Vay nóng Homecredit

Truyện:Tổng Giám Đốc Bức Hôn - Chương 36

Tổng Giám Đốc Bức Hôn
Trọn bộ 53 chương
Chương 36
0.00
(0 votes)


Chương (1-53)

Siêu sale Shopee


THÂN PHẬN KHÁC CỦA KHẮC JUST

Tại một ngọn núi cao với sự yên lặng bao quanh, có một biệt thự kiến trúc hiện địa tạo tại núi xanh nước trong biếc, đây là một trại an dưỡng cao nhã mà tôn quý. Mà ba ba của Lâm Lập Phong tận dụng ngay trại an dưỡng ưu nhã này để trị liệu.

20 năm trước, ông vì một tai nạn xe cộ mà biến thành bán thân bất toại, trải qua trị liệu hơn mười năm, hiện tại ông đã có thể ngồi đứng trên xe đẩy, thế nhưng hai chân không cách nào đi lại.

Từ sau tai nạn xe cộ phát sinh, ông vẫn ở tại trại an dưỡng suốt 20 năm dài ngăn cách. Tâm ông theo từng sự kiện 20 năm trước chậm rãi an ổn bình thản. Hiện tại ông đã trở nên không muốn vô cầu. Chỉ hi vọng con trai Lâm Lập Phong có thể sống tốt. Tâm ông không còn gì lo lắng nữa.

Từ sự kiện 20 năm trước, con trai Lâm Lập Phong và vợ Bạch Lệ đã hận ông tận thấu xương. Sở dĩ, ông đến đây 20 năm qua, bọn họ đều rất ít đến thăm ông. Đặc biệt là con trai Lâm Lập Phong, số lần hắn đến có thể tính trên bàn tay.

Ông ngồi một mình bên khung cửa sổ sát đất hai bên trái phải, cách tấm thủy tinh nhìn ra xa là núi xanh nước biếc. Ánh mắt ngẩn ra. Ông cứ như vậy nhìn một cảnh núi xanh nước biếc suốt 20 năm dài này.

Có lúc, ông không biết chính mình sống trên thế giới này vì cái gì? con trai và vợ không để ý tới ông, người tình và người con trai khác của ông bị thất lạc suốt 20 năm, không có tin tức gì. Không biết mẫu tử bọn họ qua nhiều năm như vậy sống như thế nào?

Mặc kệ thê tử Bạch Lệ như thế nào, dối vời người tình Phù Na, trong lòng ông đều cảm thấy hổ thẹn.

Linh "Tin đặc biệt, sáng sớm ngày hôm nay kỉ thuật viên tập đoàn Lâm Lập phát sinh một vụ nổ lớn ....." Trên TV đưa tin tức khẩn cấp hàng đầu.

Ông vừa nghe đến Lâm Lập tập đoàn thì lập tức ngẩng đầu trừng to mắt nhìn TV, tập đoàn Lâm Lập phát sinh sự cố.

Ngực ông cả kinh!

"Sau tổng giám đốc tập đoàn Lâm Lập Lâm Lập Phong đến hiện trường thị sát, hiện trường lại một lần nữa phát sinh vụ nổ, tổng giám đốc tập đoàn Lâm Lập Phong tại hiện trường bị song xung cập, bản thân bị trọng thương, bây giờ đang điều trị tại bệnh viện, tình trạng chưa xác định được ..."

Lâm Thế Hiên run cả người! Lập Phong xảy ra chuyện! Hắn ở hiện trường vụ nổ? Trời ạ! Ông lập tức lấy điện thoại gọi vào số đặc biệt cho hắn, thế nhưng tay ông run nên không cách nào ấn số gọi được.

Không nghĩ rằng là, tay ông cơ hồ không có chút lực. ông muốn tự mình đi xem, thế nhưng khoảng cách lại quá xa. Lúc này, ông nghe được tiếng bước chân bình ổn từ xa tiếng lại gần.

Ông ngẩng đầu nhìn lên hướng phát ra tiếng chân, chỉ thấy thấp thoáng mái tóc dài lấp lánh ánh kim lay động trong không trung, một nam nhân mặc tây trang bạch sắc hợp thời trang từ xa tiến lại gần.

