← Ch.33 | Ch.35 → |
KHÔNG CÁCH NÀO TUYỂN TRẠCH
"Con không biết." Hạ Tử Tình cắn môi dưới nói. Mang thai là việc của hai người, thế nào không có thai phải nhất định là nguyên nhân của nàng? Nàng cảm thấy rất tủi thân!
"Đi! Ta mang con đi bệnh viện kiểm tra một chút!" Bạch Lệ lập tức đứng lên đi ra cửa, Hạ Tử Tình bất đắc dĩ mà thở dài, rất không muốn, nhưng phải theo bà bà đi.
Mới vừa ra đến cửa lớn, thì đụng Lâm Lập Phong đã trở về. Hắn thấy mụ mụ đến có điểm ngạc nhiên.
"Sao người lại tới đây? Mụ mụ"
"Có đúng hay không ta không đến? Con sẽ không tới lâm trạch thăm ta?"
Lâm Lập Phong bạc môi cười, "Nào có, con bề bộn công việc. Trước đoạn ngày, gia gia sinh nhật, con không phải đã thăm người sao?"
Bạch Lệ không khỏi trợn mắt. Như vậy cũng như là thăm sao?
"Đúng rồi, con đã lâu rồi không đi trại an dưỡng thăm ba ba con, con lúc rảnh rỗi đi xem hắn ha." Bạch Lệ nhắc nhở con trai.
Lâm Lập Phong nhíu nhíu mày, có điểm không nhịn được mà nói "Lúc rảnh rỗi, con nhất định đi."
Hạ Tử Tình lấy làm kì quái vì sao Lâm Lập Phong khi nhắc đến cha chồng thì nhíu mày. Nàng biết cha chồng thân thể rất kém cỏi, vẫn ở tại trại an dưỡng. Kết hôn nửa năm, nàng cũng không có gặp hắn, nàng xem ra cũng sơ sót.
Hắn một tay kéo Hạ Tử Tình vào lòng, hiện hắn muốn mang nàng chăm chú ôm vào trong lòng, cực khổ mệt nhọc một ngày đêm, trở về thấy nàng, là phương pháp tốt nhất giúp hắn tiêu trừ mệt nhọc.
"Tối nay ở lại đây ăn cơm đi, mụ mụ"
"Không cần. Ta hiện tại muốn dẫn lão bà con đi bệnh viện kiểm tra, khi trở về hẳn đã muộn."
Lâm Lập Phong khẩn trương nhìn Hạ Tử Tình, hỏi "Em khó chịu?"
Hạ Tử Tình chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, đôi mắt mỹ lệ có tia tủi thân và u buồn.
"Ta nghĩ mang nàng đi tìm dì Lưu. Giúp nàng kiểm tra thân thể một chút."
Dì Lưu là bác sĩ khoa phụ sản, Lâm Lập Phong mặt mày rạng rỡ nhìn chằm chằm vào bụng nàng "Em mang thai có đúng hay không?"
Hạ Tử Tình trong lòng cứng lại. Nàng biết rõ hắn cũng rất muốn chính mình mang hài tử. Thế nhưng ....
"Nếu như nàng mang thai ta cũng sẽ không phải lo lắng như thế. Giá Tiến Lâm gia nửa năm, cũng không có tin tức, thật đúng là người vợ đệ nhất của Lâm gia!"Bạch Lệ vẻ mặt khinh thường.
"Mụ, được rồi." Lâm Lập Phong rất mất hứng mà nhíu mày: "Nàng có hài tử hay không, đó là thiên ý. Chúng ta không đề cập đến. Điều chính là chúng con còn trẻ."
Thật tâm giữ lấy
Edit:Ahrin00
"Thế nhưng......"
"Không có thế nhưng!"Hắn chuyển mắt nhìn mẫu thân, đôi mắt ngăm đen dị thường thâm trầm, "Nàng là nữ nhân của con, chuyện nàng đi hay ở lại, chỉ có mình con mới có thể quyết định!"
Bạch lệ nhìn thấy khuôn mặt của nhi tử đành thở dài một hơi
Hắn kéo tay Hạ Tử Tình, đem nàng lên lầu 2. Đẩy cửa, hắn ko chút lưu tình mà ném nàng xuống giường
Lập Phong nộ khí đằng đằng tới gần nàng, vẻ ôn nhu trên khuôn mặt đã biến mất ko còn thấy bóng dáng tăm hơi.
"Thì ra cô cùng mẹ đã có khế ước từ lâu. Cô định giấu tôi bao lâu nữa đây? Hả?"Thanh âm hắn lạnh lùng mà trầm thấp, mang theo nồng đậm tức giận.
