← Ch.21 | Ch.23 → |
KHÓI LỬA VUI SƯỚNG
"Ta đi. Hai người cứ dùng bữa!" Dương Vũ hướng Hạ Tử Tình mỉm cười.
"Gặp lại." Hạ Tử Tình nhìn hắn cười vu vơ. Lâm Lập Phong như tát vào mồm bằng hữu, tuy rằng phá hủy một chút, thế nhưng nàng rất thích hình dạng của Lâm Lập Phong để cho hắn cười nhạo. Hình như chỉ có Dương Vũ mới có tài đem Lâm Lập Phong biến thành dở khóc dở cười.
"Hắn rất khả ái." Hạ Tử tình nói với Lâm Lập Phong
Lâm Lập Phong hừ lạnh một tiếng, con mắt nghiêm khắc nhìn Hạ Tử Tình nói "Cô không muốn nói, cô xem trọng hắn?"
Hạ Tử Tình không ngại cười "Thế nào? Tôi xem trọng hắn, anh có hay không nguyện ý của chúng ta?"
Con mắt của Lâm Lập Phong lạnh băng, hiện lên một tia bá đạo "Có muốn ngồi chỗ này an ổn mà ăn hay muốn ném ra ngoài cửa sổ?"
Hạ Tử Tình nhìn ra ngoài cửa sổ một chút, bọn họ đang ăn trên đỉnh núi, phía dưới là vực sâu vạn trượng. Thực sự, hắn sẽ đem nàng ném xuống?
Nàng nuốt nước miếng nói "Tôi ở tại chỗ này ăn được rồi!"
"Cô chắc?" mắt hắn nguy hiểm nheo lại, liếc nhìn nàng.
"Tôi chắc."
"Vậy tôi cho cô biết nghe đến cô xem trọng một nam nhân khác! Hậu quả kia so với việc quẳng xuống vực sâu muôn trượng còn khó chịu hơn!" Lâm Lập Phong lãnh khốc không gì sánh được cảnh cáo nàng.
Hạ Tử Tình len lén ói ra nơi đầu lưỡi. Thực sự là ma quỷ! Hắn việc gì cũng làm được!
Lãnh khốc vô tình, tàn nhẫn không gì sánh được, Lâm Lập Phong vô tâm .... Nàng rốt cuộc thế nào gặp được nam nhân như vậy?
Ăn xong, Lâm Lập Phong đưa nàng tới một quán rượu ở một nơi rất cao. ở đây rất trống trải! ngồi trên cao nhìn xuống dưới, toàn cảnh thành phố đều ở dưới chân. Bọn họ ngồi ở một nơi cao nhìn xuống, gió đêm lạnh băng thổi vù vù qua tai họ.
Hạ Tử Tình nhìn ánh trăng tròn xa vời cùng một chút ánh sáng, cảm nhạn ở đây thực sự xinh đẹp, yên bình! Nàng thích nơi này!
Lúc này một người bồi cầm pháo hoa đi tới. Con mắt Hạ Tử Tình lộ ra tia sung sướng. Nguyên hắn đứa nàng đến bắn pháo hoa!
LỬA BÁO THÙ
Tại một góc khuất trong quán bar, Lý Vĩ Hoành rót một ly uống một ly. Hình như giống như không muốn sống, hắn thầm nghĩ đem chính mình quá chén, như vậy không còn phiền não nữa! Khi tỉnh táo, hắn thực sự quá đau khổ!
Tử Tình, không để ý tới hắn, công ty gặp tổn thất nghiêm trọng. Hắn quả thực là tình trường, thương trường đều sai lầm! Hắn đột nhiên nghĩ chính mình rất vô dụng!Vẫn bị Lâm Lập Phong ma quỷ quản chế!
Lâm Lập Phong cướp đi Tử Tình hắn yêu nhất, hiện càng làm mưa làm gió công ty hắn. Cái này ác ôn không biết xấu hổ! Hành vi của hắn tới nông nỗi lòng người căm phẫn! Hắn hận hắn ta! Hận đến mức muốn chính tay giết hắn!