Khi hắn đi tới trước mặt Lâm Thế Hiên, Lâm Thế Hiên trừng ánh mắt mê hoặc, ông quan sát nam tử trẻ có mái tóc vàng mắt lam này. Nam tử này rất cao đại, rất tuấn tú, mái tóc vàng thật dài, đôi mắt lục bích, trên mặt lộ dáng cười cười mà như không cười, ông có quen biết người này?

Giữa lúc Lâm Thế Hiên còn đang nghi hoặc thì nam nhân tóc vàng cúi người nhặt chiếc điện thoại trên mặt đất, cao ngạo đến bên Lâm Thế Hiên, liếc nhìn ông: "Muốn gọi cho người con trai tốt đẹp Lâm Lập Phong của ông?"

Điều này, ông càng mơ hồ khó hiểu. Lẽ nào nam tử này biết Lâm Lập Phong?

"Ngươi là ai?" Lâm Thế Hiên chất vấn hắn.

Nam tử tóc vàng khẽ nhếch môi, lộ ra nét mặt lạnh nhạt "Ông đương nhiên không biết tôi sao?Tại trong lòng ông chỉ có duy nhất một người con trai là Lâm Lập Phong."

"Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?" Lâm Thế Hiên đừng ở trước mặt nam tử này. Nhìn thật lâu, ông lại có cảm giác quen thuộc chứ? Ông rõ ràng không nhận ra nam tử tóc vàng trước mắt này ....

Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Khắc Just hiện lên một nụ cười khổ lãnh tuyệt. Trên thế giới có việc gì bi thương hơn điều này a? Ba ruột của mình đứng trước mặt, ông dĩ nhiên không nhận ra chính mình!

"Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi muốn gì?" Lâm Thế Hiên tàn bạo trừng mắt chất vấn.

"Tôi là ai, ông không cần biết. Bất quá, tôi nói cho ông biết, con trai ông Lâm Lập Phong sắp không được rồi." Khắc Just lộ ra đôi moi mỏng, lãnh khốc nói.

"Ngươi ..." Lâm Thế Hiên tức giận hầu như muốn đứng bật dậy.

Khắc Just ngồi xỗm bên người Lâm Thế Hiên hung ác nham hiểm, trầm thấp nói với ông "Hắn lần này cho dù chết cũng không được, lần sau tuyệt đối không may mắn như lần này đâu."

"Ngươi! Ngươi rốt cuộc là ai?!" Lâm Thế Hiên phát lực mạnh lên xe đẩy của chính mình. Nam nhân ghê tởm này rốt cuộc là ai? Lẽ nào tai nạn của Lập Phong lần này là do một tay hắn tạo nên?

"Ngươi nói cho ta biết, vụ nổ lần này có đúng hay không là do ngươi gây nên." Lâm Thế Hiên giận dữ chăm chú nhìn hắn.

Nếu như ông có thể đi lại, hắn có thể bày kế giết chính ông?

Khắc Just ngửa đầu cười cuồng dại, đôi mắt hiện ra vẻ bi thiết hung hăng nhìn ông mà nói "Đúng vậy! Là ta hại hắn! Ta chính là muốn hắn chết! Hắn đã đến lúc phải chết!"

"Ngươi! Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi là ác ma!" Lâm Thế Hiên tức giận đến run cả người

Khuôn mặt Khắc Just từ trên cúi gần tới ông, tiếng nói trầm thấp mà nghiền ngẫm "Nếu như tôi là ác ma, thì ông lại là cái gì? Lâm Thế Hiên? Ông vứt boo3 mẫu tử chúng tôi, khiến mẫu tử chúng tôi tự sinh tự diệt. Miệng toàn lời nói dối nói sẽ rời bỏ bon họ theo chúng tôi cùng nhau đi?Lời hứa của ông quả thực không đến một phân tiền! Nói đến ma quỷ, ông mới đích thực là ma quỷ!"

Lâm Thế Hiên thoáng chốc ngây ngẩn cả người!Ông cả người cứng nhắc nhìn chằm chằm vào nam tử tóc vàng trước mắt, hắn nói cái gì?Ông vứt bỏ mẫu tử bọn họ?! Lẽ nào, lẽ nào hắn là Khoa Tư Đốn? Hắn là Khoa Tư Đốn con trai ông thất lạc suốt 20 năm qua?

