Bị hắn công hãm
← Ch.103 | Ch.105 → |
Vũ Nghê đang định gạt bàn tay to của hắn sang một bên, nhưng là hắn vẫn nhanh hơn một bước, một cái tay khác đè chặt cái ót của cô, làm cho cô không còn cơ hội trốn tránh đụ*ռ*🌀 𝒸h*ạ*𝖒
"Anh có chuyện gì thì nói mau, nói xong thì phải đi ngay!" Vũ Nghê tránh không thoát liền nhíu chiếc mũi xinh xắn, mơ hồ không rõ ý đồ của ai đó
Lạc Ngạo Thực nheo mắt, gương mặt áp gần Vũ Nghê. Vài sợ tóc rối loạn phất phới trước khuôn mặt điển trai làm hắn càng thêm phong độ. Mặc dù trên mặt còn đọng lại một chút 〽️á·𝐮 tươi nhưng người đàn ông đó vẫn uy nghiêm vượt bậc
Quan sát khuôn mặt đẫm 𝐦-á-ⓤ kia, trong lòng Vũ Nghê cũng không tỏ ra hoảng sợ, hơn nữa còn dấy lên một loại tâm tình khó hiểu, khóe miệng loáng thoáng rц·п 𝓇·ẩ·𝖞
Lạc Ngạo Thực đưa ngón tay từ bên miệng cô dời đi, khẽ ☑️·ц·ố·𝖙 ⓥ·3 gò má mượt mà "Vũ Nghê, em là 𝐪*υ*ỷ sao?! Đừng quên em chính là vợ của anh!"
Trước đó vì uống không ít rượu đỏ lại nghe hắn nói thế làm cho gương mặt cô càng biến sắc, hai gò mà lúc này đã trở nên hồng hào "Anh đang nói lời vô nghĩa?! Sáu năm trước tôi đã không còn là vợ anh, đừng tỏ vẻ thân thiện như vậy. Quên nhắc nhở anh điều này, hiện tại tôi và anh không còn ⓠ●⛎●@●𝐧 h●ệ, anh đi đường anh, tôi đi đường tôi!"
Nhìn dáng vẻ say rượu của Vũ Nghê khiến Lạc Ngạo Thực không nhịn được càng muốn trêu chọc "Sao lại không còn?! Chẳng phải mấy ngày trước chúng ta vẫn suốt đêm là_𝖒 †_ì_ⓝ_𝐡 đấy thôi ——"
"Đê tiện, lưu manh, bệnh hoạn ——" Âm thanh cô gằng giọng, cơ hồ hét to khắp phòng, làm choáng cả lỗ tai ai kia
Lạc Ngạo Thực nhức đầu đứng ở một bên, thiếu kiên nhẫn cau mũi, cho đến lúc Vũ Nghê dừng gào thét lại mới bắt đầu lên tiếng —
"Thật khó nghe, một âm thanh khủng khiếp. Anh chỉ thích giọng nói của em khi truyền đạt tin tức trên đài, và sau đó là việc em nằm dưới thân anh mà ra sức rê-𝐧 𝓇-ỉ" Hắn quay đầu, đè thấp gương mặt nhìn thẳng vào mắt cô, lời nói vừa ra khiến cho mạch Ⓜ️á-υ người nào đó sôi sục
"Lạc Ngạo Thực, anh câm miệng cho tôi, câm miệng ——" Hai gò má của Vũ Nghê trở nên nóng lên đồng thời ửng đỏ, cô nhắm mắt lại muốn trốn tránh suy nghĩ điên cuồng kia
Cô càng gắng gượng đáp trả lại làm khóe miệng Lạc Ngạo Thực nâng lên tà ác. Bàn tay to lớn nâng lên đỡ lấy đầu cô, sau đó dịu dàng nắm giữ chiếc vai Ⓜ️ả·n·ⓗ 𝖐𝖍ảп·ⓗ
"Bằng không tối nay kêu nữa cho anh nghe đi, anh đặc biệt mong đợi!" Sau khi nói xong, Lạc Ngạo Thực mở ra môi mỏng, hướng vành tai của Vũ Nghê nhẹ nhàng khẽ cắn
"Anh đừng có nằm mơ, tôi sẽ không ——"
Một ⓒ·ả·ⓜ ⓖ𝖎á·𝖈 t·ê ◗·ạ·ℹ️ từ lỗ tai dẫn đến dây thần kinh làm cho toàn thân cô như bị điện giật, Vũ Nghê ⓡ-ⓤ-n 𝖗-ẩ-🍸 một cái. Trong đầu càng ngày càng nặng, bắt đầu mơ hồ đau đớn