Nếu như hiện tại trong tay hắn có một khẩu súng, Lâm Lập phong sẽ chết ngay dưới tay hắn không nghi ngờ!
"Dễ nhìn. Thế nào một người lại thành như vậy? Ta đến cùng ngươi a!" một nữ nhân tới bên hắn nói.
Lý Vĩ Hoành ngẩng lên phẫn nộ nói "Cút! Cút cho ta!"
Nữ nhân nhếch môi, không thú vị mà đi.
Một hồi lâu, lại có nói người đến ngồi bên hắn, hắn ngẩng lên dự định đuổi cái người mất lịch sự này! Đã thấy Hạ Tử Phượng ngồi bên hắn.
Hạ Tử Phượng nét mặt tươi cười đùa cợt "Thế nào? mượn rượu giải sầu?"
Hắn hừ lạnh một tiếng "Việc của ta. Không cần ngươi để ý đến!"
"Việc của ngươi, ta không có quyền quan tâm, cũng không muốn quan tâm đến! Ta chỉ quan tâm chuyện tình của em ta!"
Lý Vĩ Hoành lập tức nhìn nàng "Ngươi nói cái gì?"
"Ta biết rõ trong lòng ngươi rất đau khổ. Ngươi đối với tình nhớ mãi không quên, thử chờ thâm tình khiến ta rất cảm động. Sỡ dĩ, ta nguyện ý giúp ngươi!" Hạ Tử Phượng chân thành nhìn hắn.
"Ngươi nguyện ý giúp ta!" Lý Vĩ Hoành nhìn nàng không tin.
Hạ Tử Phượng gật đầu "Ngươi có thể tin tưởng ta."
"Ngươi giúp ta như thế nào?"
Hạ Tử Phượng tựa sát vào hắn, ghé tai hắn nói nhỏ ....
Quán bar mê huyền, ngọn dèn chiếu trên mặt họ những tia sáng kì dị, nguyên rất đẹp, trở nên xấu xí cùng khuôn mặt hôn ám.
Đêm nay, "Danh việc câu lậc bộ" có hoạt động, Hạ Tử Tình nhận được thiếp mời, nguyên không định đi. Sau đại tỷ mời nàng cùng đi, nàng quyết định đi xem.
Trước khi kết hôn, nàng cùng đại tỷ thường hay kết bạn cùng nhau tham gia hoạt động. Khi đó quan hệ giữa các nàng rất tốt!Nếu như không tại Lâm Lập Phong, nàng và đại tỷ quan hệ không tệ như thế!
"Danh viện câu lạc bộ" là một đám nhà giàu công tử thiên kim của thành phố tổ chức. Các nàng tổ chức các hoạt động không định trước, nội dung hoạt động khá phong phú, có tiệc trà, hội từ thiện, vũ hội hóa trang, tiệc rượu, mỹ dung chia sẽ, trang phục mốt nhất, mỗi lần hoạt động đều không giống nhau!
Hạ Tử Tình đi tới thì thấy đại tỷ Hạ Tử Phượng ngồi một yên một bên. Nàng tới bên Hạ Tử Phượng, kêu lên "Đại tỷ"
Hạ Tử Phượng khẽ liếc nàng nói "Ngồi xuống"
TA CHỈ MUỐN CÙNG NHAU MỘT ĐÊM
Sau đó, nàng chỉ vào mấy người ngồi bên, mỗi người khí chất khác nhau, nam nhân nói "Đó là nhị công tử gia tộc Vương thị, Vương Hữu Bằng. Đó là tổng giám đốc tập đoàn Vĩnh Cơ, Nghiêm Thâm. Đó là tổng giám đốc sắt thép Đại Thông, Đặng Ngay Cả Bình."
Hạ Tử Tình trừng to mắt nhìn tỷ tỷ, không ngờ tỷ tỷ biết nhiều người như vậy.
"Bọn họ đều là bằng hữu của tỷ sao?"
"Sao? Nếu như ta là bằng hữu bạn hắn, ta còn ngồi nơi đây sao?" Hạ Tử Phượng sắc bén liếc nhìn muội muội.
