Truyện:Tổng Giám Đốc Cho Tôi Mượn Sinh Em Bé - Chương 87 (cuối)

Tổng Giám Đốc Cho Tôi Mượn Sinh Em Bé
Trọn bộ 87 chương
Chương 87 (cuối)
Đại Kết Cục (4)
0.00
(0 votes)


Chương (1-87)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Nói đến đây, hai người chợt cũng không có lời để nói nữa. Đại khái trong lòng mỗi người, đều có một loại cảm giác cảnh còn người mất.

Lan Sơ liên tiếp uống bốn năm ly trà, mới tìm được đề tài, tiếp tục nói, "Chưa tới tám chín tháng, anh cũng sẽ làm ba, về sau, không cần càn quấy nữa, thành thục một chút."

"Anh hiểu." Mẫn Huyên nghe lời gật đầu một cái, hắn hiểu được ý tứ trong lời nói của Lan Sơ. Hắn nói qua, hắn sẽ không quấy rầy Lan Sơ nữa, hắn thật sự sẽ không trở lại quấy rầy cô. Nếu khi đó, hắn không có lòng tham muốn làm gì, có lẽ trước mắt, hắn có thể gần gũi cùng Lan Sơ.

"Hồng bang...... Nếu như có nguy hiểm, vẫn là suy nghĩ nên đổi nghề đi, Hải Lâm nói, tương lai muốn cưới Nini làm con dâu, tôi không hi vọng con gái bảo bối của tôi gả cho một gia đình không an toàn." Chuyện này, Lan Sơ đã sớm muốn khuyên Mẫn Huyên. Cô biết, Hồng bang không thể nào chỉ là bang phái bạch đạo. Nhưng phàm là có yếu tố đen tối, liền nhất định sẽ gặp nguy hiểm. Nếu muốn thành gia, muốn sinh con dưỡng cái. Mẫn Huyên vẫn là quay lại nghề đứng đắn là tốt nhất. Đây cũng là phụ trách đối với đứa bé chưa ra đời của hắn.

"Được, anh biết rồi." Mẫn Huyên vẫn như cũ nghe lời gật đầu một cái, giống như là nghe theo lời nói của Lan Sơ.

"Chuyện đã qua, liền cho qua đi, không cần vì hạnh phúc không thuộc về mình, mà bỏ lỡ hạnh phúc mình chính thức có được." Lan Sơ thở dài một cái, cô có thể khuyên cũng chỉ có những thứ này. Về phần rốt cuộc muốn làm như thế nào, chỉ có thể dựa vào bản thân Mẫn Huyên.

"Được." Mẫn huyên một bộ dáng mười phần ngoan ngoãn, Lan Sơ nói gì hắn liền nghe cái đó.

Cứ như vậy, Lan Sơ liền có chút không có lời nào để nói. Vẫn luôn là cô nói Mẫn Huyên gật đầu, nói như vậy có ý nghĩa gì.

Đại khái là cảm thấy Lan Sơ lúng túng, Mẫn Huyên luôn là chủ động mở miệng hỏi."Anh ta đối với em tốt không?" Thấy bộ dáng Lan Sơ rạng rỡ, là hắn biết, Lan Sơ cùng Đông Lí Lê Hân nhất định cuộc sống rất hạnh phúc. Nếu không, cô không thể nào có thể sáng chói như vậy. Từ trong ra ngoài, rõ ràng là ánh sáng hạnh phúc.

"Rất tốt." Lan Sơ mị mị cười một tiếng, khẳng định gật đầu một cái.

"Nghe nói, vì cùng em kết hôn, hắn chịu không ít khổ đau." Mẫn Huyên nhớ lại mình từng đi điều tra, đối với việc Lan Sơ lựa chọn Đông Lí Lê Hân, thực sự là chính xác. Ít nhất người đàn ông kia rất có trách nhiệm.

"Ừ, tôi tuyệt thực ba ngày, hắn cũng tuyệt thực ba ngày." Lan Sơ nói gió nhẹ nước chảy, giống như cô cùng Đông Lí Lê Hân chỉ là ba ngày không thúi lắm như vậy.

"Ha ha...... Các người thật là một đôi trời sinh." Ngoài miệng mặc dù là nói như vậy, nhưng trong lòng Mẫn Huyên cũng rất không có tư vị. Tâm tình của hắn thật ra thì rất mâu thuẫn. Hắn mặc dù hi vọng Lan Sơ lấy được hạnh phúc, vừa hy vọng cô trải qua không hạnh phúc. Như vậy, có lẽ cô mới có cơ hội hối hận mình không có tiếp nhận tình cảm của hắn. Hắn biết loại ý nghĩ này của mình có chút vặn vẹo. Vậy mà, hắn chính là không cách nào khống chế mâu thuẫn giãy giụa trong lòng mình.

Lan Sơ ngẩn ra, đột nhiên nhớ tới mình còn không vấn đề để hỏi, vì vậy, cô lập tức dùng một loại giọng điệu thẩm tra hỏi: "Đúng rồi, anh cùng những người phụ nữa ở bên ngoài kia đoạn tuyệt lui tới sao?"

"Đã cũng đứt." Mẫn Huyên gật đầu một cái, sau khi trở về, hắn cũng đã lập tức cắt đứt.

"Vậy là được, về sau đừng duy trì thứ tình cảm với những người như vậy nữa." Nhớ tới hành vi hoa tâm kia của Mẫn Huyên, Lan Sơ vẫn cảm thấy tức giận bất bình. Cô ghét nhất loại đàn ông đối với tình cảm không chung thủy này.