Ánh mắt giận dữ sắc bén từ từ lung lay tan rã —— dáng vẻ mơ màng giống như một con cừu non đang đợi làm thịt
"Ha ha" Lạc Ngạo Thực cười vui vẻ mấy tiếng, môi mỏng vẫn còn ở bên tai cô lưu luyến, phà hơi nóng mà nói:"Đúng vậy, anh sẽ không mơ mộng ban ngày, bởi vì bây giờ là ban đêm. Vả lại ở cạnh một người đẹp thế này, anh càng không thể ngủ"
Hắn giống như một vị vua lớn tiếng tuyên bố quyền sở hữu của riêng mình. Nói xong Lạc Ngạo Thực đi ra cửa chính ——
Vũ Nghê đứng giữa phòng khách, nặng nề thở phào nhẹ nhõm, cũng may là hắn chịu đi ——
'Cạch' một tiếng cửa phòng bị khóa, hắn xoay người lần nữa trở về
~Vũ Nghê nghẹn họng nhìn trân trối, một hồi lâu mới sực tỉnh "Tránh ra, ở đây không có chỗ dành cho anh, đừng quên là chúng ta đã ly hô_ռ_, anh từng nói qua tôi làm anh 'sởn-gai-óc'!"
"Không sao cả, em bây giờ rất đẹp, sẽ không làm anh 'sợ' như trước"
"Anh cũng nói qua tôi quá dơ bẩn, thậm chí khinh thường không muốn gặp mặt. Lạc Ngạo Thực, anh cũng không cần gợi lại chuyện tình có được hay không?! Thật buồn nôn ——" Lúc nói chuyện cô còn bịt lỗ mũi, giống như vờ ngửi thấy mùi thúi
Cả đêm hôm nay đã không biết là lần thứ mấy Lạc Ngạo Thực nhíu mày "Vũ Nghê, anh thật sự không thích nghe những lời này được thốt ra từ trong miệng em. Thứ ngôn ngữ bất nhã này cũng không phù hợp với tính cách và công việc của em! Nếu như em sử dụng quá nhiều, tình huống sẽ trở nên tồi tệ, cuối cùng lại biến thành một thói quen. Một khi không cẩn thận sẽ vô tình nói ra trong lúc phát sóng bản tin trực tiếp, đến lúc đó thì vô phương cứu chữa!"
Điệu bộ giảng dạy của hắn như một giáo sư khiến Vũ Nghê thêm giận. Cô ghét nhất việc người khác đứng ra chất vấn công tác của mình, đặc biệt là hắn ta. Tuy nhiên thật đáng 𝖈·𝖍·ế·𝖙, cảnh cáo của hắn quả không sai
Cô đề phòng nhìn hắn chăm chú, hắn từng bước đến gần, cô từng bước lui về phía sau
Vũ Nghê cố gắng định thần tinh thần của mình, không muốn để rượu cồn phá quấy 𝖙-𝖍-â-п 𝐭𝐡-ể đang bất an "Anh đến đây thật ra có chuyện gì?!" Mượn cớ dời đi sự chú ý của hắn
"Cũng không có gì. Khi đưa Quan Tĩnh về nhà, mới biết hóa ra hai người ở đối diện nhau, cho nên muốn tới đây thăm em một chút! Vốn là sẽ chào hỏi một tí liền rời đi, nhưng không nghĩ rằng em kích động đến nỗi trực tiếp 𝒸_ở_i 𝐪_⛎_ầ_𝓃 áo anh, làm cho t♓.â.п ✝️ⓗ.ể anh bây giờ ——" Lạc Ngạo Thực cười nói đồng thời đem vải rách trên người cởi ra, tiện tay ném một cái trên sàn
Lúc này hắn hoàn toàn trần trụi nửa thân người trên dưới ánh đèn êm dịu, làn da rám nắng ẩn hiện mờ nhạt, ⓣⓗ_â_𝐧 t_𝒽_ể cường tráng làm cho người khác quên di dời ánh mắt.
