Truyện:Tổng Giám Đốc Ác Ma Quá Yêu Vợ - Chương 100 (cuối)

Tổng Giám Đốc Ác Ma Quá Yêu Vợ
Trọn bộ 100 chương
Chương 100 (cuối)
Ngoại Truyện 7 – Giang Doãn Chính – Ngày Mai Chúng Ta Kết Hôn Đi
0.00
(0 votes)


Chương (1-100)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


2 năm sau.

Trong đám cưới chấn động cả thành phố của Thái Tử Gia nhà họ Tống - Tống Tử Tự, Giang Doãn Chính phát mới phát hiện bác sĩ Tống người ta đều đã có một đứa con gái 6 tuổi, chuyện này đối với anh mà nói mới là chấn động.

Anh thì sao? Sao anh lại đáng thương như vậy? Đường đường nổi danh là "Bàn tay Quỷ" - Giang Doãn Chính lại vẫn không lấy được vợ, không phải quá xấu hổ sao? Hơn nữa chẳng những không lấy được, cô gái kia thậm chí ngay cả làm bạn gái anh trong bữa tiệc cũng không chịu.

Lý do của cô là bọn họ không có chính thức qua lại, cho nên cô không thể tham dự. Mẹ nó, đây là cái lý do thối gì? Bọn họ đều đã ngủ chung giường hai năm rồi, còn nói không có chính thức qua lại, vậy cái gì mới gọi là chính thức qua lại?

Bình thường anh luôn muốn tìm cơ hội để giới thiệu cô với bọn Sở Mạnh mà cô đều ngại đi, vậy muốn làm thế nào đây? Cô cũng không phải là xấu đến không thể gặp người khác, anh không hiểu rốt cuộc là cô sợ cái gì?

Được rồi, lần này, Giang Doãn Chính thừa nhận bản thân mình tức giận.

"A Chính, sao hôm nay anh không đi công ty?" Ăn điểm tâm xong, đang dọn dẹp phòng, Thẩm Tâm Tinh phát hiện người đàn ông sớm phải đến công ty lại vẫn ở trong phòng sách, không phải đang nhìn máy vi tính, mà là đang nhìn một quyển tài liệu thật dầy.

Sao ảnh lại rảnh như vậy? Thậm chí rảnh rỗi mà đọc sách? Có phải sau khi ông chủ Sở trở về thì anh có thể nghỉ phép?

Giang Doãn Chính chỉ là đưa mắt cô gái dựa đầu vào cạnh cửa, không có lên tiếng, đem tầm mắt lại quay lại trên sách.

Ah? Không trả lời cô!

Cái tên quái đản này, kể từ tháng trước trở về nước tham gia hôn lễ, sau khi trở về vẫn như vậy. Thời gian đó, bởi vì ông chủ Sở dẫn vợ con đi chơi, anh có thể kiếm cớ nói bận chuyện công ty, bận đến không có rãnh nói chuyện với cô, nhưng lại có rãnh rỗi hàng đêm XXOO với cô.

Tiện tay cởi tạp dề trên cổ xuống, Thẩm Tâm Tinh quyết định đi dò thám ý tứ người đàn ông này. Hai năm qua, anh hoàn toàn đem cô làm một bà chủ nhà rồi.

Lúc bắt đầu, cô nói với anh chuyện muốn ra ngoài đi làm thì anh chỉ là nhướng mắt sau đó nói: "Công việc của em chính là chăm sóc anh."

Chăm sóc anh? Đây coi là công việc gì? Cô dĩ nhiên không nghe theo rồi, cô mới không muốn người khác cho rằng cô là cô gái hám tiền!

"Đây đương nhiên là công việc. Hơn nữa còn vô cùng quan trọng." Nói xong suy nghĩ của mình, anh bày ra một bộ mặt rất là nghiêm túc.

"Quan trọng bao nhiêu?" Cô đi ra ngoài làm việc cũng không ảnh hưởng đến việc chăm sóc cuộc sống thường ngày của anh chứ?

"Mỗi lần ở trên giường anh đều ngất đi, em nói có quan trọng hay không? Ngay cả việc này cũng không làm được, em còn muốn làm cái gì?" Nghe lời nói như đúng mà là sai này, Thẩm Tâm Tinh cảm thấy hình như có lý. Sau đó cô liền bị lý do này lừa hai năm rồi còn giúp người ta kiếm tiền.

Sau đó còn một rất quan trọng lý do, anh sẽ không tự nấu đồ ăn. Khi anh đáng thương nói trước kia ngày ngày đều đến nhà ông chủ ăn chực, bộ dạng đáng thương như vậy làm cô mềm lòng.

Anh đương nhiên chưa nói mỗi lần anh đi đều sẽ quấy rầy đến thời gian vợ chồng nhà người ta ân ái.

Có lúc, hai năm này trôi qua nhanh chóng giống như hai ngày vậy.

Thẩm Tâm Tinh cô cứ như vậy làm người nấu cơm cho Giang Doãn Chính hai năm, không oán không hối. Cũng may cô là cô gái có tính tình dịu dàng, trước kia cũng thích làm việc nhà, bằng không sớm đã bị cái tên đàn ông thoạt nhìn nhã nhặn, lịch sự mà thật ra thì nóng nảy, bộp chộp như con thú hoang đó hù dọa chạy không biết bao nhiêu lần rồi.

