← Ch.27 | Ch.29 → |
GẶP NHAU QUÁ TRỄ
Ngày hôm nay là ngày đầu tiên nàng càng Khắc Just làm việc, việc chụp ảnh trong buổi sáng, nàng vì trang phục mốt của công ty hắn quay chụp được rất nhiều ảnh đẹp. Trong thời gian làm việc, com mắt của Khắc Just không lúc nào rời Hạ Tử Tình.
Hạ Tử Tình với khuôn mặt thiên sứ, vóc người ma quỷ, với những đường cong hoàn mỹ, căn bản là không thể chê. Làm một người mẫu đảng cấp thế giới, nàng luôn cười mê người như vậy, một cái xoay người, một ánh mắt, đều có thể mê đảo tất cả.
Khắc Just yên lặng thu vào trong tầm mắt vẻ mỹ lệ của nàng, nụ cười quyến rũ của nàng đều lưu lại trong lòng hắn ấn tượng sâu đậm.
Nhìn nữ nhân đẹp như vậy, dĩ nhiên thuộc về Lâm Lập Phong, bàn tay hắn không khỏi nắm rất chặt! Vì sao tất cả mọi điều tốt đẹp đều dành cho Lâm Lập Phong?!
Sinh ra hiển hách, tiền đồ quang minh, bên ngoài tiêu sái xuất sắc, thê tử đẹp mê người...... Tất cả, tất cả, dường như toàn bộ những điều tốt đẹp trên thế giới này đều thuộc về Lâm Lập Phong!
Nàng cả người phát ra ánh hào quang chói mắt, khiến xung quanh mọi người cũng không cấm sợ hãi than!
Mà đối lập với hắn, hắn bất luận làm cái gì ở đâu đều phải trả giá nỗ lực tài năng rất lới rất lớn mới đạt được! Vì sao bọn họ trong lúc đó kém xa như vậy chứ? Điều này, khiến hắn trong lòng rất không cam!
"Tử tình, nhìn bên này, tốt!"
"GOOD!"
"Thật xinh đẹp!"
"Đến, cười một cái."
"Tốt!"
"Tốt! Ngày hôm naychụp tới đây. Em vất vả rồi!" Chụp ảnh sư phi thường thoả mãn mà thu hồi cameras.
"Mọi người cũng vất vả." Hạ Tử Tình hữu hảo hướng bọn họ cười, xoay người quay về phòng thay quần áo, thay quần áo của mình.
Thay đồ rồi đi ra, mọi người lập tức bắt với chuyện nàng nhiều cùng nhau chịu chút tâm. Hắn vẻ mặt vui cười, mang đến một mùi thơm.
Khắc Just đưa cho Hạ Tử Tình một cái bánh ga-tô, "Cái này bánh ga-tô định không sai, ngươi thử nhìn xem."
"Cảm tạ." Hạ Tử Tình mỉm cười ngọt ngào. Ngày hôm nay mặc dù có điểm mệt, nhưng có thể trở lại làm nghề người mẫu sân khấu mà mình thích, nàng cảm thấy chưa bao giời vui đến vậy.
Hình như bây giờ, sau khi hoàn thành xong công việc, mọi người cùng nhau chịu chút tâm tạo tình huống, nàng thật đúng là hoài niệm.
Cái này bánh ga-tô cũng có hương vị đặc biệt ngọt ngào!
"Tử tình, đừng nhúc nhích." Khắc Just nói rằng, cúi đầu giúp nàng đem khóe miệng dính bánh ga-tô xóa đi. Nàng vẫn không nhúc nhích mà nhìn hắn cẩn thận ôn nhu mà giúp nàng xóa đi chút kem. Sau đó phát hiện, Khắc Just thật đúng là một nam nhân cẩn thận tỉ mỉ ôn nhu!
GIÈM PHA
Ngày thứ hai, cảnh khắc Just thân mật giúp Hạ Tử Tình xóa đi khóe miệng dính bánh ga-tô đăng đã trở thành tin nóng trên các tòa soạn báo và các trang bìa tạp chí. Quan hệ của bọn họ trong buổi tối hôm đó, tại thành phố thoáng chốc thành đề tài nóng bỏng!
