Làm như trăng mật
← Ch.222 | Ch.224 → |
Maldives rất rất đẹp, đẹp đến mức làm cho người ta không biết phải dùng từ ngữ nào để phác họa, để hình dung về nó, không chỉ sướng được làm cho không người nào có thể dùng ngôn ngữ đi hình dung, cảnh sắc đẹp còn tâm tình con người càng đẹp hơn!
Sáng sớm thức giấc, khi mở mắt ra, Hạ Hải Dụ không tự chủ mỉm cười, bên kia giường là anh đã sớm tỉnh lại, bọn họ nhìn nhau cười, nói với nhau tiếng chào buổi sáng, sau đó cùng nhau nhìn về cục cưng đang nằm giữa giường lớn, cảm giác thật ấm áp thật thỏa mãn!
Ban ngày, bọn họ đều không làm gì mà chỉ cùng nhau nằm trên bãi biển, cũng nhau phơi nắng dưới ánh mặt trời chiếu rọi, cát trắng như tuyết, cảm giác cát mịn theo ngón tay trượt xuống vô cùng tốt đẹp.
Chạng vạng, bọn họ sẽ cùng ngồi trên chiếc ghế gỗ, cùng nhau ngắm biển lúc mặt trời lặn, thưởng thức này bầu trời bao la từ từ tối lại.
Còn buổi tối, sau khi dùng xong bữa tối hai người cùng sóng vai sau đi trên bãi biển vừa tản bộ vừa nghe tiếng sóng vỗ, rồi họ về phòng nói chuyện phiếm, hoặc là anh mở máy tính ra làm việc còn cô thì an tĩnh ngồi bên cạnh chơi đùa với cục cưng.
Hoặc là, bọn họ đều không làm gì, chỉ là ngây ngốc nhìn nhau, thì cũng đã cảm thấy hài lòng rồi.
Trải qua những ngày tháng này bọn họ giống như đang hưởng thụ tuần trăng mặt, một tuần trăng mật ấm áp, vui vẻ và hạnh phúc làm cho không khí cũng nhiễm vị ngọt!
Nhưng, cũng có điều không được hoàn mỹ.
Bác sĩ cùng y tá từ trong phòng đi ra, hướng về phía Đường Húc Nghiêu báo cáo.
"Đường tổng giám đốc, thân thể của Đường phu nhân đã khôi phục không ít, nhưng vì trước đó đã quá yếu, nên giờ vẫn cần được bồi bổ tiếp!"
Khóe miệng Đường Húc Nghiêu nhếch lên, đối với cách xưng hô "Đường phu nhân" này, anh vô cùng hài lòng. Gật đầu một cái, anh nói "Cám ơn bác sĩ!"
"Không cần khách khí! Không cần khách khí!" bác sĩ ân cần lấy thuốc bổ đưa cho anh, cười rồi đi ra ngoài.
"......" khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Hải Dụ nhăn nhó, buồn buồn, như có gì đó khó chịu.
Lại phải uống một đống thuốc bổ linh tinh... Rồi!
Mấy ngày nay cô đều uống giờ chỉ nhìn thôi đã muốn ói!
Không muốn uống nữa!
Cứu mạng a!
Đường Húc Nghiêu xoay người, nhìn trên ghế sa lon bà xã đang ôm gối rầu rỉ, buồn cười nói, "Ngoan, bác sĩ đã nói: những thứ thuốc này đối với thân thể rất tốt, nên nhất định phải Uống.... uố... ng!"
"Anh đã nhờ người đến phòng bếp chuẩn bị, nên rất nhanh sẽ có người mang vào!"
"Một ngày ít nhất phải uống hai lần!"
"......"
Hạ Hải Dụ bĩu môi, tựa như tức giận, trợn mắt trừng anh, "Tại sao anh không uống?"
Đường Húc Nghiêu "hì hì" bật cười, "Anh phải uống gì? Anh là đàn ông mà!"
"Hừ! Em nói cái này á!" Hạ Hải Dụ duỗi ngón tay, nhẹ nhàng chọc chọc xương sườn anh, "Không phải gãy xương sao? Bác sĩ nói phải uống canh xương mới được nha!"
"......" Khóe miệng Đường Húc Nghiêu giật giật, làm ơn, anh mới không cần uống loại canh xương này, anh tình nguyện uống thuốc còn hơn!
Hạ Hải Dụ híp híp mắt, giống như nắm được nhược điểm của anh, "Nha nha nha, anh đối với người ta thì nghiêm trị còn đối với bản thân thì rộng rãi, anh làm thế này là không được, vì vậy nếu anh không uống em cũng sẽ không không Uống.... uố... ng!"
"Em dám?"
"Em liền dám!"
Đường Húc Nghiêu rầy rĩ giơ tay lên đầu hàng, "Được rồi, được rồi, anh cũng uống... , được chưa?"
"Thế còn được!"