Ánh nắng ấm áp chiếu rọi cả căn phòng sau khi bức rèm được kéo ra, anh chỉ xoay người rồi tiếp tục xem sách của anh.

Ai! Đàn ông, lúc cáu kỉnh sao lại giống con nít vậy chứ? Thẩm Tâm Tinh đi tới kéo rèm cửa sổ lại, ngăn cản ánh mặt trời tiếp tục chiếu vào, bên trong phòng lập tức tối không ít, xem anh còn đọc sách thế nào?

Ah? Thật là khó nhịn mà! Cũng thật giữ bình thản, thế nhưng sao không lên tiếng?

Lúc Thẩm Tâm Tinh quá muốn nói chuyện với anh thì điện thoại trên bàn chợt vang lên, cô lại không dám động một bước. Bình thường biết người gọi số điện thoại này trừ bạn tốt kiêm ông chủ của anh thì không có ai hết.

Sợ ảnh hưởng đến anh, cô đang muốn đi ra ngoài thì thế nhưng anh lại vào lúc này lên tiếng: "Nghe điện thoại."

Anh nói cái gì? Bảo cô nghe điện thoại? Có lầm hay không? Đó là điện thoại cá nhân của anh mà? Hơn nữa có thể là ông chủ anh gọi, sao cô dám nghe? Nhưng mà, ánh mắt của anh thật là khủng khiếp!

"Nghe!" Chỉ một chữ đã làm cho trái tim Thẩm Tâm Tinh đông cứng.

Muốn đi mà không có gan cho nên vẫn đưa tay nhận lấy.

"Giang Doãn Chính, cậu đang làm cái gì vậy? Ngày hôm qua không phải nói hôm nay phải thảo luận dự án kia sao? Cậu không nhìn thử bây giờ là mấy giờ rồi sao? Không có người thì thôi, cả kế hoạch cậu cũng mang về! Cậu cố ý đúng không? Cậu có thời gian để tiêu hao nhưng mình không có." Không đợi bên này lên tiếng, ông chủ Sở đầu bên kia đã nổi bão rồi. Anh có rảnh không bằng ở nhà với Ngưng Nhi của anh, Giang Doãn Chính gần đây thật sự là rất quá đáng.

"Thật xin lỗi, anh không cần tức giận, A Chính anh ấy......" Trời ạ, tại sao muốn cô chịu đựng tai bay vạ gió này? Mà cái tên đầu sỏ gây chuyện lại đứng một bên bật cười, một ngón tay chỉ đầu mình, ý bảo cô nói láo.

"Cô là......" Sở Mạnh đầu bên kia hiển nhiên cũng giọng nói của một cô gái làm giật mình. Anh sẽ không xuất hiện ảo giác chứ? Điện thoại A Chính lại là một cô gái nhận? Điều này sao có thể?

Sao anh chưa bao giờ biết Giang Doãn Chính sẽ có một ngày như vậy? Anh cho rằng cậu ta sẽ sống cùng mấy con số cho đến hết cuộc đời. Chỉ là, nói đi cũng phải nói lại, ông chủ Sở anh trừ việc chỉ biết lo lắng, yêu thương cô vợ yêu ở nhà thì sao còn tâm tư đi nhìn người khác chứ? Bằng không sao một cô gái ở trong nhà bạn tốt của anh 2 năm mà anh lại không biết?

"Tôi là......" Thẩm Tâm Tinh cứng họng. Cô hẳn là người ở chung với anh? Nói là bạn gái cũng được. Nhưng mà, cô phát hiện mình thật sự rất nhát gan, ở trước mặt bạn bè anh thì không dám tự giới thiệu.

"A Chính có ở đây không? Phiền cô bảo cậu ta nghe điện thoại." Sở Mạnh phản ứng rất nhanh, cũng nghe được giọng nói cô gái kia có chút không được tự nhiên, cho nên anh cũng không làm khó cậu ta, anh không phải Tống Tử Tự, bằng không đoán chừng cả tổ tông mười tám đời của Thẩm Tâm Tinh bị cậu ta moi ra mới có thể cúp điện thoại.

"Anh ấy......" Thẩm Tâm Tinh liếc mắt nhìn người đàn ông ngồi trên ghế, anh hung hăng nhìn cô chằm chằm đấy. Anh rất quá đáng, thế nhưng lại bảo cô đi nói dối? Nhưng có lừa được không?

"Cậu ta không có ở đây sao?" Sở Mạnh không tin.

"Không phải, anh ấy bị sốt, nhức đầu, nằm ở trên giường dậy lên nổi. Cho nên......" Cái này rất nghiêm trọng chứ?

"Vậy sao không đi bệnh viện?" Nếu như quả thật nghiêm trọng vậy, anh còn có thể ngồi ở đây chắc?

"Ừ, tối hôm qua đã đi, bây giờ uống thuốc sau đó ngủ thiếp đi." Vừa nghĩ cớ vừa nói, thật là khó cho cô.

"Vậy cô đi hỏi cậu ta, kế hoạch ngày hôm qua mang về ở đâu, cô fax đến công ty cho tôi. Tôi muốn dùng ngay." Ông chủ Sở cũng không dài dòng với cô, trực tiếp ra lệnh rồi cúp máy.

