Truyện:Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư - Chương 362

Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư
Trọn bộ 568 chương
Chương 362
Thực hiện điều kiện
0.00
(0 votes)


Chương (1-568)

"Đừng mà" Trong căn phòng mờ tối, chiếc chăn màu trắng trên chiếc giường rộng lớn đủ cho năm người nằm không ngừng động đậy, phát ra những tiếng kêu mờ ám.

Vũ Nghê uốn éo cơ thể, tránh né sự đ●ụռ●ⓖ 𝖈●ⓗ●ạ●ⓜ của người nằm trên người cô!

"Em đó, dám làm mà không dám chịu sao?" Lạc Ngạo Thực đè trên người Vũ Nghê, vừa giữ chặt cô vừa 𝖙.♓.ở ♓.ổ.ⓝ 𝒽ể.ռ hỏi.

Vũ Nghê cong người, ngẩng mặt cười khanh khách nói: "Còn không phải do anh sao, mắt cũng hơi ướt rồi đó chứ"

"Mắt anh ướt hồi nào, anh nghĩ chỗ này của em ướt mới đúng" lăn uqa lăn lại mấy lần, cuối cùng anh đã khống chế được cô, hai chân đè lên chân cô, một tay giữ eo một tay khác 𝐯*𝐮ố*ⓣ ѵ*e người cô, mập mờ nói.

"Đáng ghét" cô đập nhẹ một cái vào ռ_𝖌_ự_𝖈 anh, mặt đỏ bừng!

"Khi nãy em đã đồng ý với anh rồi đó. Lại đây, bây giờ em rất cần em" Lạc Ngạo Thực ✔️⛎ố*✞ ⓥ*𝖊 t-♓â-n ⓣ-♓-ể có lồi có lõm của cô, bụng dưới không ngừng xọ xát vào cô!

"Ưm..." nn khẽ rên một tiếng, sau đó nhẹ nhàng nhắc nhỏ: "Nhẹ một chút"

"Tất nhiên anh sẽ không làm chuyện tổn thương con gái mình! Anh sẽ rất cẩn thận" áp sát bên tai cô nói, thuận tiên ♓*ô*п cái.

Lần này Vũ Nghê đã bớt căng thẳng hơn rất nhiều, dịu dàng giúp đỡ anh! Ngón tay thon dài nhẹ nhàng 𝒸●ở●❗ զц●ầ●𝐧 áo anh, lộ ra vùng 𝓃_ⓖ_ự_𝐜 rắn chắc cường tráng. Cô ngẩng đầu lên ngắm nhìn lồng пɢự·🌜 rộng lớn của anh, tiếp đó những nụ 𝐡ô_𝓃 của cô như mưa rơi xuống.

Mỗi nụ 𝐡ô_ռ của cô đều khiến cơ thể anh 𝐫𝐮.𝓃 𝓇ẩ.𝓎: "Trời ạ, em đúng là tiểu yêu tinh"

"Hì hì, em chính là yêu tinh mà" Vũ Nghê nheo mắt nói, bàn tay nhỏ bé nhanh chóng lướt xuống vòng eo anh, cùng lúc kéo quần ngủ và quần lót của anh xuống đầu gối anh....

Vật nam tính đã sớm ngẩng cao đầu, Vũ Nghê không kìm được nuốt nước miếng: "Của anh hình như lớn hơn thì phải"

"Nó đang ngắm em đó, nó to hơn vì em chưa thỏa mãn cho nó" một tay Lạc Ngạo Thực vuốt dọc theo chiều dài của "anh em tốt", "Bà xã, em biết không? Dạo này nó rất tủi thân, lục nào cũng thẳng đứng như vậy, không thể đi tìm cô bé của em thể 🌀ầ-ⓝ ℊũ-❗, khiến anh mệt muốt ⓒ♓ế.✞ đươc"

"Thật sao? Nhưng theo em thấy hình như chủ nhân của nó không nhớ em chút nào thì phải, ngay cả liếc mắt nhìn một cái cũng không muốn, mỗi khi nhìn thấy em giống như thấy ⓠ𝖚.ỷ lập tức chạy mất dạng" Vũ Nghê chu môi, nói ra nỗi ấm ức của bản thân.

Lạc Ngạo Thực làm vẻ tức giận nói: "Em còn dám nói? Không phải vì anh lo cho em sao? Nên mới trốn tránh em, nếu không anh sẽ giống như bây giờ chỉ muốn đè em xuống dưới người mình, sau đó không quan tấm tới an toàn của em và con gái, dốc sức yêu em"

"Tuy lý do của anh khiến em rất cảm động, nhưng...." Vũ Nghê nhíu mày, "Cách làm của anh có vẻ hơi khoa trương. Hơn nữa sau khi bắt được lâm hiên, anh không nghĩ tới chuyện em sẽ hiểu lầm sao?"

"Đúng là em đã hiểu lầm rất nhiều chuyện, nhưng không phải anh đã nói rồi sao? Chuyện đó đã là quá khứ! Anh thực sự rất lo lắng cho em, không muốn em vất vả, không muốn em phải suy nghĩ lung tung...." anh vừa nói, vừa kéo cô xuống dùng "cậu bé" của mình 𝖈-ọ 𝖝-á-𝖙 vào vườn hoa thần bí của cô

"Có phải rất thoải mái không, anh làm như vậy có phải em rất thoải mái không?"

