← Ch.20 | Ch.22 → |
TỪ LÂU KHÔNG HỀ ...
Trái tim nàng biết rõ, chuyện giữa nàng và Vĩ Hoành đã kết thúc từ lâu! Mặc kệ nàng cùng Lâm Lập Phong quan hệ thế nào? Nàng đã một lòng muốn vĩ hoành, càng một lòng thương hắn.
Tối hôm qua, vĩ hoành nói hắn vẫn còn yêu nàng, vẫn luôn nhớ về nàng, nàng vô cùng kinh ngạc. Dù sao cũng là nàng phản bội hắn trước đây, mà dĩ nhiên hắn với chính mình nhớ mãi không quên? Nàng không cách nào tin tưởng được!
Nếu như Vĩ Hoành yêu nàng là sự thực ... Nàng hoàn thương hắn sao? Nàng đối với hắn còn có cảm giác sao?
Tuy rằng thời gian bọn họ xa nhau chỉ là hai tháng, nhưng nàng cảm giác bọn họ hình như xa nhau thật lâu, thật lâu! Đến nỗi, nàng đã quên bọn họ đương ở cùng một nơi, cảm giác này ...
Yêu, sớm đã quên không còn cảm giác trong lòng ...
Hiện tại, trong đầu nàng luôn có hình bóng của Lâm Lập Phong ... Nàng không cách nào phủ nhận, từ cái đêm bọn họ phát sinh quan hệ, tâm tính nàng đối với hắn dần dần đổi thay.
Không thể nói rõ là yêu, cũng không thể nói rõ là hận, tình cảm của nàng đối với hắn rất mông lung, mông lung mà ngay cả chính nàng cũng không biết đó là loại tình cảm gì ...
Điện thoại di động của Hạ Tử Tình bỗng nhiên vang lên, nàng cuối đầu nhìn, là Lý Vĩ Hoành. Hắn lại như thế. Vì sao cứ làm phiền cuộc sống của nàng chứ?
Nàng bất đắc dĩ cười khổ.
"Điện thoại rung kìa. Còn không nhận?" La Y nhắc nhở Hạ Tử Tình.
"Mình không muốn nhận." Hạ Tử Tình yếu ớt nói.
"Là ai? "La Y cầm điện thoại di động vừa nhìn, nguyên lại là Lý Vĩ Hoành.
"Vì sao cậu không nhận điện thoại của hắn?"
Hạ Tử Tình lắc đầu."Mình không muốn sẽ cùng hắn liên hệ."
"Tại sao?"
Hạ Tử Tình đem việc xảy ra tối hôm qua nói cho La Y. La Y nghe xong quả thực khó tin!
"Lâm Lập Phong dĩ nhiên không tặng cho cậu một cái tát? Hắn thật có lương tâm a" La Y thốt lên.
Hạ Tử Tình lòng muốn tát vào mồm, liếc nàng một cái."Cậu cho rằng mỗi mốt làn như thế đều bạo lực sao? Mình là bị buộc!"
"Hừ! Ai biết cậu có hay không thực sự bị buộc? Dù sao Lý Hoành trước là bạn trai cậu a. Nói không chừng hai người tình xưa nối lại."
Tình xưa nối lại? Khả năng sao? Nàng phát hiện lòng nàng đã chết từ lâu! Từ khi gả cho Lâm Lập Phong, nàng không còn tâm hồn của một nữ nhân!
"Các người có thể hay không tình xưa nối lại." La Y chăm chú chằm chằm nhìn nàng.
------
LẦN ĐẦU TIÊN ƯỚC HỘI
Tại phòng làm việc của tẩng tài tập đoàn Lâm Lập, Lâm Lập Phong đang vội vàng khói bốc trên đỉnh đầu phóng tới, trên bàn điện thoại tư nhân vang lên. Hắn vừa nhìn là Dương Vũ.
Hắn xoa bóp trán một chút, phòng làm việc của quản lý vang lên âm thanh trêu chọc của Dương Vũ, "Hai người tối hôm qua làm sao vậy? Thê tử nhỏ bé cũa ngươi có khỏe không?"
"Thế nào? Quan tâm nàng như vậy a? Vậy ngươi cũng sẽ không coi trọng nàng?"
"Tới địa ngục đi! Bằng hữu thê không được hi! Đạo lý này tôi còn biết!"
"Nguyên đương thiếu gia của chúng ta cũng biết đến đạo lý này a?" Lâm Lập Phong không khỏi lộ ra nét mặt tươi cười.
"Ta chỉ lo lắng cho ngươi mà thôi. Ta không muốn ngươi vì xúc động làm những việc không cách nào sửa được!"
"Ta có thể xử nàng thế nào? Bóp chết nàng sao?" Lâm Lập Phong lãnh khốc mà nói.
"Ngươi biết là tốt rồi." Dương Vũ yên tâm nói
"Được rồi không có viêc gì ta còn muốn làm việc. Chào." Ngữ khí Lâm Lập Phong rất lạnh nhạt.