Vũ Nghê nuốt từng ngụm nước bọt, giọng nói un run "Ai nhìn thấy anh kích động, ai nắm lấy quần áo của anh chứ?! Lạc Ngạo Thực, đừng bắt chước chú hề tự mình đa tình. Cuộc sống của tôi rất phong phú, không cần phải xem buổi biểu diễn tức cười của anh! Khuyên anh lập tức ra ngoài, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát, nói có kẻ trộm táo bạo tự ý xông vào nhà dân!"
"À, vậy thì chúng ta bắt đầu liền đi, sau đó em báo cảnh sát cũng tốt!" Nói xong hắn giống như một con sư tử, động tác vô cùng bén nhạy, nhanh chóng hướng về phía con mồi ——
Vũ Nghê bị Lạc Ngạo Thực trực tiếp đặt tại trên mặt đất, sử dụng cả tay lẫn chân đem cô vững vàng trói lại.
Bị đặt ở phía bên dưới khiến Vũ Nghê dùng sức phản kháng giãy dụa 𝖙𝖍_â_𝐧 𝖙_♓_ể "Anh mau buông tôi ra ——"
Hắn giống như con mèo đang vờn một con chuột trong tay, khóe môi nâng lên nhìn chằm chằm người không hợp tác "Vũ Nghê, anh nghĩ em nên tiết kiệm hơi sức đi, em cơ bản biết rằng không thể thoát khỏi anh"
Hắn chậm rãi cúi đầu, chuẩn xác bắt lấy đôi môi đỏ mọng, hơi thở cường ngạnh tiến vào trong miệng cô ——
"Ưm..." Vũ Nghê nằm trên mặt đất, dù làm thế nào cũng không tránh được cánh môi ẩm ướt kia
Hắn ngang ngược ♓ô●𝓃 cái miệng nhỏ nhắn của cô, lưỡi nóng kịch liệt dây dưa, dùng sức ~ di chuyển thắt lưng, lớp vải vóc cách nhau mơ hồ loáng thoáng, 𝐤h*𝑜*á*1 c*ả*Ⓜ️ chân thật có chút thoải mái, khiến hai †.ⓗ.â.п 𝖙♓.ể thỏa mãn quấn lấy nhau ——
Hai tay cô quơ quào giãy giụa trên không dần dần cứng ngắc lại, sau đó bất giác đặt lên sống lưng 𝐧*ó*ⓝ*ⓖ 𝒷ỏn*g trần trụi kia. Hai cánh tay trắng nõn m·ề·ⓜ 〽️ạ·ⓘ gắn liền với làn da rám nắng, hai màu da hoàn toàn trái ngược nhau, dễ dàng phác thảo ra một hình ảnh đam mê giữa đôi nam nữ ——
"Ah... ừm..." Cô phát ra tiếng kêu rê·𝓃 𝖗·ỉ cùng âm thanh nức nở nghẹn ngào, bởi vì hắn không chỉ giày xéo môi cô mà còn sử dụng bàn tay thô bạo thăm dò vào bộ đồ ngủ mỏng manh kia, người nào đó không chút dịu dàng ⓥⓤố_ⓣ v_𝑒 bộ n𝖌ự●ⓒ tròn trịa cùng nhũ hoa ửng hồng
"Anh tránh ra, chúng ta ly ⓗ_ô_п rồi..." Thừa dịp đôi môi 𝖓●ó●ⓝ●ⓖ 🅱●ỏ●ռ●🌀 tấn công chiếc cổ trắng tuyết của mình, cô 𝐫_ⓤ_𝐧 г_ẩ_𝐲 cự tuyệt. Đôi mắt đen láy được bao phủ bởi hơi nước, mang theo tố cáo cùng oán trách.
Đáng ghét, hắn dựa vào cái gì để chiếm được mình?! Hắn có tư cách sao?!
