, không rõ ràng lắm là cái tư vị gì. Lạc Mật Mật từ từ đi tới cửa, xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh nhìn bóng dáng của Bùi Nhã Phi, bẹt bẹt miệng có chút không thoải mái.
"Ai u, còn nhìn, người ta đều đi thật xa rồi, nếu là không bỏ được, anh đuổi theo đi. Khi còn sống vui vẻ lên chút, không nên có cái gì hối hận, nếu không chúng ta sẽ chết thật lâu."
Lạc Thiểu Trạch quay đầu lại nhìn Lạc Mật Mật, đầu tiên là liếc một cái, rồi sau đó từ từ sát lại gần gương mặt của Lạc Mật Mật, "Trong tâm mắt hơi nhỏ một chút nha."
Lạc Mật Mật trừng mắt một cái, nhẹ nhàng linh hoạt né tránh, "Em là lòng dạ hẹp hòi, nhưng không phải là không có, dĩ nhiên tính khí của em cũng tốt, nhưng là không có.. !"
"Vậy sao?" Lạc Thiểu Trạch từ từ gần sát lại bên tai Lạc Mật Mật, phun hơi thở nóng rực, làm cho tai Lạc Mật Mật đỏ, nóng bỏng nóng bỏng, hơn nữa giọng nói từ tính của Lạc Thiểu Trạch vang vọng trong tai, cả người Lạc Mật Mật liền không có hơi sức, có chút chống đỡ không được.
Sẽ không hiện tại liền muốn tán tỉnh chứ? Này biến chuyển cũng quá nhanh chứ? Hôm qua còn nói chết sống là huynh muội, hiện tại lại coi mình như phụ nữ tán tỉnh, đây là thế nào?
Chẳng lẽ là bị người bỏ thuốc rồi hả?
Lạc Mật Mật giơ tay lên sờ trán của Lạc Thiểu Trạch, một chút cũng không nóng nha, không giống như là bị hạ thuốc. Lạc Mật Mật lại bấm thần kinh mình một cái, xác định mình không có xuất hiện ảo giác.
Cô cử động khiến Lạc Thiểu Trạch bất thình lình đứng sửng sờ.
← Ch. 115 | Ch. 117 → |