Lâm Lập Phong đang ở phòng làm việc nhìn văn kiện, bỗng nhiên một quyển ấn có khắc Just và Hạ Tử Tình đặc biệt trên bìa tạp chí ném tới trước mặt hắn.
"Biểu ca, chuyện này, ngươi đại khái còn không biết?" Biểu đệ Lâm Lập Nguyên chỉ vào tạp chí bìa hỏi Lâm Lập Phong, mỉm cười châm biếm khiến Lâm Lập Phong cảm thấy thật chói mắt.
Hắn đưa mắt nhì tờ tạp chí, ảnh chụp rất đẹp, quan hệ hai người toàn bộ biểu hiện không thể nghi ngờ. Hạ Tử Tình kia nhất mỉm cười rất ngọt, khiến ngực hắn đông cứng lại.
Nàng hình như chưa từng đối hắn mà cười ngọt ngào như vậy......
Hắn ngẩng đầu, lộ ra một dáng tươi cười không cho là đúng nhìn biểu đệ: "Thế nào? Ngươi chỉ biết làm việc nhỏ như vậy sao? Không có chuyện gì, có đúng hay không?"
"Ta cho ngươi không đến. Lão bà ở bên ngoài đối nam nhân khác cười hì hì, ngươi còn có thể nhận a. Ngươi ghê gớm thật nha! Biểu ca." Lâm Lập Nguyên trên khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra dáng cười tà ác. Biểu ca Lâm Lập Phong luôn luôn cười hắn trên đầu, trong lòng hắn sớm từ lâu đã oán hận. Hiện tại có cơ hội tốt như vậy khiến hắn hòa nhau nhất thành, hắn sẽ chẳng bỏ qua?
Lâm Lập Phong hừ lạnh một tiếng, "Này phúc đồ vừa nhìn chỉ biết đúng vậy. Ta tuyệt đối tin tưởng ngươi biểu chị dâu là một nữ nhân trinh tiết. Sở dĩ, phu thê ta có việc khó, không nhọc ngươi làm việc!"
Hắn đem một phần văn kiện ném tới trước mặt Lập Nguyên, "Đây là dự án trùng tu nội thành cũ, ngươi lúc này rảnh rỗi như vậy, ta giao cho ngươi làm."
Lâm Lập Nguyên trừng mắt to, trùng tu nội thành cũ? Đó không phải là một phần"Làm việc cực nhọc"? Trời ạ! Không thể nói, hay việc khuyên bảo chủ ý này ly khai gia đình bọn họ, hay vấn đề của một người khó khăn không nhỏ. Hắn muốn chẳng muốn cáo tử chính mình sao?
"Ta, ta phát hiện, ta còn có rất nhiều việc chưa làm. Ta trước đi ra." Lâm Lập Nguyên hầu như là đi như chạy.
"Lập nguyên, chớ nhanh như vậy! Chớ quên kế hoạch dự án trùng tu nội thành cũ." Lâm Lập Phong hảo tâm nhắc nhở hắn cái này chỉ biết uống. Ăn. Đùa biểu đệ.
"Nga, ta sợ rằng không giúp được ngươi. Biểu ca. Trên ta còn có mấy người muốn dự án a." Hắn tại cửa chỗ xoay người đối Lâm Lập Phong nói. Dứt lời, lập tức tiêu thất ở trước mặt hắn.
Lâm Lập Phong kiên nghị dáng tươi cười lạnh lùng. Muốn cùng hắn đối chọi, Lập Nguyên, ngươi cũng quá ngây thơ rồi!