"Nếu như mà cha mẹ anh một năm kia không có mất đi, chúng ta bây giờ, có lẽ đã là người một nhà rồi." Mẫn Huyên chăm chú nhìn Lan Sơ, người phụ nữ đáng yêu lại tốt đẹp như vậy, một người phụ nữ hắn đã yêu hai mươi năm, lại không thể trở thành người phụ nữ của hắn. Hắn từng không chỉ một lần oán hận cha mẹ hắn. Bọn họ hành hạ hắn ngược đãi hắn cũng không quan trọng, nhưng bọn họ lại khiến hắn mất đi người phụ nữ quan trọng nhất cả đời này của hắn. Hắn tình nguyện tiếp tục bị cha mẹ hắn hành hạ ngược đãi, cũng không nguyện ý ngày ấy bỏ đi, bỏ lỡ cơ hội cùng Lan Sơ ở chung một chỗ cả đời.

"Cũng chưa chắc, nếu như anh nhất định phải cùng Vưu Hải Lâm gặp nhau, cũng gần nhau cả đời. Vậy chúng ta khẳng định còn có thể bởi vì chuyện khác mà tách ra. Nói không chừng, chúng ta thậm chí ngay cả biết cũng sẽ không biết." Lan Sơ cũng không quá tán thành lời của Mẫn Huyên, mặc dù xác thực có loại khả năng kia. Nhưng là, nếu bọn họ nhất định phải tách ra. Coi như cha mẹ của Mẫn Huyên không có chết sớm, bọn họ cuối cùng cũng vẫn là biệt ly. Khi còn bé mơ hồ xa cách, chung quy so với bọn hắn sau khi thật sự trở thành một người nhà, tổn thương lẫn nhau khi đã xa cách có lẽ sẽ tốt đẹp một chút.

"Vậy sao?" Mẫn Huyên không khỏi cười khổ, nếu như ngày nào đó thật phát minh máy thời gian. Hắn thật sự rất muốn trở lại quá khứ nghiệm chứng một lời Lan Sơ nói. Nhưng nếu đúng như Lan Sơ nói như vậy, hắn cũng liền chết cũng nhắm mắt.

"Nhất định là như vậy." Lan Sơ dùng sức gật đầu một cái, cẩn thận phân tích nói: "Tôi nhất định phải cùng Đông Lí Lê Hân ở chung một chỗ, mà anh nhất định là phải cùng Vưu Hải Lâm ở chung một chỗ. Cho nên, quỹ đạo vận mạng mới có thể phát triển như vậy. Nếu không, tại sao phải làm điều thừa để cho chúng ta tách ra? Số mạng đại khái có thể để cho chúng ta tiếp tục làm hàng xóm, tiếp tục làm thanh mai trúc mã lớn lên, anh nói có đúng không?" Thời điểm mối tình đầu, cô cũng từng nghĩ tới nếu như Mẫn Huyên không đi, bọn họ có thể sẽ trở thành người yêu thanh mai trúc mã. Nhưng là, trên cái thế giới này vĩnh viễn không có nếu như. Cuộc đời của bọn họ, nhất định sẽ có một lần chia ra kia. Cho dù làm lại, cũng vẫn chạy không khỏi vận mạng an bài cùng trêu cợt.

"Có lẽ là vậy." Mẫn Huyên giương mắt nhìn Lan Sơ một chút, yên lặng uống xong một ly trà. Đối với Lan Sơ phân tích như vậy, hắn còn có thể nói cái gì đây?

Lan Sơ biết mình nói lời như vậy, trong lòng của Mẫn Huyên chắc chắn sẽ không quá tốt, dù sao hắn đối với cô cảm tình không phải sâu bình thường. Vấn đề là có chút khúc mắc nếu như không sớm cởi ra, ngày ngày tích lũy sẽ chỉ càng thêm khắc sâu. Cô hi vọng Mẫn Huyên có thể thật sự gỡ nút thắt trong trái tim. Hắn buộc chặt mình như vậy, người thống khổ cũng sẽ chỉ là chính hắn. Huống chi tương lai, bọn họ muốn làm thông gia. Cũng không thể bởi vì chuyện của trưởng bối, làm khó bọn nhỏ đi.

Lần này gặp mặt, Lan Sơ cùng Mẫn Huyên thật ra thì cũng không có bao nhiêu lời có thể nói. Cô chỉ là chẳng qua cảm thấy, bọn họ nên đơn độc gặp mặt một lần. Bất luận lời nói có thể nói ra hay không, đã gặp mặt, chung quy so với tránh né không thấy mặt cũng tốt hơn.

Nếu Mẫn Huyên biết mình đã tha thứ cho hắn, tin tưởng trong lòng hắn cũng có thể để xuống gánh nặng không ít.

Yên tâm buông xuống gánh nặng, hắn có thể để trống nhiều nơi hơn để Vưu Hải Lâm tiến vào chiếm giữ trái tim của hắn. Hắn đã lựa chọn Vưu Hải Lâm, nhất định phải phụ trách với cô ấy. Dù là hắn bây giờ còn chưa có có yêu cô ấy, về sau cũng sẽ yêu cô ấy. Cho dù không yêu, cũng phải nỗ lực đi yêu.

Cả đời dài như vậy, cô không tin Mẫn Huyên sẽ thủy chung không có cách nào đối với Vưu Hải Lâm lâu ngày sinh tình. Ngay cả ba của Đông Lí Lê Hân cũng có thể đối với mẹ của hắn lâu ngày sinh tình huống chi là Mẫn Huyên cùng Vưu Hải Lâm?

