Cử hành hôn lễ (6)
← Ch.268 | Ch.270 → |
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, nhịp tim Hạ Hải Dụ như chậm lại, không chỉ bởi vì nghi thức sẽ bắt đầu, càng thêm bởi vì người đàn ông đứng bên cạnh sắp trở thành chồng của cô, đang dùng ánh mắt sáng quắc nhìn chăm chú vào cô.
Giáo đường xinh đẹp, áo cưới trắng noãn, người đàn ông mình yêu, nhiều lời chúc phúc...... Đây là tất cả, hôn lễ tốt hơn mong đợi trong cảm nhận của cô, vui không thể tưởng tượng nổi!
Rõ ràng không uống rượu, nhưng cô lại giống như đã say mê rồi!
Nghĩ đi nghĩ lại, cô kìm lòng không được cười, cũng len lén nắm chặt tay của anh.
Đường Húc Nghiêu cũng cảm động lây, không tự chủ được đem tay cô cầm chặt hơn.
Cha xứ chủ trì hôn lễ ước chừng hơn 70 tuổi, trên khuôn mặt già tràn đầy hiền lành, nụ cười hòa ái làm cho anh cảm thấy bình dị gần gũi, tự sửa người vào vị trí, cha xứ hắng giọng một cái, dùng giọng nói thong thả ung dung bắt đầu chính thức tiến hành nghi thức.
"Hạ.... . Diện......"
Đường Húc Nghiêu ngẩng đầu nhìn hướng cha xứ, "Cha xứ, xin ngài đọc lời thề thời nhanh một chút, được không?!"
"......" Cha xứ khuôn mặt đỏ bừng, ông là cha xứ nổi tiếng nhất Las Vegas, một năm phải chủ trì ngàn vạn buổi hôn lễ, chưa bao giờ bị người đòi hỏi cả!
Dưới đài, cả nhà thờ cười ầm.
Hạ Hải Dụ cũng đỏ mặt lên, trợn mắt nhìn người kia, thật mất mặt!
"Khụ...... Khụ khụ......" Cha xứ làm bộ ho khan hai tiếng, nghiêm mặt nói, "Tôi muốn hỏi hai con cùng một vấn đề, đây là một vấn đề rất dài, sau khi nghe xong xin trả lời......"
"Cha xứ, vấn đề kia mọi người chúng ta đều rất quen thuộc, có thể nhảy qua, trực tiếp hỏi có nguyện ý hay không là được rồi!"
"......" Cha xứ im lặng hỏi ông trời, đây là chú rể không theo trình tự thường để tiến hành thật đáng giận, Thượng Đế làm chứng, đây là lần đầu tiên suốt mấy chục năm qua ông gặp được chú rể đẹp trai nhất! Nhưng, cũng là một người gấp gáp nhất!
Cha xứ khẽ thở dài một hơi, ý vị sâu xa nói, "Con trai, hôn lễ rất linh thiêng, lời thề càng thiêng, đây là trình tự hai người yêu nhau phải hứa hẹn, không thể nhảy qua!"
"Được rồi, xin cha tiếp tục!" Đường Húc Nghiêu khiêm tốn thụ giáo.
Hạ Hải Dụ cũng chuyển mắt về, bình tĩnh nhìn chăm chú phía trước, khóe miệng duy trì mỉm cười.
Cha xứ nghiêm túc hỏi, "Đường Húc Nghiêu, con có nguyện ý cưới Hạ Hải Dụ làm vợ, sống với vợ theo Thánh kinh dạy, cùng cô ấy kết làm một thể, yêu vợ, an ủi vợ, tôn trọng vợ, bảo vệ vợ, như con yêu chính bản thân mình. Dù cô ấy bệnh tật hay khỏe mạnh, giàu có hay nghèo khó, thủy chung trung thành với cô ấy, cho đến khi rời khỏi thế giới này?!"
"Con nguyện ý!" Câu trả lời của anh kiên định có lực.
Thoáng chốc, Hạ Hải Dụ bị ba chữ này làm rung động, đáy lòng dâng lên ấm áp cảm giác như nước thủy triều.
Cha xứ hài lòng chuyển sang Hạ Hải Dụ, "Hạ Hải Dụ, con có nguyện ý gả cho Đường Húc Nghiêu làm vợ, cùng chồng một chỗ theo Thánh kinh dạy, cùng anh ấy kết làm một thể, thương chồng, an ủi chồng, tôn trọng chồng, bảo vệ chồng, như con yêu chính bản thân mình. Dù bệnh tật hay khỏe mạnh, giàu có hay nghèo khó, thủy chung trung thành với anh ấy, cho đến khi rời khỏi thế giới này?!"
"Con nguyện ý!" Câu trả lời của cô thành kính và tười đẹp.
