𝐂ư*ỡ*ռ*g 𝐛*ứ*🌜 em trong suy nghĩ
← Ch.141 | Ch.143 → |
"Em làm theo lời anh rồi chứ?!" Âm thanh khàn khàn vang bên tai cô, thông qua ống nghe phóng ra, cả cơ thể cô vì thế mà cảm nhận được tiếng hít thở пóռ-ɢ 𝒷-ỏ𝓃-𝐠 của anh
"V.. â... n... g.... ." Thanh âm yếu ớt trả lời, bàn tay trắng noãn di chuyển lên lồng ⓝ𝖌ự·↪️, nhẹ nhàng ✌️𝐮-ố-✝️ ✔️-𝐞, từng chút, từng chút một......
Đầu dây điện thoại bên kia chợt mất đi thanh âm. Hình như là tín hiệu bị cắt. Bỗng nhiên Vũ Nghê có cảm giác trống rỗng, cơ thể dường như quằn quại trở nên khó chịu! Rõ ràng là anh chủ động trêu đùa cô qua điện thoại...
"Nghê, đứng trước mặt anh, trông em thật sự thuần khiến, bàn tay anh dùng sức, xoa vào hai đầu nhũ hoa kia, chà xát véo bóp cho chúng trở nên sưng đỏ ——"
"Ừ......" Cô đáp lại anh với giọng nói rất to, thậm chí còn kéo theo hơi 𝖙♓·ở 🌀ấ·ⓟ gáp. Rõ ràng là lời nói ghê tởm, nhưng mà không biết tại sao những ngôn từ đó phát ra từ trong miệng anh, như một liều thuốc dẫn dắt người nghe ——
"Đừng nên cứ 'ừ', em phải rên lên, như thế mới thỏa mãn được ⓚ·ⓗ𝑜·á·ⓘ 🌜ả·ɱ sung 💲*ư*ớ*𝐧*𝖌. Ngoan, tiếp tục ⓥ.𝖚ố.т ѵ.ⓔ hai bầu ng_ự_𝒸 trắng noãn của em ~~ sau đó kêu ra!"
"Hức.... ưm......" Giọng nói làm say lòng người, thỉnh thoảng yêu kiều ~~ rên lên
Chỉ cần vẽ ra cảnh tưởng kia, anh liền cảm thấy xương tủy như tê dại ~ khóe miệng nâng lên, tiếp tục dùng ngôn từ dung tục vỗ về cô:"Bàn tay mạnh mẽ của anh bắt đầu vân vê em ~"
"Hai bầu n●ɢ●ự●c đẫy đà lúc này căng cứng như muốn chọc thủng chiếc áo ngủ bó sát người em"
"Khi anh khẽ luồn vào trong chiếc áo ngủ, lần hai tay lên ռɢ·ự·ⓒ để sờ đôi vú m_ề_ⓜ 〽️_ạ_❗, em liên tục không ngừng r_ê_n r_ỉ ~"
"Ưm......" Cô cảm thấy mình thật nhạy cảm, đôi tay của mình giống như mang theo hơi ấm của anh ~ trong lòng sung ⓢư-ớ-𝖓-🌀 cứ tràn đầy ra
"Anh tham lam cúi đầu mở miệng thật to, ngậm hết bầu 𝐧-🌀-ự-🌜 🍳-ц-γế-n 𝐫-ũ của em. Sau đó hai tay của em luồn vào tóc anh, trên miệng hổn hển t·ⓗ·ở ℊấ·🅿️ như trút phải gánh nặng cuối cùng. Lưỡi anh linh hoạt xoay tròn xung quanh hai đầu nhũ hoa hồng hào của em, chốc chốc lại 𝖒ú-ⓣ sâu vào"
"Tay anh lướt trên da thịt trắng ngần của em, di chuyển nhẹ xuống phía dưới, khẽ v𝐮-ố-т ѵ-𝐞 nơi tư mật huyền bí kia, một ít chất nhờn sềnh sệch chảy ra ~ từ từ thấm ướt ngón tay anh...... Sau đó anh nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay của em ~~ Em đã sờ vào chưa?!"
"C.. ó... có..." Vũ Nghê thành thật trả lời, trong cô luôn có 🌜ả-𝐦 🌀-❗á-𝒸 t-ê ◗ạ-1, thật mãnh liệt phun trào ~~
Xác định cô đã thao tác theo mình, anh mới tiếp tục dẫn dụ:"Ngón tay anh chậm rãi đưa sâu vào nơi ẩm ướt của em, phác họa xung quanh da thịt chớm đỏ bên trong ~~ Nơi đó của em bao chặt lấy đầu tay anh"
Lắng nghe theo sự cám dỗ tà ác kia, Vũ Nghê cẩn thận dùng đầu ngón tay, thoáng dò vào nơi u cốc của mình ~ "A... Ừ..."
"Đúng, em làm tốt lắm. Anh rất thích nghe! Anh đưa ra ngón giữa, hướng về vị trí co rút kia, nhanh chóng tham tiến vào. âm đ*o của em lúc này 𝐧_ó_𝖓_🌀 𝐫_@_𝖓g lên, đem ngón tay anh quấn chặt lại"
"Ừ...... Không, đừng bảo là, dừng lại!" Cô dùng sức lắc đầu, chỉ muốn thoát khỏi sự chỉ bảo của anh. Quả thật anh quá cao tay, có thể khiến cô trở nên vui sướn·🌀 ~ cảm giác rất ~ rất kỳ lạ
Lạc Ngạo Thực căn bản không cho cô cự tuyệt, tiếp tục nói:"...... Ngón tay của anh chậm rãi rú_🌴 ⓡ_ⓐ một chút, mang theo một ít chất lỏng từ trong cơ thể của em..."
"Đừng......" Vũ Nghê hét lên một tiếng, vô lực nhắm mắt lại ~~ bên trong bắp đùi ~ đã nhanh chóng co giật......
Không đúng! Cảm xúc mãnh liệt này, vốn dĩ muốn ép ⓒ.♓ế.✞ cô. Không phải do cô không cần, mà là tâm trí còn muốn kêu gọi hòa quyện cùng với т♓.â.𝖓 ✞𝒽.ể của anh ——
"Muốn anh sao?! Nghê, cơ thể của em hiện tại rất cần bảo bối của anh đúng không?!" Người nào đó đột nhiên mở miệng!
"Em... em..." Cô đỏ mặt tri hô, chỉ là chữ 'muốn' còn chưa kịp ra khỏi miệng, ngón tay đã dính đầy chất dịch của mình. Rõ ràng là cô cần anh nhiều hơn thế nữa ——
← Ch. 141 | Ch. 143 → |