Vấn đề nhi đồng
← Ch.226 | Ch.228 → |
Dù thông minh thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ là một đứa nhỏ, bởi vì cao hứng trong lòng nên không cẩn thận Hạ Thủy Tinh đã cười trộm ra tiếng.
Hạ Hải Dụ lập tức cứng đờ, trực giác cho thấy có điều không ổn!
Thủy Tinh vẫn là nhi đồng có vấn đề (một đứa trẻ có điều khúc mắc), hàng ngày bé chỉ có mẹ bên cạnh, nửa năm mới có cơ hội gặp cha một lần nên theo như suy luận thông thường bé sẽ là một đứa trẻ hướng nội tự phong bế với những người xa lạ, nhưng thật lạ là bé không có chút xíu biểu hiện nào như vậy mà ngược lại còn là một đứa trẻ sống quá nhiệt tâm, quá sôi nổi.
Trước khi cho con gái đi học, cô còn đặc biệt dẫn con gái đến gặp bác sĩ tâm lý.
Cô yếu ớt hỏi bác sĩ tâm lý, "Con gái của tôi như ánh mặt trời vậy, quá rực rỡ, quá hoạt bát, quá tích cực...... Vì vậy, có phải con gái tôi có vấn đề gì hay không?"
Cảm xúc của bác sĩ tâm lý lúc đó trăm mối ngổn ngang nói cho cô biết, "Những thiên tài đều rất tịch mịch!"
Sau khi nghe được câu trả lời này, Hạ Hải Dụ run như cầy sấy, chỉ sợ con gái sau khi tới trường sẽ không thích sống chung cùng với các bạn, cho nên cô muốn dạy đạo lý cho con gái trước. Vì thế, cứ mỗi khi rãnh rỗi cô liền đưa bé đến thư viện.
Sách chính là biển kiến thức, đến thư viện, Hạ Thủy Tinh quả thật học được không ít điều hay, hơn nữa bởi vì từ nhỏ mẹ luôn giáo dục cho cô bé biết mình là người Trung Quốc, nên dù có đi tới nơi đâu cũng không thể quên gốc rễ của mình, vì vậy mà con bé đều đọc sách phiên bản tiếng Trung.
Một ngày nào đó, khi Hạ Hải Dụ đi ra ngoài mua nước suối cho con gái, Hạ Thủy Tinh vừa đúng lúc đọc xong một quyển báo giành cho lứa tuổi nhi đồng, nhàn rỗi sinh ra nhàm chán nên đứng dậy tự mình đi tìm sách mới để đọc.
Bởi vì dáng vóc còn nhỏ, bé không thể với những quyển sách ở các tầng cao, chỉ có thể xem những quyển sách ở phía dưới ít được người đọc để ý.
Tay nhỏ bé duỗi một cái, rút ra một quyển có tựa đề 《 Trích lời chủ tịch Mao 》.
Sau đó, cô bé đã đọc được nhứng lời nói kinh điển, ví dụ như "Không có bạo lực không thể giành lấy chính quyền", ví dụ như "Tất cả những người nóng tính thực ra đều là cọp giấy", ví dụ như "Người không phạm ta, ta không phạm người; nhưng nếu người phạm ta, ta tất phải phạm người".
Vì vậy, dưới tình huống đang chưa tư tưởng chỉ đạo chính xác, Hạ Thủy Tinh rất nhanh liền chăm chỉ học võ, không bạo lực thì không thể giải quyết vấn đề gặp phải.
Hơn nữa, ngày đầu tiên đến trường đã sử dụng đến nó!
Hôm đó cho tới trưa, biểu hiện của Hạ Thủy Tinh vẫn rất tốt, khéo léo ngồi một chỗ, không nói tiếng nào, làm cho người ta thấy được đây là một cô bé rất có khí chất thục nữ, do đó rất nhanh đã được các bạn nhỏ thích, thời điểm ăn cơm trưa, các bé liền tay cầm tay cùng nhau đi đến nhà ăn.
Phần lớn đám trẻ được nuông chiều từ bé, chuyện chúng kén ăn là điều rất bình thường, nhưng Hạ Thủy Tinh lại không thế, bởi vì thân thể cao gầy, dù rau dưa con bé cũng đều ăn, trong nhà ăn các món ăn có dinh dưỡng rất đơn điệu, chỉ có vài đứa trẻ thích ăn, mặc dù những món ăn đó rất bình thường, nhưng bọn chúng vẫn ăn thật ngon lành, hoàn toàn không phát hiện có điều khác thường.
Hạ Thủy Tinh ăn qua loa đại khái, sau đó suy tư thật sâu: bữa trưa của mỗi học sinh đều thu 10 đồng, như món ăn lại không có sự khác biệt, nhất định là có người tham ô!
Thừa dịp không có người, cô bé lén lút chạy vào nhà bếp.
Khá lắm, nhóm đầu bếp đều ăn các đặc sản, , những món ngon đều vào bụng của bọn họ hết rồi, hơn nữa còn có bánh ngọt vừa nướng xong!
Xem xét xung quanh, Hạ Thủy Tinh nghĩ về các bạn cùng lớp, tuy các bạn kén ăn, nhưng đều rất ăn bánh ngọt!
Ừm, đúng vậy!
Quay trở về, cô bé liền vận dụng danh ngôn đã đọc được trong sách —— trên chiến lược thì coi thường kẻ địch nhưng trên chiến thuật thì phải coi trọng kẻ địch!