"Đã 6 giờ. Hẳn là tan tầm. làm việc nhiều vậy?" Dương Vũ nhắc nhở.
"Ta cần có chút việc cần làm gấp."
"Ngươi hiện là người đã có vợ. Hẳn là về nhà sớm một chút cùng với lão bà, mang nàng ra ngoài, tản bộ, đi shopping, lấy điểm với nàng. Đối tốt với naa2ng một chút!". Dương Vũ hảo tân nhắc nhở hắn, thực sự người tốt dễ làm.
Lâm Lập Phong không cho là đúng còn hừ lạnh: "Không nghĩ tới ngươi như thế cũng hiểu chuyện phu thê, ngươi thế nào không kết hôn chứ?"
"Ta cũng muốn tìm một nữ nhân có thể vây khốn ta a! Chỉ là vẫn chưa gặp cao thủ như vậy! Ta không có cách a!" Dương Vũ tự cao tự đại nói
"Ngươi cũng nhanh gặp phải đối thủ thôi. Ngươi đừng vội." Lâm Lập Phong quả thực muốn phải điệu bạch nhãn. Cái này quá tự đại! Thế nào còn không có một nữ nhân lợi hạn rat ay thu phục hắn. Hắn thật đúng chờ mong Dương Vũ bị tình cảnh thống khổ khó khăn như bây giờ.
"Đã 6 giờ. Nhanh tan tầm về nhà với lão bà rồi mang nàng ra ngoài ăn cơm tối, tìm một nhà hàng có bầu không khí lãng mạng. Tặng một bó hoa, một chút quà nhỏ, nàng nhất định sẽ hưng phấn hét chói tai ....."
Dương Vũ còn chưa nói hết, Lâm Lập Phong đã bắt tay với bô phận then chốt. Hắn bây giờ mới phát hiện Dương Vũ là môt nam nhân nhiều chuyện, chuyên xen vào việc của người khác.
Hắn nhìng đồng hồ báo thức trên bàn, 6 giời đã là thời gian tan tầm. Hắn nhớ tới lời Dương Vũ nói, chỉ cần ngươi đối tốt với nàng, nữ nhân sẽ không tùy tiện nghĩ đến người đàn ông khác ....
LẦN ĐẦU TIÊN ƯỚC HỘI (II)
"Đúng vậy, 20phút nữa tôi ở trước cửa nhà chờ cô." Lâm Lập Phong vừa nói vừa đóng cửa.
Hạ Tử Tình cầm điện thoại di động trong tay, cảm giác như đang mơ, không phải là thực.
"Thiếu phu nhân, làm sao vậy?" Chị Ngọc Dâu nhìn Hạ Tử Tình đứng như ngốc không khỏi hỏi.
Hạ Tử Tình nhìn chị Ngọc Dâu "Lâm Lập Phong nói đêm nay cùng ta ra ngoài ăn"
"Thực sự? Vậy thật tốt quá! Hai phu thê các người cũng nên đi ra ngoài lãng mạng một chút." Chị Ngọc Dâu lộ ra dáng tươi cười khó có được.
Hạ Tử Tình gật đầu. Khi nàng mới về, chị Ngọc Dâu đối với nàng là mọi cách xoi mói, hiện tại ở chung cùng mọi người, thái độ của chị đối với nàng rõ ràng dần thay đổi. Nàng phát hiện ra rằng chị Ngọc Dâu nói không nhiều lắm, ít biểu hiện cảmm xúc, nhưng tâm của chị rất tốt.
20 phút sau, Hạ Tử Tình ngồi trên xe cùng Lâm Lập Phong, nàng len lén quan sát hắn, vẻ mặt hắn lạnh lùng, chẳng hiểu vì sao phải mang nàng đi ăn ngoài? Nhưng chỉ có hai người? Hắn rốt cuộc đang nghĩ cái gì? Nàng rất nghi hoặc!
"Cô nhìn đủ chưa?" Lâm Lập Phong liếc mắt nhìn nàng.
Hạ Tử Tình lập tức thu hồi ánh mắt của mình, hướng ra cửa sổ "Nga, ngọn đèn bên ngoài rất đẹp a!"
"Cô có bệnh không? Bên ngoài làm gì có ngọn đèn nào? Trời còn chưa tối!"
Lâm Lập Phong cho nàng là một người có mắt ngu ngốc.
Hạ Tử Tình hừ lạnh một tiếng, không hề để ý tới hắn. Hắn chính mình độc nhất trên thế giới lại tất vào mồm! Luôn luôn nói không ra nữa điểm dễ nghe!
Rất nhanh, hắn đưa nàng đến mốt nhà cao cáp nằm lưng chừng núi. Hắn đưa nàng đến vị trí ngồi, nàng nhìn qua cửa kính xuống dưới, toàn cảnh thành phố ban đêm lập tức thu hết vào đáy mắt.
