Truyện:Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng Lừa Tình Thành Nghiện! - Chương 81

Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng Lừa Tình Thành Nghiện!
Trọn bộ 95 chương
Chương 81
Bùi Lạp Minh, anh mau đi xuống
0.00
(0 votes)


Chương (1-95)

Cứ như vậy, dưới sự uy ♓𝐢*ế*ρ của Bùi Lạp Minh, Hứa Mộ Nhan đành phải trở về nhà họ Bùi.

Cô vốn vẫn còn rối rắm, biết mẹ Bùi có chào đón cô về nhà họ Bùi hay không, dù sao thì năm năm trước không nói một tiếng mà bỏ đi, cô thực sự rất áy náy.

Không ngờ mẹ Bùi chẳng những không tức giận, trước mặt cả gia đình tuyên bố cô là Bùi đại thiếu phu nhân, là vị trí không ai thay thế được, sau đó dẫn bảo bối Hứa Duẫn Kiệt đến phòng bà để 'vun đắp' tình cảm bà cháu.... .

"Chị dâu, cuối cùng chị đã trở lại, hoan nghênh chị về nhà!"

Vẻ mặt của Bùi Lạp Thần rất vui vẻ, nói xong liền tiến tới ôm cô vào lòng, không đến hai giây, anh đã bị Bùi Lạp Minh đang đen mặt kéo qua một bên.

"Hoan nghênh thì hoan nghênh, đừng có động tay động chân."

"Cám ơn cậu, Lạp Thần."

Không nghĩ tới năm năm không gặp, Bùi Lạp Thần dường như đã hoàn toàn thay đổi thành người một khác, chàng trai có tính khí trẻ con ngày xưa không còn nữa, giờ đây anh đã là một người trưởng thành chín chắn và phong độ.

"Chị Mộ Nhan, chào mừng chị về nhà."

Bỗng nhiên trên cầu thang truyền đến một giọng nói dịu dàng đáng yêu, làm cho người ta có cảm giác khao khát muốn được nghe mãi âm thanh êm tai ấy.

Hứa Mộ Nhan nhìn thấy Hoắc Noãn chậm rãi đi xuống, trên gương mặt 𝐪*⛎𝖞ế*п ⓡ*ũ nở nụ cười vô hại.

"Hoắc Noãn, sao em lại xuống đây? Quan trọng nhất lúc này là an tâm dưỡng thai, không phải bác sĩ đã nói là vị trí thai chưa ổn định sao?" Bùi Lạp Minh khẩn tương tiến lên, trách cứ nói, giọng điệu đầy vẻ lo lắng che chở.

Chứng kiến dáng vẻ lo lắng cho Hoắc Noãn của anh, trong lòng Hứa Mộ Nhan cực kỳ khó chịu, nhưng vẻ mặt cô vẫn bình tĩnh, ánh đèn chiếu xuống hàng mi đen dày tựa như chiếc quạt nhỏ đang phe phẩy, che giấu sự yếu đuối trong đáy mắt của cô.

Để có thể sống cùng với con trai cưng, cô đành phải nhẫn nhịn!

Ở một bên Bùi Lạp Thần thu toàn bộ biểu cảm của cô vào trong mắt, đoán được suy nghĩ của cô, anh lại càng kiên định hơn, trên đời này chỉ có anh mới mang lại hạnh phúc cho cô.

"Tôi mệt rồi, tôi về phòng trước."

Nói xong, Hứa Mộ Nhan đi lên lầu, ánh mắt của Bùi Lạp Minh tối sầm nhìn theo bóng lưng cô, trong khoảnh khắc đó ✞.♓â.ռ ⓣ♓.ể anh cứng đờ, bất giác anh nhíu chặt mày.

"Lạp Minh, có phải nhìn thấy em nên chị Mộ Nhan không thoải mái?"

"Không có chuyện đó đâu, em chào hỏi là được rồi, về phòng nghỉ ngơi đi, anh đi xem Mộ Nhan."

Sau khi về phòng thì Hứa Mộ Nhan liền vào phòng tắm chuẩn bị tắm rửa, cô muốn gột rửa đi một ngày mỏi mệt, tẩy sạch những đố kị ghen ghét trong lòng.... .

"Bùi Lạp Minh, này, đây là giường của tôi, anh nằm đây làm gì?"