Sắc mặt ông gần với màu đất, gắt gao nhìn chằm chằm nam nhân tuấn tú còn trẻ tuổi đứng trước mặt mà khuôn mặt lãnh khốc, muốn từ trên mặt hắn tìm ra bóng dáng của Khoa Tư Đốn.

"Ông còn nhớ rõ cái này?" Khắc Just móc ra một khối ngọc bích trong suốt hình dạng chim trả ngọc đưa tới trước mắt ông.

Con mắt Lâm Thế Hiên đầy tơ máu, thấy trước mắt là khối chim trả này thoáng chốc sợ ngây người. Khối ngọc hình chim trả này, ông thế nào sẽ không nhớ? Đó là quà sinh nhật hắn tặng cho Khoa Tư Đốn năm bảy tuổi. Khoa Tư Đốn là đứa con trai ông cùng người tình Phù Ý Sở hạ sinh.

Một lúc lâu, ông ngẩng đầu con mắt rưng rưng nước, âm thanh run rẩy hỏi "Con! Con thật là Khoa Tư Đốn?"

Trước mặt nam tử kia chính là nhi tử thất lạc của ông suốt hai năm dài? Ông quả thực không thể tin được!

Khắc Just bi thương cười khổ "Hảo cảm tạ, ông còn nhớ rõ đứa con bị ông bỏ rơi này!"

"Khoa Tư Đốn" Lâm Thế Hiên bàn tay kéo tay Khắc Just. Khắc Just không một chút suy nghĩ đem bàn tay gìa nua của ông đẩy ra.

"Đừng chạm vào tôi! Ông mang tôi và mụ mụ vứt bỏ tại sân bay, ông sẽ không có tư cách chạm vào tôi!" Con mắt Khắc Just đầy ý hận. Nhiều năm qua, hắn và mụ mụ ở bên ngoài chịu gió táp mưa sa thì ông ta ở nơi nào? Để quên hắn, mụ mụ cố ý mang tên của hắn "Khoa Tư Đốn" đổi thành "Khắc Just". Bắt đầu từ đó, hắn sẽ không có ba ba. Tiểu hài nam Khoa Tư Đốn trước kia đã chết.

VIỆC TIẾC NUỐI TRONG CUỘC ĐỜI

"Ta không có! Ta không có vứt bỏ con và Phù Y! Ta vứt bỏ chính là chính thê của ta và Lập Phong!" Ông hổ thẹn kích động nói.

"Ông nói sao! Tôi không tin!" Khắc Just tức giận hướng ông gào thét. Đến bây giờ trong tình trạng này, ông ta còn muốn lừa dối hắn?

Lâm Thế Hiên trong mắt rưng rưng nước mắt nói "Ta không có nói sạo! Ngày đó ta cho mẫu tử hai người chờ ta tại sân bay, ta về nhà đem mọi việc xử lý thật tốt, rồi cùng hai người ra nước ngoài định cư. Trên đường tar a sân bay, bị tai nạn xe cộ nghiêm trọng. Hôn mê nửa năm, lúc tỉnh thì liệt nửa người tại giường. Cho tới bây giờ không cách nào bước xuống đất đi được."

Khắc Just nghe ông nói vậy, cả kinh lùi lại phía sau mấy bước. Sắc mặt hắn tái nhợt!

"Tôi không tin! Tôi không tin! Ông không nên lại nói dối!" Hắn không thể nào tin được mà lắc đầu.

"Tất cả những gì ta nói đều là sự thật. Ta cùng với mẫu tử các ngươi bỏ đi, ta đã mất đi người nhà. 20 năm qua, bọn họ đều xem ta như người đã chết đưa ta đến chỗ này chờ chết. Không ai nguyện nhìn ta dù chỉ là cái liếc mắt. Chính thê của ta mỗi lần đến thăm ta đếu nhìn bằng con mắt chán ghét oán hận. Lla65p Phong ngay cả nhìn cũng không chịu liếc mắt đến thăm ta. 20 năm qua, số lần hắn tới không vượt quá 5 lần ....." Lâm Thế Hiên thương tâm không nói thêm được gì nữa.

Ông biết, đây là báo ứng của ông! Đây là trời đối với ông nghiêm phạt! ông bỏ rơi vợ con, không xứng làm cha! Mặc kệ là dối với Bạch Lệ và Lập Phong, hay đối với Phù Y và Khoa Tư Đốn, ông đều không tròn trách nhiệm! ông chết tiệt!