Thật đẹp! Nàng không khỏi thở dài. Chi phí nhà hàng này cực cao, hơn nữa phải là hội viên, người không phải là phú hào cao cấp thì không thể trở thành hội viên. Trước, nàng không cách nào trở thành hội viên. Nàng làm người mẫu, có mấy công tử nhà giàu mời nàng tới nơi này, nàng nhất nhất cự tuyệt. Bởi vì, khi đó nàng đã có bạn trai là Vĩ Hoành. Sỡ dĩ ngày hôm nay lần đầu tiên nàng đến nơi này.
Chỗ này nhìn bao quát cả toàn thành phố, cảnh sắc mỹ lệ động lòng người!thực sự khiến nàng mở rộng tầm mắt!
"Cô ăn cái gì?" Lâm Lập Phong hỏi nàng.
Hạ tử Tình miễn cưỡng thu ánh mắt ở ngoài cửa sổ lại, cầm lấy thực đơn trên mặt bàn.
"Hoa tuyết thịt bò ở đây rất ngon, cô có thể thử!" Lâm Lập Phong nhìn chằm chằm vào thực đơn không ngẩn đầu lên nói với nàng.
"Phải?" Hạ Tử Tình nhìn người bồi bàn "Vậy hoa tuyết thịt bò một phần ba."
"Tiểu thư có muốn dùng cùng với rượu vang đỏ chứ?" Người bồi bàn lễ phép hỏi.
"Hồng quán bar." Nàng dột nhiên muốn uống một ly.
"Tốt"
"Mang cho tôi bình hồng rượu năm 1987 đến đây." Lâm Lập Phong nhìn người bồi nói.
DƯƠNG VŨ ĐÙA CỢT
"Ăn xong, tôi đưa cô đi chơi. Chắc chắn cô sẽ thích!" Lâm Lập Phong giả vờ thần bí nói.
"Tốt" Hạ Tử Tình dễ dàng đáp lại.
"Chúng ta cạn ly." Lâm Lập Phong cầm ly rượu nói với Hạ Tử Tình.
Hạ Tử Tình cầm lấy ly rượu cùng hắn chạm ly, sau dó bọn họ uống hết.
"Cô thử phần hoa tuyết thịt bò này, mùi vị thực sự rất ngon!" Lâm Lập Phong chỉ đĩa hoa tuyết thịt bò trước mặt Hạ Tử Tình.
Hạ Tử Tình thử một miếng, thực sự thơm quá!
"Ân, mùi vị tốt." Hạ Tử Tình khen "Anh vẫn thường dùng món này sao?"
"Có lúc."Lâm Lập Phong cười
"Anh cũng thử một miếng đi." Hạ Tử Tình mang một miếng thịt bò đưa tới miệng hắn.
"Hắc hắc! Đúng là thân mật nha!" Bỗng xung quanh vang lên tiếng cười trêu chọc. Bọn họ ngẩng đầu nhìn, Dương Vũ lúc nào đã đứng bên cạnh bọn họ. Trong lòng còn ôm một người con gái đẹp tuổi còn trẻ.
"Tốt qúa. Dương Vũ." Hạ Tử Tình nhìn Dương Vũ cười, liếc mắt nhìn cô gái bên người hắn. Cô gái này rất thanh tú, thuầu khiết, vẻ diễm lệ của nữ nhân này không gì sánh được.
Nàng trước xem báo, Dương Vũ ở cùng cô gái này, thân hình hình chữ S, gợi cảm diễm lệ không gì sánh được, một cô gái dịu dàng. Lúc nào, khẩu vị của hắn đã thay đổi?"
"Buổi chiều ngày hôm nay, ta cùng một người nói chuyện, cùng vợ đi ăn, lãng mạng một chút, làm tăng thêm tình cảm của hai người. Tên kia lại nói ta làm chuyện dư thừa! Nói ta nhiều chuyện! Hiện tại quay người lại, ta dĩ nhiên thấy hắn cùng cô đi ăn rất lãng mạng! Thế giới quái sự này, thật đúng là hay!" Dương Vũ đầy trêu cợt, ánh mắt nhìn thẳng Lâm Lập Phong.
Hạ Tử Tình nghe Dương Vũ nói vậy, mắt nhìn Lâm Lập Phong. Nàng rốt cuộc cũng đã biết hôm nay vì sao hắn lại đưa nàng đi ăn? Nguyên là ý của Dương Vũ.
Tăng tiến tình cảm? Lãng mạng? Hắn làm điều này, nàng có thể cho rằng, bởi vì hắn để ý nàng sao? Hạ Tử Tình nghĩ lại, nàng cũng quá tự mình đa tình! Hắn sao có thể để ý nàng chứ? Hắn không hận nàng là tốt rồi!
Lâm Lập Phong lạnh lùng nhìn Dương Vũ nói "Ngươi đến là để ăn? Hay chính đến xem việc hay?"
← Ch. 20 | Ch. 22 → |