"Làm sao đây?" Để điện thoại xuống, Thẩm Tâm Tinh không biết làm sao hỏi.

"Cậu ta bảo em làm như thế nào?"

"Anh ấy bảo em fax qua." Phòng làm việc của anh đều có đủ mọi đồ dùng, gửi đi rất đơn giản.

"Không bằng, em giúp anh đưa đến đó đi." Giang Doãn Chính rút bản kế hoạch ra đưa cho Thẩm Tâm Tinh.

"Em......" Cô không dám nhận. Để cho cô đi đến công ty của anh, đây không phải là muốn chết sao? Cô và ông chủ Sở lại không quen. Chủ yếu là, cô chột dạ.

Đúng, chột dạ cũng là tự ti. Cô cảm giác mình không dám lấy thân phận bạn gái Giang Doãn Chính xuất hiện trước mặt bạn bè anh. Cho nên, những năm gần đây, cô luôn từ chối việc anh muốn mang cô đi gặp bạn bè trong các buổi tiệc.

Nhưng mà, bây giờ anh muốn cô đưa tài liệu qua đó, vậy không phải mọi chuyện sẽ vỡ lỡ hết sao? Làm thế nào mới tốt đây?

"Em không đi thì thôi, cứ để cậu ta chờ đi! Nếu không để cậu ta tới nhà tìm anh tính sổ là được." Giang Doãn Chính không thèm để ý nói. Anh đã mơ hồ đoán được là cô đang sợ rồi.

Nhưng mà, sợ cái gì chứ? Bạn tốt của anh chỉ có hai thôi, Mạnh trừ vợ mình ra sẽ không nhìn phụ nữ khác lâu, mà A Tự thì một năm cơ hội gặp mặt không quá hai lần.

Cho nên, hôm nay anh nhất định phải buộc cô đi đối mặt.

"Vậy để em đi đưa!" Vừa nghĩ tới lời nói hung hăn như vậy trong điện thoại của ông chủ Sở, cô sợ ngộ nhỡ anh ta tới cửa tìm A Chính tính sổ thật, đoán chừng anh ta sẽ đánh người thật.

Vì sự an toàn của anh, cô có sợ hơn nữa vẫn phải đi. Chỉ mong giao tài liệu cho nhân viên lễ tân là được rồi.

Thật là, cũng không biết hôm nay anh ấy bị gì nữa?

*****

Thẩm Tâm Tinh cho rằng cô chỉ cần giao tài liệu cho nhân viên tiếp tân rồi có thể đi về, nhưng cô tiếp tân mặt mày sáng sủa kia sau khi nghe tên cô thì trực tiếp mang cô tới phòng làm việc của đại BOSS.

Cô đứng trước cửa phòng làm việc, trong lòng run rẩy, lát nữa cô phải giới thiệu mình như thế nào đây? Hay là trực tiếp để tài liệu lên bàn rồi bỏ chạy?

Trên tin tức cô cũng thấy qua ông chủ Sở, nhưng đối mặt với người thật thì cô vẫn không có dũng khí, bởi vì anh ta là bạn tốt của Giang Doãn Chính.

Lúc cô không ngừng làm công tác tư tưởng thì cô gái kia đã ra ngoài lễ độ nói: "Cô Thẩm, cô Sở mời cô vào ngồi đợi ông chủ một lát."

Cái gì cô Sở chứ? Thẩm Tâm Tinh choáng váng. Vợ Sở Mạnh là Quan Ngưng Lộ sao? Sao cô ấy lại ở văn phòng chứ? Vậy cô thì sao? A, xem ra hôm nay dù thế nào cô đều chạy không khỏi rồi.

"Hi, em là bạn gái A Chính sao? Chị là Ngưng Lộ. Không cần ngại, vào đây ngồi đi." Ngưng Lộ vốn đang chơi trò chơi nghe được nhân viên tiếp tân nói cô Thẩm đến tìm thì cũng biết là tìm chồng cô, là cô gái ở trong nhà A Chính đây.

Bởi vì, A Chính đã gọi điện thoại tới đây nói trước. Nhưng sao cô nghe trong điện thoại giọng của anh lại không giống như người bị bệnh chứ? Nhưng mà có thể gặp được bạn gái của anh vẫn là chuyện rất vui vẻ.

Khó có dịp ở đất khách quê người nhìn thấy gương mặt quen thuộc, muốn vui vẻ bao nhiêu thì vui vẻ bấy nhiêu.

"Cô Sở, chào cô. Tôi tới đây để đưa tài liệu." Đối phương nhiệt tình khiến Thẩm Tâm Tinh yên tâm không ít. Trước kia gặp phải mấy phu nhân nhà giàu, có ai là không cao ngạo, tự phụ chứ?

"Không nên gọi chị là cô Sở, gọi chị Ngưng Lộ đi." Sau khi Ngưng Lộ ý bảo nhân viên tiếp tân rời khỏi đây, lôi kéo tay Tâm Tinh cùng nhau ngồi xuống ghế sa lon.

"Như vậy không tốt đâu?" Thẩm Tâm Tinh vẫn cúi mắt, ngay cả dũng khí đánh giá căn phòng này cũng không có.