Hai người nhìn nhau chẳng nói gì ngồi hai giờ đồng hồ, uống bốn năm bình trà, sau đó Lan Sơ rốt cuộc không chịu được đứng dậy muốn cùng Mẫn Huyên tạm biệt. Nhưng Mẫn Huyên cũng đúng lúc này hướng cô thỉnh cầu một chuyện, hắn hi vọng Lan Sơ có thể cùng hắn trở lại nơi bọn họ đã từng làm hàng xóm, lại vừa đi, nhìn một chút. Bởi vì có lẽ về sau, hắn cũng sẽ không trở về thành phố này nữa rồi.

Có lẽ đợi đến khi tình cảm của hắn đối với Lan Sơ thật sự phai nhạt, sau đó hắn sẽ mang theo người nhà trở lại. Thuận tiên hắn và Lan Sơ làm thông nhà. Nhưng ở lúc này, hắn không muốn trở lại cái chỗ này.

Lan Sơ không có cự tuyệt, thật ra thì, cô cũng rất muốn trở về lần nữa nhìn một chút. Xem nơi cô từng trải qua. Cho dù chỗ đó đã sớm hoàn toàn thay đổi.

Mặc dù hai người cũng có xe, nhưng là, Lan Sơ cùng Mẫn Huyên lại vô cùng ngu ngốc lựa chọn đi bộ cộng thêm đi xe buýt. Giống như bọn họ khi còn bé cùng nhau đi bộ, cùng nhau ngồi xe buýt như vậy.

Mặc dù người Lan Sơ yêu là Đông Lí Lê Hân, có thể cùng Mẫn Huyên cùng nhau đi như vậy. Trong lòng cô vẫn không cách nào kiềm chế cảm thấy đau xót. Thế sự xoay vần biến hóa, đích xác là kinh người. Khiến người trải qua nhớ lại, chung quy không nhịn được thương cảm cùng cô đơn.

Từ chợ trung tâm một đường đi bộ cộng thêm xe buýt chạy tới thành Tây, hao phí gần ba giờ của Lan Sơ và Mẫn Huyên. Đi bộ chậm, thời điểm ngồi xe buýt, trên đường lại hết sức hỗn loạn. Thời gian hao tổn dĩ nhiên là nhiều hơn một chút.

Khi Lan Sơ và Mẫn Huyên dừng bước ở cửa chính bên ngoài cư xá mà bọn họ đã từng ở qua thì hai người giống như trong nháy mắt trở lại tuổi thơ. Chỉ là, đối mặt với bọn họ, đã không còn là một mảnh khu dân cư như trước kia. Mà là một tòa lại một tòa nhà cao tầng.

Lan Sơ chợt vô cùng hào phóng đưa tay dắt tay Mẫn Huyên, khi còn bé, cô vốn là như vậy dắt Mẫn Huyên về nhà. Khi đó Mẫn Huyên, bởi vì dinh dưỡng không đầy đủ, hình thể vô cùng gầy yếu. Chỉ so với hắn với tuổi của cô, xem ra giống như lớn hơn hắn ba bốn tuổi. Cho nên, cô đặc biệt bảo vệ Mẫn Huyên. Giống như cô thật sự là chị ruột của hắn.

Mẫn Huyên cảm kích nhìn Lan Sơ một cái, trở tay nắm chặt tay nhỏ bé của Lan Sơ. Từ lúc nào bắt đầu, tay của Lan Sơ thay đổi càng ngày càng nhỏ đây? Hắn vẫn luôn nhớ, nhiệt độ trong lòng bàn tay Lan Sơ khi đó. Lúc ấy, tay của hắn thậm chí so với Lan Sơ nhỏ hơn. Cô luôn là đem hắn tay ủ trong lòng bàn tay của mình sưởi ấm cho hắn. Chính là một loại ấm áp, thật sâu khắc vào trái tim của hắn. Để cho hắn muốn quên cũng không thể quên.

"Em trai, chị dẫn em về nhà có được hay không?" Lan Sơ quơ quơ cánh tay của Mẫn Huyên, vừa nói vừa bước lên phía trước hai bước.

Mẫn Huyên học thanh âm khi còn bé, yếu ớt đáp ứng một tiếng."Được."

"Đói bụng không, chị một lát trộm đồ ăn tốt hơn cho em ăn." Lan Sơ tiếp tục lôi kéo Mẫn Huyên đi về phía trước, nhớ lại bọn họ khi còn bé thường nói mấy câu đối thoại như vậy.

"Cảm ơn chị." Mẫn Huyên hết sức khéo léo gật đầu một cái, lễ phép hướng Lan Sơ nói cảm ơn.

Lan Sơ nổi lên mặt vẻ thất vọng lại đau lòng, cảm khái muôn vàn nói: "Nếu em biến thành người nhà của chị thật là tốt, như vậy ba em cùng mẹ em cũng sẽ không đánh em, em cũng có cơm ăn rồi."

"Em cũng muốn như vậy." Mẫn Huyên lập tức lộ ra vẻ mặt ao ước, giống như là đang ảo tưởng cuộc sống hạnh phúc khi hắn trở thành người nhà của Lan Sơ.