"Tỷ có thể chủ đông làm quen họ a, đại tỷ. Cơ hội tốt như hôm nay, tỷ không nên dễ dàng buông tha a." Hạ Tử Tình giựt dây nàng. Đại tỷ đã 28 tuổi, tốt là nên tìm một nam nhân kết hôn. Nếu không thực sự muốn thành bà cô già.
Hạ Tử Phượng liếc nhìn Hạ Tử Tình, nàng nhiệt tình như vậy, là sợ nàng đi dây dưa với trượng phu nàng sao? Chăng một tâm thoải mái!
Sau đó, Hạ Tử Phượng mắt nhìn đến một người, nàng nói với Hạ Tử Tình "Ta phải gặp một người bằng hữu, ta đi một lúc!"
"Ân" Hạ Tử Tình gật đầu, có lẽ đại tỷ đã gặp được người trong lòng, hiện tại chủ động đi gặp.
Hạ Tử Phượng đi không lâu sau, Hạ Tử Tình thấy một đôi giày da trước mặt nàng ngừng lại. Nànng ngẩng lên nhìn, nhưng làm nàng nhất thời thoáng ngạc nhiên. Là Lý Vĩ Hoành.
Nàng lập tức đứng lên đi đến chỗ khác, hắn vội vã kéo nàng đến ngồi trên sô pha, chính mình nhanh chóng ngồi bên cạnh nàng.
"Anh rất kinh khủng sao? Tại sao nhìn thấy anh phải chạy trốn?" Lý Vĩ Hoành buồn bã nói.
Hạ Tử Tình cuối đầu nhìn chằm chằm vào túi xách của mình, không trả lời.
"Tử Tình, em đừng tàn nhẫn với anh như vậy có được không?" Lý Vĩ Hoành cầm tay nàng.
Hạ Tử Tình lập tức thu bàn tay nhỏ bé của mình về, thấp giọng nói "Anh đừng như vậy nữa! Em đã kết hôn, là vợ của người khác!"
"Việc đó là thế nào? Anh không quan tâm." Lý Vĩ hoành thâm tình nhìn nàng "Em có biết hay không, lòng anh vẫn còn rất yêu em, Tử Tình."
"Vĩ Hoành, anh không nên như vậy. Chúng ta đã kết thúc. Anh hãy quên em đi." Hạ Tử Tình bình thản nói với hắn. Từ sau nàng trở thành nữ nhân của Lâm Lập Phong, nàng sẽ không có tư cách cùng hắn nữa.
MỘT ĐÊM TÌNH BÍ ẨN
"Không được! Mãi mãi, chúng ta không được!" Hạ Tử Tình liều mạng lắc đầu.
"Vì sao? Vì sao em tàn nhẫn như vậy?" Lý Vĩ Hoành thấy nàng như vậy, vô cùng phẫn nộ.
"Em đã là vợ của Lâm Lập Phong. Em không được làm chuyện có lỗi với hắn!"
"Em thương hắn? Em thương hắn như thế ư?"Lý Vĩ Hoành trừng to mắt nhìn nàng. Nàng phảng phất thấy trong mắt hắn lửa ghen bùng cháy mạnh mẽ. Trong lòng Hạ Tử Tình vô cùng lo sợ.
"Không phải! Em không yêu hắn!" sau khi nói ra, náng vô cùng hối hận.
"Nói dối! Em không yêu hắn! Vì sao em vứt bỏ anh cùng hắn kết hôn?" Lý Vĩ Hoành phẫn nộ chất vấn nàng.
"Em ..." Hạ Tử Tình thoáng chốc quay mặt đi, không dám đối mặt với hắn.
"Nếu như em không yêu hắn, thì vì sao không đi với anh đến một chỗ được?" ánh mắt Lý Vĩ Hoành tràn ngập bi thương "Lẽ nào trước đây em yêu anh là giả dối?"
"Không phải! Đó là sự thật!Trước đây em thật sự rất yêu anh!" Hạ Tử Tình vừa nói xong, Lý Vĩ Hoành liền kéo nàng vào trong lòng.
