Truyện:Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư - Chương 515

Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư
Trọn bộ 568 chương
Chương 515
Ngoại truyện: Chơi đùa đến mệt lử
0.00
(0 votes)


Chương (1-568)

Anh ngang nhiên để lộ trọn vẹn cơ thể, phải thừa nhận anh có cơ bắp rắn chắc, đặc biệt cường tráng, khỏe mạnh, da thịt sáng bóng màu đồng cổ càng lộ rõ sự cường tráng lẫn ɢợ*ı 🌜ả*ɱ!

Không một lời nói, anh hô_𝓃 cô giống như ⓗ●ô●ռ một vật thuộc quyền sở hữu của bản thân mình vậy. Không cần hỏi han gì, một tay anh với vào trong cổ áo rộng mở của cô, mặc sức ѵ.υ.ố.t ѵ.𝑒 bộ 𝖓gự.𝖈 Ⓜ️ề.ⓜ ⓜ.ạ.ℹ️, tay kia đưa đến phía dưới áo ngủ, ✅u●ố●✞ 𝐯●𝑒 dọc theo làn da bóng loáng trên đùi, đụng đến nơi giữa hai chân của cô!

Quan Tĩnh ngẩng mặt lên nghênh đón nụ ♓.ô.ⓝ của anh đặt trên cổ mình:"Không tắm rửa trước sao?"

"Không thích, không được sao? Anh cũng không bẩn!" Tuy là câu nói như muốn hỏi cô, nhưng lúc này ngữ điệu của anh lại như chính đang tự nói với mình, anh không muốn tắm rửa, anh muốn cô trước!

Cô giơ cánh tay lên, khẽ ⓥ⛎·ố·† ν·3 trên gương mặt anh, đồng thời cũng nghiêng mặt áp má hô*𝓃 ⓜ*ô*i anh."Ở cùng với nhau ba năm nay, em đã từng bao giờ cự tuyệt yêu cầu của anh chưa?"

Cánh tay tráng kiện vòng ở trên người cô thật mạnh mẽ, cái ô-𝐦 ấ-𝐩 bá đạo của anh làm cho cô run sợ, giống như cô chính là người phụ nữ trong lòng của anh vậy. Cô thật mong đợi anh có thể mãi mãi ôm cô như vậy, ôm mãi cho đến hết cuộc đời này...

Trong lòng cô cười chua sót! "Giống như" sẽ không phải là thật sự."Giống như" chính là khó có thể đạt tới, mà cô lại biết rất rõ rằng cái "Giống như" của cô lại chính là hoàn toàn khó có thể đạt tới!

Song anh ở sau lưng cô đã bắt đầu ♓*ô*ռ hít cô một cách tự nhiên! Anh gẩy gẩy trêu đùa những sợi tóc ư·ớ·𝖙 á·† ở trước thân cô, để lộ ra cái cổ tuyết trắng, đôi cặp môi mỏng nóп●🌀 𝐛ỏ●ⓝ●🌀 quấn quanh 𝖍-ô-𝓃 hít lẫn nhau!

Nụ ♓ô·n của anh chậm rãi trượt xuống phía dưới, cổ áo cũng trượt dần xuống phía dưới rất nhịp nhàng, da thịt tinh xảo trắng muốt ngày càng lộ ra nhiều thêm. Da thịt của cô thật sự rất hoàn mỹ, thật tinh tế, giống như tơ lụa loại tốt nhất!

Quần áo từ bờ vai của cô rơi xuống từng chút một, rốt cục rơi xuống đến bên eo cô. Mà anh, giống như một nô bộc đang phủ phục ở dưới váy của cô, dùng hai tay, dùng miệng môi, dùng cả bộ ria mép để quỳ lễ cô!

Còn cô, lúc này đã vô cùng yếu ớt, cô khom người xuống thật mệt mỏi, nếu không có hai tay của anh chống đỡ nơi eo, cô đã sớm hóa thành một vũng nước, xụi lơ trên nền gạch men rồi!

Nước trong bồn tắm lớn ngày càng dâng cao, hơi nước trong phòng tắm cũng bốc lên càng ngày càng đậm, càng tô điểm thêm vẻ hoàn mỹ cho cảnh triền miên rối rắm của hai người ở trước bồn tắm, tựa như một bộ bức tranh sơn dầu tuyệt mỹ! Mà biểu đạt của bọn họ lại còn cực kỳ thuần túy, hấp dẫn lẫn nhau một cách đơn giản, còn tình yêu của cô đối với anh lại thật khoan dung!

Bỗng nhiên, anh dùng sức kéo chiếc áo tắm cô đang quấn quanh bên hông rơi xuống dưới, chỉ thấy một vật gì đó màu trắng rơi xuống đất!

Cô không còn gì che lấp, trần như nhộng, hiện ra ở trước mắt anh!

Anh không xoay т-♓â-ⓝ 𝐭-♓-ể cô lại, mà vẫn tiếp tục ♓-ô-n ở sau lưng cô, mà lần này mục tiêu chính là nơi đẫy đà còn lại của cô!

Hai tròng mắt anh tà ác tắc hướng ngay về phía trước tấm gương, tuy rằng trên mặt kính đã bị một tầng hơi nước bao phủ, nhưng vẫn có thể loáng thoáng nhìn thấy dáng người chính diện của cô, ℊ●ợ●𝖎 𝒸●ả●〽️ đến chọc người!

Hai tay của anh mò mẫm s_ờ 💰𝖔_ạ_ⓝ_🌀 lên phía trước, lượn lờ lần đến nơi sẫm màu nho nhỏ thật ngọt ngào kia, từ tốn cảm nhận nơi trơn nhẵn của chúng!

"Ưm..." lúc này, cô đã không thể khống chế được nữa, tiếng kêu kiều mị trào ra, cô cắn chặt lấy đôi môi đỏ mọng!

Nghe thấy âm thanh này, khiến anh cũng không sao khống chế nổi mình nữa, hai tay anh âm thầm nhấc cô đặt lên bồn rửa tay, nâng cao phần eo của cô, lấy tư thế cuồng vọng bắt đầu xâ_〽️ n𝐡_ậ_🅿️...

Toàn bộ cảnh tượng hình bóng lay động của hai người đều hiện lên trong gương, càng thêm mờ ám không chịu nổi. Không khí trong phòng tắm càng ngày càng nóng thêm, tiếng nước chảy ào ào vẫn không sao che lấp được tiếng 𝓇ê●ռ r●ỉ k●hê●𝐮 ɢ●ợ●ï, tiếng gầm nhẹ thô cát, tiếng cọ sát của cây kiếm tra vào vỏ...

********* phân cách tuyến ***

Ⓣ.ⓗâ.ռ ✞.𝒽.ể của Tưởng Vũ Hàng không ngừng lay động, hai tay ra sức ôm chặt lấy người con gái giống như là đang túm chặt lấy cọng rơm cứu mạng vậy!

Tốc độ từ chậm đến nhanh... ở một lần lay động cuối cùng...

Hai người bọn họ cùng đạt tới niềm vui 𝖘·ướ𝖓·🌀 cao nhất...

Sau cuộc chớp giật lửa phun, Quan Tĩnh т_ⓗ_ở ♓ổ_ռ hể_𝓃 ngồi ở trên mặt bệ của bồn rửa ẩm ướt, trên nền gạch men màu đen đọng lại không biết bao nhiêu giọt nước tròn nho nhỏ, giống như sương mù tinh tế được hình thành trong cuộc 𝖍·0·𝖆·𝖓 á·𝖎 khi hai người yêu nhau!

Chương (1-568)