Cử hành hôn lễ (3)
← Ch.263 | Ch.265 → |
Xe ngựa"Lộc cộc" đi về phía trước, nếu không phải bên tai vang véo vọng tiếng vó ngựa, còn có phía dưới hơi lắc lư, Hạ Hải Dụ sẽ cho rằng mình đang nằm mơ! Không, ngay cả nằm mơ cô cũng không thấy đẹp như vậy!
Nửa mui buồng xe đã chặn lại nửa ánh mặt trời, màu vàng óng ánh, ánh sáng ở trước mắt của cô biến thành rất nhiều màu sắc, trời xanh mây trắng đều tựa như đang mỉm cười.
Đoàn xe lộng lẫy thẳng tắp dọc theo đường phố đi về phía trước, người đi trên đường đều dừng chân.
Thực tế so với cổ tích còn đẹp hơn!
Hạ Hải Dụ hơi ghé mắt, nhìn hai bên đường người cùng vật, từng điểm từng điểm đi xa, trước mắt lần nữa bắt đầu mơ hồ.
Mặc dù đều là không biết mỗi người, nhưng cô và anh cảm thấy trong đôi mắt đó đều là những lời chúc phúc, cô cực kỳ cảm động trước những chúc phúc đó!
Hôm nay, cô đã nhận được rất nhiều, lời chúc phúc tốt đẹp!
Cả đời khó quên!
Cô hoảng hốt, giống như nghe được nơi thiên đường vang ra âm thanh —— Hải Dụ, chúc con hạnh phúc!
Ba mẹ.... . Con rất hạnh phúc...... Thật rất hạnh phúc......
Ba mẹ...... Cũng mong con được hạnh phúc......
"Ba...... Mẹ......" Cô không kìm được, nghẹn ngào nỉ non.
Đường Húc Nghiêu ôm bả vai của cô, đem cô hướng trong ngực mình mà ôm, âm thanh trầm thấp rồi lại dịu dàng, "Ba mẹ thấy được, bọn họ ở trên trời nhìn, con cá nhỏ bọn họ trưởng thành, lập gia đình...... Bọn họ không muốn nhìn thấy em khóc...... Muốn nhìn em cười...... Nhìn em trở thành một cô dâu xinh đẹp...... Bắt đầu cuộc sống mới...... Bọn họ sẽ cảm thấy tự hào vì em!"
Hạ Hải Dụ tựa đầu vào trong lồng ngực rộng rãi mà ấm áp của anh, nghe âm thanh anh khàn khàn, trong lòng chợt một mảnh bình tĩnh.
Đúng vậy a, cũng đã qua, sắp mở ra một cuộc sống mới......
◎◎◎
Trong chiếc xe ngựa thứ hai, Thủy Tinh ngồi ngay ngắn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nụ cười.
Lần đầu tiên ngồi xe ngựa, cảm giác thật là tốt!
Không chỉ là ba mẹ thích phần lễ vật này, mà cô cũng rất thích phần lễ vật này!
Ba là chú rễ đẹp trai nhất, mẹ là cô dâu đẹp nhất, mà cô là hoa đồng khả ái nhất!
Hắc hắc!
Hai tay đang cầm cầu hoa nhỏ, cô ngây ngất cười, nhưng không biết bộ dáng môi hồng răng trắng, mặt mày cong cong của mình, đã sớm trở thành một phong cảnh xinh đẹp.
Chỗ rất xa, một đám người ăn mặc tây trang màu đen, ở trong bóng tối tất cả đều trầm mặc.
Sống mũi bọn họ đều đeo mắt kính, tròng kính trải qua đặc biệt gia công xử lý, trở nên như ống nhòm, có thể thấy rõ cảnh ở ngoài cách mấy cây số, nhưng mỗi người đều rũ mí mắt, không dám mạo phạm cô bé nơi xa chút nào.
Bởi vì cô chỉ có thể bị một người nhìn, người kia chính là ngài—— Điện hạ!
Lạc Tư lặng lẽ nhìn phương xa, anh mang mặt nạ màu bạc, vẻ mặt không thể nhận ra, nhưng khóe môi hơi cong lên, mặc dù chỉ là hơi cười yếu ớt, cũng đã mang một cái gì đó mê hoặc.
Màu hổ phách con ngươi, chiếu vào hình dáng nho nhỏ, trở nên dịu dàng.
Đoàn xe chuyển qua góc đường, khi chiếc xe ngựa thứ hai kia biến mất sau tầm mắt, ngay sau đó nụ cười của anh biến mất, khôi phục vẻ cứng rắn của vương giả.
