Ch.02 → |
"Tốt. Cô ko nói 1 tiếng đã đi ra. Khiến mọi người biết chúng ta tình cảm mãnh liệt nên nhộn nhạo! Đến nỗi kêu sợ hãi liên tục a!" Lâm Lập Phong nhìn bộ dạng kinh hoảng của nàng có ý đùa
Lâm Lập Phong nói khiến Hạ Tử Tình mặt mày đều đỏ lên cả
"Anh, anh muốn thế nào?"
Lâm Lập Phong đã đem nàng bức vào tường, khiến nàng không cách nào nhút nhích.
"Tôi chỉ muốn ôm cô vợ mới của tôi, cùng nhau qua đêm tân 𝖍ô-п a."Hắn đem cánh tay cường tráng của mình ôm cô vào п.𝐠ự.𝒸. Không cho nàngcó được nửa điểm phản kháng!
Bọn họ 🌴ⓗâ_ⓝ т♓_ể dính sát vào nhau cùng một chỗ, mùi đàn ông đặc biệt trên người hắn vây lấy cô. Nàng để 2 tay trước 𝐧●🌀●ự●𝐜 tận lực muốn tách anh ra
"Anh, anh rốt cuộc muốn như thế nào mới buông tha tôi?" Hạ Tử Tình cầu xin
"Trở thành vợ của tôi làm tôi chán ghét em. Tôi sẽ tha cho em!" Hắn lãnh khốc không gì sánh được nói
Hạ Tử Tình ngẩng đầu tức giận cùng anh nhìn nhau: "Đừng mơ tưởng!Tôi tuyệt đối ko làm vợ anh!Gả cho anh là tôi bị bất đắc dĩ phải làm!Nhưng ko phải là tôi sẽ mặc cho anh ăn sạch! Mặc cho anh an bài!"
"Tốt!" Ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng đẩy vài cọng tóc trên trán cô xuống, thoáng chốc khiến cho nàng có một trận rét run
Thấy phản ứng của nàng, hắn bí hiểm cười: "Chúng ta thử xem nhé!"
Vừa nói ngón tay cái của anh vừa đem cằm nàng nhấc lên, hắn chuẩn xác 𝒽.ô.ⓝ lên đôi môi ⓜ*ề*〽️ 〽️*ạ*𝖎 của nàng. Bờ môi của hắn vô tình hút lấy nàng, không chút nào tiếc rẻ mà chà đạp nàng. Môi của nàng bị nuốt trọn trong miệng, đầu lưỡi của hắn mềm nhẵn tiến vào trong miệng nàng cùng đầu lưỡi của nàng dây dưa.
Nàng không thể chịu đựng được lời lẽ dây dưa của hắn dùng hết toàn lực đẩy hắn ra. Hắn có chút buông ra, nhưng rất nhanh lại một lần nữa đem nàng ôm chặt vào lòng, cùng nàng song song té ngã trên giường. Tốc độ thật nhanh, hắn đem nàng áp đảo trên giường, tiếp tục công việc 𝖍ô-𝓃 nàng triền mien
Nàng bị áp dưới thân hắn, ko cách nào nhút nhích, nàng tự nói với chính mình, dù là đang rất nhục nhã, nhưng nàng sẽ ko hề tỏ vẻ yếu kém! Nàng sẽ phản ừng không cho anh muốn làm gì thì làm, dù cho anh có mạnh hơn, vững vàng giữ lấy nàng, nàng cũng không khuất phục!
Bàn tay to của hắn tiến thẳng vào trong quần áo nàng, ôn nhu ✅*ⓤố*t v*𝐞 da thịt nàng mềm nhẵn, trên người nàng bỗng dấy lên 1 ngọn lửa vô danh. Hắn trượt nụ 𝐡_ô_𝐧 xuống cổ nàng, 𝐡.ô.𝓃 nhẹ vào chiếc cổ như cánh hoa bàn lả tả rơi khiến cho nàng run lên 1 trận. Nàng nắm chặt nắm tay, ko để chính mình bị 𝒹●ụ ◗●ỗ
"Xem ra, 𝖙●ⓗâ●ⓝ 𝐭●ⓗ●ể của em so với miệng của em còn thành thật hơn." Hắn ngẩng đầu trước 𝓃_🌀_ự_𝒸 nàng băng lãnh nói, đôi mắt lộ chút vẻ đùa giỡn
Hạ Tử Tình lập tức đẩy hắn ra, xoay người lại. Nàng sửa lại đám quần áo mất trật tự của mình rồi quay sang anh kêu to: "Anh, đồ đại ác ma! Đại sắc զ*υ*ỷ!Anh mau cút!"
Lâm Lập Phong vẻ mặt buồn cười nhìn nàng, "Dám mắng chồng mình là đại sắc 🍳𝐮.ỷ!Hạ Tử Tình em đúng thật là đáng ngạc nhiên!"
