Làm thiếp oa ngưu
← Ch.115 | Ch.117 → |
Thành ngữ?
Gì à?
Hạ Hải Dụ khẽ cau mày, suy tư.
Chợt, trong đầu thoáng qua một ánh sáng màu trắng, giống như nhớ ra được cái gì đó, tim lại "Bùng bụp" nhảy dựng lên.
Đường Húc Nghiêu nhìn ra phản ứng của cô, khẽ khiêu môi, "Nghĩ ra được rồi đúng không, ở một tiết giảng dạy nào đó em đã nói đến thành ngữ —— chạy trối chết! Chưa nếm mùi thất bại đã hoảng hốt chạy trốn! Hạ Hải Dụ, bây giờ em chính là có dáng vẻ này!"
"Tôi nào có?!" Cô phản bác theo bản năng, nhưng chỉ một giây sau liền hối hận.
Hạ Hải Dụ, mi thật ngu ngốc, sao phải để ý những lời anh ta nói, khẳng định đó là những lời không có hữu ích, mi nên nhanh đi ra chứ, không cần để ý tới anh ta nữa!
Đường Húc Nghiêu tiếp tục khiêu khích, "Em có! Thậm chí em so với chạy trối chết còn nặng nề hơn, chính là không chiến đã bại! Cùng ở một chỗ với anh rất đáng sợ sao? Ngay cả dũng khí để thử em cũng không có! Tin tưởng vào anh em càng không dám! Em có còn nhớ đã vẽ gì trên mặt của anh hay không? Đó là ô quy (rùa đen)! Anh nghĩ em mới con rùa đen rụt đầu!"
"Anh......" Hạ Hải Dụ giận đến đỏ mặt tía tai, rất mau bị trúng biện pháp khích tướng của anh. Chỉ có thể trách, tên xấu xa này, cực kỳ âm hiểm! Cư nhiên dùng ô quy để kích động cô!
Ô quy...... Ô quy......
Cơn tức giận thể hiện rõ ràng, không biết làm sao, chợt liền lắng xuống, nghĩ đến ô quy, cô liền lại liên tưởng đến một loại động vật nhỏ khác, đáy lòng trong nháy mắt có một góc nhỏ trở lên mềm mại.
"Đường Húc Nghiêu, anh có biết không, thật ra thì ngoài ô quy, còn có một loại động vật cũng như vậy, đó chính là oa ngưu (ốc sên)."
"Anh đã nghe qua câu chuyện xưa đó chưa ——"
"Tiểu oa ngưu hỏi mẹ: tại sao từ khi sinh ra, chúng ta sao phải đeo trên lưng cái vỏ vừa cứng lại vừa nặng này? Mẹ trả lời: bởi vì thân thể chúng ta không có xương cốt để chống đỡ, chỉ có thể bò, lại bò không nhanh. Cho nên phải mang cái vỏ này để tự bảo vệ!"
"Tiểu oa ngưu: chị sâu lông cũng không có xương, cũng bò không nhanh, tại sao chị ấy lại không giống chúng ta? Mẹ: bởi vì chị sâu lông có thể biến thành bươm buớm, bầu trời sẽ bảo vệ chị ấy con à."
"Tiểu oa ngưu: nhưng em trai giun không có xương cũng không bò nhanh, cũng sẽ không biến thành bươm buớm hắn sao lại không giống chúng ta? Mẹ: bởi vì em trai giun sẽ chui vào trong đất, cả vùng đất sẽ bảo vệ nó."
"Tiểu oa ngưu khóc: chúng ta thật đáng thương, bầu trời không bảo vệ, đất cũng không bảo vệ! Oa ngưu mẹ an ủi: cho nên chúng ta có vỏ! Chúng ta không dựa vào trời, cũng không dựa vào đất, chúng ta dựa vào chính mình."
Tiểu oa ngưu, nhỏ bé luôn có ước mơ, chờ đợi ánh mặt trời lẳng lặng chiếu xuống nhìn nó, từng bước từng bước bò lên phía trước.
"Đường Húc Nghiêu, anh không nên thích tôi, tôi chỉ muốn làm một tiểu oa ngưu bình thường, anh có hiểu không?"
Lặng lẽ nói xong, yên lặng rời khỏi, lần này, bước chân của cô không còn hoảng loạn nữa rồi.
Đường Húc Nghiêu đứng tại chỗ, ngũ quan anh tuấn vẫn hoàn mỹ như cũ, nhưng mi tâm lại nhíu rất chặt...... Oa ngưu?
◎◎◎
Sau khi Hạ Hải Dụ trở lại phòng trọ nhỏ của mình, lập tức đóng kín cửa, tựa như ánh mắt của anh có thể xuyên thấu qua cánh cửa, cái nhìn nóng rực làm cô cả người không được tự nhiên, giống như là lời anh vừa, trong hô hấp của cô đều là anh, tràn ngập, căng đầy.