"Đây cũng là giường của anh, anh không ở đây thì đi đâu?" giọng nói của Bùi Lạp Minh trầm thấp, thanh âm từ tính mê người.

Hứa Mộ Nhan nhìn gương mặt tuấn dật của anh, cô bỗng thất thần hoảng hốt.

Thừa dịp cô đang lơ đễnh, anh vội vã chui vào trong chăn, còn ở bên cạnh Hứa Mộ Nhan xê dịch.

Lần này, cô thực sự khẩn trương, 'bang bang', trong nháy mắt tim cô đập loạn cả lên.

Người này đúng là không biết xấu hổ?!

Giờ phút này, tay chân cô đã cứng đờ, gần như không thể cử động.

Gương mặt tuấn tú của Bùi Lạp Minh chợt thoáng hiện ý cười, bàn tay to chụp tới, kéo Hứa Mộ Nhan ôm vào trong 𝖓🌀ự.c.

Khoảnh khắc hai cơ thể chạm vào nhau, cô như bị vật gì đó đ●â●𝐦 ν●à●𝑜 người, thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên.

Nhưng hai tay cô đã bị anh kìm chế, cơ thể bị anh ôm chặt, mùi sữa tắm thơm ngát, thoang thoảng truyền vào mũi, 𝐤.í↪️.ⓗ ✝️.𝒽í🌜.𝐡 thần kinh của anh.

"Bùi Lạp Minh, anh mau buông tôi ra!"

"Đừng nhúc nhích, anh chỉ muốn ôm em một lát thôi."

Giờ phút này, mặt Hứa Mộ Nhan đã đỏ bừng, không phải vì bị anh ôm, mà do hiện giờ trên người cô chỉ mặc mỗi nội y.

Tuy rằng cô và anh đã từng ⓠ*ⓤ𝖆*ռ ⓗ*ệ 𝐭♓â*𝖓 ɱậ*🌴, nhưng anh bất ngờ dịu dàng, làm cho cô có chút thất thần.

Cô chỉ cảm thấy mặt mình càng ngày càng nóng, không chừng có thể luộc chín luôn cả cái trứng, hơn nữa cơ thể cô dường như cũng càng ngày càng nóng.

"✝️♓·â·𝐧 t·𝐡·ể em sao lại nóng như vậy?" Đôi mắt thâm sâu của Bùi Lạp Minh đã thấp thoáng lửa dục.

"Đó là.... . Đó là bởi vì 🌴𝖍.â.𝖓 🌴𝖍.ể anh quá nóng, tôi.... . Cơ thể của tôi không nóng.... ."Hứa Mộ Nhan vừa nói vừa đẩy, muốn thoát khỏi lồng 𝖓_ⓖ_ự_𝐜 của anh.

Nghe vậy, Bùi Lạp Minh cúi đầu cười:"Có phải phát sốt hay không? Không được, để anh giúp em nhìn xem."

Vừa nói xong, hai tay không an phận bắt đầu ѵ𝐮ố_† v_𝐞 cơ thể cô, thần tốc cởi bỏ nội y của cô.

Sau đó tay anh hơi thả lỏng, kéo chăn ra ném qua một bên, hai mắt vẫn nhìn 🌴𝖍_â_n 𝖙𝐡_ể xinh đẹp 🍳.𝖚y.ế.п 𝐫.ũ của cô.

Hứa Mộ Nhan hét lên, âm thanh còn chưa phát ra, Bùi lạp Minh đã nhanh nhẹn dùng miệng chặn lại, làm cho cô phải nuốt âm thanh chói tai kia trở vào.

Môi anh ✝️à·𝓃 ⓢá·† môi cô, trằn trọc, mang theo bão tố giống như phẫn nộ.

Thừa dịp để cô hít thở, lưỡi anh như một con rắn linh hoạt, luồn vào khoang miệng của cô, lúc này lưỡi của anh quấn lấy lưỡi của cô dây dưa cùng một chỗ.

Cô cực lực kháng cự, lại càng 𝖐í↪️·𝐡 ✝️·ⓗí𝐜·𝖍 anh đoạt lấy nhiều hơn, dường như anh không có ý định dừng nụ 𝐡-ô-n này lại.

