Nước mắt rơi
← Ch.087 | Ch.089 → |
Mùi 〽️á_⛎ tanh tràn ngập trong không khí! Bị hắn đối xử như vậy, trái tim cô thật đau!
"Như thế nào? Phản kháng tôi thì đó là cái giá cô phải trả, không bằng thuận theo, tôi sẽ nhẹ nhàng hơn.... . !"
Hắn nở nụ cười lạnh, nét mặt luôn âm u, tàn bạo đến dọa người, hai mắt Tường Vi đẫm lệ, cô nhìn gương mặt của hắn, trong lòng không khỏi run sợ.
Hắn đem sống mũi ✅ù●ı ✌️●à●ⓞ cổ của Tường Vi, tham lam hít thở hương thơm ngọt ngào của cô, miệng ác ý cắn một cái vào cổ của cô, còn bàn tay ôm lấy vòng eo ɱản·𝐡 🎋𝒽ả𝓃·𝖍. Hắn thích đùa bỡn cô, cô càng sợ, hắn càng hưng phấn, cô càng sợ, hắn càng sục sôi!
"Ưm...."
Trong khoảng thời gian ngắn, Tường Vi không biết nên phản ứng ra sao, như búp bê gỗ không nhúc nhích, mặc cho hắn chơi đùa. Cổ bị đ_ụ𝐧_ⓖ 𝖈ⓗạ_〽️ làm cô 𝖗ц-п r-ẩ-ⓨ, theo bản năng né tránh.
Bỗng dưng, bàn tay của hắn đè lưng của Tường Vi, để cho cô ưỡn người, hai ngọn đồi nhất thời vươn lên cao, rung động ở trước mặt hắn, hắn cúi xuống ngậm lấy nụ hoa màu hồng nhạt, như đang thưởng thức cao lương mỹ vị, không chịu nhả ra!
Nước mắt rơi đầy mặt Tường Vi, cảm thấy hít thở không thông làm cô không nhịn được т_♓_ở 𝐠_ấ_🅿️, nức nở: "Tiên sinh xin......" buông tôi ra!
Nhưng ba chữ cuối còn chưa nói ra khỏi miệng, cô nghe được tiếng hắn gầm nhẹ, một cái tay nhanh chóng kéo khóa quần của mình xuống, một cái tay khác ôm lấy eo của cô.....
Đôi tay của cô bị treo trên cao, mặc cho cô giãy giụa, nhưng vẫn chạy không khỏi lòng bàn tay của hắn!
Khi hắn như dây cung chuẩn bị bắn, cự long phơi bày ra trước mặt cô, đôi tay có lực tách hai chân cô ra, nhắm ngay vào tiểu huyệt yếu ớt của cô .......
Đi vào!
"A........"
Cô đau đớn kêu lên, 𝐭h.â.𝐧 ✝️h.ể như bị một thanh kiếm đâ_𝐦 ѵà_𝐨, làm cho nước mắt cô như thủy triều, rơi mãi, toàn thân như đang bị đốt nóng, làm cô muốn 𝐧.ổ t.𝖚.ⓝ.ⓖ!
Ngay sau đó, hắn bắt đầu chuyển động làm cô khô khốc, hạ thân bị hắn đ*ụ*𝓃*ɢ 𝖈𝐡*ạ*〽️ làm xuất hiện tia ɱá_𝐮!
Mỗi lần hắn mạnh mẽ xỏ xuyên vào nơi ɱề·Ⓜ️ 𝖒·ạ·ℹ️ của cô, làm ✝️_𝒽â_п ✞_𝒽_ể cô ửng hồng!
Cô khóc lóc cầu xin, đôi tay bị trói đến tê dại, cả 🌴ⓗ*â*𝐧 t*𝒽*ể bị hắn ôm lấy mà làm nhục, †♓-â-𝐧 †𝐡-ể một lần nữa bị hắn chiếm hữu, đó là dấu ấn thuộc về hắn, như dấu răng trên 𝖓*ɢ*ự*↪️ cô, như ⓜá.ⓤ trinh của Mạn Đà La vào đêm đó, đều là hắn xâm chiếm 🌴𝒽*â*ⓝ 𝖙*𝒽*ể trong sạch của cô rồi để lại dấu ấn của tội ác!
Là hắn- ma qⓤ-ỷ hắc ám!