Dương Vũ trừng to mắt nhìn, sau đó lại dùng lực hết sức mở to mắt nhìn, cho rằng mắt mình có vấn đề nhận lầm người. Hắn thử lại vài lần, vài phút sau, hắn có thể hoàn toàn khẳng định một nam một nữ ngồi ở góc đen tối khi là Lý Vĩ Hoành và Hạ Tử Tình.
Bọn họ đến đây hẹn hò?!Không phải đâu? Hạ Tử Tình xem ra rất đoan chính, thì thế nào lại "ba tường" chứ? Lâm Lập Phong thật đúng là thảm hại! Dư Tuyết Lâm ngoại tình, hiện tại Hạ Tử Tình cũng ngoại tình.
Thiện tai, thiện tai! Lâm Lập Phong nhất định nghiệp chướng nhiều lắm, đến nỗi gặp báo ứng.
Dương Vũ nghĩ, có nên hay không nói cho Lâm Lập Phong nơi này đánh ghen?!
Đang tiếp khách, Lâm Lập Phong bỗng nhiên nhận được điện thoại của Dương Vũ.
"Ngươi có việc gì? Ta hiện tại bề bộn nhiều việc!" Lâm Lập Phong lạnh nhạt nói.
"Ta có việc quan trọng muốn nói với ngươi. Ngươi đang ở đâu?" Dương Vũ truy vấn hắn.
"Ta đang tiếp khách hàng."
"Ta đến xem lão bà ngươi ngoại tình, ngươi có muốn hhay không tới bắt gian?" Dương Vũ lười biếng không gì sánh được trả lời.
"Cái gì?!" Lâm Lập Phong đứng lên, lập tức đi ngay.
"Ta ở Danh viện câu lạc bộ thấy lão bà ngươi cùng Lý Vĩ Hoành đang hẹn hò!" Dương Vũ nói chỗ cho hắn.
YÊU SÂU ĐẬM, HẬN SÂU ĐẬM
Lý Vĩ Hoành kéo Hạ Tử Tình vào trong một căn phòng, ngọn đèn hắc ám, hắn thuận tay khóa cửa. Trong phòng hôn ám, còn lại hai người bọn họ, cô nam quả nữ.
Hạ Tử Tình nhìn Lý Vĩ Hoành sợ hãi, chân run rẩy không đứng vững.
"Không nên! Vĩ Hoành! Anh không nên làm như vậy! Anh buông tah em, được không?" Hạ Tử Tình sợ hắn đến nỗi không ngừng lùi về sau.
"Em không phải sợ, Tử Tình! Anh sẽ không làm tổn thương em! Anh chỉ muốn yêu em!" đôi mắt Lý Vĩ Hoành cực nóng bốc cháy.
"Chúng không được làm vậy! Em là vợ của Lâm Lập Phong, phản bội hắn, chúng ta đều không còn đường sống, anh hiểu chưa? Vĩ Hoành!" Hạ Tử Tình cầu xin hắn.
"Anh không sợ! Anh đưa em đến một nơi không ai biết chúng ta sống thật tốt. Em hãy tin anh, anh sẽ mãi yêu em, sẽ đối tốt với em, Tử Tình!" Lý Vĩ Hoành dồn Tử Tình đến chân tường.
Hạ Tử Tình dùng sức đẩy hắn ra, đôi mắt mỹ lệ tràn ngập thương cảm "Nếu aanh yêu em, xin hãy để em đi!"
"Không!" Hắn đem thân thể khêu gợi của nàng ôm chặt trong lòng. Phân luyến và ái mộ trong lòng đã che mờ mắt hắn, giờ này phút này hắn thầm nghĩ phải đối tốt với nàng! Giữ chặt nàng, từ nay về sau không buông tay!
Hạ Tử Tình cố hết sức đẩy hắn ra, thế nhưng nàng sức yếu so với hắn một chút tác dụng cũng không có. Hắn mạnh mẽ giữ chặt nàng! Hầu như muốn nàng ở trong hắn mãi!
"Anh không nên như vậy!Vĩ Hoành!" Hạ Tử Tình ở trong lòng hắn hoảng loạn mà giãy dụa, khẩn cầu hắn có thể buông nàng ra.