Bùi Lạp Minh nhấp nháp hương vị ngọt ngào của cô, hai bàn to cũng không nhàn rỗi, bắt đầu ⓜ-ơ-ⓝ t𝓇-ớ-n từng đ*ườ*𝓃*𝐠 𝒸𝑜ⓝ*ɢ trên †♓*â*𝓃 ✝️𝒽*ể cô, dần dần di chuyển xuống phía dưới.

ⓝɢự·c của cô 𝐦ề-m 𝐦-ạ-ı đẫy đà, tay anh chậm rãi xoa nắn, vùi mặt vào 𝐧🌀ự-𝐜 cô, khao khát cả đời được chìm đắm ở nơi ɱề_Ⓜ️ 𝐦ạ_1 đó.

Eo của cô vẫn 𝖒ả●𝖓●𝒽 𝐤ⓗ●ả𝐧●𝐡 như vậy, giống như chỉ cần hơi dùng sức gập lại là sẽ gãy làm đôi.

Mô𝐧*𝖌 của cô tròn trịa vểnh cao, làm cho anh yêu thích không muốn buông tay.

Bùi Lạp Minh lại bị 𝖙𝖍-â-ռ 🌴-ⓗ-ể 𝐪υ𝐲*ế*ռ 𝓇*ũ của cô hấp dẫn thu hút lần nữa.

Da của cô trắng noãn mịn màng hơn tơ lụa, giữa đôi chân thon dài ẩn hiện nơi rậm rạp thần bí mê người.

Giờ khắc này, Bùi Lạp Minh càng hiểu rõ lòng mình, anh nhất định phải thương yêu, cⓗ❗ề_𝖚 🌜𝒽υộ𝐧_🌀 cô suốt đời.

Mà hiện tại, chuyện anh muốn làm nhất chính là có được cô!

Một giây anh cũng không thể đợi!

Nụ 𝒽_ô_𝓃 dịu dàng dần trở nên thô bạo, bụng dưới 'kêu gào' cấp bách muốn cô, cùng cô 〽️.ê đ.ắ.ⓜ.

Anh điên cuồng mê loạn ♓ô·𝐧 ⓜô·ı cô, ⓗô-n khắp ✝️𝒽â*п †*ⓗ*ể cô, lan dần xuống dưới bụng, rồi quyến luyến nơi thần bí mê người.

Hứa Mộ Nhan cảm thấy cơ thể của mình nóng như một cái bàn ủi.

Cô cảm giác như т*𝐡â*𝐧 †*𝖍*ể không còn là của cô nữa, hoàn toàn bị anh nắm giữ, thậm chí giữa hai chân đã ẩm ướt từ lâu.

Cô ngượng ngùng vặn vẹo ⓣ-♓-â-ⓝ т𝐡-ể, nhưng động tác này của cô lại khiến lửa dục của Bùi Lạp Minh hoàn toàn bùng cháy.

Cảm giác được cô đang 𝐫ц·𝓃 ⓡ·ẩ·🍸, anh dừng lại, chăm chú nhìn cô nói: "Nhan Nhan, nhìn vào mắt anh."

Hứa Mộ Nhan 𝐭𝒽.ở ♓ổ.n ♓ể.𝓃 nhìn vào mắt anh, đôi mắt thâm thúy phản chiếu hình bóng của cô, giờ phút này gương mặt cô ửng hồng, mắt long lanh ánh nước, thoạt nhìn khiến người ta phải kinh ngạc muốn yêu thương.

"Anh muốn em, nhưng nếu em không đồng ý anh tuyệt đối không é●🅿️ ⓑцộ●ⓒ, bởi vì.... . Anh muốn mang đến cho em sự vui 𝐬ư-ớռ-𝖌 cùng hạnh phúc, em có bằng lòng hay không?"

Bùi Lạp Minh cố nén nhịn sự 'kêu gào' ở bụng dưới, hết sức kiềm chế, nghiêm túc nói ra những lời tận đáy lòng mình.

Đúng vậy, anh rất muốn cô, nhưng tuyệt đối không é_ⓟ 🅱️_uộ_𝐜 nếu cô không thích.

Cô không muốn, anh sẽ không miễn cưỡng.... .

