Không buông tay
← Ch.122 | Ch.124 → |
Trầm mặc xuống taxi, trầm mặc vào bệnh viện, cả quá trình kiểm tra, bọn họ dường như rất ăn ý, không ai nói gì, Bạch Hạo Nhiên chính là bận rộn giúp cô đăng kí, xếp hàng, thanh toán, lấy thuốc.... Bước chân của anh làm lòng Hạ Hải Dụ hỗn loạn.
Hơn bốn mươi phút sau, Hạ Hải Dụ ra khỏi bệnh viện, đột nhiên có cơn gió lạnh thổi qua, cô theo bản năng rụt hai vai lại.
Bác sĩ đã kiểm tra qua, không thương tổn đến gân cốt, nhưng là bị dãn dây chằng, thời gian tới không thể vận động mạnh.
Hai tay cô nhẹ nhàng ôm ngực muốn hấp thu sự ấm áp.
Bạch Hạo Nhiên liền cởi áo khoác của mình, nhẹ nhàng khoác cho cô, "Hải Dụ, mặc vào đi, cẩn thận kẻo bị cảm!"
"Cám ơn" Trên áo khoác vẫn còn lưu giữ nhiệt độ của người anh, khiến cô cảm thấy thật ấm áp.
Bạch Hạo Nhiên giơ tay lên, ôm lấy hai vai cô, cũng dịu dàng giúp cô chỉnh lại áo khoác, "Hải Dụ, sau này đừng cố tỏ ra mạnh mẽ nữa, có chuyện gì phải nói cho anh biết, thân thể là quan trọng nhất, nếu em bị thương hay không khỏe, anh sẽ đau lòng, cũng sẽ tự trách bản thân không chăm sóc tốt cho em."
Hạ Hải Dụ lắc đầu, "Không phải, là em không biết tự chăm sóc mình."
Sau đó, cô cười rạng rỡ, "Hạo Nhiên, vừa rồi còn chưa xem được phim, chúng ta đi dạo phố bù được không?!"
"Cái gì?!" Bạch Hạo Nhiên có chút kinh ngạc.
Hạ Hải Dụ cười nhẹ, nghiêm túc nói, "Hạo Nhiên, bây giờ đối với em Thần Dật chỉ là quá khứ, em không biết tại sao anh ấy lại thoái hôn, nhưng em nhất định sẽ không quay lại với anh ấy, hai năm trước khi còn quen nhau, em là không biết thân phận của anh ấy, khi biết, em rất hối hận, em hiểu rõ mình và anh ấy thuộc hai thế giới khác nhau, không thể nào có kết quả, thân phận của anh ấy em với không nổi, hiện tại em và anh ấy nhiều lắm cũng chỉ xem là bạn bè."
"Hạo Nhiên, anh là hiện tại của em, mặc dù em cũng biết anh tài giỏi, có lẽ tương lai rất thành công, nhưng em nhất định sẽ cố gắng theo kịp anh"
"Em không muốn anh mãi vì em mà suy nghĩ, em cũng muốn cố gắng vì anh, quan tâm đến anh, anh có thích em như vậy không?"
Bạch Hạo Nhiên sững người tại chỗ, kinh ngạc không nói thành lời, anh bị cô làm cảm động đến không biết phải nói gì, cuối cùng chỉ là vươn tay, dịu dàng ôm cô vào ngực, nhẹ nhàng nói ba chữ, "Anh rất thích."
Hạ Hải Dụ cười cong mắt, thật tốt, cô cuối cùng đã có được hạnh phúc!
Con người phải biết nhìn về phía trước!
Cô ngẩng đầu lên, cười tinh nghịch hỏi anh, "Vậy, bây giờ có phải bạn trai nên tháp tùng bạn gái mình rất thích đi dạo phố không?!"
"Em tới nước Mỹ lâu như vậy, nhưng còn chưa bao giờ đi qua phố người Hoa, chúng ta cùng đi dạo được không?!"
"Ừ!"
Gió đêm thổi nhẹ làm mái tóc dài của cô bị tung bay, từng sợi tóc mềm mại cứ như vậy phiêu dật trong gió; đôi mắt to mang theo vẻ linh động, tràn đầy sức sống, lóe ra những ánh sáng lung linh, giống như là không nghiễm chút bụi trần.
Trái tim Bạch Hạo Nhiên, vào giờ phút này như ngừng đập.
Nếu như thời gian có thể dừng lại, anh hi vọng có thể dừng lại tại lúc này.
Buổi tối tại phố người Hoa chính là thời điểm náo nhiệt nhất, một đám người vừa ngồi ăn khuya vừa nói chuyện rôm rả, bên trong các nhà hàng Trung Hoa đều chật kín người, đi hết nhà hàng này đến nhà hàng khác, đều là không còn chỗ trống.
Bạch Hạo Nhiên nhìn qua, không nhịn được nhăn mày lại, "Giống như...... Không có chỗ ngồi......"
Hạ Hải Dụ cười hì hì, "Chỉ là không có chỗ ngồi thôi mà, anh sợ cái gì? Chúng ta có thể ăn ở các quán ven đường mà! Nói cho anh biết, quán ăn ven đường so với nhà hàng chính là ngon hơn nhiều lần, hơn nữa còn là món ngon giá thấp!"