"Không sao. Em Thẩm, em để tài liệu xuống trước đi?" Ngưng Lộ thấy bộ dạng Thẩm Tâm Tinh căng thẳng, mất tự nhiên có chút kỳ quái, tuổi cũng xấp xỉ nhau, hơn nữa cùng là người một nước, cô ấy đang sợ cái gì? Hay là dung mạo cô rất đáng sợ? Mặc dù không có khuynh quốc khuynh thành, nhưng mà đáng sợ? Không đến nỗi chứ?

"Gọi em là Tâm Tinh đi! Em tên là Thẩm Tâm Tinh." Thẩm Tâm Tinh ở trong lòng buồn bực chính mình, sự khéo léo, tự nhiên khi còn đi làm đi đâu mất rồi? Chỉ là thấy bạn bè của anh ấy thôi, vậy mà cô lại thất lễ như vậy.

"Cám ơn." Mới vừa rồi nhân viên tiếp tân đúng lúc đem vào hai ly trà lài. Đây là quyền lợi chỉ cô Sở mới có nha."Tâm Tinh, em uống trà lài sao? Đây là chị đặc biệt từ trong nước mang tới, rất ngọt." Ngưng Lộ đem kế hoạch trong tay Thẩm Tâm Tinh trực tiếp ném xuống trên mặt bàn ông chồng thân yêu của cô, lo nó làm gì chứ!

"Ngưng...... Lộ, cái tài liệu đó anh Sở không phải muốn có sao?" Trời ạ, nhìn như Ngưng Lộ dịu dàng như vậy tại sao có thể có hành động thô lỗ như vậy? Đây mới thật sự là bà Sở xinh đẹp, tao nhã trong lời đồn sao?

"Tâm Tinh, không cần để ý nó. Anh ấy sẽ tự tới lấy. Không bằng chúng ta tán gẫu một cái ngày chứ?" Ngưng Lộ ngồi vào bên người cô. Con trai đi học, con gái bởi vì mẹ không nỡ xa, cho nên tháng trước để lại trong nước, không mang tới đây. Cô cả ngày lẫn đêm nhàm chán muốn chết, nhưng mà ông chồng nhà cô luôn bận rộn như vậy, lại không đành lòng để cô ở nhà một mình ngẩn người, cho nên trong khoảng thời gian này ngày ngày lôi kéo cô cùng đi làm.

"Ngưng Lộ, thật ra thì em đã sớm biết chị rồi." Nếu đi không được, như vậy phải thích nghi thôi! Thẩm Tâm Tinh cầm cái ly lên, uống một hớp mới lên tiếng.

"A!?" Ngưng Lộ vốn muốn uống trà, nghe được Tâm Tinh nói như vậy, kinh ngạc đến nỗi tay dừng giữa không trung. Cô cũng không phải là minh tinh, cũng rất ít xuất hiện trong những hoạt động của xã hội thượng lưu, sao cô ấy lại biết cô? Sao một chút ấn tượng cô cũng không có?

"Chị tốt nghiệp đại học X khoa tiếng Trung đúng không?" Thẩm Tâm Tinh cười. Cô là sinh viên khoa Thương mại, đương nhiên hơi chú ý doanh nhân giới kinh doanh. Mà hôn lễ động trời của tổng giám đốc Sở Thành năm đó có ai nào không biết chứ? Mặc dù Ngưng Lộ lớn hơn cô một khóa, nhưng sau khi cưới việc học cũng bị gián đoạn nhiều lần nên thường xuất hiện trong sân trường, sao có thể không biết được.

Chỉ là không cùng khoa cho nên bọn họ không có cơ hội biết mà thôi, huống chi cô ấy nhất định ít qua lại với bạn học, bạn học nữ thì càng ít. Cũng vì vậy, ở trong ấn tượng của cô, cô mới cho rằng cô ấy là một người không dễ ở chung.

"Đúng vậy! Tâm Tinh, em cũng vậy sao? Em học khoa tiếng Trung sao? Sao chị lại chưa từng thấy em vậy?" Ngưng Lộ không ngờ cô và Tâm Tinh lại là bạn học. Chỉ là, nói đi cũng phải nói lại, cô biết được bao nhiêu người chứ? Ai, mấy năm học này, nếu như không phải là có chồng cô can thiệp thì chuyện cô muốn tốt nghiệp cũng phiền phức, vừa chăm soc con, vừa phải hầu hạ người đàn ông dã man kia, nhớ lại chính là bi thảm khôn cùng!

"Em học khoa Thương mại."

Hai cô gái, cuối cùng cũng bỏ qua sự lúng túng khi mới gặp, vui vẻ trò chuyện.

"À? Tâm Tinh, không nhìn ra A Chính lại xấu xa như vậy? Không được, không thể bỏ qua anh ấy."

Họ bắt đầu nói từ trường học cũ, sau đó hàn huyên tới chuyện bây giờ Thẩm Tâm Tinh và Giang Doãn Chính ở chung. Lúc nghe Tâm Tinh nói A Chính giả bệnh thì Ngưng Lộ quát to lên.

"Ngưng Nhi, sao vậy?" Sở Mạnh còn chưa có vào phòng làm việc thì đã nghe trộm tiếng nói chuyện bên trong. Nhưng mà, họ có cần nói chuyện tập trung như vậy không? Ngay cả anh đi vào lúc nào cũng không biết.