Hắn mạnh mẽ đánh thẳng vào, để cho cô trải nghiệm cảm giác đau đớn khi bị lăng trì. Cô ♓*ô*𝓃 mê!
◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆
" Tường Vi, con gái ngoan, đến đây với mẹ nào!"
Âm thanh dịu dàng dễ nghe, vây quanh ở bên tai Tường Vi, làm cô cười thật vui vẻ, cười đến rực rỡ, nhanh chân chạy tới.
"Mẹ, mẹ!"
Nhưng mà, khi cô đến gần mẹ của mình thì bỗng nhiên một người đàn ông mặc tây trang màu trắng xuất hiện!
Bước chân cô đột nhiên dừng lại, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào người đàn ông kia, thật là cao to, thật tuấn mỹ, nụ cười rất ôn hòa.
"Tường Vi, nhớ gương mặt đó hả?"
Cô không hiểu, nghiêng đầu nhìn mẹ đang khóc, làm trái tim cô có chút đau: "Mẹ đừng khóc, Tường Vi nhớ."
Đợi đến khi mắt cô chớp một cái, bên cạnh người đàn ông mặc tây trang màu trắng xuất hiện một cô gái như hoa như ngọc, mặc áo cưới, bọn họ cười thật là hạnh phúc, ở trong một đoàn xe thật dài, người đàn ông mặc tây trang và cô gái mặc áo cưới dần dần, từ từ mất hẳn trong tầm mắt của nàng
"Mẹ, bọn họ sẽ kết 𝒽ô-𝖓 sao?"
"Đúng vậy, Tường Vi, nhớ mặt người đàn ông kia rồi hả?"
Cô dùng sức gật đầu một cái, con ngươi ngây thơ, tinh khiết, bàn tay nhỏ bé lau đi nước mắt của mẹ: "Mẹ, nếu con nhớ kỹ, mẹ sẽ không khóc?"
"Đứa nhỏ ngốc, mẹ yêu con"
◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆
" Con cũng yêu mẹ!"
Tường Vi tỉnh lại, trên mặt là hai dòng lệ nóng.
Cô lại bắt đầu mơ về tuổi thơ của mình rồi, nhưng đã lâu lắm rồi, trí nhớ về tuổi thơ vừa rõ ràng vừa mơ hồ.
Nhưng mà vừa tỉnh lại, cô phát hiện trên т♓-â-𝓃 ⓣ-♓-ể tràn đầy vết thương màu, hạ thân càng đau rát!
Tay còn bị trói bởi rèm tắm cột lại với ống thép, 💰ïế·t cⓗặ·† tay cô làm cô mơ hồ mất đi tri giác. †*ⓗ*â*п 𝖙*𝖍*ể trần truồng, chân cũng xụi xuống, không hề có sức.
Tóc ướt chèm chẹp, không biết là mồ hôi hay là nước mắt của cô!
Khi cô mở mắt ra, gương trong phòng sáng loáng, bóng dáng người kia đã sớm không thấy!
Nước mắt....
Lần nữa chảy xuống.
Tường Vi không nhịn được gào khóc lên!
"Mẹ, người dạy con nên làm thế này à? Ô ô ô"
Trong gương, ✝️●𝖍●â●𝓃 т●♓●ể cô chật vật không chịu nổi, ngay cả cô cũng không nhận ra chính mình!
Trong phòng tắm thật yên tĩnh, bóng dáng người đàn ông làm nhục cô đã sớm không thấy.
Cô như xác 𝐜*♓*ế*† treo ngược, mặc dù cô còn thở.
Cô thật đau, lẫn thể xác và tâm hồn, nước mắt thi nhau rơi xuống.
Tiên sinh- người đã từng là ân nhân cứu mạng của cô, nhưng hôm nay đã làm gì với cô?
Thật tàn nhẫn, hắn bóp 𝐜*hế*t tất cả ước mơ cùng mộng ảo của cô, hắn tự tay đẩy cô xuống địa ngục!
"Đứa nhỏ ngốc, mẹ yêu con"
Tường Vi - ý thức dần dần tan rã, "Mẹ, con cũng yêu mẹ"
Dường như Tường Vi thấy mẹ của cô đang dang tay trước mặt cô, cho dù là Thiên đường, hay là nơi nào đi chăng nữa.......
Mẹ, cho con đi cùng với!
← Ch. 087 | Ch. 089 → |