Đầu của tôi
← Ch.105 | Ch.107 → |
Ánh đèn vàng lẫn vào xuyên thấu qua hốc tường nhỏ chiếu loang lở trên vách tường hắc ám, yên tĩnh chỉ còn có tiếng thở hổn hển của Lạc Thiểu Trạch, đơn điệu làm cho người ta đáng sợ, làm cho lòng người kinh sợ. Thật hy vọng vào giờ phút này có thể xuất âm thanh gì đó đánh vỡ loại cảm giác này, cho dù là thét lên một tiếng, một trận rối loạn, điều này có thể để cho trái tim đang treo lơ lửng trong không trung của Lạc Thiểu Trạch từ từ hạ xuống một chút.
"Mật Mật, rốt cuộc em ở đâu? Em cứ biến mất như vậy chẳng phải là muốn mạng của anh sao? Anh biết anh sai lầm rồi, về sau sẽ không bao giờ đánh cuộc như vậy nữa, đi ra nhanh chút được không? Cầu xin em!" Cả người Lạc Thiểu Trạch đổ mồ hôi, không ngừng vò đầu bứt tai.
Rốt cuộc chạy tới cuối ngõ nhỏ, đây là một đầu đường chữ T, cô đơn không người nào, không có xe hơi chạy qua, cũng không có ai xuất hiện. Lạc Thiểu Trạch đứng ở cửa ngõ nhỏ, không biết nên đi hướng nào.
Đột nhiên, một hồi tiếng rên rỉ đứt quãng truyền vào lỗ tai của Lạc Thiểu Trạch, tìm theo âm thanh, Lạc Thiểu Trạch trong góc ngõ nhỏ tìm được Văn Y đang hôn mê cùng Tô Trạch nửa tỉnh.
"Tô Trạch, các ngươi làm sao vậy? Mật Mật đâu? Mật Mật đi đâu vậy?!" Lạc Thiểu Trạch bắt được bả vai của Lạc Thiểu Trạch tựa vào trên tường, vẻ mặt lo lắng tiết lộ ra nội tâm lo lắng, "Nói cho tôi biết nhanh lên, Mật Mật đi đâu vậy!"
Tô Trạch khép chặt mắt không ngừng mê sảng, "Mật Mật, cứu cứu Mật Mật!"
Kèm theo lay động của Lạc Thiểu Trạch, Tô Trạch khẽ mở hai mắt ra, vừa thấy lão đại, cả khuôn mặt đột nhiên rối rắm, "Lão đại, lão đại a, em rốt cuộc nhìn thấy anh, sao giờ này anh mới đến?"
"Chớ *** nói nhảm, Mật Mật đâu? Các ngươi không phải đi chung với nhau sao? Làm sao chỉ còn hai người các ngươi, cô ấy đâu?"
Tô Trạch giơ tay lên che trán của mình, ánh mắt bắt đầu mờ mịt, "Mật Mật đâu? Em nhớ vừa rồi sau khi bị bang người áo đen kia mang đi ra, bị người đánh một gậy sau lưng, sau đó cái gì em đều không nhớ rồi, tỉnh lại liền thấy anh."
"Vậy mới vừa rồi cậu kêu cứu Mật Mật là chuyện gì? Nói cho tôi biết, Mật Mật xảy ra chuyện phải không? Nói nhanh một chút!" Lạc Thiểu Trạch nôn nóng xuất huyết bên trong rồi, không khỏi hoài nghi làm sao mình tìm được cái chày gỗ này.
Tô Trạch chầm rì vuốt huyệt Thái Dương của mình, đột nhiên nghĩ đến cái gì vèo một cái ngồi dậy, bắt lại cánh tay của Lạc Thiểu Trạch, "Đầu của em, lão đại, Mật Mật......"
"Mật Mật bị một đám người khác mang đi!" Không biết từ lúc Văn Y hôn mê bên cạnh đã mở mắt, ánh mắt hoảng sợ nhìn chằm chằm hai người đàn ông trước mắt này, "Mới vừa rồi chúng tôi còn đang nghĩ sẽ bị Tề Nguyên Kiệt mang đến nơi nào, nhưng là chợt có một cỗ xe Buick thương vụ, có nhiều người trong xe chạy xuống đánh chạy những người mặt áo đen, đánh ngất xỉu Mật Mật cùng Tề Nguyên Kiệt mang đi, trước khi đi vẫn không quên đánh chúng tôi ngất xỉu."
"Chính là như vậy, một đám người đánh ngất xỉu bọn em......" Tô Trạch kích động ngồi ở một bên khoa tay múa chân.
Lạc Thiểu Trạch đưa tay đánh một cái vào đầu Tô Trạch, ghét bỏ không dứt, "Còn đánh hôn mê, tại sao mới vừa rồi cậu không nói! Tôi còn trông cậy vào cậu bảo vệ Mật Mật, nhìn bộ dạng của cậu kìa! Các ngươi có ghi nhớ bảng số xe hay cái gì đặc biệt hay không?"
Lạc Thiểu Trạch nhìn Văn Y lại nhìn Tô Trạch, hai người cũng đều lắc đầu, chợt Văn Y nghĩ tới điều gì, "Đúng rồi, tôi nhớ dẫn đầu là một nữ, mặc dù mang theo cái mũ, nhưng nhất định là người nữ!"
"Nữ......" Lạc Thiểu Trạch nhìn ánh sáng ngoài đầu đường, chân mày vặn thành vướng mắc.
← Ch. 105 | Ch. 107 → |