Cái cô gái xinh đẹp, ăn mặc tao nhã đó là người đẹp A Chính giấu đó sao? A Chính, cậu thật sự rất có mắt nhìn!

"Sở Mạnh, anh họp xong rồi sao? Mau tới đây, em ấy là Tâm Tinh, là bạn gái A Chính." Hưng phấn chạy tới, Ngưng Lộ kéo chồng mình tới đây, "Tâm Tinh, đây chính là bạo quân nhà chị." Ngưng Lộ thế nào quên mất? Thẩm Tâm Tinh cũng biết cô thì sao có thể không biết ông chủ Sở nổi danh như vậy chứ?

"Anh Sở, chào anh. Tôi là Thẩm Tâm Tinh. Tài liệu tôi mang đến đã để lên bàn." Lúc thấy Sở Mạnh, Thẩm Tâm Tinh đã đứng lên, lễ độ nói.

Sở Mạnh mà cô thấy trên tin tức không giống lúc này, trên ti vi chính là vẻ mặt lành lạnh, nhưng bây giờ cô nhìn thấy là một người đàn ông dịu dàng! Ngưng Lộ lại vẫn nói anh là Bạo Quân.

"Tâm Tinh, đừng có gọi anh Sở, quá khách sáo. Gọi anh ấy Sở Mạnh là được rồi." Ngọt ngào lôi kéo tay ông xã, Ngưng Lộ cười vui vẻ.

"Xin chào, không ngại tôi gọi cô là Tâm Tinh chứ?" Sở Mạnh cười. Xem ra mới vừa rồi trò chuyện rất vui vẻ, A Chính thật không có đầu óc, có bạn gái cũng không cho bọn họ biết. Lần này Ngưng Nhi cuối cùng sẽ không cả ngày lẫn đêm nói không có người chơi rồi.

"Vâng!" Không ngờ Sở Mạnh lại dễ nói chuyện như vậy! Áp lực h trong lòng Tâm Tin giảm đi không ít. Nhưng mà vừa nghĩ tới tiếng anh nói chuyện trong điện thoại sáng sớm hôm nay mà cô vẫn có chút kinh hãi, người đàn ông này thay đổi sắc mặt quá nhanh!

"Cái đó, tài liệu tôi đã mang tới. Tôi đi về trước, A Chính anh ấy......" Anh họp xong rồi, tài liệu này có ích không?

"Tâm Tinh, sao về sớm vậy, chúng ta cùng đi ra ngoài ăn trưa có được không?" Sau khi chồng mình đi vào, Tâm Tinh liền thay đổi, mất tự nhiên không ít, cho nên Ngưng Lộ dứt khoát hất tay chồng ra.

"Ngưng Lộ, nếu không hôm khác được không?" Cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý. Mặc dù người đã thấy, xem ra cũng không có kinh khủng như vậy, nhưng mà cô vẫn cần một chút thời gian.

"Ngưng Nhi, A Chính ngã bệnh ở nhà, em để cho Tâm Tinh về nhà đi, hả? Đợi anh dẫn em đi ra ngoài ăn." Sở Mạnh nhếch lên mày đầu. Tên ngu ngốc này, chẳng lẽ không nhìn ra người ta đang xấu hổ sao?

"Ngưng Lộ, em đi về trước đây. Ngày mai em gọi điện thoại cho chị được không? Sở Mạnh, tạm biệt." Vừa nghe đến có người giải vây cho cô, Thẩm Tâm Tinh đơn giản lên tiếng chào rồi vội vàng đi ra ngoài.

"Nhưng mà, A Chính không phải...... Sở Mạnh, sao anh đuổi Tâm Tinh đi?" A Chính rõ ràng không có bị bệnh, anh không phải biết sao?

"Ngưng Nhi, em không thấy Tâm Tinh khẩn trương sao? Lần sau gọi A Chính cùng đi tới có được không?" Vợ yêu tức giận, đương nhiên là phải dỗ.

"Không được. Em muốn hôm nay." Ở trước mặt anh, cô chính là muốn làm nũng, chính là muốn vô lại.

"Ngoan, nghe lời, buổi chiều anh không đi làm, dẫn em đi chơi có được không?" Vén tóc cô ra phía sau, anh biết cô chỉ thích nói vậy thôi, chỉ trách mình quá bận rộn, thời gian bên cô quá ít. Buổi chiều vừa đúng không có việc gì cần xử lý gấp, vậy thì dẫn cô ra ngoài chơi.

"Sở Mạnh, không cần đâu. Em ở đây được rồi! Có anh bên cạnh là tuyệt nhất rồi." Cô chỉ là thích nói mà thôi, chỉ là muốn anh dỗ cô một chút. Cũng không phải thật sự muốn anh bỏ việc đi chơi với cô.

Nhón chân lên, cô kéo đầu anh xuống, đặt trên môi anh một nụ hôn.

Đang muốn buông tay, người đàn ông nào đó cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy, anh ôm cô vào ngực, đầu lưỡi mút chặt cô, ma sát lẫn nhau. Hai tay cô ôm sau gáy anh, dùng hết tất cả nhiệt tình đáp lại anh, hôn anh, hôn thế nào cũng cảm thấy chưa đủ.

