← Ch.14 | Ch.16 → |
Hôn Tại Phòng Làm Việc
Như vậy là sao?Ngay tại lúc này, tôi "muốn" em!" Lâm Lập Phong lãnh khốc nói
Hạ Tử Tình vội vàng nắm áo, hoảng hốt khẩn trương nói: "Anh ko được làm vậy!"
"Ở đây tôi là trời! Tôi muốn gì là được cái đó! Có ai dám nói không được?"Hắn trừng mắt hờn giận, một tay kéo nàng sà và lòng ngực mình.
Hạ Tử Tình nhìn hắn, hắn cũng nhìn nàng, nàng phát hiện con mắt hắn trong bóng tối đặc biệt phát sáng. Nàng đỏ bừng vẻ mặt, dần dần, dần dần đến gần hắn, đem đôi môi mềm áp nhẹ vào đôi môi kiên nghị, nhẹ nhàng mà hôn lấy môi hắn.
Thấy hắn không có phản ứng, nàng kiều mị dùng đầu lưỡi, khả ái liếm liếm vào bờ môi hắn giống như 1 con mèo nhỏ đang liếm cá trên bàn.
Hình ảnh ngốc nghếch ngay ngô của nàng khiến Lâm Lập Phong cảm thấy thật buồn cười!Hắn nâng cằm nàng lên, đôi môi nóng bỏng của hắn thôn tín đôi môi mỏng mềm mại của nàng, đầu lưỡi cuồng dã ko kiêng nễ đẩy hàm nàng ra, xâm chiếm miệng nàng, dây dưa cuốn quýt với đầu lưỡi nàng.
Đang đến thời khắc bọn họ khó mà rời nhau ra, thì điện thoại của hắn lại reo lên. Hạ Tử Tình lập tức đẩy Lâm Lập Phong ra, Lâm Lập Phong vẻ mặt không hờn giận liền đi đến bàn làm việc nhấc điện thoại: "Chuyện gì?"
"Tổng giám đốc, tổng giám đốc tập đoàn dương vũ, dương tổng giám đốc tới chơi."
Lâm Lập Phong thở dài một hơi, Cái tên Dương Vũ vô lại này lúc nào ko đến lại lựa đúng thời gian này!
"Kêu hắn ở bên ngoài chờ một chút." Hắn rất không nhịn được mà nói. Sau đó lại nhìn thấy Hạ Tử Tình bên cạnh đỏ mặt chân tay luống cuống thì không khỏi lộ ra dáng vẻ tươi cười đùa cợt
"Em dùng bộ dạng này mà đi ra ngoại thì cả đời anh minh của tôi sẽ bị tiêu tan!"(xì...xì Phong ca mà anh minh nỗi gì ...gian thí mồ!!Hô Hô)
"Vậy anh muốn thế nào?"
"Đến phòng nghỉ chờ tôi. Khi nào tôi gọi, em mới được đi ra." Lâm Lập Phong ra lệnh
Hạ Tử Tình cũng thích cái đề nghị này của hắn. Nàng cũng không thích cho người khác thấy hình dáng chật vật của nàng hiện tại. Nàng bước nhanh vào phòng nghỉ.
Lâm Lập Phong mở cửa ban công, dương vũ liền đi vào, cặp mắt ko có hảo ý đảo nhìn xung quanh như muốn tìm kiếm cái gì đó.
"Cô gái nhỏ kia đâu rồi?" Dương vũ đặt mông lên sofa cười hì hì nhìn anh
"Ngươi nói cái gì a?" Lâm Lập Phong giả ngốc
"Cô gái vừa cùng ngươi làm chuyện thân mật ở đây đâu?" Dương vũ ưu nhã, cong môi mỉm cười
"Ko có cô gái nào ở đây cả! Ở đây chỉ có 1 mình ta." Lâm Lập Phong đi tới bàn làm việc ngồi xuống
"Phải vậy ko?" Dương Vũ tối mắt nhìn hắn
Nữ Nhân Lâm Lập Phong Yêu Nhất
Lâm Lập Phong cười khẽ một cái, "Muốn biết, thì tự mình tìm 1 nữ nhân đi!"
"Hắc! Hắc!Ta ko có tùy tiện như ngươi! Nói kết hôn, liền tiện tay nắm lấy 1 nữ nhân đi kết hôn! Ko tìm được nữ nhân thật tình yêu ta, ta sẽ không kết hôn _!" Dương vũ phi thường lưu manh nói.
"Ngươi tốt bụng nhỉ!Số lần ngươi đùa giỡn với phụ nữ đâu dưới nghìn vạn lần? Ở trước mặt ta những lời thật tình đó của ngươi. Quả thực không đáng giá một đồng!" Lâm Lập Phong cười nhạt.
"Tại tavẫn chưa tìm được người phụ nữ thích hợp, nhưng ta vẫn ko ngừng tìm a. Ta mặc dù đã có rất nhiều phụ nữ, nhưng ta đều đối đãi họ rất thật tình_!"
"Đúng vậy. Chẳng có người phụ nữ nào ngươi quen vượt quá 1 tuần! Đúng ko?" Lâm Lập Phong cười nhạt.
"Đúng vậy, dù sao cũng còn đỡ hơn ngươi chuyện tình cảm cũng chẳng tốt hơn ta? 30 năm qua, ngươi ko phải cũng chì yêu mình "Dư Tuyết Lâm" thôi sao?Đúng là 1 vương tử ngây thơ a!"
Dư tuyết lâm? Hạ Tử Tình thấm nói. Đây là người phụ nữ hắn yêu nhất? Nàng bỗng nhiên cảm thấy tâm tính thiện lương của mình có chút đau đau?Nàng vì sao lại càm thấy đau lòng chứ?Bất luận chuyện gì của hắn đối với nàng đều ko liên quan! Nàng làm sao vì hắn mà cảm thấy đau lòng?
Nhất định là ảo giác!Nhất định là vậy!
"Được rồi!Đừng nhắc đến cô ta nữa!" Lâm Lập Phong bỗng nhiên lớn tiếng nói
"Ngươi xem ngươi, vừa nhắc tới nàng đã trở thành cái hình dáng này!Cô ta vứt bỏ ngươi đi tìm niếm vui mới. Ngươi vẫn còn chưa muốn buông cô ta ra sao?" Dương vũngữ khí lạnh lùng vững vàng, "Ngươi đừng quên, ngươi đã kết hôn. Ngươi trong ngực chỉ chứa hình bóng của người phụ nữ khác, đối với người vợ đáng thương của ngươi sẽ ko công bằng!"
"Ta không cần ngươi nhắc nhở ta!" Lâm Lập Phonglạnh lùng
"Nàng thật đáng thương!Cô ta thật đáng thương, chồng mình trong lòng chỉ có người khác, hoàn toàn ko có mình!Những ngày sau này, cô ấy còn có hạnh phúc sao?Sao ngươi ko phát lòng từ bi thả người ta ra đi?Đừng giam hãm hạnh phúc cả đời của người ta!"
"Ta và cô ấy sẽ cùng nhau hạnh phúc!" Lâm Lập Phong tức giận nói.
"Ngươi có thể cho nàng hạnh phúc sao? Ngươi tự hỏi mình đi!" Dương vũ chất vấn
"Cô ấy hạnh phúc hay ko là chuyện của ta!Ngươi ít dong dài lại!" Lâm Lập Phong phẫn nộ quát.
"Được! Là chuyện nhà của ngươi, nhưng ta thích nhiều chuyện, ko được sao?" Dương vũ lạnh lùng nghiêm mặt đi ra khỏi cửa.
← Ch. 14 | Ch. 16 → |