"Nếu em trở thành người nhà của chúng ta, vậy chị sẽ là chị gái của em rồi." Nói xong, nước mắt Lan Sơ, chợt bất tri bất giác chảy xuống. Có một việc, cô vẫn thật sâu chôn ở đáy lòng. Bất luận kẻ nào cũng không biết, cô cũng chưa từng nói với bất luận kẻ nào. Sự tình bị cô chôn sâu, thậm chí ngay cả chính cô cũng có chút nhớ không rõ lắm rồi. Thật ra thì, những năm kia tình cảm của cô cùng Mẫn Huyên giống nhau. Nhưng là, cô vẫn là cô của năm đó, nhưng Mẫn Huyên lại đã sớm không còn là Mẫn Huyên của năm đó. Biến hóa của hắn quá lớn, lớn khiến cho cô như thế nào đều không thể tìm thấy bóng dáng của hắn khi còn bé. Cô thích, là thời điểm Mẫn Huyên khi còn nhỏ. Cho nên, cô như thế nào cũng không thể tiếp nhận nổi một Mẫn Huyên cô vô cùng không thích.

Mẫn Huyên cố đè xuống trong lòng một trận lại một trận đau đớn, cố nén không có đi thay Lan Sơ lau nước mắt. Tiếp tục dùng giọng nói khi còn bé của mình hỏi: "Chị, sao chị lại khóc?"

"Tề Kỳ thật đáng thương." Lan Sơ miễn cưỡng khống chế được thanh âm của mình, không để cho mình nghẹn ngào.

"Chị, đừng khóc, Tề Kỳ không đáng thương." Mẫn Huyên vỗ nhẹ nhẹ mu bàn tay Lan Sơ, tựa như khi còn bé vậy, an ủi Lan Sơ.

"Tề Kỳ nhất định phải cố lên, nghe người lớn nói, khi còn bé chịu khổ nhiều, tương lai còn dài mới có thể dễ dàng thành người." Lan Sơ hít sâu một hơi, đem từng lời khích lệ cô đã nói qua với Mẫn Huyên, nói lại một lần nữa.

"Được, em nhất định sẽ trở nên nổi bật." Mẫn Huyên vẻ mặt kiên quyết, vẻ mặt cùng khi hắn còn bé giống nhau như đúc.

Lan Sơ cũng không nói được nữa, nói cho cùng, là cô khích lệ Mẫn Huyên, mới làm cho hắn biến thành một người khác. Chỉ là, nếu như Mẫn Huyên không thay đổi, hắn nhất định sẽ bị tổn thương nhiều hơn. Thậm chí có thể sẽ nguy hiểm tính mạng của hắn. Vì sinh tồn, bất luận là người nào cũng sẽ thay đổi. Điều này không trách được Mẫn Huyên, chỉ có thể nói, bọn họ thật sự nhất định là vô duyên.

Nếu như nói cùng Vưu Hải Lâm gặp mặt là vui vẻ, như vậy Lan Sơ cùng Mẫn Huyên gặp mặt, tuyệt đối là tâm tình nặng nề. Ngày đó, bọn họ ở địa điểm cũ, vẫn ngây ngô đến gần tối mới tự mình rời đi. Sau đó, Lan Sơ rốt cuộc bắt đầu an tâm chờ đợi ngày cưới đến.

Tiễn bước mùa hạ ẩm ướt, cuối thu khí trời sảng khoái, bắt đầu làm cho người ta trở nên thoải mái.

Trước hôn lễ cả đêm, Lan Sơ cuối cùng cũng gặp được Hồng Quyên, Bạch Nhã và Hoàng Oanh. Hai năm qua xảy ra quá nhiều chuyện, bốn người cũng càng ngày càng trở nên bận rộn, mỗi người đều có chuyện phiền não. Cho tới khi bọn họ bốn người cũng không có cách nào giống như ngày trước thường tụ hội như vậy nữa. Nếu không phải là Lan Sơ lập tức sẽ lập gia đình, nói không chừng bốn người bọn họ vẫn không thể tụ hội.

Hồng Quyên, Bạch Nhã và Hoàng Oanh ở một khách sạn cấp năm sao tương đối lớn, mở ra một gian "phòng cho tổng thống". Cùng nhau vì Lan Sơ ăn mừng đêm độc thân cuối cùng.

Bốn người tận tình điên khùng náo loạn hơn nửa đêm, cho đến khi cũng có chút kiệt sức, mới cùng nhau an tĩnh nằm ở trên sofa lớn ngoài ban công. Bốn người cùng nhau ngước nhìn bầu trời, câu có câu không tán gẫu.

Nghỉ ngơi một lúc, Hoàng Oanh lần nữa đánh. Cô duỗi dài cánh tay, lướt qua Bạch Nhã, một ngón tay dùng sức đâm Lan Sơ, giọng mang nhạo báng nói: "Mình cũng đã sớm nói, Lan Sơ cuối cùng nhất định sẽ cùng Đông Lí Lê Hân kết hôn, các cậu lúc ấy đều không tin. Lan Sơ còn nói cái gì chỉ cần đứa bé không cần đàn ông, nhìn một chút, nhìn một chút, kết hôn sớm nhất đúng là cậu."

Lan Sơ vuốt vuốt cánh tay bị đâm làm đau, tức giận trả lời: "Vì sao cậu không nói mình tuổi cũng là lớn nhất?" Cô cũng không phải là cố ý muốn cùng Đông Lí Lê Hân kết hôn. Nếu không phải là Mẫn Huyên vẫn đi theo gây rối, cô cũng không có khả năng cùng Đông Lí Lê Hân phát triển.

"Vậy thì có quan hệ gì, dù sao cậu kết hôn sớm nhất là được." Hoàng Oanh bĩu môi, Lan Sơ nhất thời cao hứng muốn sinh con thì cô đã dự đoán đến, Lan Sơ nhất định sẽ là người kết hôn sớm nhất trong bốn người bọn họ. Con cũng sinh, giữaLan Sơ cùng Đông Lí Lê Hân làm sao có thể sẽ không sinh ra tia lửa được? Lan Sơ cũng không phải là phụ nữ xấu xí gì. Huống chi coi như là phụ nữ xấu, tính tình Lan Sơ cũng là vô cùng hấp dẫn người.