"Em không có!" Hạ Tử Tình kinh hoảng mà lắc đầu. Nàng biết hắn đã hiểu lầm rồi
"Còn nói dối?" Đôi mắt hung ác thâm hiểm nhìn vào con ngươi đen láy, như muốn xem thấu nàng. Nàng rốt cuộc có bao nhiêu việc muốn gạt hắn?Người như nàng mà cũng dám tùy tiện cùng mụ mụ định ra cái khế ước buồn cười đó sao?(*mụ mụ = mẹ)
"Em không có."
"Tôi nói rõ cho cô biết! Hạ Tử Tình, dù cho cả đời cô ko thể sinh con, thì cô vẫn mãi mãi là nữ nhân của Lập Phong này!Đừng mơ tưởng tôi sẽ buông tha cho cô!" Lâm Lập Phong mạnh bạo nâng cằm nàng lên mà lớn tiếng. Đôi mắt phẫn nộ củ hắn dường như muốn nuốt chửng cả nàng!
Nàng ko biết rằng, giờ này khắc này, lòng hắn thật đau xót! Hắn cho rằng nàng từ lâu hồi tâm thuần phục muốn bên hắn cả đời! Không ngờ đến nữ nhân này cư nhiên lại có hai lòng!
"Chuyện đó là do mẹ anh nói, em ko có đồng ý." Hạ Tử Tình mở to mắt sáng tỏ nhìn hắn, nàng mong muốn hắn có thể hiểu rõ chuyện này
"Thực ko?" Hắn ngẩn người, buông bàn tay đang nắm chặt cằm nàng, đường cong cứng ngắc trên khuôn mặt rõ ràng đã thư giãn bớt
"Thực sự. Em chưa từng đáp ứng mẹ." Hạ Tử Tình kiên định hướng hắn gật đầu
"Còn suy nghĩ của em thì sao?Anh muốn nghe một chút tâm ý." Lâm Lập Phong vẻ mặt chờ đợi mà nhìn nàng. Lúc này hắn ko khỏi có vẻ khẩn trương
Hạ Tử Tình nhìn đôi mắt nóng cháy của hắn, khuôn mặt không khỏi đỏ lên
"Nếu như, anh có thể đối xử với em tử tế, em.... ." Nàng xấu hổ ko biết nói làm sao. Nghiêng người, nàng núp vào trong chăn, trái tim thẳng thắn mà kịch liệt đập dồn. Kêu nàng làm sao nói với hắn rằng mình nguyện ý ở bên hắn suốt đời được chứ?Chuyện khó nói như vậy mà.... .
"Nói cho hết lời a. Em rốt cuộc là như thế nào?"
LÀ THẬT TÂM, CHÍNH GIỮ LẤY
"Thế nhưng ....."
"Không có thế nhưng." hắn nhìn mẫu thân, đôi mắt ngăm đen dị thường thâm trầm "Nàng là nữ nhân của con, của nàng đi lưu, chỉ có thể mình con quyết định"
Bạch Lệ thấy con trai hé ra khuôn mặt âm lãnh, thở dài.
Hắn kéo tay Hạ Tử Tình đem nàng lên lầu hai. Đẩy cửa, hắn không chút lưu tình nào đem nàng ném tới trên giường.
"Nguyên lai em cùng mụ mụ sau lưng đã định ra khế ước. Em dự định muốn dấu anh bao lâu? Ân?" âm thanh hắn lạnh lùng trầm thấp, mang theo tức giận nồng đậm.
"Em không có." Hạ Tử Tình kinh hoàng lắc đầu. Nàng biết hắn đã hiểu lầm nàng.
"Còn nói dối?" Đôi mắt hắn nham hiểm hung ác vọng tiến vào trong ánh mắt nàng, muốn đem nàng nhìn thấu hết thảy. Nàng rốt cuộc có bao nhiêu việc gạt hắn? Cũng dám cùng mụ mụ định ra khế ước buồn cười đến như vậy?
"Em không có."
"Anh nói cho em biết! Hạ Tử Tình, thì là em cả đời không cách nào sinh con được, em chính là nữ nhân của Lâm Lập Phong anh! Đừng mơ tưởng anh sẽ bỏ em!" Lâm Lập Phong nắm bắt lấy cái cằm khéo léo của nàng cà tiếng tru lên. Ánh mắt hắn đầy phẫn nộ, hầu như muốn nắm chặt lấy nàng!
Nàng bất sẽ rõ ràng, giờ này khắc này, lòng hắn đau xót! Hắn cho rằng nàng từ lâu hồi tâm thuần phục muốn theo hắn cả đời! Không nghĩ tới nữ nhân này có nhị tâm!
"Đó là tự bà bà, em không có đáp ứng." Hạ Tử Tình mở to đôi mắt làm sáng tỏ cùng hắn nhìn nhau, nàng mong muốn hắn có thể rõ ràng tin mình.
