Truyện:Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư - Chương 085

Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư
Trọn bộ 568 chương
Chương 085
Áo lót màu đen
0.00
(0 votes)


Chương (1-568)

Vũ Nghê suýt nữa là đứng yên bất động, cô đoạt lấy món đồ trong tay của tiểu Na. Nhìn sơ qua thì thấy con số kích cỡ phía trong, làm cho cô sửng sốt liên hồi

Đáng c𝒽ế●𝖙, kích cỡ gần như là vừa vặn với cô

Đúng lúc ấy thì một khuôn mặt đẹp trai, đột nhiên nhảy vào trong đầu Vũ Nghê, trong lòng cô chợt run lên. Là hắn?! Không, không thể nào. Cô lập tức bác bỏ cái ý nghĩ này!

Chỉ là trong đầu không ngừng hồi tưởng lại hình ảnh dây dưa cùng hắn trên ghế sofa, suy nghĩ này thật không cách nào thuyết phục được mình!

Lời nói khiêu khích của hắn thậm chí còn vang lên văng vẳng bên tai "Nghê, dáng dấp của em bây giờ thật զ·υ·𝐲·ế·ռ ⓡ·ũ, size D đã không còn phù hợp nữa, có đúng hay không?!" Hắn vừa nói chuyện vừa dùng tay v𝐮.ố.🌴 ѵ.3 п-🌀ự-𝐜 của cô ~ "Chắc là phải size E rồi, anh tuyệt đối đoán không sai!"

Vũ Nghê đứng trong phòng làm việc, dùng sức nhắm mắt lại, muốn xua đuổi những cảnh 🎋𝒽·ℹ️ê·ⓤ ◗â·Ⓜ️ trong tâm trí

Cô thật là vô dụng, chỉ mới nghĩ thôi mà nhũ hoa trước п𝐠-ự-𝐜 đã trướng căng lên, thậm chí thấy có chút đau! Nhìn áo lót màu đen trong tay, lại nghĩ tới lời nói của hắn

"Vũ Nghê, em biết không?! Nội y của em luôn luôn quá bảo thủ, hơn nữa lúc nào cũng màu trắng. Anh nghĩ rằng màu đen sẽ thích hợp với em hơn, sẽ làm cho em thêm hấp dẫn ——"

Mỗi khi chấm dứt â*𝓃 á*1 xong, hắn đều nhặt áo lót lên, cùng lúc nói. Nhất định là hắn, nhất định là hắn, Lạc Ngạo Thực!

"Chị Vũ Nghê, những quà tặng này có phải do tổng giám đốc của chúng ta đưa tới?! Hì hì, nhất định là vậy rồi. Quả đười ươi, dép bông vải, cho thấy tổng giám đốc rất săn sóc chị. Còn về cái áo lót màu đen này, rõ ràng là tổng giám đốc ~~" Tiểu Na thông minh dừng ngay lại

"Không, không phải. Em đừng đoán nữa, chị nghĩ là khán giả, khán giả muốn bày tỏ sự 𝐭.ⓗâ.𝖓 ⓜậ.✝️!" Vũ Nghê thu hồi kinh hoảng, nghiêm túc giải thích

"Cũng có thể là thế nha, nhưng mà vị khán giả này có ý tưởng kỳ quái đấy!" Tiểu Na nửa tin nửa ngờ, nhưng cũng hơi lạ."Chị xem, cái người này rất có mắt thẩm mỹ?! Áo lót thật sự đẹp quá, khiến cô gái nào nhìn vào cũng đều yêu thích, phải không chị?!"

Cái áo lót này mặc dù rất 🌀·ợ·i 𝒸ả·〽️, xung quanh là chất liệu ren mỏng trong suốt, dọc theo là đường viền hoa 𝖒*ề*ⓜ mạ*𝖎, 𝐪u𝖞_ế_ռ ⓡ_ũ nhưng vẫn giữ nét trang nghiêm, đẹp đến nỗi khiến người khác phải muốn có được

Vũ Nghê không thể không gật đầu một cái, cô quả thật ~ thật thích nó!

Từ sáng sớm đến xế chiều, chỉ cần có thời gian rảnh rỗi là trong đầu cô liền thoáng qua gương mặt ghê tởm đó. Vũ Nghê mới vừa đi ra khỏi tòa nhà MBS, thì đã nghe tiếng điện thoại trong bóp vang lên "Alô, xin chào, cho hỏi ai ở đầu dây?!"

"Là anh, Vũ Nghê, em tan việc?!" Âm thanh của Lạc Ngạo Thực trầm thấp đan xen lễ phép xuyên thấu qua điện thoại, khiến người nghe không có biện pháp chối từ

Tay Vũ Nghê run lên, làm điện thoại thiếu chút nữa trượt ra "Anh...... Có chuyện gì không?!" Làm sao mà hắn lại có nhiều số điện thoại như vậy chứ?!

Nghe được giọng nói đè nén nổi giận của cô, Lạc Ngạo Thực không nhịn được nhếch miệng "Ừ, thế em đã nhận được quà tặng của anh chưa?!"

Quả nhiên là hắn, chỉ là ~ cô không muốn tiếp tục cái đề tài này, tiếp tục chính là mắc bẫy của hắn

Cô hiểu hắn, nếu cứ đàm luận cái đề tài này, hắn sẽ rất hưng phấn đến cỡ nào, thậm chí có thể nói ra những ngôn từ ghê tởm nhất

"...... Cái gì, quà tặng nào, tôi không biết anh đang nói gì!" Vũ Nghê làm bộ không hiểu

"......"