Vì vậy, liên hiệp các bạn nhỏ lại, ước định thời gian, xác định địa điểm, còn vẽ cả bản đồ —— đi phòng bếp trộm bánh ngọt ăn!
Nhưng kết quả thu được rất bi thảm —— bị bắt tại trận!
Một đám đầu bếp cao lớn thô kệch đã tóm gáy được nhóm các bạn nhỏ, đang quắc mắt hù dọa thì hiệu trưởng cùng các thầy giáo cũng chạy tới!
"Hiệu trưởng, các thầy cô giáo, mọi người nhìn xem... , bọn họ tham ô cơm trưa của chúng con, còn động tay động chân đánh người, nhân chứng vật chứng đều đủ cả! Hành động của bọn họ chính là xâm phạm nhân quyền của chúng con! Phải nhanh báo cảnh sát mới được!"
Hiệu trưởng lúng túng vỗ trán, người nhận thầu nhà ăn chính là thân thích của ông ta!
Nhưng đã đến mức này thì ông cũng không thể bao che được nữa!
Bất đắc dĩ, phải vì nghĩ diệt thân!
Nhưng đối với đám bạn bỏ mà Hạ Thủy Tinh dẫn đầu, ông cần phải dạy bảo một chút!
Đưa đến phòng làm việc của hiệu trưởng, thẩm vấn, kết quả thu được vô cùng chấn động!
Thật sự sao, có bản đồ, có đồng lõa, có mục tiêu tác chiến, có kế hoạch tác chiến, còn có tư tưởng chiến lược! Sau khi thất bại còn biết sử dụng pháp luật để bảo hộ lợi ích cho bản thân!
Đây quả thật là một chuyên gia quân sự nhỏ tuổi!
Chỉ là, tuổi còn nhỏ mà đã giảo hoạt đến vậy, nếu không quản giáo tốt, không biết hai mươi năm sau sẽ trở nên thế nào đây. Bin Laden mất!
"Khụ, bạn nhỏ Hạ Thủy Tinh, phạt con đứng trong hai giờ! Nếu con không liên lạc với phụ huynh!"
"Vâng ạ!" Hạ Thủy Tinh cúi đầu, rầu rĩ nói.
Ngày đầu tiên đi học mà đã tìm đến phụ huynh, mẹ nhất định sẽ tức giận!
Nhịn!
Khuôn mặt nhỏ nhắn bình tĩnh, vừa đứng chịu phạt, vừa viết bản kiểm điểm, nhưng hiệu trưởng nghĩ rằng để cho con bé tự thân nhận rõ hành vi không tốt của mình rồi viết vào bản kiểm điểm —— lần thua thảm bại này khiến cho ông ta biết thêm một đạo lý: thời đại đang thay đổi, trào lưu đang thay đổi, tư tưởng thành phố bao vây nông thôn đã không OK nữa rồi!
Nhưng sau khi hiệu trưởng nhận lấy bản kiểm điểm, đọc nó xong thì tức giận đến xanh mặt, "Tiếp tục đứng hai giờ!"
Hu hu...... con mệt quá rồi!
"Hiệu trưởng, chân con bị thương mất rồi! Ai u ai u, đau quá! Bị rút gân thì phải!"
Ôm cẳng chân, nước mắt lập tức rơi.
Hiệu trưởng vừa nhìn, vừa sốt ruột, "Thầy lập tức gọi điện thoại thông báo cho phụ huynh của con!"
"Vâng!" Hạ Thủy Tinh vội vàng nói số điện thoại của Thiệu Hành, thét lên, chuyện này tuyệt đối không thể để mẹ biết! Cứ để chú Thiệu Hành đến giải quyết là được rồi!
Mười phút sau, Thiệu Hành lái xe như gió bão tới nơi, mặt không biểu cảm đẩy cửa phòng làm việc của hiệu trưởng ra, liền ôm lấy Hạ Thủy Tinh, đau lòng hỏi, "Ngoan, nói cho chú biết, người kia làm rớt mấy giọt nước mắt của cháu?"
"Bảy giọt!"
Thiệu Hành gật đầu một cái, ngược lại nhìn về phía hiệu trưởng, lạnh lùng thốt, "Một giọt nước mắt của cô bé đáng giá một trăm vạn, trong vòng ba ngày, thầy hãy đem tiền trực tiếp quyên góp cho hội Chữ Thập Đỏ, nếu không cứ chờ tin tức từ luật sư!"
"Đúng rồi, thiếu chút nữa quên nói cho thầy biết, mặc dù cô bé họ Hạ, nhưng ba lại mang họ Đường!"
"Đường, Húc, Nghiêu!"
Hiệu trưởng sững sờ tại chỗ, Đường Húc Nghiêu...... là nhân vật trong vòng năm năm gần đây bốn lần có mặt trên bìa của tạp chí Time, năm lần có mặt trong bảng xếp hạng Forbes, nghe nói, tập đoàn Đường Thịnh ở châu Á đã chiếm lĩnh 90% cổ phần thang máy trên toàn cầu, mà Kĩ thuật công nghệ Húc Dương cũng đã trở thành công ty có giá trị cao nhất trong thung lũng Silicon.
Tiểu nha đầu này, lại là con gái của Đường Húc Nghiêu!!!
← Ch. 226 | Ch. 228 → |