Lý Vĩ Hoành cúi đầu trong nháy mắt đã giữ chặt đôi môi nàng, đầu lưỡi tham lam nhiệt liệt tiến vào trong miệng của nàng muốn cùng cái lưỡi thơm tho của nàng triền miên. Hạ Tử Tình lực mạnh đẩy đầu hắn ra, lập tức quay đầu mình tránh đi, không cho hắn cơ hội tiếp xúc với môi nàng.
"Em van anh! Vĩ Hoành! Anh buông em ra!" Hạ Tử tình khàn giọng nói, tiết âm vô cùng gợi cảm, càng kích thích lửa trong lòng Lý Vĩ Hoành.
"Tử Tình, đêm nay em là của anh! Anh sẽ không buông em ra!" Lý Vĩ Hoành ôm đầu Hạ Tử Tình, buộc nàng phải nhìn hắn, sau đó môi hắn nóng bỏng, rơi xuống trên cái cổ mềm mại của nàng, cắn cái cổ trắng nõn của nàng.
"Không nên! Vĩ Hoành! Anh còn như vậy em sẽ hô to lên!"Hạ Tử Tình thấy hắn mê muội cố chấp, tức giận nói.
"Tốt! Em cứ hét lên! Khiến cho cả thế giới đều biết anh và em ở trong phòng triền miên!Em kêu a! em kêu a!"Lý Vĩ Hoành trừng mắt không chút sợ hãi nhì Hạ Tử Tình.
Hạ Tử Tình nhìn Lý Vĩ Hoành ương ngạnh như vậy, tức giận tủi thân, nước mắt không ngừng chảy ra.
EM YÊU HẮN?
"Vĩ Hoành không nên! Anh buông ra! Đừng để em hận anh!"Hạ Tử Tình lấy tay bấm mạnh vào vai Lý Vĩ Hoành, thét lên chói tai.
"Em hận anh?!" Lý Vĩ Hoành không tin được nhìn nàng.
"Là" Hạ Tử Tình phẫn nộ nói "Em hận anh!Em ghét anh! Em không thích anh như vậy!"
Lời Hạ Tử Tình làm đau hắn, hắn lại khổ sở lại tức giận!
"Tử Tình, em không công bằng. Vốn dĩ em thuôc về anh! Nếu không phải Lâm Lập Phong chen vào, em đã là thê tử của anh! Thân thể của em, đôi môi em, tất cả của em, đều là của anh, tất cả là của anh!Anh hiện tại chỉ lấy lại những gì thuộc về anh, anh sai chỗ nào?" Lý Vĩ Hoành phẫn nộ chất vấn Hạ Tử Tình.
"Thế nhưng, em đã là người phụ nữ của Lâm Lập Phong. Điều này không thể đổi thay!" nước mắt Hạ Tử Tình rơi xuống.
"Anh không ngại! Anh muốn đêm nay! Anh chỉ muốn đêm nay em là của anh như vậy là đủ rồi!"Thân thể cao to của hắn đè lên nàng, đem thân thể nhỏ xinh mềm mại của nàng áp đảo trên giường.
"Không nên!" Hạ Tử Tình ở dưới thân hắn liều mạng giãy dụa.
Hắn chăm chú đem nàng ôm, lập tức đôi môi nóng cháy của hắn che lại đôi môi đỏ mọng non mềm của nàng, đầu lưỡi cấp thiết giữ lấy cái miệng nhỏ nhắn của nàng.
Hạ Tử Tình đối với Lý Vĩ Hoành xâm chịu, cảm thấy một cảm giác khó chịu chưa từng trải qua! Hắn nhiệt liệt hôn, dĩ nhiên khiến nàng cảm thấy một trận ác tâm.
Nàng không cách nào chống lại sự xâm lược của hắn, nàng không thể làm gì khác hơn là nhẫn tâm cắn mạnh vào đầu lưỡi của hắn.
Lý Vĩ Hoành cảm thấy đau đớn, thoáng thả nàng. Hắn vuốt vết máu ở khóe môi, ánh mắt hắn tràn ngập thương tâm nhìn dôi mắt phẫn nộ của nàng.
Nàng làm hắn bị thương? Nàng vô tình đối đãi hắn như thế?!