Vì sao qua nhiều năm như vậy, ông sống không bằng chết, ông trời không chịu thu lưu tàn mệnh này của ông? Không cho ông tự do đi tìm cái chết? Là vì khiến ông lần thứ hai nhìn thấy những trải niệm trong lòng mẫu tử bọn họ?

Khắc Just căn bản không thể nào chấp nhận chuyện này! Đương nhiên hắn 7 tuổi, hắn và mẫu thân đợi tại sân bay, cũng không có đợi được ba ba đến. Nhưng sau đó lại gặp Bạch Lệ Như! Nữ nhân độc ác kia tại sân bay trước mặt mọi người la mắng mẫu tử bọn họ, nói bọn họ trên đời này không biết đúng sai không biết xấu hổ đi đoạt chồng người khác sinh con riêng. Nàng muốn bọn họ phải rời khỏi Trung Quốc! Sau này không được phép quay về! Sau cùng nàng khiến bảo tiêu trói bọn họ đưa lên máy bay ....

Đến bây giờ hắn còn nhớ rõ mụ mụ thật thê lương với khuôn mặt đẫm nước mắt ... Hắn trong lòng tràn đầy ý hận ẩn dấu thật sâu trong lòng, chờ tới bây giờ trở về báo thù!

Mà hiện tại ông ta nói cho hắn, thì ý hận của hắn là ngoài ý muốn? Buồn cười! Hắn nghĩ chính mình thật sự rất buồn cười!

Hắn không cách nào tiếp nhận được chuyện này! Hắn không muốn tin điều này là thật!

"Khoa Tư Đốn nói cho ta biết, mụ mụ con bây giờ còn khỏe?"Lâm Thế Hiên hỏi rất nhỏ, ông lo lắng khi nghe đáp án khiến cuộc đời ông chết đi.

"Nàng tốt! Nàng chưa từng tốt đến như vậy!"

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Chỉ cần nàng có thể sống tốt là ta an tâm." Ông rất vui mừng. Thực sự nàng có thể sống tốt, ông thế nào chưa từng nghĩ.

"Nguyên lai ông còn có thể quan tâm đến nàng a?" Khắc Just cười nhạt.

Lâm Thế Hiên lắp bắp đầu môi, nhưng không cách nào nói thành câu. Ông biết rõ Khoa Tư Đốn nhất định rất hận ông! Ông nguyện ý nhận hết mọi hận thù từ Khao Tư Đốn, thế nhưng Lập Phong vô tội. Hắn là đứa con trai nhận được ít tình thương từ ba, nay còn phải chịu thêm sự hận thù từ Khắc Just! Ông thật có lỗi với Lập Phong.

"Khoa Tư Đốn, Lập Phong rốt cuộc là anh trai của con. Con có thể buông tha cho hắn?" Lâm Thế Hiên cầu xin Khoa Tư Đốn

Khắc Just vẻ mặt lạnh lùng, hắn hung hăng nói: "Ông có tư cách gì cầu xin tôi!"

NỮ NHÂN VÔ TÌNH

Những lời nói này từ loại người không có dũng khí đi nói lời yêu như nàng! Đến khi người mình yêu rời xa mình, mới phát hiện chính mình không thể nào rời xa hắn!

Nàng nắm tay hắn áp vào mặt mình, nước mắt thương tâm theo gương mặt chảy xuống đến tay hắn, nàng khàn giọng hô hoán nói với hắn "Anh nhanh tỉnh lại đi. Anh còn muốn ngủ đến khi nào nữa?"

"Anh biết không! Tất cả mọi người đều rất lo lắng cho anh. Anh nhanh tỉnh lại đi! Lập Phong!"

"Em không thể không có anh! Anh có biết hay không?Em yêu anh! Lập Phong! Em thực sự rất yêu anh! Anh tỉnh lại đi! Chỉ cần anh tỉnh lại, anh muốn em làm cái gì, em đều đáp ứng anh. Lập Phong nhanh tỉnh lại đi!"

Nàng cúi đầu xuống nhìn hắn không có dấu hiệu tỉnh lại, ngực lạnh lẽo. người ta nói, bệnh nhân hôn mê rất cần kích thích. Có thể nàng nên nói một số lời có thể kích thích hắn, có thể hắn sẽ mau tỉnh lại.