"Lâm Lập Phong!Anh mau cút đi cho tôi!" Hạ Tử Tình khàn giọng hô
"Được rồi. Em ko nên kích động. Rõ ràng là em ko muốn cùng tôi chia sẽ giường, vậy thì tôi đi tìm người khác tới." Hắnvỗ vỗ tay, một người ăn mặc diêm dúa lẳng lơ xuất hiện, cô nàng từ phòng toilet đi ra, thoáng cái đã gục trong lòng anh
"Lập phong, em nghĩ mình muốn 𝒸ⓗ-ế-𝖙 rồi đây. Tại sao anh lại kêu em đi ra trễ như vậy?Em ở bên trong khó chịu muốn 𝖈hế·т." Cô nàng làm nũng, thanh âm khiến Hạ Tử Tình cả người đều nổi da gà.
"Hết cách rồi, tạicô ta không chịu đi, ko còn cách nào khác đành phải làm tủi thân em." Lâm Lập Phong vô cùng thân thiết điểm nhẹ lên đôi môi tươi đẹp của nàng.
Gian phòng sát vách, thanh âm nữ nhân vẫn ko ngừng truyền tới, với 1 cường độ càng lúc càng lớn
Hạ Tử Tình cố sức bịt lỗ tai, nhưng nàng làm thế nào cũng ko thể ngăn cản cái thanh âm khiến nàng buồn nôn kia phát ra
Lâm Lập Phong, tên 𝐜ⓗ.ế.𝐭 tiệt!người phụ nữ 𝒸-ⓗế-𝖙 tiệt ko biết xấu hổ! Lẽ nào bọn họ ngoại trừ tập trung làm cái việc này thì ko thể nhỏ tiếng 1 chút được sao?
Lẽ nào bọn họ không biết bọn họ lớn tiếng như vậy sẽ quấy rối đến người khác sao? Hạ Tử Tình 𝖍.⛎𝖓.ℊ ♓.ă.𝖓.g buông 🌴♓â·𝓃 ⓣ·𝒽·ể ⓜề-ɱ 〽️-ạ-ⓘ xuống dưới nệm, sau đó lại mạnh mẽ đứng lên!Cái tên đàn ông 𝒸𝒽·ế·🌴 tiệt kia, dựa vào cái gì để nàng ngủ ở phòng khách? Dựa vào cái gì mà ngày hôm nay lại đem nàng quẳng ra bên ngoài?
Tuy rằng nàng căn bản là đang ở nhờ, thế nhưng, Hạ Tử Tình nàng cũng không thể để mặc cho người ta khi dễ _!Nếu hắn đã làm nàng cảm thấy nhục nhã như vậy thì cũng đừng trách nàng không khách khí! Nghĩ tới đây, Hạ Tử Tình cắn cắ●ⓝ 𝐦●ô●𝖎, sau đó đi nhanh rời khỏi phòng khách
Một lát sau, bóng dáng nhỏ nhắn xinh xinh của nàng đã xuất hiện trước cửa, trong tay còn cầm 1 cái thùng đá nho nhỏ
Nhìn vào cánh cửa 𝐤𝖍é·𝓅 𝖍·ờ, Hạ Tử Tình lộ ra gương mặt cười nhạt, Lâm Lập Phong, tên đàn ông ⓒ*𝖍ế*† tiệt, ta sẽ cho ngươi càng lúc càng hưng phấn _!
Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, Hạ Tử Tình chậm rãi đi vào.
Đang ôm nhau trên giường 𝖍ô●п nồng nhiệt, cặp trai gái vẫn chưa phát hiện là nàng đang tiến đến, vẫn đang tiếp tục công việc hạ hỏa-trò chơi người lớn, nữ nhân diễm lệ kia nửa người trên toàn bộ đều không che đậy, trong miệng 𝓅𝖍●á●† 𝓇●🅰️ â●ɱ ✞●h●ⓐ𝐧●𝐡 yêu kiều
Còn Lâm Lập Phong vẫn đang ghé vào thân trên của nữ nhân kia mà không ngừng nỗ lực, ko hề để ý rằng Hạ Tử Tình đang tiến đến gần.
Hạ Tử Tình trên mặt ý cười càng đậm, nàng bước nhanh tới bên giường, giơ thùng đá lên ko trung, rầm một tiếng, đem nửa thùng đá, toàn bộ hắt tới đôi nam nữ đang ôm nhau trên giường
Lâm Lập Phong lập tức nhảy dựng lên!
"Hạ Tử Tình!Cô bị điên sao?" Lâm Lập Phong 𝓃-𝐠♓-iế-ռ răп-𝐠 nghiến lợi mà gào thét.
Hạ Tử Tình cười dài mà nói: "Lâm Lập Phong, có thích món quà tôi tặng cho anh ko?"
"𝐂hế·𝖙 tiệt!" Lâm Lập Phong nắm tay nàng đem nàng bức đến vách tường, hai mắt bốc cháy lửa giận!!
"Phong, phong......" Trên giường, cô nàng lo lắng kêu hắn.
"Cút! Nhanh cút cho ta!" Lâm Lập Phong không quay đầu lại mà gào lên, con mắt nhìn chằm chằm Hạ Tử Tình. Nếu như con mắt có thể 𝖌𝖎ế*𝐭 người, hắn đã đem Hạ Tử Tình ℊⓘ-ế-t ↪️●𝖍ế●𝐭 vài ngàn lần.
Cô nàng lôi kéo quần áo, bỉu môi rất không tình nguyện mà rời đi
Ch. 02 → |