"Thực sự?" Hắn ngẩn người, buông tay nắm chặt cằm nàng ra, trên mặt đường cong cứng ngắc rõ ràng giãn ra.
"Thực sự. Em chưa từng có đáp ứng bà." Hạ Tử Tình kiên định hướng hắn gật đầu.
"Đó là suy nghĩ của chính em chứ? Anh muốn nghe điều thật lòng từ em!" Lâm Lập Phong vẻ mặt chờ đợi nhìn nàng, hắn không khỏi có chút khẩn trương.
Hạ Tử Tình bị đôi mắt nóng cháy của hắn nhìn xuống, khuôn mặt không khỏi đỏ.
"Nếu như, anh có thể đối xử tử tế với em, em ..." Hạ Tử Tình xấu hổ không biết nói làm sao. Nghiêng người, nàng kéo chăn, đem chính mình chốn vào trong chăn, tâm nhi nhưng thẳng thắn mà kịch liệt nhảy lên. Nàng làm sao nói với hắn chính nàng nguyện ý ở lại bên hắn chứ? Khó mở miệng nói như vậy ....
"Đem nói cho hết lời a. Em rốt cuộc như thế nào?"
Nỗ lực đối đãi
Edit:Ahrin00
Cái chữ "Yêu" này, nàng ko dám hỏi a! Nàng sợ sẽ nghe phải câu nói khiến tâm can nàng tan nát. Nếu như hắn nói, hắn chỉ muốn giữ lấy nàng mà ko muốn yêu nàng, nàng sẽ xử lý như thế nào đây?
"Ừ, anh sẽ...." Hắn nâng cằm nàng lên hôn vào đôi mềm, âm thanh mê say, khiến nàng cảm thấy uất ức.
"Dù cho cả đời này em ko thể sinh con, anh cũng sẽ ko vứt bỏ em?" Nàng ngưng đôi mắt to chờ đợi nhìn hắn, nàng chỉ cần một lời hứa của hắn. Dù cho trong lòng biết rõ rằng nam nhân dùng lời hứa chỉ để lừa gạt nữ nhân, thế nhưng nàng rất mong muốn hắn có thể ân thuận cho nàng lời hứa. Mặc dù chỉ là lời hứa làm yên lòng nàng, cũng tốt!... ít nhất... Giờ này khắc này, nàng cũng hoàn toàn tin tưởng hắn_!
Lâm Lập Phong cười khẽ một cái, "Em để ý đến việc sinh con sao?"
"Đúng vậy." Nàng chăm chú gật đầu.
"Em thật đúng là cổ hữu!" Hắn nghiền ngẫm mà vui cười.
"Đây chính là chuyện thường tình a! Lẽ nào, anh ko muốn có con?" Nàng không ủng hộ mà nhìn hắn.
Tay hắn phóng tới phần bụng trên của nàng, lòng bàn tay hắn như truyền sự ấm áp cho nàng. Con mắt ngăm đen trong đêm tối lóe sáng quang mang, Hắn căng mắt quan sát trên dưới thân thể nàng
"Có lẽ, anh còn chưa nỗ lực!"
"Oanh" Khuôn mặt Hạ Tử Tình đỏ lên, nóng bừng như thiêu đốt
Hắn khóe tay đem thân thể nàng kéo về hướng mình, tràn ngập ý tối nói: "Không sao, từ giờ trở đi chúng ta có thể cố gắng lại lần nữa!"
Lần này, Khuôn mặt của Hạ Tử Tình càng đỏ hơn.
"Anh ko biết xấu hổ!" Nàng xấu hổ mà thúc hắn.
"Còn có một chuyện xấu hổ hơn nữa, em có muốn thử một chút ko?"Hắn tươi cười thu cánh tay lại, đôi môi diễm lệ của nàng cũng tự động đến bên miệng hắn. Hắn cúi đầu hôn trụ đôi môi đỏ tươi xinh đẹp, nàng vui thích mà tiếp nhận nụ hôn, cánh tay dần dần quàng lên cổ hắn, ngón tay lùa vào mái tóc ngắn đen, nhiệt tình mà cùng môi hắn giao hòa
Tại giờ khắc này, ko ngôn ngữ nào có thể biểu đạt được cảm nhận của bọn họ, tình cảm của họ mãnh liệt như ánh sáng mỹ lệ lóe lên, từng dơt sóng trên người bọn họ ko ngừng dâng trào cuồn cuộn, bọn họ hoàn toàn chỉ muốn đem đối phương giữ lấy, từ nay về sau tuy hai mà một.
Sáng sớm sau một lúc lưu luyến ko muốn rời xa Hạ Tử Tình, Lâm Lập Phong đã trở lại phòng làm việc của tổng giám đốc để bắt đầu một ngày làm việc bận rộn.
← Ch. 33 | Ch. 35 → |