Cô quay đầu nhìn xung quanh, chợt hai mắt sáng lên, "A! Bên kia có bán kẹo hồ lô mà em thích ăn nhất!"
Bạch Hạo Nhiên thấy bộ dạng cô liên tục chảy nước miếng, xoay người muốn tiến lên, "Anh giúp em mua về."
"Không cần, không cần, em trực tiếp vào mua sẽ nhanh hơn!"
Dứt lời, bóng người nhỏ bé của Hạ Hải Dụ đã hòa vào đám đông, giống như một con cá nhỏ đang không ngừng bơi giữa biển rộng.
"Hải Dụ, cẩn thận một chút!" Bạch Hạo Nhiên không nhịn được lớn tiếng dặn dò, cuối cùng vẫn là không yên lòng nhìn cô một mình, đuổi theo cô.
Biển người như nước thủy triều, anh chính xác bắt được tay của cô, sẽ không bao giờ buông ra nữa.
Giờ phút hạnh phúc này thật giống như đang nằm mơ, quá ngọt ngào, nhưng lại là có chút không thật.
Không hiểu sao Bạch Hạo Nhiên lại cảm thấy trong lòng bất an.
Trời tối dần, bọn họ ngồi taxi trở về nhà trọ, xe quẹo vào trong ngõ nhỏ, ánh đèn đường mờ vàng vốn có chút mơ hồ, từ xa lại hiện lên khu nhà trọ càng làm cảnh vật thêm mông lung, nhưng một bóng người đứng thắng giữa đường lại như vậy hiện lên thật rõ ràng.
Taxi càng đi lại gần, ánh mắt Hạ Hải Dụ mở càng lớn.
Đường Húc Nghiêu?!
Anh ta tại sao lại đứng ở dưới nhà?!
Hơn nữa........ Hình như là đã đợi rất lâu!
Đường Húc Nghiêu ngẩng đầu nhìn bọn họ, trên khuôn mặt đẹp trai không nhìn thấy biểu cảm gì, môi mím chặt lại.
Bạch Hạo Nhiên liếc nhìn Hạ Hải Dụ, đáy lòng càng thêm bất an, dường như, so với lúc nghe tin Thần Dật thì càng thấp thỏm hơn.
Taxi chậm rãi dừng lại, trả tiền, xuống xe, hai bên đứng ngược chiều nhau, bóng của ba người bị kéo chồng lên nhau dưới ánh đèn đường.
Hạ Hải Dụ và Bạch Hạo Nhiên đứng im tại chỗ, mà Đường Húc Nghiêu lại chính là tiến thẳng một đường tới chỗ họ.
Tầm mắt của anh dừng ở trên người cô, trên vai cô, chiếc áo khoác của người đàn ông khác nhìn thật là chói mắt, ngực có cảm giác khó chịu, nhưng vẫn là cố gắng kiềm chế.
Bởi vì, anh không muốn đem quan hệ của bọn họ làm cho xấu đi.
Bởi vì, anh còn muốn quan tâm đến cô nhiều hơn.
Hơn nữa, bởi vì anh biết phải dùng chiến thuật ốc sên chạy.
Đi một đoạn ngắn, anh đã đến trước mặt cô, ngửi thấy mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện, ánh mắt tối lại, quả nhiên, cánh tay của cô bị thương!
Đưa tay vào túi, anh lấy ra một hộp thuốc, đưa tới trước mặt cô "Cho em."
Hạ Hải Dụ ngẩng đầu lên, trên mặt không khỏi kinh ngạc "......"
Anh ta biết!
Bởi vì phải đưa thuốc cho cô nên mới đứng ở đây đợi cô lâu như vậy sao?!
Hạ Hải Dụ nhất thời cảm thấy hỗn loạn, không thể phân biệt thế nào mới là đúng, Đường Húc Nghiêu mà cô biết lúc đầu là người có tốt có xấu, Đường Húc Nghiêu sau này là một đại ác ma! Thế nhưng giờ phút này, anh lại thay đổi hoàn toàn, trở nên thật ôn nhu như thế?!
Nhìn sâu vào mắt của anh, cô bất giác phát hiện trong cặp mắt phượng kia, không còn cương quyết, chỉ tràn đầy nhu tình.
Hơi thở cũng trở nên dồn dập, tim đập loạn.
Hốt hoảng duy trì lý trí, cô cự tuyệt ý tốt của anh, "Không cần, tôi đã đi bệnh viện kiểm tra, hơn nữa là bạn trai tôi cũng đã giúp tôi mua thuốc."
Bạn trai tôi!
Ba chữ này lọt vào tai Đường Húc Nghiêu nghe thật chói tai!
Tuy vẫn duy trì nụ cười nhạt, nhưng ánh mắt lại hiện rõ vẻ cương quyết "Bạn trai mua thì thế nào?! Coi như là ông xã mua thì thế nào?! Hạ Hải Dụ, anh chỉ là muốn tới nói cho em biết, đối với em, anh vĩnh viễn sẽ không buông tha, cả đời sẽ không buông tha!"
← Ch. 122 | Ch. 124 → |