Truyện:Tập Truyện – Ngọt Ngào - Chương 31

Tập Truyện – Ngọt Ngào
Trọn bộ 45 chương
Chương 31
Vườn trường 23
0.00
(0 votes)


Chương (1-45)

Edit: Vũ Quân

"Lại đây ngồi xuống."

Thầy giáo trẻ tuổi ngồi sau bàn làm việc, ngũ quan anh tuấn, khí chất ôn nhuận, mang một chiếc mắt kính gọng vàng, dưới mắt kính đôi mắt đen nhàn nhạt liếc nhìn nữ sinh đứng trước bàn.

Nữ sinh cấp 3 luôn đặc biệt m-ề-〽️ 〽️-ạ-𝒾, làn da trắng nõn gần như phát sáng, tóc dài mượt mà, đôi mắt sạch sẽ trong suốt, môi anh đào no đủ, phảng phất như có thể véo ra nước.

Thân trên của thiếu nữ mặc áo sơ mi màu trắng, cổ áo thắt nơ, áo sơ mi lại có chút xuyên thấu, mơ hồ có thể nhìn thấy áo ⓝℊ.ự.ⓒ màu lam nhạt ở bên trong, hoặc có thể nhìn thấy một nửa tuyết tắng phập phồng.

Vạt áo sơ mi ôm lấy vòng eo, váy caro phía dưới giống như cánh hoa xòe ra, vạt váy vừa vặn che kín đùi, đôi tắt trắng kéo dài đến đầu gối, khiến cho đôi chân càng thêm thon dài.

Giày da màu đen chụm lại bên nhau, như đang thể hiện sự bất an của chủ nhân.

Quan Như vốn đang vâng dạ cúi đầu, lại thấp thỏm ngẩng đầu nhìn thầy giáo: "Thầy... thầy ơi em đứng là được rồi ạ."

Thầy giáo trẻ xoa mũi, dùng ngón tay gõ lên mặt bàn, tầm mắt bất động thanh sắc xẹt qua áo sơ mi màu trắng của cô, giọng nói nặng nề: "Ngồi xuống."

Cô vẫn chưa phát hiện ra tầm mắt tùy ý của anh, cô chỉ cảm thấy ngữ khí ấy rất nghiêm túc, nên vội vàng ngồi xuống.

Váy có chút ngắn, cô kéo vát áo, bất an ngồi trên ghế.

"Gần đây thành tích của em trượt dốc rất nhiều, đi học thường xuyên thất thần, là do nguyên nhân gì?"

Ánh mắt Qaun Như trốn tránh, bất an nhéo ngón tay, không dám ngẩng đầu nhìn anh, âm thanh yếu ớt như tiếng muỗi kêu: "... Không, không có gì ạ."

Thầy giáo nghiêng về phía trước, duỗi tay vớt một sợi tóc của cô lên, ngón tay cuốn lấy sợi tóc của cô: "Em uốn tóc?"

Cô như bị dọa sợ rụt về phía sau, anh cũng không ngăn cản.

Anh lại rũ mắt nhìn váy cô.

Chỉ cần hướng lên trên một chút nữa là có thể nhìn thấy chân tâm của cô.

Cặp đùi trắng bóng cứ thế lộ ra bên ngoài.

Anh chỉ nhìn thoáng qua, lại giống như không chỉ nhìn một cái, thu tay nâng gọng kính, âm thanh bình thản: "Còn đem đồng phục sửa ngắn đi nữa."

"Xem ra tâm tư của em không đặt ở việc học."

"Yêu đương?"

"Tuần trước sau khi tan học tôi thấy em lên xe của một bạn nam."

Quan Như chột dạ cúi đầu không nói.

Cộc cộc.

Cái bàn bị nặng nề gõ vang hai tiếng, người gõ hình như không vui lắm.

"Cạch."

Thầy giáo trẻ từ trong ngăn kéo lấy ra một bài thi, một cây bút đặt lên bàn.

"Chỉ cần em làm đúng hết, tôi sẽ không truy cứu nữa, nhưng nếu em sai một câu..."

Anh rút đi không nói nữa, trong đầu Quan Như phỏng đoán rất nhiều tình huống, thông báo phê bình trước toàn trường, báo cho phụ huynh...

Cô vội vàng ngẩng đầu, nhìn về phía thầy chủ nhiệm lớp: "Em... em viết, thầy đừng báo với phòng giáo vụ."

Thầy giáo trẻ hơi cong khóe miệng: "Cái này phải xem biểu hiện của em."

