Không cho thua
← Ch.237 | Ch.239 → |
Nghĩa trang.
Mưa, từng hạt rơi xuống, tạo thành vũng nước nhỏ trên mặt đất, vũng nước từ nhỏ dần biến thành lớn, dần dần tràn qua hai đôi giày đen.
Dưới một cái ô thật lớn, Đường Húc Nghiêu cùng Hạ Hải Dụ đứng sóng vai nhau, từ đầu đến chân đều là màu đen, ngay cả đôi mắt của hai người cũng thâm trầm.
Khí trời rất lạnh lẽo, bên tai tiếng mưa rơi xen lẫn tiếng gió thổi, càng tăng thêm mấy phần thê lương.
Đặt trước bia mộ một bó hoa cúc trắng, tươi mới, tinh khiết, không chút tỳ vết.
"Thần Dật, rất xin lỗi anh, đã quá lâu rồi em mới đến gặp anh." Hạ Hải Dụ nỉ non, giọng nói mang theo nghẹn ngào.
Trên bia mộ là bức hình, người đàn ông điềm đạm tươi cười, mày kiếm mắt sáng. Khí chất thanh cao trong sáng của anh vĩnh hằng ở thời khác này.
Hạ Hải Dụ khom người, giơ tay lên lau bức hình, đầu ngón tay, không kiềm chế được khe khẽ run.
Trong lòng mỗi người, cũng từng có người còn lại, dù có xa xôi bao nhiêu nhưng vẫn luôn ghi nhớ về nhau. Đời này không cách nào ở chung một chỗ với nhau, không thể thiên trường địa cửu, ở bên nhau trong một thời gian quá ngắn ngủi, khoảng thời gian đó cũng không có nhiều kí ức đẹp, chưa giành cho nhau nhiều lời tình cảm lãng mạn, nhưng chính người đã ở nơi xa xôi này đã cùng mình đi qua những tháng ngày của tuổi thanh xuân quan trọng nhất, những ngày tháng tươi đẹp nhất, rực rỡ nhất đó, cho tới khi mái đầu đã bạc thì khi nhớ tới con người ta luôn cảm thấy ấm áp.
"Thần Dật, em rất nhớ anh, thật sự rất nhớ!"
Nước mắt, kìm không được rơi xuống.
Mưa bỗng nhỏ đi, không hề báo trước, bầu trời trong hơn, ở nơi chân trời xa xôi chợt xuất hiện một dải sắc hồng.
Đường Húc Nghiêu ngửa đầu nhìn bầu trời một lúc, bùi ngùi nói, "Có lẽ là Thần Dật ở trên trời đang nhìn chúng ta!"
Hạ Hải Dụ lắc đầu một cái, cười mà rớm nước mắt, "Có lẽ, Thần Dật không ở trên trời...... Có lẽ, anh ấy đã cưỡi cá chép lên nhìn chúng ta......"
◎ ◎ ◎
Ba ngày sau.
Một nhà ba người quyết định rời thành phố T trở lại San Francisco.
Trời tờ mờ sáng, mới chỉ qua 4 giờ, Hạ Hải Dụ liền tỉnh, nhưng là cô đã không thể ngủ nữa, cô phải đi ra ngoài, dạo bước trên thành phố này một lần cuối cùng!
Quay đầu, nhìn con gái đáng say ngủ bên cạnh mình, khóe miệng không kìm được cong lên.
Tầm mắt đi qua con gái, nhìn đến khuôn mặt đẹp trai, đôi mắt càng lan tràn ý cười.
Vừa mở ra mắt, là có thể nhìn thấy hai người mà mình yêu nhất, chính là hạnh phúc lớn nhất của cô!
Khuôn mặt nhỏ bé của con gái, với làn da trắng hồng, đang mỉm cười, hình như đang gặp mộng đẹp!
Mà anh luôn luôn ngủ không nhiều, nhưng có thể do bị con gái quấy rối nên đến giờ nên mệt mỏi, mới có thể ngủ tới lúc này.
Nhìn một lớn một nhỏ, cô sắp không kìm được!
Rất muốn hôn một cái!
Nhưng, lại sợ đánh thức bọn họ.
Suy nghĩ thiệt hơn, Hạ Hải Dụ nhẹ nhàng hôn gió hai người, sau đó tâm tình vui sướng xuống giường.