"Cậu hâm mộ ghen ghét rồi hả? Cậu nếu muốn kết hôn, ngày mai đi bắt người đàn ông cùng mình cùng nhau kết hôn không được sao?" Lan Sơ không khách khí lấy một ngón tay đâm ngược trở lại Hoàng Oanh, người này xuống tay thật đúng là hung ác, giống như không lấy tiền vậy.

Hoàng Oanh liếc Lan Sơ một cái, giọng nói kiên quyết trả lời: "Mình mới không cần kết hôn."

"Gạt người." Lời Hoàng Oanh nói, Lan Sơ ngay cả nửa chữ đều không tin. Hoa si nhất đúng là Hoàng Oanh, cô ấy không muốn kết hôn mới lạ.

Nhìn vẻ mặt hạnh phúc Lan Sơ, Hồng Quyên không nhịn được chen miệng, "Nói thật, Lan Sơ quả thật rất có ánh mắt chọn người, Đông Lí Lê Hân đích xác là một người đàn ông tốt hiếm có. Một điểm này, Bạch Nhã thì không được. Tây Môn Hạo Vũ đó, mình đều lười nói đến hắn." Chỉ theo đuổi gen hoàn mỹ Lan Sơ cuối cùng lại chọn được một người đàn ông tốt nhất. Người ngốc quả nhiên có phúc của ngốc, Lan Sơ cả ngày lẫn đêm không có tim không có phổi, lại hái được trái cây ngọt ngào nhất.

"Này này này, chuyện liên quan gì tới mình? Bây giờ không phải là đang khen ngợi Lan Sơ sao? Tại sao phải nhắc đến mình." Bạch Nhã lập tức kháng nghị, nói Lan Sơ là được, tại sao muốn kéo đến trên đầu cô. Là Tây Môn Hạo Vũ có vấn đề, liên quan gì tới cô. Nếu như một người có lòng muốn gạt người, người bị lừa có thể làm gì đi phòng bị?

"Mình đây là đang nhắc nhở cậu, về sau nên dùng mắt nhìn người." Hồng Quyên giống như trưởng bối, vỗ nhẹ nhẹ bả vai Bạch Nhã. Giống như Bạch Nhã còn là một nữ sinh tuổi vị thành niên tính tình phản nghịch.

Bạch Nhã không khách khí đẩy ra bàn tay quấy rối của Hồng Quyên, lớn tiếng trẩ lời: "Phải dùng tới cậu nhắc nhở sao? Mình cũng không phải là ngu ngốc."

"Ai biết được." Hồng Quyên cười gian hai tiếng, thở ra miệng đầy mùi rượu. Cô giống như thật sự có chút uống nhiều quá. Lan Sơ phải lập gia đình rồi, cô chính là cao hứng không bỏ được. Bất tri bất giác không có khống chế mức độ, dĩ nhiên là cũng uống quá nhiều.

"Này, cậu có phải muốn đánh nhau phải không?" Bạch Nhã vẫn như cũ vẫn hay nóng nảy như vậy, xắn tay áo lộ cánh tay chuẩn bị cùng Hồng Quyên đánh nhau. Dám kích cô, nhìn cô có bóp chết Hồng Quyên hay không.

"Đến đây đi, chúng ta rất lâu không có luyện qua." Hồng Quyên nói xong, thật sự tính toán tiếp chiêu. Nếu là ăn mừng, đương nhiên là muốn náo nhiệt một chút mới tốt.

Hoàng Oanh kéo lại Hồng Quyên cùng Bạch Nhã, mắng: "Hai người các cậu có thể ngừng nghỉ một chút hay không? Lan Sơ ngày mai sẽ phải lập gia đình, về sau cậu ấy chính là bà chủ gia đình rồi. Quý trọng chút thời gian cùng cậu ấy ở chung thôi. Đợi cậu ấy trở thành người Đông Lí, các cậu chính là muốn cùng cậu ấy gặp mặt, người ta cũng không có thời gian tiếp kiến các cậu." Muốn đánh nhau lúc nào thì không thể đánh, hai người không có năng lực phân biệt tốt xấu. Đây là đánh nhau sao? Đây rõ ràng chính là uống rượu.

"Này này, lời nói như thế nào khó nghe như vậy, thật giống như mình là loại tiểu nhân nịnh bợ." Lan Sơ không nhịn được kháng nghị, cô ngày mai đã lập gia đình, Hoàng Oanh cũng không nói với cô một chút lời hữu ích, còn một lần lại một lần dùng lời nói chèn ép cô.

"Cái này ai biết được?" Hoàng Oanh nhún vai một cái, vẻ mặt bí ẩn.

"Mình đâm chết ngươi." Lan Sơ nổi giận, hung hăng hướng một ngón tay đâm lên cánh tay của Hoàng Oanh.

Hồng Quyên đôi tay gối lên đầu, đột nhiên cảm khái muôn vàn mà hỏi: "Các cậu ai còn nhớ chúng ta là thế nào quen nhau?"

"Làm sao có thể không nhớ, tình cảnh lúc ấy vẫn còn rất khôi hài." Bạch Nhã vừa nói vừa không nhịn được cười ra tiếng, tình cảnh bốn người bọn họ lần đầu tiên gặp mặt nếu như bị chụp lại, nhất định sẽ khiến tất cả những người thấy đều cười đau bụng.

