Tại Sao Là Tôi?
← Ch.011 | Ch.013 → |
Ngưng Lộ lên xe nhìn gò má lạnh lùng của anh, muốn nói lại thôi. Sẽ phải cùng một người đàn ông xa lạ kết hôn, bảo cô sao lại không căng thẳng chứ? Nhưng vì sao nhất định phải là cô? Chẳng lẽ anh ta thích cô? Ngưng Lộ không tin. Mặc dù cô biết mình xinh đẹp (Ling:Ngưng Nhi tự tin ghê, xuống giùm cái đu dây điện coi chừng bị điện giựt đó), nhưng chỉ có xinh đẹp thôi thì sao? Người đàn ông xuất chúng nổi bật như anh ta quen biết bao nhiêu mỹ nữ xinh đẹp chứ? Như cô thì coi là cái gì? Sao lại buộc cô đi tới bước này? Cô còn có thể hối hận sao? Ngưng Lộ khinh bỉ bản thân, đã đi tới bước này cô còn nghĩ đến vấn đề này.
Sở Mạnh vừa lái xe, khóe mắt thỉnh thoảng thấy cô đưa mắt nhìn anh, giống như là có điều gì muốn hỏi mà không dám lên tiếng vậy.
"Muốn nói cái gì thì nói đi." Sở Mạnh chủ động mở miệng.
Thật sự có thể hỏi sao? Ngưng Lộ có chút không tin anh sẽ dễ nói như vậy.
"Cho cô một cơ hội hỏi, không hỏi thì đừng nhìn chằm chằm tôi như vậy." Sở Mạnh tập trung lái xe cũng không quay đầu nhìn cô, điều này làm Ngưng Lộ yên tâm không ít.
"Tại sao là tôi?" Cúi đầu hỏi. Không có người phụ nữ nào không quan tâm, biết rất rõ ràng anh ta muốn cô không thể nào là thật sự thích cô, nếu như chỉ vì quan tâm đến nhan sắc, anh ta không thể nào đồng ý cưới mình. Bên ngoài có biết bao nhiêu phụ nữ bất kể vóc dáng hay tướng mạo đều hơn cô, cần gì nhất định phải là cô? Cho dù là cô thật sự có chuyện cầu xin anh ta.
"Tại sao không thể là cô?" Sở Mạnh cũng không trả lời thẳng vấn đề của cô. Có lẽ là vì lần đầu tiên nhìn thấy cô, bóng dáng tự nhiên đó đã khắc sâu vào đầu anh, cũng có lẽ vì thân hình nhỏ bé yếu ớt và ánh mắt kiên quyết kia trong màn mưa đã hấp dẫn anh. Nhưng anh là người kiên cường, tự chủ, dù anh có thích cô thật, cô lại là bạn gái của em trai anh sao anh tại sao không ra tay với cô. Hết lần này tới lần khác cô là bạn gái của Sở Khương, anh nhất định muốn cô. Nhưng, cái lý do sâu xa đó có nhất định phải nói cho cô biết không? Có cần thiết không? Trong lòng Sở Mạnh như đang giằng co.
"Tôi chỉ cảm thấy phụ nữ bên ngoài rất nhiều, sự lựa chọn của anh không nhất định là tôi, hơn nữa kết hôn là chuyện cả đời." Ngưng Lộ cảm giác mình nói câu này đã là đã quá trễ, bởi vì bọn họ đã ký hợp đồng, còn đường lui sao?
"Quan Ngưng Lộ, cô thật sự muốn biết sao?" Một tay thành thạo nhẹ nhàng chuyển động tay lái, xe lướt nhanh qua một khúc quanh đầu đường. Khóe miệng Sở Mạnh nở một nụ cười lạnh, cũng chỉ là trong nháy mắt mà thôi, nhanh đến khiến Ngưng Lộ không kịp phát hiện thì anh đã khôi phục lại vẻ mặt bình thường.
Cô dùng ánh mắt chờ đợi nhìn anh, là hy vọng muốn biết? Được, chỉ cần cô tiếp nhận được, vậy anh không ngại nói cho cô biết."Két" một tiếng, xe đang chạy nhanh như bay đột nhiên ngừng lại bên đường, khiến Ngưng Lộ cũng theo quán tính ngã về phía trước, cũng may có thắt dây an toàn bằng không cô sẽ bay ra ngoài mất. Tên này sao lại lái xe như vậy?
"Không phải muốn biết lý do sao? Ngẩng đầu nhìn tôi đi, tôi cho cô biết lý do." Sở Mạnh nhìn người con gái đó vẫn không dám ngẩng đầu, có can đảm hỏi không có can đảm nghe sao?