Mặt không khỏi đỏ lên, tai cũng nóng lên theo.
Trong phòng vẫn tối đen, Vân Tiểu Tiểu còn chưa trở về, cô làm sao có thể không lo lắng.
Lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng ấn số của Vân Tiểu Tiểu, "Tiểu Tiểu, cậu đang ở đâu, trễ thế này sao còn chưa về?"
Điện thoại ở đầu kia, giọng nói Vân Tiểu Tiểu tương đối vui vẻ, "Mình đang shop¬ping mà! Hải Dụ, tớ đã nói cho cậu chưa, tối hôm nay tớ ở cửa hàng bách hóa thâu đêm nhé, thoải mái quá! Ha ha ha, hôm nay có thể mua đủ thứ rồi!"
Nghe được tiếng nói hưng phấn như vậy của Vân Tiểu Tiểu, Hạ Hải Dụ yên lòng, nhưng vẫn không nhịn được dặn dò, "Tiểu Tiểu à, đã rất trễ rồi, cậu mau về đi nhé!"
"Ôi, vẫn còn sớm mà, mình đi dạo thêm hai giờ nữa...... Hải Dụ, cậu không phải lo lắng nha... , mình biết võ Karate, an toàn không thành vấn đề! Cậu không phải chờ mình đâu, cứ ngủ trước đi, bye bye!"
Không đợi Hạ Hải Dụ nói thêm, Vân Tiểu Tiểu đã cúp điện thoại.
"......" Hạ Hải Dụ nghe tiếng "đô đô" trong điện thoại, thở dài.
Tiểu Tiểu không biết có nói thật không, cái đầu nhỏ của cô ấy có rất nhiều mưu mẹo, còn biết Karate sao?
Chỉ là bộ dạng của cô ấy luôn tràn đầy tự tin, nên chắc không sao đâu!
Ừm, so với người khác đều lợi hại hơn nhiều rồi, sẽ không sao đâu!
"Bịch" một tiếng, ném mình trên ghế sa lon.
"Hạ Hải Dụ, ngay cả dũng khí để thử em cũng không có! Tin tưởng vào anh em càng không dám! Em xem em mới là con rùa đen rụt đầu!"
Nhới tới lời nói Đường Húc Nghiêu liền "ong ong" trong óc, làm nhiễu loạn tiếng lòng.
Anh khi thì kích động, khi thì thâm trầm, khi thì ngang ngược, khi thì lại có bộ dạng dịu dàng, giống như một cuốn phim, nhất nhất lướt qua trong đầu cô, còn cả cái ôm của anh, nụ hôn của anh......
Á, Hạ Hải Dụ mi ở đây nghĩ gì thế, thật sự thật xấu hổ sao?
Mi phải tỉnh táo lại!
Cuộc đời của mi đã bị tên xấu xa đó làm cho rối tung rối mù, hiện tại không dễ dàng an định lại, tuyệt đối không thể nghĩ đến anh ta!
"Hạ Hải Dụ, anh thích em! Anh muốn em làm bạn gái của anh! Anh muốn cùng em cút sàng đan!"
Anh ngang ngược tuyên cáo, vang vọng ở bên tai, cả trái tim nữa.
A a a a a, đáng ghét, lại tới!
Khốn kiếp! Tự ình đúng! Cô mới không cần làm bạn gái anh ta, càng không cùng anh ta cút sàng đan nữa!
"Ầm" đứng lên, vọt vào phòng tắm, cô cần tỉnh táo, tỉnh táo, phải tỉnh táo!
Cầm bàn chải đánh răng lên, lấy một ít kem đánh răng, bắt đầu đánh răng, quét sạch mùi vị của anh còn sót lại trong miệng cô; dùng sức rửa mặt, rửa đi hai gò má bởi vì anh mà nóng ran; cuối cùng tắm, rửa trôi một chút rung động khi anh ôm.
Hạ Hải Dụ, không nên suy nghĩ lung tung! Anh ta đang nổi điên, mi không thể bị lây bệnh!
Rửa mặt xong, trở nên mệt mỏi, cô buông lỏng thân mình, lần nữa trở lại ghế sa lon, cô còn phải chờ Tiểu Tiểu, sẽ giúp cái đồ cuồng mua sắm đó khuân đồ mới được a!
Thời gian không biết đã qua bao lâu, giống như đã rất trễ rồi, cô ngủ mơ mơ màng màng.
Bên cạnh có người nhẹ nhàng vỗ bả vai cô, nhỏ giọng gọi, "Hải...... Dụ......"
← Ch. 115 | Ch. 117 → |