Nụ cười trên mặt cha xứ càng sâu hơn, hiền lành yên tĩnh nói, "Ta trước mặt Chúa Jesus thành kính tuyên bố, hai người các con đã là vợ chồng hợp pháp. Hiện tại, chú rể có thể hôn cô dâu rồi!"
Trong giáo đường tiếng vỗ tay sấm dậy.
Người ở dưới nhà thờ đều muốn dùng máy chụp hình đắt tiền nhất để chụp cái hôn thế kỷ này, đáng tiếc, chú rể đã sớm quy định —— không cho chụp hình!
Cho nên mỗi người đều chỉ có thể sử dụng hai mắt của mình hết công suất, không dám chớp mắt, tất cả mọi người kích động đứng lên.
Hạ Hải Dụ một tay nắm hoa cô dâu, một tay bị Đường Húc Nghiêu giữ, hô hấp của cô vừa vội vừa nhanh, trái tim càng không ngừng đập "thình thịch".
Tiếp đó, bả vai của cô bị anh quay lại, hướng mặt về phía anh.
Khẽ ngước mắt, anh từ từ giơ tay nhấc sa đầu của cô lên.
Khoảng cách 2 người gần lại, rất gần rất gần, gần đến mức có thể nhìn thấy bóng dáng mình trong con ngươi của đối phương, cũng cảm nhận được hô hấp rối loạn của nhau.
Gương mặt của cô hồng lên, bản năng ngượng ngùng cô muốn ánh mắt dời đi, nhưng cô không có làm vậy, ngược lại, còn hơi nâng cằm lên, cũng trong lúc đó, anh nhẹ nhàng tự tay nâng cằm của cô lên cao, nghiêng người hôn lên môi cô.
Cánh môi kề nhau, cả hai người đều hôn đến nóng bỏng.
Cô vốn nghĩ đây chỉ là một cái hôn nhẹ nhàng, nhưng không ngờ anh chợt lấy lưỡi cạy hàm răng của cô, cái hôn dịu dàng nhanh chóng biến thành nụ hôn nóng bỏng tiêu chuẩn.
Cánh tay anh ôm eo nhỏ của của cô tăng thêm sức lực, làm thân thể cô dính sát vào anh.
A, ông trời, đầu của cô thật choáng váng! Hơn nữa chân cũng càng ngày càng mềm nhũn!
Thân là phù rể, phù dâu Thiệu Hành cùng Vân Tiểu Tiểu ở một bên cũng kìm lòng không được cũng hút mạnh một hơi, mà hoa đồng Thủy Tinh ngây thơ còn lại là trợn tròn con mắt nhỏ, ngay cả miệng nhỏ cũng mở lớn không kém hình chữ O.
Dưới nhà thờ càng thêm sôi trào, khách mời nhìn thấy màn nhiệt tình trước mắt này, thập phần hưng phấn kêu lên ——
"Trời ạ, quả nhiên là tình yêu cuồng nhiệt, trải qua nhiều khó khăn!"
"Thật là lãng mạn! Chú rể anh tuấn đẹp trai, cô dâu dịu dàng xinh đẹp, đúng là một đôi trời sinh!"
"Nhìn xem hình như hôn đã lâu rồi!"
Đường Húc Đông cùng Triệu Chỉ Dao làm người chứng hôn, cũng bị tình hình này làm cho không biết làm sao, không có gì để nói, chỉ có thể giương môi mỉm cười.
Nụ hôn này không biết kết thúc thế nào, cuối cùng Hạ Hải Dụ phải tìm cơ hội thở dốc, phát hiện người đàn ông là chồng của cô vẫn không có ý buông cô ra, anh chống trên trán cô, hơi thở nóng rực xốc xếch phả vào mặt cô, làm cho nhiệt độ trên mặt cô tăng cao hơn.
"Anh ăn hết cả son hồng trên miệng của em rồi!" Hạ Hải Dụ nhỏ giọng oán trách, giả bộ tức giận, lại dịu dàng giơ tay lên giúp anh lau đi vết đỏ bên môi.
Đường Húc Nghiêu mặc cho cô hầu hạ, hai mắt khóa cô thật chặt, thế giới như lại chỉ còn lại bọn họ.
Cha xứ lại một lần kết hợp thành công mối nhân duyên, trong lòng cũng cực kỳ cao hứng, nhưng ông nhìn đồng hồ đeo tay một cái, cảm thấy thật sự không thể chậm trễ thêm, hơn nữa vì phòng ngừa bọn họ làm ra hành động quên mình, ông chỉ chỉ có thể bất đắc dĩ lên tiếng nhắc nhở, "Khụ khụ.... . Cô dâu có thể ném hoa rồi, để cho cô gái khác cũng nhận được cơ hội hạnh phúc đi!"
← Ch. 268 | Ch. 270 → |