"Lâm Lập Phong! Anh nhanh tỉnh lại cho em!Nếu như anh không tỉnh lại, em sẽ cùng Khắc Just rời khỏi Trung Quốc! Từ nay về sau sẽ không trở về!Anh nghe rõ chưa?" Nàng cố ý kích thích hắn, ngôn ngữ càng nói càng tức giận. Nhìn hắn vẫn còn không có phản ứng, giống như là một khúc gỗ vậy. Nàng rất đau lòng, lại khổ sở!

Nàng lau nước mắt trên mặt, yếu ớt nói "Nếu anh không tỉnh lại, em thực sự phải đi. Vĩnh viễn đều không trở lại. Có lẽ, chúng ta thực sự hữu duyên vô phận. Quan hệ chúng ta mới được cải thiện, anh lại biến thành như vậy. Em tâm ý nguội lạnh. Lập Phong, em đi."

Nàng biết rõ, nếu như Lập Phong không tỉnh lại, nàng không cách nào mà ở lại Lâm gia. Nữ nhân Lâm gia này sẽ bỏ qua cho nàng sao?

Nàng thương tâm gần chết cúi xuống hôn trên mặt hắn một cái, nàng xoay người rời đi. Bỗng nhiên, nàng cảm thấy một cánh tay từ phía sau kéo nàng lại. Nàng kinh ngạc quay người lại, thấy Lâm Lập Phong nằm trên giường mở to hai mắt tức giận mà nhìn chằm chằm nàng. Hắn đưa tay đem dưỡng khí trên mặt nàng lấy đi. Hắn nhu nhược nói "Em.... Em.... nữ nhân vô tình này ..."

"Lập Phong!" Nàng vừa mừng vừa sợ mà ôm hắn "Anh cuối cùng đã tỉnh! Anh cuối cùng đã tỉnh!"

"Em thật vô tình! Anh bị tai nạn ngoài ý muốn, em lại cùng Khắc Just rời xa anh. Em nữ nhân vô tình này ...."Hắn thở phì phò tiếp tục chỉ trích nàng.

Hạ Tử Tình lập tức xoa bóp băng cấp cứu, hài lòng nước mắt đều chảy ra.

"Em không nói như vậy, có thể kích phát sinh mệnh của anh sao? Anh có thể nhanh tỉnh như vậy sao?" Nàng vừa chảy lệ, vừa cười nói.

"Em nói, em có đúng hay muốn cùng Khắc Just rời đi?" Hắn khan giọng trầm thấp âm thanh tức giận ép hỏi nàng.

"Không! Em không bỏ đi!"Nàng ghé vào người hắn ôm hắn vừa khóc vừa cười "Em dù nơi nào cũng không đi! Em chỉ muốn ở cùng một chỗ với anh!"

"Thực sự?"

"Thực sự. Thực sự." Nàng ngẩng đôi mắt rưng rưng nước hướng hắn liều mạng gật đầu.

Lâm Lập Phong nhẹ nhàng xoa khuôn mặt của nàng, lau nước mắt trên mặt nàng.

"Anh đã hôn mê bao lâu rồi?"

"Một ngày một đêm."

Lúc này, một nhóm bác sĩ bước vào, mọi người phân công hợp tác tiến hành kiểm tra toàn thân Lâm Lập Phong. Sau một lúc kiểm tra, phát hiện hắn không còn trở ngại gì nữa, cho phép người nhà Lâm gia vào thăm. Tất cả mọi người như ong vỡ tổ đứng vây quanh Lâm Lập Phong. Hạ Tử Tình lập tức lui đến bên cửa sổ. dành nơi đó cho người nhà Lâm gia. Nàng hiểu rõ tất cả mọi người đều lo lắng cho Lập Phong, tâm tình mọi ngưởi đều như nhau.

Cách đông đảo người thân, ánh mắt Lâm Lập Phong và Hạ Tử Tình trao cho nhau qua khe hở thật ôn nhu nồng ấm. Trong ánh mắt ấy có sự thâm tình yên lặng, không cách nào nói lên được, chỉ ở đâu đó trong lòng chậm rãi chảy xuôi, chậm rãi khuếch tán ......