"Buổi tối hôm nay em nhiệt tình như vậy, xé rách quần áo của anh, sao anh có thể không làm hài lòng em được ——" Giọng nói khàn khàn hướng phía da thịt trắng nõn phà hơi, cười nhẹ ngẩng đầu lên, hai mắt tỏ ra áp bức người khác "Thật ra thì, chúng ta đều là người từng trải, em cũng đừng nên phủ nhận, không phải em không cần, nếu không em chẳng rùng mình phối hợp với anh như thế"
"Tôi... không... có"
"A, em thật mạnh miệng"
Lạc Ngạo Thực không hề muốn giải thích nữa, tiếng cười tà ác lấn át kháng cự của cô. Dùng hành động bắt cô phải thừa nhận, khi bàn tay to lớn từng đợt chạm vào 𝐭𝒽â-𝐧 т-♓-ể ⓜ_ề_𝖒 m_ạ_1, cô không tự chủ mà khẽ run lên
Khát vọng trên người dần dần chiến thắng lý trí của Vũ Nghê, hắn tiếp tục ♓𝐮𝖓.🌀 h.ă.ռ.𝖌 v*ⓤ*ố*✝️ ✌️*ⓔ ở bên trong, bộ áo ngủ rộng thùng thình chậm rãi được gỡ ra
Khung ⓝ.🌀.ự.𝐜 đầy đặn cùng nhũ hoa căng lên cứng rắn, toàn thân cô giờ đây chỉ còn lại một chiếc quần lót bằng bông
Lạc Ngạo Thực đè thấp gương mặt, dùng đầu lưỡi lướt qua lướt lại như vẻ một bức tranh trước ⓝⓖ*ự*🌜 cô, vị trí bị xâm phạm chẳng mấy chốc đỏ thẫm còn kéo theo cả sự ướ_† á_✞
Bàn tay màu đồng đang nằm trên bắp đùi Vũ Nghê bắt đầu di chuyển dữ dội, động tác chậm rãi nhưng lại rất giày vò, dùng phương thức thong thả ↪️-ọ ×-á-𝐭 giữa hai chân cô, cách lớp quần mỏng thành thạo ⓥ𝐮ố·✝️ ☑️·3 ~ thẳng tiến mò mẫm vào nơi bí mật ở thánh địa cấm kỵ
Đôi mắt Vũ Nghê nửa k_𝒽_é_𝐩 ⓗ_ờ, bàn tay nhỏ bé bất lực vịn vào bả vai rộng lớn kia, cơ thể 𝐦ề_𝐦 𝐦ạ_❗ đến hồi không kiểm soát được, vô tình thốt ra âm thanh yêu kiều "... Ư... Mmm"
"Vũ Nghê, anh rất thích nghe giọng điệu ⓡ_ê_п 𝓇_ỉ này của em, thật đáng yêu" Ánh mắt của hắn như một ngọn lửa, mập mờ khó hiểu, một bên tay hắn chậm rãi trượt dọc theo chiếc quần lót
Hai bàn tay nhỏ bé bám chặt đầu vai của hắn hơn, lông mi đáng thương nhíu chặt lại, chân cô ~ ~ ~ ~ ~ như những cánh hoa non mềm đang bị dẫn dắt bởi bàn tay ma q𝐮.ỷ kia
Hắn cố tình dùng ngón tay xoa đều xung quanh, ra sức đè ép chơi đùa bên trong chỗ kín của cô ~~ những chất dịch 𝐧ó·п·🌀 🅱️ỏ·𝐧·𝐠 nhỏ giọt lỉ rỉ ~~ nhanh chóng thấm ướt tay hắn
"Không, không muốn..." Cô cầu xin trong sự khó thở, khuôn mặt xinh đẹp bắt đầu ửng đỏ, trong đầu nghĩ sẽ thu lại đôi chân ~~ nhưng là hắn cố tình bắt bí cô, một ngón tay vẫn dùng sức ác liệt trượt chặt trong nơi mẫn cảm kia.
"Ah... Ừ... ——" Vòng eo m·ả𝖓·♓ 🎋♓ả·п·𝖍 không kìm chế nổi mà cong lên
Lạc Ngạo Thực đè thấp âm lượng, mang theo giọng cười đùa cợt "Tại sao lại không cần?! Thế này rất thoải mái, không phải em cũng ưa thích sao?!" Hắn đắc ý vì đã làm cho cô đắm chìm trong 𝐤ⓗ*🅾️á*ℹ️ ↪️ả*〽️!
← Ch. 103 | Ch. 105 → |