HỘI ĐẤU GIÁ TỪ THIỆN LỄ GIÁNG SINH (nhất)
Mỗi năm một lần, Lễ Giáng Sinh trừ tịch lặng yên tới, trên đường cái, trên thương trường, nơi vui sướng, cầm đèn kết hoa, náo nhiệt lạ thường. Ngay cả trong thành thị luôn cả những tòa nhà cao tầng lạnh băng, đều treo đèn màu trước cửa làm cho đẹp làm cho đẹp mắt, mọi người trên mặt đều tràn đầy vui sướng nét tươi cười hạnh phúc.
Hạ Tử Tình nhìn cảnh tượng náo nhiệt ngoài kia, đáy lòng cũng lạnh băng không gì sánh được. Nhớ tới buổi sáng Lý a di cùng nàng nói lời từ biệt, lòng của nàng cảm thấy mơ hồ đau.
Tại đây một ngày khắp chốn mừng vui, vĩ hoành cùng người nhà lại bị bức rời bỏ quê hương, bay đến một quốc gia xa lạ...... Tất điều này, đều do người bên cạnh nàng_ Lâm Lập Phong một tay tạo thành. Nàng cắn cắn môi dưới, ức chế không được lửa giận giận trong lòng mình.
Lâm Lập Phong bỗng nhiên cầm tay nàng, nàng lại càng hoảng sợ, cúi đầu nhìn bàn tay to thon dài trắng nõn của hắn đem bàn tay nhỏ bé của nàng của nàng hoàn toàn nắm chặt ở lòng bàn tay, ấm áp từ bàn tay của hắn truyền đến bàn tay nàng, nhưng không cách nào đến lòng của nàng.
"Tay em rất lạnh." Đôi mắt hắn quan tâm dào dạt ôn nhu.
Đón nhận đôi mắt quan tâm của hắn, lòng của nàng không khỏi run lên. Lửa giận vừ bùng lên một chút liền bị dập tắt.
"Thành, đem xe đưa về nhà đi, Tử Tình phải mặc thêm quần áo." Lâm Lập Phong đối tài xế cách nói sẵn có.
"Không cần!" Nàng phản bác tay hắn, lắc đầu nói: "Em không lạnh."
"Thế nhưng, tay em vì sao đóng băng như thế?" hai tay hắn cầm lấy bàn tay nhỏ bé nhu nhược của nàng, ánh mắt lo lắng biểu hiện ra bên ngoài.
Tâm Hạ Tử Tình như đắm chìm vào đôi mắt ôn nhu thâm thúy của hắn, trong lòng mất phương hướng nhu lạc vào mê cung. Hắn đem nàng kéo vào trong lòng, làn khí ấm áp tức xuyên đến cái lỗ tai mẫn cảm của nàng, trong lòng nàng như có một đầm xuân thủy.
"Như vậy có thể hay không cảm thấy ấm áp một ít?" Hắn ôn nhu hỏi nàng.
Nàng cúi đầu xuống, nhìn cánh tay to lớn của hắn ôm chặt lấy mình, nàng nghe được nhịp tim của mình đập loạn, cùng nhịp tim ổn định của hắn, hình thành nhất thời một nhạc khúc không đều.
Nàng nhắm mắt lại, theo đuổi chónh mình trong lòng hắn, thân của nàng không lạng băng, chỉ ở trong lòng. Nàng chỉ sợ hắn cả đời trong lòng cũng sẽ không quên được mối thù đối với nàng, trong lòng chi đau nhức!
Hắn vì sao phải tàn nhẫn như vậy? Sự tàn nhẫn sẽ chỉ làm nàng đau lòng, khiến nàng khổ sở! Khiến lòng của nàng không cách nào tới gần hắn!
Nàng không cho phép chính mình đối hắn có cảm tình, nhưng không cách nào ức chế chính mình hướng tới tình cảm với hắn, giờ này khắc này, nàng trong lòng bị dày vò và dằn vặt!
Cảm thấy thân thể Hạ Tử Tình run nhè nhẹ, hắn đem thân thể của hắn ôm chặt hơn nữa!
"Em nếu như khó chịu, thì đêm nay chúng ta không nên đi." Lâm Lập Phong săn sóc mà nói.