Sáng sớm trong nắng ấm, Lâm Lập Phong, ngồi xuống ghế xem văn kiện, Hạ Tử Tình ngồi bên cạnh gọt táo. Nếu như không phải Lâm Lập Phong bị thương có thể tự do nghỉ ngơi tại nhà, hắn thật là không có thời gian tốt như vậy tranh thủ lúc rảnh rỗi cùng nàng vui vẻ tại hoa viên.

Tựa như bây giờ, hai người bọn họ cùng ngồi ở hoa viên cùng đọc sách, cùng ăn trái cây, ngày thư nhàn như vậy, hắn kết hôn nữa năm rồi đó là lần đầu tiên.

"bánh ga-tô"

Một miếng bánh ga-tô khéo léo lập tức đưa tới miệng Lâm Lập Phong. Hắn mở to mồm táp vào nuốt xuống dưới.

"Nước"

Một ly nước xuất hiện trước mặt hắn, hắn tùy tiện uống một ngụm.

"Khuôn mặt"

Hé ra kiều dung tuyệt mỹ gần kề hắn, đôi mắt mở to tràn ngập nghi hoặc. Vẻ mặt hắn nhu tình áp sát vào nàng, bạc môi ấm áp bao trùm trên nhu môi đỏ tươi của nàng. Khí tức của hắn tươi mát sạch sẽ bao phủ lấy nàng. Hắn ôn nhu mà hấp dẫn môi nàng, trằn trọc mà triền miên, thương tiếc mà nhiệt tình, nàng mê thất trong nhu tình của hắn, cùng hắn chìm đắm trong thế giới ái tình chỉ có khơi vũ. nàng nhu tình đáp lại nụ hôn của hắn, trong lòng tràn đầy ngọt ngào, nàng cảm thấy chính mình trước đó chưa từng hạnh phúc đến như vậy!

Hắn chậm rãi buông nàng ra, nàng vẻ mặt đỏ bừng tựa trong lòng hắn thở dốc, hắn thâm tình hôn lên trán nàng lên mái tóc của nàng, hít ngửi hương thơm mê hoặc nhân tâm của nàng.

Nàng nhắm mắt lại hưởng thụ sự thâm tình và ôn nhu của hắn, tình cảnh này, nàng nguyện dùng sinh mệnh đổi lấy, nguyện cho khắc thời gian đẹp đẽ này có thể vĩnh viễn dừng lại.

Tiếng bước chân nháo loạn, cắt đứt thời khắc lãng mạng này, Hạ Tử Tình mở mắt theo Lâm Lập Phong ngẩng đầu lên, thấy chị Ngọc Dâu rất sốt rột đi tới bên họ.

"Thiếu gia, thiếu phu nhân lão gia, lão gia tới!" Chị Ngọc Dâu phì phò, nhưng nhìn ra được đến nàng lúc này rất hài lòng. Bởi vì bình thường vẻ mặt nàng lãnh đá, dĩ nhiên trên khuôn mặt mang theo nét cười sáng lạn.

"Lập Phong ....." Hạ Tử Tình có điểm lo lắng mà lôi kéo ống tay áo hắn.

Hắn nhìn nàng không chút biểu tình gật đầu, lôi kéo cánh tay mềm mại mảnh khảnh của nàng tiến vào trong phòng.

Khi thấy Lâm Thế Hiên ngồi trên xe đẩy, Hạ Tử Tình cảm nhận được sự băng lãnh từ Lâm Lập Phong và không hờn giận. Vì sao khi thấy chính phụ thân của mình đã lâu không gặp, hắn lại có biểu tình như vậy?

Lẽ nào hắn cùng cha có điều gì hiểu nhầm?

Lâm Thế Hiên nhìn thấy bọn họ, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười hiền lành. Dáng tươi cười kia, khiến Hạ Tử Tình thấy được ánh sáng chói mắt. Nàng nhìn thấy trong đôi mắt của ông nồng đậm tình thương của cha.

Nhìn lại Lâm Lập Phong, đối với nụ cười hiền lành của cha là nét mặt lạnh băng của hắn.

"Lập phong thân thể của con có khỏe không?" Lâm Thế Hiên hiền lành hỏi, dôi mắt hiện ra một tia lo lắng. Tuy rằng nhìn bề ngoài, Lâm Lập Phong hình như không có trở ngại gì. Thế nhưng đáng sợ nhất là vết thương không nhìn thấy này.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-53)