Sợ gây ra tiếng động, cho nên cô dứt khoát không đi dép, chân không trực tiếp đặt xuống sàn nhà lạnh lẽo, run rẩy ra khỏi phòng ngủ.
Sau khi rửa mặt qua, Hạ Hải Dụ liền ra cửa, khi tới cười, còn cố ý dừng bước lại, kiểm tra túi xác, xác định đã mang đủ những thứ thiết yếu, mới lại bước ra khỏi cửa.
Lúc này, sắc trời đã sáng hơn một chút.
Mặt trời ngày càng càng, ánh sáng ngày càng rực rỡ!
Bởi vì ở trong biệt thự vùng ngoại ô, có hơi xa, sau khi ra khỏi cửa không thể bắt xe luôn được, Hạ Hải Dụ phải đi bộ một đoạn mới đến được trạm xe buýt.
Nhìn bảng điểm dừng điểm đến ở trạm xe buýt, đúng là nơi mình muốn đến.
Đợi một lát, tuyến 256 liền tới.
Có thể là còn quá sớm, ở trên xe buýt kể cả tài xế, cũng chỉ có ba người, thêm cô là bốn.
Hạ Hải Dụ chọn một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, cửa sổ xe mở một nửa, bên tai có gió thổi qua, hơi lạnh, lại thoải mái.
Cô nhìn cây cỏ bên ngoài, sáng sớm, thật yên tĩnh!
Nhưng lòng cô, lại tràn đầy mong đợi!
Xe buýt cứ thế đi về phía trước, qua chốc lát đã đến trạm tiếp theo, không có ai xuống xe, cũng không có ai lên xe, tài xế nhanh chóng đóng cửa xe lại, tiếp tục đi.
15 phút nữa, cô ở trong lòng thầm đếm, cô chỉ cần ngồi 15 phút nữa thôi!
Đưa tay đè túi xách, không tự chủ nở nụ cười.
◎ ◎ ◎
Trên cầu vượt, Hạ Hải Dụ đứng ở bên rào chắn, trước mắt là biển rộng bao la.
Từ trong túi xách lấy ví tiền ra, rồi lấy tấm ảnh gia đình trân quý đặt trên ngực mình.
"Ba mẹ, con tới gặp hai người!"
"Hai người vẫn tốt chứ? "
"Hôm nay, con muốn báo cho hai người một tin tức tốt!"
"Qũy Thủy Tinh chính thức hoạt động rồi!"
"Hai người có nhìn thấy không, trụ sợ của nó tọa lạc trên tào nhà mới xây ở đối diện, liếc mắt là có thể thấy!"
"Chọn ví trị này chính là vì để tưởng niệm hai người!"
"Ba mẹ, hai người có thể yên nghỉ rồi!"
Nỉ non, lòng Hạ Hải Dụ vừa chua xót vừa ngọt ngào, nước mắt đảo quanh hốc mát, nhưng không phải là thương tâm, mà là hạnh phúc.
◎ ◎ ◎
Năm giờ rưỡi, Đường Húc Nghiêu chậm rãi tỉnh lại, mở mắt ra, chỉ thấy con gái nhu thuận nằm bên mình, mà bên kia giường, trống trơn.
Đưa tay ra sờ, ga giường lành lạnh, có thể thấy được người đi đã lâu.
Cô ấy đi đâu vậy?
Đường Húc Nghiêu khẽ cau mày, suy nghĩ, rất nhanh liền biết đáp án.
Anh nhanh chóng rời giường, kéo cao chăn cho con gái, sau đó ra khỏi phòng ngủ.
Mười phút sau, cũng ra ngoài cửa.
Rất nhanh, anh tìm được cô ấy, ở xa xa, nhìn thấy cô đứng bên rào chắn, bóng lưng nhỏ bé yếu ớt.
Trên cầu vượt, hồi lâu mới có một chiếc xe chạy qua, anh nhẹ nhàng đi tới, đứng ở bên cạnh cô, cầm tay cô, cùng đứng sóng vai với cô.
Nước mắt của cô chảy xuống, là nước mắt của niềm hạnh phúc.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, hỏi, "Tâm huyết năm năm của anh, nhiều tiền như vậy, anh không phải tiếc nuối sao? "
"Tiếc chứ." Anh thành thực gật đầu, dừng một chút, "Nhưng em đã dùng hạnh phúc của mình để đặt cược, anh sao có thể để em thua được?"
← Ch. 237 | Ch. 239 → |