"Không sao, Em không sao. Vũ hội từ thiện đêm nay, em muốn đi xem."Lễ hội từ thiện đêm nay là vì những bệnh nhân nhi đồng quyên góp bệnh phí. Nàng rất muốn đi tham gia lần quyên góp này.
HỘI ĐẤU GIÁ TỪ THIỆN HÔI GIÁNG SINH (nhị)
Làm người mẫu này mấy năm qua, khiến nàng biết rõ phải làm sao ứng phó với chuyện xấu. Việc nhỏ như vậy, nàng sẽ không để ở trong lòng.
Mà điều đáng quý chính là, Lâm Lập Phong cũng không có truy vấn nàng về việc xấu đó. Có đúng hay không nói rõ tín nhiệm của hắn đối với chính mình chứ?
Chính, đối với hắn chuyện xấu như vậy căn bản là chẳng đáng!
"Anh dẫn em đi xem đêm nay bán đấu giá cái gì, nhìn có thích hay không?" Lâm Lập Phong ôn tồn săn sóc mà nói.
Hạ Tử Tình cùng hắn kéo tay đi xem vật phẩm giá trị trong hộp kính thủy tinh. Những thứ bán đấu giá gì đó, có rất nhiều hột xoàn đồ trang sức, danh nhân quần áo và đồ dùng hàng ngày, danh gia thi họa, đồ sứ cổ, chủng loại thật to ít ít có trên bách kiện.
Hạ Tử Tình cẩn thận tỉ mỉ mà đánh giá mỗi một kiện phẩm bán đấu giá, sau cùngh coi trọng một bộ ngọc bích hạng liên và vòng tai giá quy định 100 vạn. Bộ trang sức thiết kế mới mẻ độc đáo, bảo thạch chất lượng cao, giá trị vô cùng quý giá.
Hạ Tử Tình suy nghĩ một chút, hiện tại súc tích, mãi hạ tha tuyệt không trắc trở. Gần đây cùng khắc Just ký kết một năm đại điện, nàng thì có thể tiến sổ sách 500 vạn. Mãi một bộ đẹp đồ trang sức ngợi khen chính mình, bất quá phận?
Lâm Lập Phong phát hiện con mắt Hạ Tử Tình nhìn chằm chằm vào bộ ngọc bích đồ trang sức, rõ ràng nàng trong lòng suy nghĩ.
Hồi tưởng chính mình, cùng nàng kết hôn 3 tháng, cũng chưa từng tặng nàng một món quà, đột nhiên nghĩ rất xấu hổ.
Bộ trang sức này, hắn vô luận như thế nào đều phải lấy được tặng cho nàng. Khiến nàng vui vẻ một chút.
Bán đấu giá rốt cục bắt đầu, dĩ nhiên sản phẩm đầu tiên là bộ ngọc bích đồ trang sức. Giá quy định 100 vạn, mỗi lần đấu một lần gia 30 vạn.
Đồ trang sức nhất đưa ra, lập tức lấy đi ánh mắt của rất nhiều nữ nhân. Lâm Lập Phong bạc môi một hiên, lộ ra một dáng cười đắc chí.
Bắt đầu rao hàng, 130 vạn, 160 vạn, 190 vạn, 220 vạn......
Hạ Tử Tình thấy rất nhiều vị phu nhân đối này bộ đồ trang sức cảm thấy hứng thú, tâm tình không khỏi táo bạo. Nàng chặt cầm chặt hai tay, hay không cách nào mà định chủ ý kêu giá.
Lâm Lập Phong đem những lo nghĩ của Hạ Tử Tình thu hết vào đáy mắt, hắn thân thủ cầm ngón tay nhỏ bé của nàng, kêu lên: "500 vạn!"
Toàn trường nhất thời ồ lên một mảnh! Mọi người _ con mắt đều tập trung tại Lâm Lập Phong và Hạ Tử Tình trên người. Hạ Tử Tình lập tức kéo tay Lâm Lập Phong, "500 vạn, quá cao!"