Hoàng Oanh vội vàng phụ họa, "Chính là, Bạch Nhã cho là Lan Sơ đang bị người khi dễ, đi lên nhận lo chuyện bất công của thiên hạ, kết quả Hồng Quyên tưởng lầm là Bạch Nhã đang khi dễ Lan Sơ, mình vốn là chỉ là đi ngang qua vây xem, lại xui xẻo bị Hồng Quyên cùng Bạch Nhã cho làm liên lụy. Cuối cùng, chúng ta liền thay đổi thành bộ dạng ngày hôm nay." Lúc ấy bốn người bọn họ đánh nhau thành một đoàn, hoàn toàn không biết là người nào đang đánh người nào. Đánh bốn người cũng sưng mặt sưng mũi, chật vật không chịu nổi. Đáng thương cô lúc ấy mới mua váy, cứ thế bị xé ra thành kiểu nghệ thuật trừu tượng cực kỳ hiện đại. Trên đường trở về, cũng bị không ít người nhìn thành quái vật.

Bạch Nhã nói tiếp: "Lúc ấy nhìn bộ dáng Lan Sơ nhu nhu nhược nhược, mình còn tưởng rằng cậu ấy là gặp cảnh khốn cùng." Bất luận thấy thế nào, trong đó bốn người bọn họ, đều là Lan Sơ có bộ dáng vô hại nhất, nhu nhược nhất. Cũng không trách cô lúc ấy lại nhịn không được tiến lên lo chuyện bất công của thiên hạ. Đổi thành Hồng Quyên hoặc là Hoàng Oanh thấy trước, họ khẳng định cũng sẽ trực tiếp xông lên giúp một tay.

"Thật ra thì lợi hại nhất chính là Lan Sơ, cậu ấy tùy tiện xuất cái gì đó ra ngoài, đều có thể làm cho đối phương bị thương." Hồng Quyên không khỏi tự giễu cười cười, bất luận cô cùng Bạch Nhã công phu quyền cước có bao nhiêu lợi hại. Cũng đánh không lại thí nghiệm lợi hại của Lan Sơ. Những thứ của cô ấy, đều là vũ khí có diện tích sát thương lớn.

Hoàng Oanh tương đối phối hợp khinh bỉ nhìn Lan Sơ một cái, "Đúng vậy đúng vây, Lan Sơ rất trong ngoài không thống nhất rồi."

"Người ta dịu dàng nhất là được rồi." Lan Sơ lần nữa khởi xướng kháng nghị, ba tên này rốt cuộc là tới giúp cô ăn mừng, hay là cố ý muốn tới tức chết cô?

"Cậu dịu dàng cái rắm, ít nhất chúng tớ ai cũng không dám đi mê gian đàn ông." Bạch Nhã không khách khí hướng trên mông đít Lan Sơ đạp một cước. Cũng khó vì trạch nữ Lan Sơ cái người ngày ngày chỉ biết là làm loạn thí nghiệm sẽ nghĩ tới đi mê gian một người đàn ông để sinh con. Cũng không biết cậu ấy là suy nghĩ lung tung thế nào ra ngoài.

"Mình nếu không đi mê gian thì làm sao sẽ tìm được người đàn ông tốt như vậy? Cái người này chính là rõ rành rành đang ghen tỵ." Lan Sơ đạp lại Bạch Nhã một cước, nói chuyện cứ nói, làm gì luôn táy máy tay chân? Họ cũng không phải là người dã man.

"Ai muốn ghen tỵ cậu." Nói xong, Bạch Nhã lại vỗ Lan Sơ một cái.

Lan Sơ đang muốn phản kích, lại bị Hồng Quyên kéo. Hồng Quyên vẻ mặt thành thật nhìn Lan Sơ, chân thành nói: " Lan Sơ, cậu nhất định phải hạnh phúc, hơn nữa, phải hạnh phúc cực kỳ lâu, hạnh phúc cả đời."

Lan Sơ cười cười, cam kết: "Mình hiểu rõ, Đông Lí Lê Hân nếu dám không để cho mình hạnh phúc, mình liền phế hắn."

"Ừ, đến lúc đó đừng quên gọi chúng tớ, chúng ta có thể mua bỏng đi vây xem." Hoàng Oanh nhất thời vẻ mặt mong đợi, giống như Lan Sơ lập tức muốn lên diễn tuồng phế bỏ Đông Lí Lê Hân.

"Cậu nha ước gì mình trôi qua không hạnh phúc đúng không." Lan Sơ không khách khí chọc chọc hai nơi mềm mại nhất của Hoàng Oanh, cũng nhân tiện còn tặng kèm một bàn tay.

Hoàng Oanh cười hì hì nhíu mày, trả lời: "Ai nói, mình dĩ nhiên hi vọng cậu hạnh phúc, nhưng là, cuộc sống dài như vậy, có một số việc, ai biết được?" Nếu Đông Lí Lê Hân thật sự dám để cho Lan Sơ không hạnh phúc, cô tuyệt đối sẽ xuất hiện đầu tiên, không cần Lan Sơ tự mình động thủ, cô sẽ giúp đỡ cậu ấy phế Đông Lí Lê Hân.

"Được rồi, Đông Lí Lê Hân không phải người như vậy, hắn không thể nào khiến Lan Sơ không hạnh phúc." Thấy Lan Sơ một bộ dáng muốn ăn Hoàng Oanh, Hồng Quyên vội vàng hoà giải. Nói giỡn là nói giỡn, nhưng đùa giỡn không thể quá đáng.

