Tốc độ kích thích
← Ch.051 | Ch.053 → |
Ngoại ô, ở một căn nhà tư nhân có gara riêng, gần hai mươi chiếc xe mô tô phân khối lớn xếp thành một hàng, hơn nữa mỗi chiếc xe đều thuộc loại xe khủng.
Hạ Hải Dụ nhận ra mấy loại xe khủng đấy, không nhịn được nuốt nước bọt một cái:" Tôi cảm thấy giống như đã nhìn thấy ở trong phim rồi!".
Đường Húc Nghiêu gật đầu tán thưởng:" Con mắt không tệ!".
Anh lấy ra hai bộ quần áo đi xe cùng một chiếc mũ bảo hiểm ném cho cô, anh lấy màu đen, màu đỏ ném cho cô:" Lời quảng cáo của Harley có biết không?".
"Sao!?" Hạ Hải Dụ có chút mù mịt.
Đường Húc Nghiêu híp mắt nhìn về phía trước, trong giọng nói mang theo rất nhiều hoài bão, hai chiếc môi đỏ mọng như hoa anh đào nở rộ mở ra, cùng giọng nói vô cùng tinh tế:" Con đường bắt đầu từ nơi này, không có điểm dừng."
Hạ Hải Dụ le lưỡi một cái "Nhiều tiền, ăn chơi, đùa quá lố.........Đường Húc Nghiêu anh nhất định là một thiếu niên hư hỏng!".
"Không ngông cuồng không phải là thiếu niên!". Anh nhún nhún vai, . nhấc chân ngồi trên yên một chiếc xe máy, nhanh chóng khởi động xe, gara lập tức nghe thấy tiếng sấm nổ vang dội, ở trong ống bô xe máy dường như xuất hiện các tia lửa hồng, đốt cháy thành những chiếc đuôi diêm dúa.
Anh quay đầu lại dặn dò:" Đi lên! Ôm lấy eo anh!".
Động tác cùng vẻ mặt của anh rất mê người, giống như là chỉ huy trong thời cổ đại Hãn Huyết Bảo Mã kỵ sĩ.
Trong nháy mắt, Hạ Hải Dụ có chút ngẩn ngơ.
Đường Húc Nghiêu cũng không để cho cô có nhiều thời gian ngẩn người, cánh tay dài duỗi một cái liền đem cô ngồi lên yên xe phía sau, đem lấy hai cổ tay mảnh khảnh đặt bên hông mình:" Nhớ, có chết......cũng đừng buông tay ra!".
Câu này, giống như lời thề.
Một giây tiếp theo, anh liền nhấn ga tăng tốc độ, xe mô tô phân khối lớn phát ra tiếng gào thét, bụi bặm bay lên tận chân trời, đi đến nơi xa.
"A....." Tiếng hét chói tai của Hạ Hải Dụ cùng tiếng động cơ nóng hầm hập rung động phát ra tiếng nổ đùng đoàng bay lên trời cao.
"Đường Húc Nghiêu, tôi chưa có mua bảo hiểm, xảy ra chuyện anh phải chịu trách nhiệm?!".
"Tôi chịu trách nhiệm! Chịu trách nhiệm tới cùng!".
"Chúng ta đi đâu đây?".
"Muốn đi đâu thì đi đến nơi đó".
Đi theo dấu chân của gió, lên trước!
Chiếc cầu cao lan ra, những tòa nhà chọc trời đi xa khỏi tầm mắt!
Phút chốc núi cao, phút chốc vực thẳm, người lạ cùng đường, kề vai luân hãm!
Xe đi nhanh như điện chớp, gió thổi nóng bỏng khiến cho toàn thân Hạ Hải Dụ đều là mồ hôi, nhưng lại cảm giác được một loại say mê, vui vẻ, một loại cảm giác chưa từng trải nghiệm qua, những lời than thở bây giờ chỉ còn lại vui thích sảng khoái!
Lòng cô ưu tư bình thản, nếu mà thật sự chết như thế, như vậy sống trên cuộc đời này cũng không uổng!
"Hạ Hải Dụ----Còn sợ sao--"Anh đón gió, hét to, trên mặt mang theo nét cười bất cần đời.
"Không sợ nữa-----Cảm ơn anh---Đường Húc Nghiêu----"chưa bao giờ hét to tiếng như thế, cổ họng giống như bị rách, nhưng cô không một chút nào cảm thấy khó chịu, ngược lại, ở trong đáy lòng còn dâng lên một loại cảm giác hạnh phúc, cười hứng gió không chớp mắt.
Xe mô tô đi qua toàn thành, cuối cùng dừng lại ở quảng trường Thời Đại, đèn đường đã sáng lên, màn hình lớn ngoài trời đang tỏa ánh sáng lung linh, tiệm cơm quốc tế Kim Đỉnh, ở phòng cuối lầu đang diễn ra một bữa tiệc đông người náo nhiệt, Đường lão gia thọ 80 tuổi tất cả mọi người trong thành đều biết đến.
Một phóng viên đi lên, hỏi ra một câu nhạy bén:" Đường lão gia, tối nay là sinh nhật ngài, trong ngoài thành đều đến tham dự bữa tiệc của Đường gia, tại sao lại không thấy Đường Thiếu Gia đến?!".
Lông mi dài của Đường Húc Nghiêu nhíu lại, dưới mũ bảo hiểm gương mặt tuấn tú hiện lên mấy phần lo lắng.
Hạ Hải Dụ phía sau nhìn thấy, hóa ra tối nay là yến tiệc mừng thọ của Đường lão gia, thảo nào ghế sau lamborghini còn có một bộ lễ phục chưa mở bao bì.
"Đường Húc Nghiêu, anh mau đi đi, mọi người đang chờ anh kìa!". Vòng tay quanh hông anh, hơi thả ra:" Tôi đi trước!".
"Không cho đi!". Trong gió đêm, một tay anh bắt lấy tay cô.
Cô khẽ cau mày, không hiểu vì sao anh quấn quít si mê cô không chịu thả ra.
← Ch. 051 | Ch. 053 → |