Tiền có thể giải quyết chuyện mà không phải là chuyện này
← Ch.107 | Ch.109 → |
Điện thoại reo, Lạc Thiểu Trạch nhanh chóng nhận điện thoại, "Uy..."
"Tiên sinh Lạc thấy hình chụp rồi chứ? Đây là hình mới chụp, cho nên chúng ta cần phải nói chuyện."
Lạc Thiểu Trạch lặng lẽ thở phào một cái, chỉ cần xác định Lạc Mật Mật không có chuyện gì, những thứ khác đều không quan trọng, chỉ cần tiền có thể giải quyết chuyện mà không phải là chuyện này.
Nhưng, anh vạn lần không ngờ tới là đối phương không như mong muốn
"Các ngươi muốn gì? Muốn tiền sao? Bao nhiêu tiền cũng có thể, chỉ cần các ngươi để Mật Mật trở về nhà an toàn..."
"Ha ha, chúng tôi biết tiên sinh Lạc không thiếu tiền, chúng tôi cũng không thiếu tiền." Điện thoại bên kia truyền đến tiếng cười nhạt, giống như là một cung tên lạnh lẽo bắn về phía lồng ngực của Lạc Thiểu Trạch, "Chúng tôi muốn ngài kết hôn với Bùi Nhã Phi, chỉ đơn giản như vậy."
"Cái gì?" Không có liên quan đến nhau.
Không đúng, cái kiểu đưa ra câu hỏi này không giống như cách thức của một người đàn ông, ngược lại đặc biệt giống phụ nữ, nhất là thanh âm còn trải qua xử lý. Hơn nữa, Tô Trạch và Văn Y đều nói thấy người dẫn đầu là một phụ nữ, chẳng lẽ...
Không phải Bùi Nhã Phi chứ? Bọn cướp để cho anh kết hôn với Bùi Nhã Phi, như vậy người được lợi nhất là Bùi Nhã Phi rồi. Chẳng lẽ cô không chiếm được trái tim của anh liền muốn bày ra trò này để bức hôn sao? Lúc nào thì Bùi Nhã Phi lại biến thành bộ dạng này, đây là "Ái phi" mà anh biết trước kia sao?
Lòng Lạc Thiểu Trạch chợt có cảm giác như bị người nào xé rách, cái cảm giác đã từng đau thấu xương tủy lại một lần nữa xông lên óc. Mình còn đang hoài nghi Bùi Nhã Phi có phải thay đổi hay không, lần này gặp lại được cô, làm sao có thể tìm lại cô thì ra là bóng dáng?
Cái cô gái đã từng chuyên nhất thanh thuần nhưng hôm nay lại biến thành người phụ nữ đủ mọi thủ đoạn, loại mất mác này làm cho người khác cảm nhận chua xót.
Nhưng, chỉ dựa vào suy đoán nhất thời không thể kết tội cho Bùi Nhã Phi. Lạc Thiểu Trạch lấy lại bình tĩnh, bình tĩnh nói, "Được, chỉ cần ngươi bảo đảm Lạc Mật Mật an toàn, nếu không..."
"Nếu không, tôi sẽ khiến ngài thấy Lạc Mật Mật và Tề Nguyên Kiệt trình diễn cảnh nóng. Thành toàn cho tên ác ma sắc lang Tề Nguyên Kiệt là điều mà ngài không muốn nhìn thấy nhất chứ? Nơi này không tới phiên ngài nói "nếu không" với chúng tôi, ngài chỉ cần làm xong chuyện ngài nên làm đi!"
Đối mặt với tiếng cười nhạo khiêu khích bên đường dây điện thoại bên kia, Lạc Thiểu Trạch nổi trận lôi đình, "Con mẹ mày, nghe đây cho tao, mày dám động đến một sợi lông của Lạc Mật Mật, tao chém cả nhà mày..."
Lạc Thiểu Trạch bệnh tâm thần gầm rú nhưng cũng không có tác dụng với bọn cướp ở đầu dây bên kia, bọn cướp thậm chí không để cho anh dứt lời liền cúp điện thoại.
"Lão đại, không sao chứ!" Tô Trạch đứng một bên mặc dù không nghe rõ nội dung trong điện thoại, nhưng nhìn sắc mặt từ trắng chuyển sang tím của lão đại, lúc sau lại nghe âm thanh gầm rú liền khẳng định chuyện này liên quan đến Lạc Mật Mật, hơn nữa còn vô cùng nghiêm trọng.
"Tô Trạch, bây giờ cậu lập tức gọi điện cho lão đại Hắc Bang, nói với bang phái chết dẫm kia tôi sẽ không bỏ qua cho bọn họ!"
Tô Trạch vội vàng lấy điện thoại di động ra, vội vàng hỏi một câu, "Lão đại chẳng lẽ Mật Mật thật sự bị bắt cóc rồi sao?"
"Nói nhảm!" Tức giận như thiên lôi oanh tạc trực tiếp dọa xanh mét Tô Trạch và Văn Y.
Lạc Thiểu Trạch đưa tay nắm lấy tóc mình, chống nạnh lo lắng đi tới đi lui, "Chắc không phải là cô ấy, sẽ không nói cô ấy..."
Chưa từng nghĩ đến lão đại lại có những lúc hoang mang lo sợ như vậy, trong lòng Tô Trạch bắt đầu sợ hãi. Nghe lão đại không ngừng nói năng lộn xộn, Tô Trạch có chút nóng này, "Lão đại, cô ấy là người nào?"
Canh hai* hoàn thành, thân mến, Vũ nhi cần sự ủng hộ, sao a, tiếp tục cố gắng lên đi~~
← Ch. 107 | Ch. 109 → |