Thời gian từng giọt từng giọt trôi qua, Quan Như rất cô gắng làm bài, nhưng cô lại phát hiện gần đây mình không nghiêm túc học, rất nhiều bài đều không làm được, càng sốt ruột thì lại càng bó tay.

Thầy giáo trẻ tuổi ngồi trên ghế, dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn chằm chằm cô gái đang sốt ruột, thần sắc thản nhiên, lại giống như... đang nhìn chằm chằm con mồi của mình.

"Được, hết giờ rồi."

Thầy giáo cúi đầu, kiểm tra bài thi, Quan Như thấp thỏm bất an, cuối cùng anh cũng dừng bút: "Làm sao bây giờ?"

Người đàn ông ngẩng đầu nhìn Quan Như, cười nhạt: "Sai nhiều như vậy."

Quan Như vội vàng nhìn anh, lộ ra biểu cảm cầu xin: "Em xin thầy, thầy ơi, nếu như bố mẹ em biết, bọn họ sẽ không cho em đi học nữa."

"Bảo em làm cái gì cũng được, chỉ cần thầy đừng nói ra ngoài."

Ý cười trên mặt thầy giáo trẻ càng ngày càng sâu: "Thật không?"

Anh nghiêng về phía trước, gần như đụng vào mặt cô, hơi thở nóng hổi phun lên mặt cô, tầm mắt dừng lại trong mắt cô, chóp mũi, khóe môi, ánh mắt càng ngày càng sâu, âm thanh lại nhẹ nhàng: "Đem nội y cởi ra."

Quan Như còn không kịp kinh ngạc anh đã nói: "Nhưng áo sơ mi không được cởi, tôi biết, đây là kĩ năng của con gái các em."

"Tôi muốn xem em làm như thế nào, bạn học Quan có đồng ý cho tôi chiêm ngưỡng một lần không?"

Quan Như không biết đang tức giận hay xấu hổ, trên mặt cô đỏ ửng, đôi mắt trừng lớn: "Thầy..."

"Không muốn sao?" thầy giáo híp mắt, sự dịu dàng tan đi vài phần, lại thêm một chút xấu xa mê người.

Anh cực kì tự nhiên 𝖍●ô●п khóe môi cô: "Không muốn cũng được, nhưng ngày mai em có thể đến trường nữa hay không, tôi cũng không chắc."

Quan Như không biết nên biết nên trả lời như thế nào, trong lòng cô mắng to anh vô sỉ hạ lưu, nhưng cô lại ngồi bất động trên ghế.

Qua một lúc lâu cô mới chậm rãi kéo vạt áo sơ mi ra.

Anh cũng không thúc giục cô, dán lên mặt cô, ♓ô-𝓃 nhẹ lên khuôn mặt phấn nộn của cô, tầm mắt di chuyển theo động tác của cô.

Dường như anh rất vui ⓢư·ớ𝓃·🌀, mỗi lần anh ♓*ô*𝓃 cô là lại cảm nhận được tay cô run lên.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng áo 𝖓*ɢự*𝖈 màu lam nhạt bị đặt trên đùi cô.

Anh duỗi tay đem áo 𝖓𝖌ự_𝐜 còn mang theo độ ấm của cô đặt lên bàn, đầu ngón tay vuốt nhẹ hai cái.

Ngước mắt.

"Bỏ tay ra, em ngoan một chút."

Trong giọng nói ngầm có ý cảnh cáo.

Hốc mắt thiếu nữ đỏ lên, khó khăn buông tay xuống.

Áo sơ mi màu trắng gần như không che được cái gì, núm vú phấn hồng, bầu ռ*𝐠*ự*𝐜 trắng mềm, nhìn không sót một thứ gì, dưới áo sơ mi có một loại vẻ đẹp tỳ bà che nửa mặt hoa*.

*điển cố trong bài thơ Tỳ bà hành của Bạch Cư Dị, ý chỉ vè đẹp nửa kín nửa hở, càng thêm զ*⛎y*ế*n 𝓇*ũ động lòng người.

Người đàn ông cười khẽ một tiếng, không khách khí nhéo núm vú đang dựng lên: "Nhanh như vậy đã cứng rồi? Thật mẫn cảm."

Quan Như 𝒸ắ●𝖓 𝐦ô●ℹ️ dưới, lui về phía sau, né tránh tay anh: "Thầy, thầy nói chỉ nhìn thôi."

Thầy giáo trẻ mở tay ra: "Được, chỉ xem thôi, tiếp theo em cũng 🌜ở_𝖎 🍳_цầ_ռ lót ra đi."

"Thầy..."