"Sở Mạnh, không nên ở đây......" Tại sao bọn họ lại hôn đến toàn thân bốc lửa thế này? Vẫn là không nên đối đầu với người đàn ông này.

"Ngoan, không ai sẽ đi vào đâu."

Trong công ty có ai không biết chứ? Chỉ cần ông chủ và vợ cùng nhau ở trong phòng làm việc, nếu không có chuyện động trời thì không nên đi vào.

Cho dù bọn họ chẳng làm gì cả, nhưng mà, chỉ cần là thời điểm hai người bọn họ ở riêng, ánh mắt nhìn nhau chăm chú quá ** quá **, nhiệt độ chung quanh cũng như vậy mà tăng cao, những người khác sao có thể ngu ngốc mà đi vào chứ?

Rất nhanh, trong lúc hôn và vuốt ve, quần áo bọn họ cứ từ từ rơi xuống đất, XXOO, tình ý nồng nàn.

"Sở Mạnh, dừng lại, a......"

Mái tóc dài đen nhánh xõa lộn xộn trước ngực anh, giọng nói yêu kiều, nhẹ nhàng như vậy, anh nhìn gương mặt cô lúc kích tình, trong lòng sục sôi, nhiệt huyết dâng trào. Cô cầu xin tha thứ chỉ làm anh thêm xấu xa, cứ muốn như vậy chìm đắm trong cơ thể cô, không bao giờ buông ra nữa.

"Em gọi như vậy là thật sự muốn anh dừng lại, hả?"

Gương mặt của cô bừng tỉnh thì đỏ nhuận, bàn về tài ăn nói cô hoàn toàn không phải đối thủ của anh; bàn về thể lực, vẫn là bỏ qua đi. Vì vậy, kích tình lần nữa cuốn lấy, chờ anh thỏa mãn đã chuyện hơn một tiếng sau rồi.

Lần này Ngưng Lộ trực tiếp ngồi phịch trên người anh, cũng không muốn nhúc nhích. May là bên cạnh phòng làm việc của anh có một phòng nghỉ, nếu không nghĩ lại hơn một giờ đều phải đứng "làm", thật sự là quá đáng sợ.

"Sở Mạnh, " cô mệt mỏi chỉ muốn ngủ, nhưng mà, cô còn có lời muốn nói với anh.

"Hả?" Vuốt mái tóc dài không bao giờ khiến anh chán ghét, trong giọng nói của anh đều là sự lười biếng sau khi thỏa mãn.

"Chúng ta mời A Chính cùng Tâm Tinh tới nhà ăn cơm có được không?"

"Được!" Thì ra là cô muốn nói chuyện này.

"Vậy anh phải xuống bếp! Em muốn ăn......" Cô gái mệt mỏi mơ mơ màng màng không nói xong tên món ăn, chính cô cũng không có ý thức được, hình như cô đều thích ăn.

"Được rồi! Em mệt thì ngủ trước đi. Chỉ cần em muốn ăn, anh đều có thể làm cho em ăn." Anh vuốt ve gương mặt của cô, đôi mắt thâm sâu. Trừ cô, có ai có thể khiến anh cam tâm tình nguyện đi làm chuyện này chứ?

"Sở Mạnh...... Em yêu anh nhất." Đường có thể ngọt hơn lời nói này sao?

Thời gian như vậy, xem ra thật đúng là vô cùng hạnh phúc.

*****

"A Chính, em căng thẳng."

Mấy ngày nay, Ngưng Lộ bỏ qua việc mỗi ngày cùng ông xã đi làm, ngược lại lôi kéo Thẩm Tâm Tinh đi chơi khắp nơi. Tình bạn của phụ nữ có lúc tới thật là kỳ diệu, rõ ràng mới biết nhau không bao nhiêu ngày đã có thể trở thành bạn tốt không có gì giấu nhau.

Cho nên, chiều hôm qua lúc cô và Ngưng Lộ mua đồ về, Ngưng Lộ nói với cô tối nay muốn hai người bọn họ đến nhà cô ấy ăn cơm, cô từ chối thế nào cũng không được.

"Này, bây giờ em với Ngưng Lộ không phải rất thân sao? Sợ cái gì chứ? Mạnh cũng đã gặp qua, không đáng sợ đúng không? Nói cho em biết, cậu ta ở nhà chỉ là một con cọp giấy mà thôi." Sợ cô hồi hộp, lúc ra khỏi cửa thang máy, Giang Doãn Chính cúi người xuống, ở bên tai của cô nhẹ giọng nói.

"Làm sao có thể?" Thẩm Tâm Tinh không tin! Dù là ngày đó nhìn thấy vẻ mặt dịu dàng của anh ấy, nhưng mà con cọp giấy?

"Không tin, lát nữa em sẽ biết."

Không cần chờ, Thẩm Tâm Tinh vừa vào cửa mà có thể thấy được. Bởi vì, trong cảm nhận của cô tài tử giới tài chính luôn mắt cao hơn đầu, không câu nệ nói cười thế nhưng đang mặc tạp dề đang mà bưng thức ăn từ trong bếp ra để trên bàn, mà Sở phu nhân thì đang ở trên ghế sa lon chơi trò chơi với con trai!