Đầu dây điện thoại bên kia trầm mặc ——

"Nếu như không có chuyện gì khác, tôi cúp máy đây!"

Đột nhiên Lạc Ngạo Thực thất vọng mở miệng:"Anh cứ cho rằng, em có thể nghĩ đến những thứ đó là anh đưa tới!"

"Thực xin lỗi, rất nhiều người tặng quà cho tôi, tôi làm sao đoán được chứ!"

"Quả đười ươi, dép bông vải, còn có một món đồ lót, là anh gửi tới cho em! Nghê, áo lót nhãn hiệu là Victoria';s Secret, rất hấp dẫn ——" Thời điểm nhắc tới áo lót, hắn cố ý dùng thanh âm trầm thấp κ𝖍ê-⛎ ɢ-ợ-ℹ️, giống như bọn họ rất ⓣ_♓_â_𝓃 Ⓜ️_ậ_ⓣ, giọng nói cứ vang lên bên tai cô ——

Gò má của Vũ Nghê lúc này từ từ hồng lên, bên tai tê dại, giống như có một dòng điện tiến vào từ lỗ tai, toàn thân đều 𝖗υ*п 𝓇ẩ*🍸 "Lạc Ngạo Thực, tôi không muốn cùng anh tiếp tục chuyện này, tôi không biết Victoria';s Secret ——"

"Em đừng tức giận, có thể là em hiểu lầm ý của anh. Nghê, trước tiên hãy nghe anh nói!". Thanh âm của hắn vô cùng nghiêm chỉnh, nghiêm chỉnh đến độ cô tưởng lỗ tai mình có vấn đề "Anh cứ nói!"

"Là như vầy, anh rất xin lỗi. Thật ra thì lúc anh cho người giao quà tặng, chỉ nhờ thư ký gửi cho em quả đười ươi và dép bông vải, áo lót màu đen là do thư ký nhầm lẫn, quà đó là anh dùng để gởi cho ~ cho một người bạn khác!" Giọng nói của hắn tỏ vẻ rất xin lỗi (Lạc Ngạo Thực quả là cao tay, Vũ Nghê ơi, Vũ Nghê không phải là đối thủ của hắn rồi, phía sau còn nhiều tình tiết nữa kaka)

Vũ Nghê chợt ngẩn ngơ, trong đầu hình thành phản ứng đầu tiên [Người bạn khác?! Là bạn gái của hắn?!]

"Em có đang nghe điện thoại không đấy?!"

"...... Vậy ý anh là muốn lấy áo lót về ư?!"

"Thật ngại quá, vốn là ký gởi quà cho em xong, tưởng không xảy ra vấn đề gì. Nhưng mà, bộ áo lót kiểu mới nhất kia lại là hàng đặt từ nước ngoài, người bạn của anh tò mò được ngay, cho nên......" Hắn muốn nói lại thôi

Vũ Nghê theo bản năng cầm chặt ví da, trên mặt lộ ra vẻ 'miễn cưỡng';."Nếu như anh muốn, thì tôi có thể gửi trả về!" Có lẽ chính cô cũng không phát hiện, khi nói câu này, lại làm cho cổ họng như nghẹn lại!

"Ừ, không cần làm phiền đến em đâu! Anh đang ở trước cửa Đài Truyền Hình, em cứ đem theo món đồ xuống đưa lại cho anh là được!" (Haha, Đây mới là chủ ý của Lạc Ngạo Thực này)

"Tốt lắm, anh ở đó chờ tôi!" Nói xong Vũ Nghê cúp điện thoại!

Thôi, nếu như thật thích món đồ này, thì bằng bản lãnh bây giờ của mình, đây cũng không phải là chuyện khó!

Giống như để chứng minh việc cô chỉ muốn thoát khỏi 🍳υ@*п h*ệ cùng hắn, cô tăng nhanh bước chân, nhanh chóng đi về phía cửa chính ——

Màn đêm bắt đầu buông xuống, Lạc Ngạo Thực dựa vào xe hơi, lẳng lặng hút thuốc. Đèn đường cũng bật lên, đem bóng dáng ưu nhã của hắn kéo dài hơn ——

'Cộp cộp cộp' tiếng gót giày từ xa truyền đến mỗi lúc một gần, người phụ nữ trong bộ váy màu trắng, với mái tóc đơn giản rơi vào đáy mắt hắn

Khóe miệng đang hút thuốc không nhịn được nâng cao lên. Hắn phà ra một ngụm khói, vẫy cánh tay hướng về phía Vũ Nghê "Anh ở chỗ này!"

Vũ Nghê nhanh chóng đến bên cạnh hắn, trên miệng ⓣ.𝖍.ở 𝖍.ổ.𝓃 ♓.ể.𝐧. Không nói thêm gì, cô mở ví da, đem áo lót màu đen 𝓇ú*т г*ⓐ "Đây là đồ của anh, trả lại cho anh!"

Lạc Ngạo Thực không có nhận lấy, quay đầu phun ra một hơi khói mù "Nghê, bộ áo lót này, em thấy thế nào?! Em nói xem, bạn anh sẽ thích không?!"

Chương (1-568)