Anh, Anh Muốn Mạng Của Em
← Ch.013 | Ch.015 → |
Anh, anh muốn mạng của em.
Sở Khương về đến nhà, đem tất cả những thứ trong phòng có thể đập đều đập nát vẫn không thể hồi phục được nội tâm khổ sở. Anh không tin chỉ sau một đêm mà tất cả đều đã thay đổi. Một người là người anh nhiều năm thương yêu, nâng niu, che chở trong lòng bàn tay, một người là người anh hai nhìn anh từng bước một lớn lên, sao bọn họ có thể liên kết với nhau làm xáo trộn bầu trời của anh? Anh hai không biết sao? Lộ Lộ chính là sinh mạng của em, anh ấy sao có thể lấy đi sinh mạng của em trai mình chứ?
Không có Lộ Lộ tính mạng của anh sao có thể kéo dài? Lộ Lộ, anh ở trên trời chờ em! Lưỡi dao bén nhọn cắt xuống, dòng máu đỏ tươi chảy xuống ra trải giường trắng noãn. Sở Khương nhắm mắt lại, bên ngoài đã rối loạn không yên, tiếng gõ cửa, tiếng quát tháo trong lỗ tai Sở Khương càng ngày càng xa.
Thiên sứ, là thiên sứ đến đón anh sao?
Nhà họ Sở từ trên xuống dưới đã rối loạn không yên, người giúp việc không hiểu nhị thiếu gia bình thường luôn ôn tồn lễ độ như sao mặt lại đau khổ tự nhốt mình trong phòng. Bên trong không ngừng truyền đến tiếng ném đồ, lão gia và phu nhân lúc này đi ra ngoài đang trên đường chạy về. Ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì! Tất cả mọi người đều cầu nguyện.
Khi ba mẹ Sở về đến nhà trong phòng đã không còn bất cứ tiếng động gì. Sau khi ở bên ngoài liên tục hét to tên con trai nhưng không có tiếng trả lời, bọn họ cũng bắt đầu lo lắng, sẽ không có chuyện gì xảy ra chứ? Cửa bị khóa bên trong quá chắc làm thế nào cũng không mở ra được.
"Xảy ra chuyện gì?" Mới từ chỗ đăng ký trở về, Sở Mạnh kiên quyết kéo Ngưng Lộ về nhà họ Sở. Ngưng Lộ không muốn cũng không dám phản kháng anh. Sẽ có một ngày phải đối mặt với chuyện này. Nhưng bọn họ mới vừa vào cửa nhà đã bị đám người giúp việc luống cuống vây thật chặt.
"Đại thiếu gia, ngài nhanh chút lên xem nhị thiếu gia đi. Cậu ấy đã tự nhốt mình trong phòng rất lâu rồi. Bây giờ một chút tiếng động cũng không có, sợ là cậu ấy làm chuyện dại dột."
"Đúng vậy, mới vừa rồi tôi thấy lúc nhị thiếu gia về giống như rất đau khổ, sau đó trở về phòng đập đồ."
Đám người hầu loạn hết cả lên.
Họ nói gì, Sở Khương nghĩ quẩn? Ngưng Lộ hoảng sợ, tay tự động giãy ra khỏi tay Sở Mạnh, thân thể mảnh khảnh chạy thật nhanh lên lầu. Ánh mắt Sở Mạnh lạnh lẽo theo sát đi lên.
"Hai bác, Sở Khương đâu rồi? Anh ấy sao rồi? Sao rồi?" Ngưng Lộ đã kinh hoảng đến quên đi sợ hãi, quên mất mình mới vừa trở thành vợ hợp pháp của Sở Mạnh, không có quyền quan tâm đến người đàn ông khác. Nhưng, người đó là Sở Khương, là người con trai cùng cô trải qua biết bao nhiêu năm tháng, là người đàn ông đầu tiên mà cô yêu! Cô làm sao có thể thờ ơ đối mặt đây?
"Lộ Lộ, sao cô lại tới đây?" Mẹ Sở thấy Ngưng Lộ vẻ mặt kinh ngạc, khẩu khí cũng cực kỳ bất mãn. Con trai hôm qua vì chuyện của nhà họ Quan mà về nhà ầm ĩ, bây giờ lại như vậy, nhất định có liên quan đến cô ta. Còn chưa gả vào cửa cũng đã đem nhà bọn họ làm thành gà chó không yên, nếu như gả vào thì biết ra sao nữa? Xem ra vẫn phải suy tính một chút mới được. (Ling: hết kịp rồi Lão thái thái người ta đã là con dâu trưởng của nhà ngươi rồi, còn suy tính cái gì nữa.