Nhìn thấy bọn họ đi vào, Ngưng Lộ để máy chơi game trong tay xuống, chạy tới: "Tâm Tinh, A Chính, cuối cùng hai người cũng tới. Hoan nghênh hai người. Sở Trí Tu, qua đây chào hỏi nào."

"Chào chú A Chính, chào dì." Có thể thấy được công tử nhà họ Sở cần phải lễ phép hơn, cậu nhỏ chào khách mà mắt chằng rời máy chơi game, đây là kiểu chào gì chứ.

"Tâm Tinh, thật xin lỗi. Sở Trí Tu nó không có lễ phép." Kèo Thẩm Tâm Tinh ngồi xuống ghế sa lon, Ngưng Lộ xấu hổ nói. Cái thằng Sở Trí Tu này, có thể nể mặt một tí không? Chuyện này làm cho uy nghiêm của người làm mẹ như cô vứt đâu rồi?

"Dì Tâm Tinh, khi nào thì dì và chú A Chính kết hôn?" Được rồi, mẹ đã nói cậu như vậy, vậy cậu cũng không thể không nhìn chứ?

"Dì......" Thẩm Tâm Tinh không ngờ Sở Trí Tu sẽ hỏi vấn đề trực tiếp như vậy, gương mặt đỏ hết cả lên. Thật là mất thể diện. Cô phải trả lời thế nào đây?

"Sở Trí Tu, con hỏi chuyện gì vậy? Không mở miệng còn đỡ hơn." Ngưng Lộ cầm gối ôm ném về phía con trai. Mấy ngày nay bọn họ đi chơi rất vui vẻ, nhưng mà, về chuyện kết hôn thì không ai nói tới. Mặc dù A Chính cũng đến tuổi kết hôn, nhưng mà, kết hôn dù sao cũng là chuyện hai người. Sao bọn họ có thể tham dự quá nhiều được?

"Em đi xuống bếp xem thử có giúp gì được không." Hai mẹ con nhà họ Sở lại bắt đầu đại chiến ném gối. Tâm Tinh nhìn thấy quan hệ mẹ con bọn họ thân mật như vậy, trong lòng cũng có chút hâm mộ. Nếu như, ban đầu cô đồng ý kết hôn với A Chính, chắc là cũng có con rồi nhỉ?

Nhưng mà, trong hai năm qua, anh không hề đề cập dù chỉ một lần, mà cô, dĩ nhiên sẽ không chủ động nói. Bây giờ cô thậm chí có suy nghĩ muốn sinh con với anh.

Một đứa nhỏ giống cô hoặc giống anh, có phải làm cho người ta rất mong chờ không?

"Tâm Tinh, không cần đâu. Xong ngay đó mà! Sở Mạnh, có thể ăn được chưa?" Ngưng Lộ thấy Tâm Tinh đứng lên, vội gọi cô lại.

Bọn họ là khách, sao có thể để em ấy làm chứ? Hơn nữa chồng cô làm rất nhanh, không cần người khác nhúng tay đâu.

"Xong liền đây."

"Tâm Tinh, chúng ta cứ chờ ăn là được." Nói chuyện với Sở Mạnh xong, Giang Doãn Chính đi tới đè cô xuống, ngồi xuống bên cạnh cô.

"Chú A Chính......" Sở Trí Tu ngồi đối diện Giang Doãn Chính, trước kia ba nói đời này chú Chính chỉ biết kết hôn với máy vi tính, vậy hôm nay sao lại dẫn dì xinh đẹp này tới? Mới vừa rồi không có người trả lời câu hỏi của cậu, nhưng mà, có thắc mắc mà không được giải đáp không phải là thói quen của cậu, cho nên, cậu tính hỏi chú A Chính.

"Yên tâm đi! Chú A Chính kết hôn nhất định mời con và Tiểu Điềm Điềm làm hoa đồng, hài lòng chưa?" Đã có người nhanh mồm nói trước.

"Chú A Chính, con mới không cần làm hoa đồng." Sở Trí Tu bĩu môi, lần trước ở hôn lễ chú A Tự, cậu mất mặt chết đi được, sao cậu có thể để chuyện này tiếp tục xảy ra chứ?

"Con nói không muốn làm là không làm được sao?" Tiểu Điềm Điềm không chịu đâu nha.

"Chú A Chính, con muốn giúp ba." Sở Trí Tu sợ nhất là người khác ở trước mặt cậu nói tới Điềm Điềm, người bạn nhỏ luôn không làm việc nhà thật nhanh rời đi.

"Sở Trí Tu, con không cần làm phiền đã là giúp rồi." Thấy con trai chạy tới thiếu chút nữa đụng vào ông chồng đang bưng canh, Ngưng Lộ thét chói tai kéo cậu đi.

Bữa ăn tối còn chưa bắt đầu, ba người nhà họ Sở đã náo nhiệt lên.

"Có phải rất hâm mộ không?" Đưa tay kéo cô gái đang nhìn đến mất hồn ôm vào trong ngực, Giang Doãn Chính lên tiếng nói.

"Có chút không dám tin." Hai mắt Tâm Tinh còn đặt trên người Sở Mạnh, thì ra là con người thật sự có thể có rất nhiều mặt! Ai dám tin người đàn ông nhanh nhẹn, tháo vát trong bếp lại là Sở Mạnh chứ?