Hứa Mộ Nhan không ngờ, anh lại chịu đựng, nín nhịn 🅓·ụ·🌜 ѵọ𝓃·🌀 mà hỏi ý của cô.

Anh đâu phải là không quan tâm đến cảm nghĩ của cô, đúng không?

Mắt cô ươn ướt, biết mình nên đẩy anh ra, nhưng giờ khắc này cô không nghĩ sẽ rời khỏi anh, cô muốn cuồng nhiệt cùng anh, muốn cùng anh tiếp tục nụ ♓ô.n say đắm.... .

Bùi Lạp Minh đợi hồi lâu, đúng lúc anh vừa định rời đi thì chợt nghe thấy âm thanh nhỏ như muỗi kêu: "Em bằng lòng."

Bùi Lạp Minh hết sức vui mừng, lần nữa chiếm lấy đôi môi non mềm của cô, kiên nhẫn âu yếm, ⓜ.ơ.п ✝️.𝖗ớ.n khắp 🌴●𝖍â●п 𝖙𝐡●ể cô, mãi đến khi cô đã ư●ớ●✞ á●𝐭 say mê, anh mới động thân chiếm giữ lấy cô!

Cả một đêm này, những âm thanh hưởng ứng đáp lại, liên tục vọng ra từ trong phòng, làm cho người ta phải đỏ mặt tía tai.

"Tỉnh rồi?" Giọng nói trầm thấp của Bùi Lạp Minh vang lên bên tai cô.

Hứa Mộ Nhan hơi cử động t·♓·â·ռ †𝖍·ể, nhất thời có chút giật mình.

Đến khi đôi môi mỏng của anh đặ●𝖙 👢●ê●𝖓 mô●𝐢 cô một nụ 𝐡.ô.𝐧 nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, lúc này cô mới nhớ tới chuyện gì đã xảy ra.

Trong nháy mắt, mặt của cô đã ửng hồng đến cổ, Bùi Lạp Minh buồn cười, những ngón tay trơn bóng vuốt nhẹ mặt cô: "Sao mặt lại hồng như vậy?"

Hứa Mộ Nhan xấu hổ đến mức một câu cũng không nói được, từ lúc chào đời đến nay, đây là lần đầu tiên cô ở trên giường điên cuồng đến vậy.

Tối hôm qua, anh không ngừng trêu chọc, làm cho cô không chịu được phải phát nhưng tiếng ngâm kiều mị hưng phấn.

Anh một lần lại một lần mạnh mẽ đánh sâu vào nơi chặt khít của cô, lời nói trong cổ họng cô cũng biến thành những tiếng rên rĩ, theo dẫn dắt của anh mà ♓ô_𝐧 Ⓜ️_ô_ℹ️, ⓥ_ⓤ_ố_𝐭 𝐯_𝐞 ✝️♓·â·ռ 🌴♓·ể anh, cùng anh mê loạn cầu hoan.

Ông trời ơi, quả thực mất hết thể diện, sao mình lại giống loại phụ nữ không biết hổ thẹn, có thể ở trên giường mà phóng túng đến vậy!

Nhưng.... . Trong cô vẫn còn cảm giác vui 𝐬ướ.𝓃.🌀 do anh mang lại, toàn thân cô tràn ngập thỏa mãn cùng khoái hoạt.

Hứa Mộ Nhan di chuyển 𝐭●♓●â●𝖓 t●𝒽●ể một chút: "Đau."

Cô kêu nhỏ, lúc này mới phát hiện ra cơ thể mình tựa như chỗ nào cũng đau, cử động một chút đều rất không thoải mái.

Bùi Lạp Minh đương nhiên biết rõ, ban đầu anh không nghĩ tới sẽ làm cho cô vất vả như vậy.

Nhưng khi cô ở bên dưới liên tục vặn vẹo, toàn thân trắng nõn kiều mị, thì anh hoàn toàn mất khống chế, bất kể cô có chịu hay không, anh cũng điên cuồng muốn cô hết lần này đến lần khác.

Mãi đến khi cô thật sự không chịu nổi, cuối cùng 𝐡ô*𝓃 mê bất tỉnh trong k𝐡-𝐨-á-𝖎 ⓒ-ả-m do anh mang lại, anh vẫn còn chưa phóng thích chính mình, đành ôm cô, cùng nhau ngủ say.... .

Chương (1-95)