Phần 1
Ch.02 → |
Ta tên là Thẩm Trân, là nhị tiểu thư của Vĩnh Dũng Hầu phủ, do kế thất phu nhân sinh ra.
Năm tám tuổi, trong một lần không may rơi xuống nước, ta bỗng nhiên có thêm một đoạn ký ức không thuộc về mình, lúc đó mới nhận ra rằng bản thân chỉ là một nhân vật trong câu chuyện cổ.
Hơn nữa, còn là nữ chính trong một câu chuyện ngược tâm!!!
Câu chuyện kể rằng, người định mệnh của ta là Ngũ hoàng tử Tiêu Cẩn Ngôn, kẻ từ nhỏ đã không được lòng hoàng đế, chính là vị hôn phu hiện tại của ta.
Còn vị trưởng tỷ sinh ra từ chính thất, Thẩm Huyên, mới là ánh trăng sáng trong lòng hắn.
Mà ta lại chỉ là một kẻ ngây thơ khờ khạo.
Không chỉ tận tâm tận lực quán xuyến việc trong ngoài, hao hết của hồi môn để sắp đặt mưu đồ, mà còn phải chịu đựng sự lạnh nhạt, khinh bỉ của hắn.
Về sau, hắn sửa chiếu chỉ, lên ngôi hoàng đế, chỉ phong cho ta làm phi tần, rồi lập tức đưa Thẩm Huyên vào cung làm hoàng hậu.
Chẳng bao lâu sau, ta bị Thẩm Huyên kiếm cớ đẩy vào lãnh cung, chịu cảnh khổ nhục suốt ba năm, nếm đủ đắng cay, sống dở c. h. ế. t dở.
Nhưng sau khi ta qua đời, Tiêu Cẩn Ngôn lại bất ngờ si tình đến mức từ bỏ ánh trăng sáng Thẩm Huyên, thậm chí điên cuồng tìm thuốc bảo quản t. h. i t. h. ể ta không tan, ngày đêm túc trực.
Ta: "???"
Cốt truyện này, chẳng lẽ mắc bệnh gì đó sao?
Thật là xui xẻo!
2.
Trời cao chứng giám, từ khi biết được diễn biến câu chuyện, ta đã trải qua nhiều năm liên tiếp với những cơn ác mộng.
Lo sợ sẽ bị cuốn vào mối tình ngược luyến đầy đau khổ với Tiêu Cẩn Ngôn như trong truyện.
Nhưng may mắn thay, Thẩm Huyên và Tiêu Cẩn Ngôn đúng như trong ký ức, đã sớm bắt đầu lén lút qua lại.
Ta nhìn thấy họ tình ý nồng đậm.
Liền không kìm được mà thúc đẩy vài lần, hiệu quả thực sự không tồi.
Giờ đây, cốt truyện đã đi đến lúc ngày cưới của ta và Tiêu Cẩn Ngôn gần kề.
Ta thuận thế đẩy thuyền, thỉnh thoảng còn khoe những món quà Tiêu Cẩn Ngôn tặng trước mặt Thẩm Huyên, khiến nàng ta ghen tức đến phát điên, cuối cùng không nhịn được mà giả dạng, cùng Tiêu Cẩn Ngôn tư tình trong một lầu hoa.
Nhưng nào ngờ, lầu hoa đó là sản nghiệp của ta.
Thế là, ta dẫn theo nha hoàn và bà tử bắt gian tại trận.
Phụ thân Vĩnh Dũng Hầu của ta khi nghe tin liền vội vã chạy tới Minh Nguyệt lầu.
Nhìn thấy Thẩm Huyên trong trang phục kỹ nữ, xiêm y xộc xệch bị người của ta giữ lại, sắc mặt ông biến đổi kinh hoàng.
Nhưng dù sao Thẩm Huyên cũng là trưởng nữ mà ông thương yêu nhất, ông không cho rằng nàng ta sai, ngược lại mặt liền nghiêm khắc trách mắng ta.
"Trân nhi, con đang làm gì vậy?"
"Huyên nhi là tỷ tỷ của con!"
Ta ấm ức nhìn phụ thân, nước mắt như muốn rơi xuống.
"Phụ thân, tỷ tỷ rõ biết Ngũ hoàng tử là vị hôn phu của con, vậy mà lại cùng hắn vào Minh Nguyệt lầu này, làm chuyện đồi bại, phụ thân sao không răn dạy tỷ tỷ, lại mắng Trân nhi!"
Nghe ta nói, sắc mặt phụ thân lập tức trầm xuống: "Con chưa xuất giá, sao lại có thể mở miệng nói những lời thô tục như thế?"
"Các con là tỷ muội, đều là đích nữ của Vĩnh Dũng Hầu phủ, một người vinh thì tất cả vinh, một người tổn thì tất cả tổn, danh tiếng tỷ tỷ con hỏng, thì con được lợi lộc gì?"
Sau đó, ông giả vờ suy tư hồi lâu, nghiến răng đưa ra một quyết định đau lòng.
"Hay là thế này, dù sao tỷ tỷ con và Ngũ hoàng tử cũng đã tình sâu ý nặng, chuyện đã rồi, con là muội muội thì nhường một bước đi."
"Để tỷ tỷ làm chính thất của Ngũ hoàng tử, con chịu uất ức một chút, làm thiếp..."
Ch. 02 → |