"Tâm Tinh, chúng ta nhanh một chút sinh một đứa nhỏ có được không?" Người nào đó không có ý tốt nói.

"A Chính......" Cuối cùng Tâm Tinh thu hồi ánh mắt, trời ạ, sao anh có thể nói lời như vậy ở nhà người khác?

"Em không cảm thấy trong nhà có tiếng trẻ con đặc biệt náo nhiệt sao? Tiểu công chúa nhà bọn họ còn không ở đây, nếu không thì còn dữ dội hơn nữa."

"Ừ." Thật ra thì cô cũng thích trẻ con.

"Vậy tối chúng ta liền tạo ra một đứa đi?"

"Sao anh lại như vậy?" Vung tay đấm vào người anh.

"Được rồi, có thể ăn cơm rồi. Hai người không cần thân mật nữa đâu."

Bữa ăn tối này tương đối vui vẻ và ấm áp, bạn tốt nhiều năm cuối cùng không còn cô đơn lẻ bóng nữa, nhìn sao cũng là một chuyện đáng mừng.

Bầu trời, muôn vàn ánh sao ...

Trong một buổi tối gió nhẹ thế này, cùng người yêu dấu nắm tay nhau đi dưới trời sao nơi đất khách quê người là chuyện ấm áp, mãm nguyện biết bao.

"Tâm Tinh." Giang Doãn Chính dừng bước lại.

"Ừ." Thẩm Tâm Tinh ngước mắt.

"Chúng ta chia tay thôi." A, anh, anh nói gì vậy?

"Tâm Tinh, anh muốn chia tay với em."

"...... Hả." Cô không biết tâm trạng mình giờ khắc này như thế nào, cô chỉ cảm thấy trái tim trở nên đau, rất đau, đau đến sắp không thở nổi. Sao anh đột nhiên dưới trời, trong một buổi tối tốt đẹp như thế này nói chia tay với cô?

Không phải là anh đã chán ghét cuộc sống với cô chứ?

"Trải qua mấy ngày suy nghĩ kỹ càng, anh cảm thấy chúng ta không thích hợp làm bạn bè trai gái. Nếu đã nghĩ rõ thì cảm thấy không cần thiết kéo dài, cho nên hiện tại nói rõ với em. Em sẽ đồng ý chứ?"

"Tâm Tinh, đừng khóc." Đau lòng ôm cô vào lòng, cô gái ngốc này.

Cô nào có khóc chứ? Nhưng mà, nước mắt cứ tự động chảy, ẩm ướt, mặn mặn, tuy nhiên nó không có tiếng động. Cắn chặt môi, cúi đầu. Sao anh có thể như vậy?

Lúc cô quyết định sống trọn đời bên anh thì anh lại nói lời chia tay? Đây là chuyện gì chứ? Là ai đã nói nhất định sẽ đợi đến khi cô đồng ý? Chẳng lẽ là nói dối sao?

"Đứa ngốc, chúng ta đã không thích hợp làm bạn bè trai gái rồi, chúng ta phải làm vợ chồng. Tâm Tinh, nói cho anh biết, em có bằng lòng gả cho anh không?"

"Giang Doãn Chính, cái tên khốn kiếp này, làm sao anh có thể như vậy?" Giống như là không thể tin nhìn anh, cảm xúc của cô từ điểm thấp nhất chạy thẳng đến điểm cao nhất.

Rất tốt, Giang Doãn Chính, anh khá lắm!

"Bằng lòng không, Tâm Tinh?" Trời ạ, cô gái này nổi cơn giận thật là đáng sợ, anh làm sao sẽ cho là cô bình tĩnh, tốt tính chứ? Nhìn anh, không phải là làm cô bộc lộ tính xấu rồi sao?

"Em không muốn!" Đạp mạnh vào chân anh, lúc anh kêu rên, Thẩm Tâm Tinh đẩy anh ra chạy đi. Thật là quá đáng, có người đùa giỡn như vậy sao?

"Tâm Tinh, Tâm Tinh, anh yêu em, rất yêu em......" Người đàn ông chân dài không mấy bước đã đuổi kịp, ôm cô vào trong ngực.

"Anh tránh ra, anh lại muốn gạt em phải không?"

"Anh nào có? Anh chưa bao giờ gạt em cả." Lừa cô là không tính sao? Thế nhưng câu anh không dám nói!

"Có thật không?"

"Thật, vậy em có yêu anh không?"

"Yêu." Cho tới bây giờ cũng sẽ không nói dối, cũng không nói lời trái lương tâm, cô chỉ có thể nói như vậy.

"Vậy ngày mai chúng ta kết hôn đi."

"Như vậy có quá nhanh không?"

"Làm sao mà nhanh chứ? Nói không chừng trong bụng em đã con của chúng ta rồi."

"Anh nói cái gì?" Cô luôn uống thuốc mà, sao có thể có?

"Không có gì. Chúng ta về nhà đi." Thuốc cô uống từ nửa năm trước đã sớm bị anh đổi thành vitamin rồi.

Ai, cái này rốt cuộc là ai tính kế ai thì khó nói rõ.

HẾT


Crypto.com Exchange

Chương (1-100)