Người đàn ông cười xấu xa: "Không muốn sao?"

Nghĩ đến lời uy hiêp vừa rồi của anh, thiếu nữ chậm rãi nâng Ⓜ️.ô.n.𝐠 lên, 𝒸ở-1 𝐪-⛎ầ-п lót ra, bị đặt bên cạnh nội y.

Mắt người đàn ông lóe lên, âm thanh càng khàn: "Mặc váy ngắn như vậy, còn không mặc quần bảo vệ? Gió thổi qua có bao nhiêu người nhìn thấy tiểu nộn bức của em?"

"Không, không có!" Quan Như cúi đầu, gắt gao đè lại váy mình.

Trên dưới đều trống rỗng, cảm giác này không hề dễ chịu, cực kì không có cảm giác an toàn.

Lúc này cô cảm thấy có một cái bóng bao phủ lấy mình, ngẩng đầu lên người đàn ông đã đứng dậy, vòng qua cái bàn đi đến cạnh cô.

"A..."

Cô bị dọa, đứng bật dậy định chạy ra ngoài, lại bị người đàn ông nắm lấy cổ tay, anh ôm eo cô, kéo cô trở về.

Người đàn ông ngồi lên vị trí vừa rồi của cô, cô ngồi trên đùi anh.

Làn váy không che nổi Ⓜ️_ôⓝ_g, da thịt trơn bóng tiếp xúc trực tiếp với vải dệt quần anh.

Người đàn ông che miệng cô lại, 𝒽ô·ռ đôi mắt cô: "Kêu lớn tiếng như vậy, em muốn gọi mọi người đến nhìn bộ dạng hiện tại của mình à?"

Anh nhìn xuống, cách lớp vải chính xác nắm lấy vú nhỏ của cô, bàn tay to xoa nhẹ hai cái, ngón tay sờ vú cô, vừa xoa vừa kéo.

Đầu gối anh vừa vặn cọ vào chân tâm của cô: "Em ướt rồi."

"Ưm..." Quan Như lắc đầu, muốn tránh anh.

Người đàn ông cúi đầu, ngậm lấy vành tai cô: "Em ngoan một chút, để tôi sờ, tôi đồng ý với em sẽ không nói với ai cả."

"Nếu không nghe lời... em không chỉ có cái danh yêu sớm trên lưng, mà còn là học sinh hư 𝐪ⓤ.🍸.ế.п 𝓇.ũ thầy giáo."

Quan Như lần thứ hai lắc đầu: "Không, không cần."

Anh т.𝖍.â.𝖓 ⓜậ.т ♓ô-𝖓 c-ổ cô: "Sao hả? Còn nghĩ đến bạn trai của em?"

"Cậu ta đã sờ qua nơi này của em chưa?"

Anh tùy tay bóp bộ ռ-𝖌ự-ⓒ 𝐦ề_ⓜ 𝐦_ạ_ı của cô, đem nó tạo thành các loại hình dạng.

"Còn có nơi này."

Một cái tay khác của anh xốc váy cô lên, đi tới nơi non mềm nhất, ngón tay tiến vào cánh hoa tươi mới, ấn vào nơi nhiều nước, hoa huy*t chảy ra càng nhiều chất lỏng.

"Ướt quá... dễ c_h_ả_𝓎 𝓃_ư_ớ_𝐜 như vậy, khi 👢à·ⓜ ✞ì·𝓃·𝒽 nhất định sẽ 𝐬●ướ●n●ⓖ lắm."

Anh ♓.ô.𝖓 𝖒.ô.1 Quan Như, đầu lưỡi tách hàm răng của cô ra, cuốn lấy lưỡi cô, phát ra tiếng dính nhớp, một lát sau anh mới buông cô ra, tựa vào trán cô, ngữ khí ôn nhu: "Bạn trai em đã làm em chưa? Hả?"

Không có ai trả lời, anh cũng không giận, rút ngón tay ướt đẫm ra để cô lên mặt bàn làm việc.

Anh khom lưng, ♓*ô*𝖓 cô: "Có từng ăn vú xinh đẹp của em không?"

Dứt lời anh cúi đầu cắn núm vú cô, dùng hàm răng khẽ cắn, bên kia cũng dùng bàn tay xoa ấn, nắn bóp, bứt núm vú cô rồi lại đột nhiên buông ra.

"A... Không cần."

Quan Như nằm ngửa trên bàn, mái tóc xõa tung, trong đầu một bên là vui ⓢ.ư.ớ.n.ⓖ và 𝐤_í𝒸_𝒽 ⓣ_ⓗ_í𝖈_𝐡, một bên là sự kháng cự và mâu thuẫn, nhưng khi cô nghĩ đến lời uy ♓❗ế·p của người đàn ông cô lại không dám giãy giụa và động đậy, anh dần dần chiếm thế thượng phong.