Sau khi đạt được hiệp nghị, hai người đều thầm tự oán: trời ơi, phải uống thứ canh loạn thất bát tao đó, chỉ nghĩ thôi đã buồn nôn rồi, thực tàn nhẫn!
Một lát sau, người phục vụ đưa hai phần canh bổ, mỗi người một phần.
Đường Húc Nghiêu bưng qua, đặt trên khay trà, sau đó bưng một bát lên, rồi dùng thìa bắt đầu bón cho Hạ Hải Dụ uống, "Bà xã, đây là canh ích mẫu đậu đen chuyên sử dụng cho phụ nữ sau khi sinh, thừa dịp canh còn nóng mau uống.... uố... ng!"
"......" Hạ Hải Dụ hé miệng, uống từng ngụm nhỏ.
Khó uống quá!
Quá khó uống!
"Uống một ngụm nữa!"
"......"
"Tiếp tục, uống một ngụm!"
"......"
Hạ Hải Dụ né tránh, "Không được, thật sự không nuốt nổi nữa rồi!"
Đường Húc Nghiêu nhíu đầu lông mày, "Bà xã, em hãy nghĩ cho cục cưng, chỉ khi thân thể của em khỏe mạnh, thì sữa cục cưng bú mới có dinh dưỡng!"
"......" Hạ Hải Dụ vẻ mặt đau khổ, lại cố gắng uống tiếp.
Rốt cuộc, một chén canh đã được uống hết sạch.
Đường Húc Nghiêu thở phào nhẹ nhõm, đứng lên bưng đĩa định rời đi.
"Đứng lại!" Hạ Hải Dụ quả quyết ra tiếng.
Sống lưng Đường Húc Nghiêu cứng nhắc, sắc mặt tối sầm, xong rồi, đến phiên anh!
Hạ Hải Dụ cười gian, đứng lên, đi tới trước mặt Đường Húc Nghiêu, nhận lấy đĩa, sau đó thong thả ung dung nói với anh, "Ngồi xuống, em đút cho anh uống!"
"......"
Trong bát còn lại tản ra mùi vị nồng đậm của canh đại bổ, Đường Húc Nghiêu âm thầm nuốt nước miếng, trời ạ, không cần nếm anh cũng biết canh này khó uống muốn chết!
Khóe miệng giật giật, Đường Húc Nghiêu khó khi lại lộ ra biểu tình cầu khẩn như thế này, "Bà xã...... anh có thể không......"
"Không thể!" Không đợi anh nói hết lời, Hạ Hải Dụ đã cắt đứt, cầm muỗng canh lên, đút tới bên miệng anh, "A, uống một ngụm nào!"
Anh muốn lật lọng, nói mà không giữ lời sao?
Không có cửa đâu!
Người ta nói nói thương gân động cốt phải mất một trăm ngày mới bình phục, anh gãy xương như vậy, đương nhiên phải được tẩm bổ rồi!
"......" Đường Húc Nghiêu khó xử, buộc phải mở miệng uống, chân mày lập tức nhíu chặt.
Hạ Hải Dụ mặc kệ anh cau mày, hài lòng gật đầu một cái, "Lại uống một ngụm nữa!"
"......"
"Ha ha, không tệ, quen rồi thì sẽ dễ uống thôi, tiếp tục nào!"
"......"
Đường Húc Nghiêu rốt cuộc không thể nhịn được nữa, "Không được! Uống nữa anh sẽ ói đấy!"
Hạ Hải Dụ híp híp mắt, tựa như cố ý, "Ngoan a, anh phải nghĩ cho cục cưng chứ, chỉ khi thân thể của anh khỏe mạnh, cục cưng mới có thể tốt được!"
"Đây là logic gì vậy? Người cho cục cưng bú sữa lại không phải là anh!"
Hạ Hải Dụ làm ra vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, chỉ chỉ bãi biển bên ngoài cửa sổ, "Anh không thấy ư, có rất nhiều đứa bé ngồi trên bả vai của ba à, thân thể của anh không khỏe, xương cốt không tốt, về sau làm sao cõng cục cưng chơi đùa được? Chẳng lẽ anh định để em cõng cục cưng sao?"
"......" Trên trán Đường Húc Nghiêu toát ra ba vạch đen, sao có thể để cho cô ấy làm việc ấy chứ, đương nhiên anh sẽ là người cõng cục cưng của bọn họ rồi! Hận không cõng ngay bây giờ ý chứ!
Được rồi!
Uống thì uống!
Cầm lấy bát canh trong tay cô, bịt mũi, một hớp uống hết.
"......" Hạ Hải Dụ ngẩn ra, thìa trong tay rơi 'cạch" xuống nền, được, thật dũng cảm!
Đường Húc Nghiêu dừng một chút, cúi đầu nhìn bộ dạng ngẩn ngơ của cô, nhếch miệng lên, "Bà xã, anh dũng cảm như vậy, có phải em nên thưởng cho anh hay không?"
← Ch. 222 | Ch. 224 → |