Sở Mạnh đưa tay nâng mặt cô lên, một đôi mắt hoảng sợ to như nai con nhìn thẳng anh, bộ dáng điềm đạm đáng yêu như vậy, sao có thể không làm cho người ta không động lòng chứ? Nhưng ngoài động lòng ra anh còn muốn cho người khác nếm thử mùi vị mất đi người yêu thương. Không biết khi Sở Khương biết anh hai mình sẽ cưới người con gái nó yêu nhất làm vợ sẽ có cảm giác gì? Ha ha...... Anh thật sự rất mong đợi.
"Ai bảo cô là bạn gái của Sở Khương chứ? Nếu như không phải, có lẽ tôi cũng sẽ không muốn cưới cô. Đáng đời, ai bảo cô xui xẻo, sao lại để tôi đụng phải?" Giọng điệu của anh càng ngày càng lạnh, tay chế trụ cằm cô cũng tăng thêm sức.
"Anh ấy là em trai của anh mà!" Ngưng Lộ nhịn đau đem điều muốn hỏi nói ra. Đúng vậy, Sở Khương là em ruột của anh ta, sao anh ta có thể máu lạnh như vậy?
"Quan Ngưng Lộ, cô hãy nghe cho kỹ, đây là một bí mật. Bây giờ tôi nói cho cô biết, nếu như cô dám đem chuyện này nói ra ngoài, tôi sẽ làm cho nhà họ Quan của cô tất cả đều chết chung." Sắc mặt Sở Mạnh đã là vẻ mặt khát máu, mà Ngưng Lộ sau khi nghe anh ta nói như vậy trong lòng rét run, rốt cuộc anh ta có ý gì?
"Sở Khương không phải em ruột của tôi, chúng tôi chẳng qua là vừa khéo có cùng một người cha mà thôi. Nhưng Sở Khương nó cũng không biết. Là mẹ nó hại chết mẹ tôi, biết rõ ba mẹ tôi yêu nhau lại vẫn cố ý quyến rũ ba tôi, cuối cùng ép mẹ tôi không thể không rời đi. Lý do của bà ta là gì? Bà ta mang thai con của ba tôi, nhưng bà ấy có nghĩ tới mẹ tôi cũng có thể mang thai? Đáng đời bà ta xui xẻo, con của mình lúc sinh ra thể chất không tốt đã chết yểu trên giường. Mà tôi cũng hại chết mẹ tôi, bà ấy lúc sinh tôi ra do mất máu quá nhiều. Vừa lúc hai sản phụ cùng một ngày sinh cùng một bệnh viện, một người lớn qua đời, một đứa bé mất đi, dì tôi ôm tôi đến trước mặt ba tôi nói cho ông ấy biết là tôi là con của ông ấy, trong tình trạng dối trên gạt dưới, tôi thành con trai trưởng của Sở Vân Thiên và Mộ Bội Vân. Bọn họ là chị em tốt cùng nhau lớn lên lại còn là bạn thân! Vì tranh giành một người đàn ông lại đối xử với bà như vậy? Cô nói tôi có nên làm cho Sở Khương cũng nếm thử một chút mùi vị mất đi người yêu không? Ửm?" Chuyện này là thật, là 15 năm trước cái người anh gọi là dì tới trường tìm anh, cũng đem nhật ký của mẹ cho anh đọc anh mới biết. Thì ra người phụ nữ mà anh mấy chục năm gọi là "Mẹ" cũng không phải là mẹ của anh? Đứa em trai suốt ngày vẫn theo phía sau gọi anh "anh hai, anh hai" thế nhưng lại không phải cùng một mẹ sinh ra? Bảo anh làm sao chịu nổi?
Mỗi một câu của Sở Mạnh đều nặng nề đập vào trong lòng cô, cô không cách nào tiêu hóa được những chuyện vừa nghe, cô cũng không dám tin đó là sự thật! Trời ạ! Sao lại như vậy?
"Sợ sao? Cô dám nói những lời này cho Sở Khương nghe, cô cứ đi nói! Xem nó sẽ có phản ứng như thế nào! Ba mẹ của nó đều là người vô liêm sỉ như vây. Hahaha!" Sở Mạnh buông cô ra, anh không hiểu tại sao mình lại đem bí mật giấu trong lòng mấy chục năm chưa từng nói cho bất kỳ ai kể hết cho cô nghe? Mà anh cũng tin chắc, cô không dám nói với Sở Khương? Nhìn cô sợ đến xanh cả mặt rồi.
Không để ý tới Ngưng Lộ đã bị dọa sợ nữa, Sở Mạnh lần nữa nổ máy xe gào rít mà đi.
← Ch. 011 | Ch. 013 → |