"Tử Tình, em dĩ nhiên đối với anh như vậy!" Lý Vĩ Hoành khổ sở lên án nàng "Em thay đổi! Em đã thay đổi!"
Hạ Tử Tình trên giường ngồi xuống, tức giận đến run người, nàng chỉ vào hắn nói "Ngưới thay đổi là anh! Anh trước đây là hào hoa phong nhã n, là luôn hiểu ý, hiện tại thay đổi như thế nào?"
Nữ nhân phản bội
Hạ Tử Tình liều mạng lắc đầu, trong đầu cũng hiện ra khuô mặt Lâm Lập Phong đầy phẫn nộ
Đột nhiên, cửa phòng bị đá mạnh. Lý Vĩ Hoành ngẩng đầu lên, liền bị một bóng đen mạnh tay ném vào tường. Đầu của anh nặng nề đập vào tường, lập tức sưng lên thật to
Hạ Tử Tình biết có người tiến đến, liền lập tức gom quần áo của mình trên giường ngồi dậy. Nhận ra khuôn mặt đầy phẫn nộ của Lâm Lập Phong!!! Nàng mở to hai mắt, đầu óc thoáng chốc trống rỗng.
"Tiện nhân!" Lâm Lập Phong tát 1 cái vào mặt. Mặt Hạ Tử Tình nhất thời phát đỏ, tựa như da đang vỡ tan ra. Nàng che khuôn mặt đau đớn phát tức, nước mắt tủi thân lập tức chảy xuống khuôn mặt.
"Cô cư nhiên làm ra cái chuyện xấu này?!Cô có biết xấu hổ hay ko? Hạ Tử Tình!" Anh nắm chặt tay nàng, vận lực thật mạnh như muốn đem tay nàng bốp nát.
Nàng chịu đau đớn từ cái bắt tay của anh, mở to đôi mắt tủi thân cực độ nhìn anh, một câu cũng ko nói nên lời.
Cho tới bây giờ nàng có thể nói gì? Nàng còn có thể giải thích rõ ràng sao?
Anh mạnh tay lôi kéo đem nàng kéo đến trước mặt, con mắt phẫn nộ gần như có thể tóe ra lửa, "Cô nói!!Tại sao phải đối xử với tôi như vậy?!"
Hạ Tử Tình cúi đầu, căn bản ko dám nhìn thẳng vào đôi mắt đầy oán hận của anh, chỉ có thể yên lặng chảy lệ.
"Lâm Lập Phong, ngươi buông tử tình ra!" Lý Vĩ Hoành chạy tới giật lại Lâm Lập phong. Lâm Lập Phong tức giận ném cho anh 1 quyền té xuống dất, Lý Vĩ Hoành lần thứ hai đứng lên, lại nhằm về phía bọn họ.
Lâm Lập Phong một cước làm anh té xuống mặt đất, thanh âm âm trầm tựa như từ địa ngục truyền đến: "Lý Vĩ Hoành, ta nói cho ngươi, tập đoàn Lý thị của ngươi nội trong một tuần sẽ phá sản!"
"Tốt! Ngươi có bản lĩnh sẽ a! Ta không sợ ngươi!" Lý Vĩ Hoành không kiêng kị mà đón nhận đôi mắt bốc lửa của Lâm lập phong
Lâm Lập Phong bày ra dáng tươi cười khát máu, "Tốt! Có can đảm! Chúng ta chờ coi đi!"
Anh nói xong liền đem Hạ Tử Tình lôi đi. Hạ Tử Tình yên lặng đuổi theo anh, ko nói 1 tiếng, nước mắt khuất phục nhìn về người phía trước.
Nàng biết rõ Lâm Lập Phong nhất định sẽ không tha thứ nàng!Trong mắt anh nàng đã khó coi! Lần này, thì dù cho nàng có nhảy xuống song Hoàng hà cũng ko thể đem nhơ bẩn trên người tẩy gội sạch......
Lâm Lập Phong đem Hạ Tử Tình từ trên xe xuống, một tay lôi kéo nàng đi thăng vào phòng của bọn họ, anh nặng nề dẩy mạnh nàng xuống đất.
← Ch. 21 | Ch. 23 → |