Bốn người lại mở hàn huyên một hồi, cuối cùng, cũng nặng nề ngủ say.

Thật may là tháng mười còn không phải là quá lạnh, trên người của bốn người cũng đều đắp thảm dầy. Nếu không bọn họ lộ thiên ngủ ở ban công như vậy, ngày thứ hai khẳng định đều sẽ cảm.

Hôn lễ của Lan Sơ cùng Đông Lí Lê Hân, là cử hành vào buổi tối.

Bốn người một giấc ngủ đến giữa trưa ngày thứ hai, lúc này mới vội vội vàng vàng chạy tới du thuyền chỗ bến tàu sắp cử hành hôn lễ. Lan Sơ là cô dâu, Hồng Quyên, Bạch Nhã cùng Hoàng Oanh dĩ nhiên chính là phù dâu của cô. Mà phù rể, tương ứng chính là ba vị bạn tốt của Đông Lí Lê Hân.

Trừ trang điểm làm kiểu tóc, Lan Sơ cũng không có quá nhiều chuyện phải làm. Việc cần cô Làm, Đông Lí Lê Hân cũng đã vì cô sắp xếp xong xuôi. Mà phía bên cô lại cơ hồ không có họ hàng gì, cho nên, cô có thể đúng lý hợp tình cùng ba vị bạn xấu của mình vùi ở trong phòng nghỉ ngơi dưỡng sức của cô dâu. Giống như hôm nay muốn kết hôn là người khác không phải chính cô.

Cho đến lúc hôn lễ mới bắt đầu, Lan Sơ mới hậu tri hậu giác không khỏi cảm khái. Gia đinh nhà chồng cô thật đúng là tài đại khí thô (giống như vô cùng giàu có). Tựa hồ hiện tại cô mới phản ứng được, hôn lễ của cô cùng Đông Lí Lê Hân là được tổ chức ở một du thuyền cực lớn siêu hào hoa.

May mắn cô xưa nay chính là một người không có tim không có phổi, nếu không, trong hôn lễ cô nhất định sẽ khẩn trương lại làm ra trò cười cho thiên hạ.

Còn nữa, Đông Lí Lê Hân vẫn vững vàng dắt tay của cô. Cho dù cô phải đi giày cao gót khó chịu, cũng có thể đi trôi chảy lại không phí sức. Cũng vì vậy, suốt cả buổi hôn lễ, cũng hết sức thuận lợi lại thành công. Tuyệt đối là hôn lễ vô cùng hoàn mỹ mà Đông Lí Lê Hân cùng người ba mới của Lan Sơ kỳ vọng.

Sau khi hôn lễ kết thúc, Hồng Quyên, Bạch Nhã cùng Hoàng Oanh lặng lẽ kéo Lan Sơ. Lúc này, Lan Sơ mới biết, ba vị bạn xấu của cô đều đang khóc. Giống như là bọn họ đang cưới con gái, mà không phải mẹ cô đang cưới con gái vậy.

Cuối cùng, cùng với tân khách chơi đến quá nửa đêm, Lan Sơ cùng Đông Lí Lê Hân cuối cùng mới được nghỉ ngơi.

Một cước đá rơi xuống giày cao gót trên chân, Lan Sơ tương đối bất nhã nằm chữa đại ở trên giường. Thấy thế, Đông Lí Lê Hân cởi bỏ áo khoác, ở bên chân của Lan Sơ ngồi xuống. Sau đó, hắn nắm lên chân nhỏ của Lan Sơ, êm ái xoa bóp cho lòng bàn chân của cô. Một đôi chân nhỏ đáng yêu như vậy, đi giày cao gót một ngày, nhất định mệt muốn chết rồi.

Đông Lí Lê Hân ma sát như vậy, đã sớm buồn ngủ ánh mắt cũng không mở ra được Lan Sơ tương đối dứt khoát đi nằm ngủ luôn. Hoàn toàn không để ý cô có phải dáng ngủ rất không hợp thời hay không.

Nghe tiếng ngáy của Lan Sơ, Đông Lí Lê Hân bất đắc dĩ cười cười, tiếp tục xoa bóp lòng bàn chân cho Lan Sơ. Khi hắn đem hai bàn chân nhỏ của Lan Sơ, cũng cẩn thận xoa bóp qua một lần. Hắn đỡ thân thể mềm nhũn của Lan Sơ dậy, thận trọng cởi bỏ quần áo trên người cô. Tiếp đó, hắn ôm ngang Lan Sơ vào phòng tắm. Nhẹ nhàng bỏ vào trong bồn tắm hình tròn đã đổ đầy nước nóng.

Ngâm trong nước ấm, khiến Lan Sơ trong ngủ mê thoải mái khẽ hừ một tiếng. Cô ở trong ngực Đông Lí Lê Hân cọ cọ, đổi tư thế, tiếp tục ngủ say.

Đông Lí Lê Hân vốn không muốn ở thời điểm Lan Sơ ngủ say hướng cô đòi lấy, nhưng vẻ mặt Lan Sơ khi ngủ lại giống như cùng thiên sứ vậy, làm cho hắn khống chế không được liền nhiệt huyết sôi trào lên.

Trong bồn tắm hung hăng giằng co một phen, Lan Sơ quả quyết bị dày vò mà tỉnh.

Hai người nghiêng người tựa sát lẫn nhau dựa vào mép bồn tắm lớn, cho đến khi nước nóng biến thành nước lạnh, hai người mới lười biếng từ trong bồn tắm ra ngoài.