Lâm Lập Phong nhu tình nhìn nàng, "Chỉ cần em thích, dù là một nghìn vạn, ta đều không cảm thấy tiếc."
Hạ Tử Tình nhìn vào đôi mắt tình của Lâm Lập Phong Lâm Lập Phong, nhất thời đã quên phản ứng. Lúc nào, hắn sao hắn có ánh mắt say mê như vậy? Hắn vì sao bỗng nhiên đối nàng tốt như vậy? Nàng dĩ nhiên có điểm không thể tin được!
"600 vạn!" Phía bỗng nhiên có người kêu lên. Ánh mắt mọi người thoáng cái tập trung về phía người vừa kêu giá.
Lâm Lập Phong nhìn về phía người kêu giá, dĩ nhiên người ngoại quốc kia làKhắc Just!
HỘI TỪ THIỆN LỄ GIÁNG SINH (tam)
"Em thực sự không muốn." Hạ Tử Tình kiên định gập đầu không gì sánh được.
Sau cùng, bộ trang sức giá 900 vạn này thuận lợi giao thành, Khắc Just thuận lợi mang bộ trang sức ngọc bích này đi.
Hắn lên đài cầm bộ trang sức ngọc bích này thẳng đường đi tới trước mặt Hạ Tử Tình, đem trang sức đưa ch Hạ Tử Tình.
"Tiểu thư mỹ lệ, hiện tại trang sức này thuộc về em."
Hắn nói. ngay lập tức phía dước dâng lên một trận kinh ngạc tranh cãi!Khuôn mặt tuấn tú của Lâm Lập Phong cứng đờ!Con mắt nguy hiểm thẳng bức Khắc Just! Cái đồ vô lại này! Cũng dám làm trò trước mặt hắn đem theo trên tay trang sức đoạt được từ trên tay hắn tới tặng cho thê tử của hắn!
Trong con mắt ngăm đen thâm trầm đồng phát cực độ ánh sáng lạnh lẽo.
Hạ Tử Tình kinh ngạc mà con mắt trừng lớn, nàng sửng sốt hồi lâu, đối với hắn cười làm lành "Vô cùng không bị lộc! Khắc Just tiên sinh, lễ vật mà ngươi quý trọng kia làm sao ta dám nhận chứ!"
Bọn họ trong lúc đó chuyện không hay đã bay đầy trời, hắn bây giờ bầy trò trước mặt nhiều khách khứa như vậy tặng nàng vật quý giá, hắn thực sự muốn hại nàng thành "Chuyện xấu nữ vương" đúng không?
"Bảo thạch tặng mỹ nhân! Em mỹ lệ như thế này, không tặng cho em còn có thể làm gì?" Khắc Just vừa nói xong, lập tức dưới đài rất nhiều nữ nhân kháng nghị.
Khắc Just đối mặt với nhiều người kỳ dị mà ánh mắt kinh ngạc, hoàn toàn không thèm để ý!
Hạ Tử Tình cũng đã nghĩ kĩ. Không biết cùng Khắc Just nói như thế có tốt hay không?
Lâm Lập Phong lãnh khốc cười, khéo đẩy trang sức trên tay Khắc Just qua, tiếng rất nặng rất rõ đúng mực nói "Khắc Just tiên sinh nói đúng, đồ trang sức đẹp quý trọng như vậy, đương nhiên muốn tặng cho nữ nhân xinh đẹp và cao quý nhất chính là thê tử của ta. Ta đại điện thê tử ta cảm tạ ngươi, song song ta đại điện tổ chức từ thiện lần này cảm tạ Khắc Just tiên sinh đã mạnh lực chi và hung hồn giúp tiền!"
Hắn vừa nói hết lời, dưới đài lập tức vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
"Việc thiện không cam lòng với người sau, Lâm Lập Phong ở đây, dĩ là người có tên tự quyên ra một nghìn vạn cho tổ chức từ thiện!" hắn cười mà hữu lực với những gì nói ra, tiếng vỗ ta phía dưới nhất thời to lại càng to.
← Ch. 27 | Ch. 29 → |