Đầu ngón tay anh còn dính xuân dịch của cô, áo sơ mi ẩm ướt dán lên ⓝg.ự.𝐜 cô, càng thêm nét mê người.

Người đàn ông liếc mắt, liền buông lỏng cô ra.

Anh cảm khái nói: "Thật xinh đẹp."

Thiếu nữ nằm trên bàn, ⓝgự·𝐜 không ngừng phập phồng, quần áo trên người nhìn như người nhìn như hoàn chỉnh nhưng trên thực tế dưới áo sơ mi trắng lại trống không.

Vạt áo sơ mi hỗn độn, người đàn ông đứng giữa hai chân cô, cô không thể khép lại được, làn váy trượt lên trên một đoạn, chân tâm như ẩn như hiện.

"Không chỉ có vú xinh đẹp, bóp 𝖘*ướ*𝐧*g tay mà chân em cũng đẹp."

Ngữ khí của anh mê luyến, tay 𝖒ơ●𝖓 tⓡớ●𝖓 hai đùi cô, từ bắp đùi trần trụi đến cẳng chân bị tất ống bao vây.

Anh cúi đầu, một bên 𝐡·ô·𝖓 phần thịt non bên trong đùi của cô, một bên kéo tất của cô xuống, v·uố·𝐭 ✅·e da thịt ⓜề-𝐦 𝖒-ạ-1.

Quan Như cực khắc chế, nhưng từ giữa môi vẫn tràn ra tiếng rên, lúc cao lúc thấp.

"A ~"

"Ưm ~ không... A..."

Cô chưa bao giờ nghĩ đến, phần bắp đùi khi bị người ta vừa v*𝖚ố*т ⓥ*𝑒 vừa ⓗô*𝖓 lại mang đến cảm giác mãnh liệt như vậy.

Xuân thủy mạnh mẽ chảy ra ngoài, cô không thể khép chân lại.

"Thoải mái không?"

Người đàn ông giống như chơi đủ rồi, một bên nhìn biểu cảm của cô, một bên nâng ngón tay đến gần chân tâm của cô, gảy thịt non ở cánh hoa, anh dùng ngón trỏ ấn âm đế, xoa vòng quanh đóa hoa, một ngón tay khác thử đi vào bên trong khe nhỏ.

Mới vừa đi vào người đàn ông đã hít sâu một hơi: "Thật chặt."

Thịt non từ bốn phương tám hướng m.ú.✝️ lấy ngón tay anh.

Anh ⓗô.ⓝ núm vú bị vắng vẻ đã lâu, giọng nói hàm hồ: "Chặt như vậy, là chưa từng bị bạn trai làm sao?"

Răng anh khẽ cắn núm vú, dùng đầu lưỡi gảy gảy: "Xem ra lần đầu tiên của bạn học Quan phải dành cho thầy rồi."

Quan Như đột nhiên tỉnh táo lại: "Không... thầy nói chỉ... Sờ..."

Từ lúc bắt đầu, anh đã lừa cô.

Nhưng ý thức của cô tỉnh táo còn 𝖙*𝐡â*п 𝖙h*ể lại trầm luân, tứ chi bị κ_𝐡_oá_ℹ️ c_ả_ɱ 🎋íc.𝖍 ⓣ𝖍íc.𝒽 trở nên bủn rủn, hai đùi thậm chí run lên.

Người đàn ông nhướng mày, giống như cười nhạo cô quá dễ bị lừa.

Anh tháo kính ra đặt lên bàn, cong người ⓗ.ô.𝓃 cô, hai ngón tay ở trong cơ thể cô đưa đẩy, khẽ tách đường đi chật hẹp ra rồi lại nhanh chóng rút lui, làm cho chất lỏng văng khắp nơi.

Đôi mắt đen của anh thâm trầm tràn ngập sắc dục, môi mỏng rơi xuống mặt cô nụ 𝖍ô_п khẽ, âm thanh mang theo ý cười: "Chỉ sờ thôi thì làm sao bạn học Quan 💰ướ●𝐧●🌀 được?"

"Thầy làm em 𝐬*ướ*n*𝖌 hơn được không? Ngón tay ngắn quá, cái miệng nhỏ tham ăn muốn thứ thô dài hơn."

Dây kéo quần bị kéo ra, chân cô bị anh tách ra, một chân gác lên vai anh, một chân khác buông thõng, chân tâm mở rộng.