"Chuẩn bị xe!" Lạnh lùng phân phó thuộc hạ.
"Vâng, điện hạ!"
Phúc chốc, không biết từ nơi nào đột nhiên một chiếc xe màu đen lái ra.
"Điện hạ, xin mời!" Hộ vệ cung kính mở cửa xe cho anh.
Lạc Tư mặt không thay đổi ngồi vào trong xe, hơi thở vẫn như cũ rất lạnh.
Một màn dịu dàng kia, thật giống như chỉ vì một người mà tồn tại.
" Chuyện ta phân phó làm xong chưa?!"
"Làm xong, xin điện hạ yên tâm!"
"Ừ."
◎◎◎
Bên kia, đoàn xe quẹo qua, càng ngày càng đến gần giáo đường.
Đường Húc Nghiêu nhìn bốn phía một chút, có vẻ đang suy nghĩ.
Đoàn xe một đường lái tới, không có gặp phải bất kỳ chiếc xe quản chế cùng chặn lại, đối với lần này anh cũng không nghĩ, chắc hẳn là ông đã sớm thông qua quan hệ để đưa tin cho bên truyền thông, nhưng giáo đường lân cận thế nào cũng yên tĩnh như vậy, thậm chí một người cũng không có?!
Tôn giáo tự do, nếu là bình thường dân chúng nghĩ đến giáo đường, đây là cho dù là ai cũng không thể có bản lãnh ngăn cản được?!
Trừ phi là có năng lực khống chế người tôn giáo!
Hợp nhất các giáo?!
Sa quốc?!
Chẳng lẽ...... Thủy Tinh biết vị điện hạ đó?!
Hạ Hải Dụ nhận ra được ánh mắt thất thần của anh, ngước mắt hỏi, "Thế nào, anh nghĩ gì thế, nghiêm túc như vậy?!"
"Đang suy nghĩ Thủy Tinh." Đường Húc Nghiêu quay đầu lại nhìn một chút chiếc xe ngựa thứ hai, mắt lộ ra vẻ cưng chìu, "Thủy Tinh trưởng thành, chúng ta liền già rồi!"
Hạ Hải Dụ cười dịu dàng, cầm bàn tay anh, "Chúng ta sẽ cùng nhau sống đến già!"
Lúc này, xe ngựa đã tới trước cửa giáo đường.
Nhà thờ lớn St. Mart San Francisco, có một tượng Thập Tự Giá rất to, từ cửa chính nhìn không giống giáo đường, càng giống như là viện bảo tàng, tráng lệ, đài organ khổng lồ Pipe Organsye chỉ có duy nhất ở nhà thờ lớn St. Mart San Francisco, bốn bề được làm theo phong cách đường pa-ra-bôn hiện đại, màu xám trắng, giống như các dãy số, cũng giống như cái mũ của Giáo Hoàng, trong giáo đường rất cao, dùng thủy tinh màu sắc rực rỡ tạo hình chữ, ánh mặt trời chiếu xuống đủ màu sắc, xanh vàng rực rỡ, chuông gió làm từ kinh loại, đung đưa như tiếng trời.
Đường Húc Nghiêu đi trước xuống xe, sau đó xoay người, đưa tay đưa về phía Hạ Hải Dụ.
Cô chậm rãi đem tay mình giao cho anh, trên tay nhiệt độ xuyên thấu qua bao tay màu trắng Lace truyền lại vào lòng bàn tay của anh.
Cùng lúc đó, Thủy Tinh từ chiếc xe ngựa thứ hai của mình nhảy xuống, cô tung tăng thân thể rơi vào tầm mắt Đường Húc Nghiêu và Hạ Hải Dụ, hai người nhìn nhau cười một tiếng.
Cửa giáo đường, Đường Húc Đông cùng Triệu Chỉ Dao đã sớm lòng như lửa đốt.
"Húc Nghiêu, Hải Dụ, các em thế nào giờ mới đến a! Này cũng qua thời gian dự định!" Hai vợ chồng đi tới, cẩn thận quan sát Đường Húc Nghiêu cùng Hạ Hải Dụ và còn có Thủy Tinh, thấy bọn họ cũng bình yên vô sự mới yên lòng, bất quá, bọn họ tại sao là ngồi xe ngựa tới a?!
Được rồi được rồi, về sau hỏi nữa, lễ thành hôn bắt đầu đến đây!
← Ch. 263 | Ch. 265 → |