Mỗi lần cọ sát, bụng dưới Vũ Nghê liền co bóp chặt chẽ, cảm giác vừa đau đớn đồng thời cũng rất sung ş·ư·ớп·g, muốn được nhiêu hơn: "A..." cô rên lên một tiếng! Dường như cơ thể bị anh trêu đùa không chịu nổi, ưỡn cong cô bé lên như mời chào, vòng e*⭕ †𝐡𝖔*п nhỏ nhẹ nhàng lên xuống muốn anh cho nhiều hơn.

Sự chủ động này của cô khiến động tác trêu đùa cô bé của anh ngừng lại. Trên trán toát lớp mồ hôi mỏng, trong lòng run sợ cố gắng kiềm chế bản thân, nhìn cô nói: "Bà xã, đừng như vậy. Anh thật sự không thể đi vào"

Toàn thân Vũ Nghê giống như bị lửa thiêu đốt, gương mặt nhỏ nhắn nhíu chặt thống khổ, cánh môi đang bị cắn chặt được buông ra, "Không sao đâu, chỉ cần anh dịu dàng một chút, cầu xin anh đó"

"Ư... m..." câu nói này dễ dàng phát hủy tất cả nỗ lực kiềm chế ♓·a·ɱ Ⓜ️·υố·п của bản thân, "Thật không?"

"Ừm, bác sĩ nói chỉ cần cẩn thận một chút là được" gương mặt Vũ Nghê đỏ tới tận mang tai, nhẹ giọng nói!

Ba chữ "bác sĩ nói" trở thành động lực khích lệ lớn lao cho Lạc Ngạo Thực, anh nằm áp sát lên người cô, theo dòng chất nhờn ấm áp từ từ trượt vào trong cơ thể cô.

"A...."

"A...."

Tiếng thét mạnh mẽ và tiếng 𝓇ê-п 𝓇-ỉ kiều mị cùng lúc vang lên, tiếng ✞·h·ở h·ổ·ⓝ ♓ể·𝖓 của hai người đan xen nhau giống như mang theo ɱ●𝒶 ⅼự●ⓒ đùa bỡn tiếng lòng nhau. Anh cẩn thận từ từ chuyển động cơ thể nhưng cảm giác ⓜề.𝖒 ⓜ.ạ.ı trơn mượt bao quanh như dẫn dắc anh phải nhanh hai chậm...

Vào đến trong vừa hoa mật ngọt, Lạc Ngạo Thực như cậu bé ham ăn, càng lúc càng muốn được nhiều hơn nhưng vẫn cố gắng kiềm chế bản thân, tự nhủ phải chậm, phải chậm. Cuối cùng sau khi anh nhẹ nhàng da vào, nâng cao eo cô bắt toàn bộ tinh hoa của mình vào trong vườn hoa mật ngọt của cô.

"Ưm...." hai mắt Vũ Nghê khép chặt, bật ra tiếng rên. Nhiệt độ cao trào, sau khi 𝐥ê_ռ đ_ỉ_ռ_ⓗ nhanh chóng hạ nhiệt.

Toàn thân Lạc Ngạo Thực ướt mồ hôi, anh nghiêng người nhằm tránh đ-è 𝖑-ê-ⓝ n🌀-ườ-ı cô, tỉ mỉ kiểm tra tình hình cơ thể cô: "Sao, có thoải mái không?"

Vũ Nghê nâng đôi tay mềm lại vòng lên cơ thể 𝐧-ó𝐧-ⓖ ⓑ-ỏռ-🌀 của anh."Anh cẩn thận như vậy, làm sao khiến em bị thương được! Yên tâm, em và cục cưng rất khỏe"

Lạc Ngạo Thực "ăn vụng" an toàn thoát thân, toàn thân cảm giác vô cùng thỏa mãn, chợt anh cúi đầu xuống phía dưới bụng cô, đặt lên đó một nụ ♓ôп_, hơn nữa còn là một nụ 𝖍ô*ռ vô cùng mạnh mẽ, "Chỉ cần là con của Lạc Ngạo Thực, chính là đứa trẻ kiên cường! Cục cưng, ngoan ngoãn nằm im trong bụng mẹ, đợi sau này khi con ra rời, bố sẽ tặng con một lễ vật lớn"

"Hì hì..." cô bật ra tiếng cười thích thú, "Là lễ vật lớn gì vậy? Có thể nói cho em biết không?"

"Bí mật" anh thần thần bí bí nói ra hai từ này, thật ra anh cũng chỉ tùy tiện nói ra như vậy thôi, chứ hiện giờ chưa biết sẽ tặng gì!

Nhìn dáng vẻ vui vẻ của anh, Vũ Nghê không kìm được chắp hai tay trước 𝖓ɢự*ⓒ, "Cảm tạ trời xanh đã ban cho con may mắn như thế này, cuộc đời này con không còn điều gì để tiếc nuối" Sau đó nghiên cầu, nhìn về sang người bên canh, "Ông xã, con người em hoàn toàn chỉ thuộc về anh, em thật sự rất vui mừng. Anh nói đi, tất cả những điều này đều là sự thật sao?"

"Tất nhiên, chuyện này không còn gì phải lo lắng nữa rồi" Lạc Ngạo Thực nhéo chóp mũi cô, trả lời chắc chắn.

Chương (1-568)