"Sở Mạnh, con biết mình đang nói gì không?" Một cơn sóng đang ngầm dâng lên, mẹ Sở không thể nào lập tức chấp nhận được. Ngày hôm qua rõ ràng còn là bạn gái của con trai út, hôm nay lại biến thành vợ con trai trưởng? Là chuyện xảy ra quá nhanh, hay là bà già rồi, khả năng tiếp nhận quá kém?
"Sở Mạnh, chuyện gì xảy ra?" Ba Sở cũng vì nghe được tin tức mà kinh hãi.
Người nhà họ Sở bởi vì tin tức quá đột ngột này mà tạm thời quên chuyện con trai út tự giam mình trong phòng.
"Chút nữa con sẽ nói với hai người. Con xem Sở Khương xảy ra chuyện gì trước." Tỉnh táo đi đến bên cửa, mấy người giúp việc vây phía ngoài tự động tránh ra. Sở Mạnh nắm lấy tay cầm mở cửa cũng không phản ứng, tông cửa cũng không được, biện pháp duy nhất là leo vào từ ban công. Cũng may chỉ là lầu hai cách mặt đất cũng không quá cao.
Sở Mạnh gọi người tìm thang tới, anh đứng vừa đúng đụng tới ban công, trèo lên, đập vỡ cửa kính thủy tinh. Trong phòng lộn xộn, mà người nằm trên drap giường lộn xộn không phải chính là Sở Khương sao? Trên giường một mảnh đỏ tươi như kim châm vào mắt anh. Sở Mạnh không để ý đến âm thanh nháo nhào bên ngoài, tỉnh táo kiểm tra hơi thở, vẫn còn hơi thở yếu ớt. Dùng sức xe một góc drap giường cột chặt, cách này làm cho máu không thể tiếp tục chảy, sao đó mới cầm điện thoại gọi xe cứu thương.
Mẹ Sở thấy con lớn ôm con út, cả người toàn là máu ra ngoài, mắt hoa lên ngất đi. Mọi người luống cuống mang mẹ Sở cùng xuống lầu.
Chẳng mấy chốc trên hành lang rộng rãi của lầu hai chỉ còn mình Ngưng Lộ, đầu cô rất đau, tâm trạng cũng rất đau khổ. Sở Khương sao lại khờ dại như vậy, không biết quý trọng tính mạng của mình?
"Lộ Lộ, đời này anh chỉ yêu một mình em, chỉ đối tốt với mình em. Em là người anh thích nhất, tính mạng của anh....... ." Dưới ánh trăng, Sở Khương - một người thanh niên mắt thanh mày tú, ánh mắt tình cảm nhìn về một người, Ngưng Lộ rơi lệ nhẹ nhàng ngẩng đầu hôn lên môi anh.
Vẫn giống như ngày hôm qua, ngực của anh quen thuộc như vậy, sao chẳng bao lâu lại là huyết lệ gặp nhau? Thật là đau, cực kỳ đau. Ông trời sao lại muốn trêu cợt cô như vậy? Thân thể Ngưng Lộ tựa vào vách tường mềm nhũn ra."Thiếu phu nhân, có sao không?" Một người nữ giúp việc phụng mệnh lệnh của đại thiếu gia lên xem Ngưng Lộ. Cô không hiểu người trước mặt cô phải gọi thiếu phu nhân không phải là bạn gái của nhị thiếu gia sao? Tại sao đại thiếu gia lại nói cô ấy là vợ hợp pháp của cậu ấy? Nhưng tò mò thì tò mò, chuyện này không phải một người có thân phận người ăn kẻ ở như cô có thể hỏi. Dù sao chủ nhân căn dặn chuyện gì thì cứ làm theo, gọi là thiếu phu nhân chắc là không sai, vẫn là người nhà họ Sở.
Cách xưng hô xa lạ của người giúp việc khiến đầu óc Ngưng Lộ do dự một chút, sau đó nắm thật chặt tay của người giúp việc vội vàng hỏi: "Sở Khương đâu? Sở Khương đâu?"
"Nhị thiếu gia đã được đưa tới bệnh viện, thiếu phu nhân, cô không sao chứ?" Thiếu phu nhân không ngừng gọi tên nhị thiếu gia, rốt cuộc là vợ của ai?
"Bệnh viện, bệnh viện, tôi muốn tới bệnh viện, tôi muốn đến xem Sở Khương." Ngưng Lộ nhanh chóng đứng dậy, thoáng qua người giúp việc vươn tay, chạy thẳng xuống lầu. Sở Khương, anh ngàn vạn đừng xảy ra chuyện gì, bằng không, cả đời này em không cách nào sống yên ổn, Ngưng Lộ cầu nguyện.
← Ch. 013 | Ch. 015 → |