Lan Sơ bọc áo choàng tắm đi tới trước cửa sổ phòng ngủ có các góc hình cầu, nhìn ra bên ngoài biển lớn, không nhịn được cảm khái ra tiếng."Thật là đẹp!" Khó trách Đông Lí Lê Hân sẽ đem địa điểm tổ chức hôn lễ định ở trên du thuyền lớn. So với khách sạn cố định mà nói, đương nhiên vẫn là du thuyền xuất sắc hơn. Tất cả phương tiện giải trí cùng phục vụ đều là một hàng dài, tân khách dĩ nhiên là có thể chơi tận hứng hơn sung sướng hơn.

"Anh biết ngay em sẽ thích." Giọng của Đông Lí Lê Hân hơi có chút tự hào.

Lan Sơ nghiêng đầu liếc mắt nhìn Đông Lí Lê Hân, cố ý làm khó hắn tựa như hỏi: "Anh làm sao mà biết được?"

"Tâm sự của em anh đều biết." Đông Lí Lê Hân cười mị mị từ phía sau ôm Lan Sơ, đem cằm đặt ở trên đầu Lan Sơ.

"Vậy sao?" Lan Sơ bày tỏ hoài nghi.

"Đúng vậy." Đông Lí Lê Hân trả lời tương đối khẳng định.

Lan Sơ cười gian một tiếng, hỏi: "Vậy anh biết em bây giờ đang nghĩ cái gì sao?" Lần này, cô tuyệt đối là đang làm khó Đông Lí Lê Hân. Nếu hắn có thể đoán được mới lạ.

"Không biết." Đông Lí Lê Hân nói thật. Đoán như vậy, hắn làm sao đoán được.

"Anh không phải nói là anh biết tất cả tâm sự của em sao? Tự mình đoán đi." Lan Sơ đắc ý cười cười, cô cũng biết Đông Lí Lê Hân không thể nào đoán trúng toàn bộ tâm sự của cô.

"Cái này...... Anh thật sự đoán không được." Đông Lí Lê Hân xoay thân thể Lan Sơ lại, cong môi lên, vẻ mặt ủy khuất nhìn cô.

Lan Sơ cười thần bí, mở ra đáp án, "Em đang suy nghĩ, em tháng này dì cả hình như chưa có tới."

"Cái gì dì cả?" Đông Lí Lê Hân nhất thời không có phản ứng được, tâm sự của Lan Sơ liên quan gì đến chuyện dì cả? Cô lúc nào thì có một dì cả rồi hả?

"Anh nói cái gì là dì cả?" Lan Sơ không chịu nổi trợn trắng cả mắt, Đông Lí Lê Hân rốt cuộc là quá thuần khiết rồi, vẫn là hắn thật chưa từng nghe nói đại danh từ dì cả là gì đi?

Đông Lí Lê Hân vẫn vẻ mặt mờ mịt, hắn thật không biết Lan Sơ đang nói dì cả cái gì.

"Kinh nguyệt của em đã chậm mấy ngày rồi." Lan Sơ thở dài một cái, đổi một cách nói tương đối đơn giản dễ hiểu.

Quả nhiên, Đông Lí Lê Hân lập tức phản ứng lại. Hắn vẻ mặt vui mừng ôm hông của Lan Sơ, không xác định chắc chắn mà hỏi: "Em nói là, em có thể lại mang thai?"

Lan Sơ không khách khí đẩy bàn tay quấy rối của Đông Lí Lê Hân đang ôm ở trên eo cô ra, trả lời: "Còn không xác định, là có thể thôi." Nếu cô thật mang thai, mới vừa rồi Đông Lí Lê Hân động tác mạnh như vậy, rất có thể sẽ thương tổn đến nó.

"Sơ Sơ, em thật sự là bảo bối lớn của anh!" Đông Lí Lê Hân kích động lần nữa ôm chặt Lan Sơ, thật tốt quá, hắn và Lan Sơ lại sắp có con. Hắn hi vọng Lan Sơ có thể sinh nhiều đứa nhỏ. Nhất là con gái, nhất định phải sinh thật nhiều. Mỗi đứa đều đáng yêu giống như Lan Sơ vậy. Vậy hắn người làm ba này liền quá hạnh phúc.

"Hân, em yêu anh." Lan Sơ vỗ nhẹ nhẹ cánh tay Đông Lí Lê Hân, bất chợt vô cùng nghiêm túc lần đầu tiên hướng tới hắn thổ lộ tâm tình của mình.

Đông Lí Lê Hân cưng chiều dùng ngón tay chọc chọc chóp mũi của Lan Sơ, trả lời: "Anh cũng yêu em, bảo bối lớn của anh."

Ngoài cửa sổ, nơi biển lớn giao nhau, đã lộ ra một chút ánh sáng mặt trời. Đông Lí Lê Hân cùng Lan Sơ gắt gao ôm nhau ở chung một chỗ, hai người đều đem tầm mắt ném về phía chân trời.

Kèm theo chân trời càng ngày càng sáng ngời, từ phía sau nhìn, hình ảnh Đông Lí Lê Hân cùng Lan Sơ ôm nhau, là duy mỹ như thế.

Còn có cái gì có thể so với chuyện hai người lưỡng tình tương duyệt hạnh phúc bên nhau cả đời?

Bọn họ tin chắc, bọn họ nhất định có thể như vậy gần nhau một đời một kiếp. Không cách xa, nhất định không vứt bỏ. Một đời một kiếp, không xa không rời. Cứ gắn bó làm bạn với nhau như vậy vượt qua cuộc sống tương lai của bọn họ......

HẾT


Crypto.com Exchange

Chương (1-87)