Người đàn ông cúi đầu là có thể nhìn thấy chất lỏng của cô chảy ra đầy bàn, anh khẽ cười một tiếng.

Cự thú được trả tự do, thẳng tắp đối diện với chân tâm của cô, không ngừng chọc vào cánh hoa, từ trong khe hẹp có nước chảy ra.

"Thầy vẫn còn độc thân, lớn lên không tồi, tuổi tác cũng không nhiều hơn em bao nhiêu, em đá bạn trai đi, ở bên thầy được không?"

"A..."

Anh hạ eo, quy đầu nhét vào tiểu huyệt, 𝐬·ướⓝ·g đến mức da đầu tê dại.

Anh tiếp tục khàn giọng ԁ●ụ 𝐝●ỗ cô: "Thầy đem em cột vào trên giường, mỗi ngày đều làm em, để em 💲ướ●n●𝐠 lớn tiếng kêu rên được không?"

côn th*t làm cho đường đi ư_ớ_т á_† căng ra, chậm rãi nhét vào bên trong.

Anh 𝐡·ô·п vành tai của cô, vươn đầu lưỡi 𝖑●𝖎●ế●Ⓜ️, một tay ấn eo cô, tay kia từ dưới vạt áo đi vào, xoa vú cô: "Vú nhỏ thơm như vậy, mềm như vậy, để thầy mỗi ngày hút sữa, xoa пɢự*🌜 cho em."

Nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, Quan Như rầm rì lắc đầu, cô không còn biết anh đang nói gì nữa.

"Không cho mặc quần áo, mọi lúc đều bị thầy làm, lúc ăn cơm sẽ ôm em ở làm ở trên, lúc phơi quần áo sẽ ấn em làm trên ban công, được không, hửm?"

"A~"

Anh dùng sức một cái, chọc vào nơi sâu nhất.

côn th*t bị nơi ấm áp bao vây, thịt non bên trong không ngừng l*𝐢*ế*m 〽️.ú.𝐭, người đàn ông sảng khoái ✝️𝖍*ở ɢấ*ⓟ hai tiếng, nhưng không vội vã động đậy, anh cúi đầu muốn nhìn xem cô có ổn hay không, lại thấy cô đang khóc lóc, anh không khỏi bất đắc dĩ, ♓ô●n khóe mắt cô:

"Bảo bối sao lại khóc? Nơi nào không thoải mái sao?"

Quan Như khóc huhu hai tiếng, nhéo cánh tay anh, không nói lời nào.

Nơi nào không thoải mái chứ, sự thật là quá thoải mái.

Hơn nữa... Loại đóng vai này quá xấu hổ!

Gian nhà này bố trí giống văn phòng như đúc, quả nhiên là người này sớm đã có kế hoạch!!! Vừa thấy cô tốt nghiệp đã lập tức ăn ngay.

Bài thi vừa rồi rõ ràng cô làm đúng hết, anh lại còn cố tình nói cô sai rất nhiều.

Tuy rằng cô không nói gì nhưng trong khoảng thời gian này trừ bước cuối cùng, người đàn ông này đã làm đủ tất cả các loại chuyện khác.

"Thì ra là 💲ư-ớ-n-ɢ sao."

Vừa dứt lời anh đã khiêng chân cô lên, mạnh mẽ ra ra vào vào, mỗi lần r·ú·ⓣ 𝐫·a chỉ còn quy đầu ở bên trong, sau đó anh lại ♓*υ*𝓃*ℊ 𝖍ă*ⓝ*ⓖ đ_â_ⓜ 𝖛à_𝑜.

"Ướt quá, nơi này đều là nước của bảo bối."

Sau lưng cọ vào cái bàn khiến cô không thoải mái, Quan Như kêu ê ê a a, duỗi tay ôm anh muốn nâng người lên.

Chu Ký Viễn thả chậm tốc độ, cả cây chậm rãi đưa đẩy, yêu thương 𝒽ô●𝖓 mặt cô: "Làm sao vậy? Em đau lưng à?"

Anh bế cô lên, một bên chăm chỉ đóng cọc vào bên trong.

"A... Ô..." Tư thế này làm cô càng trở nên mẫn cảm, chất lỏng sền sệt từ giữa hai chân cô chảy ra rơi xuống mặt đất, Quan Như ghé lên vai anh, cắn vai anh.

Lúc đi vào trong phòng, anh đem cô đặt 𝖑_ê_𝖓 gℹ️_ườ_𝓃_🌀, lại ⓗ.⛎.ռ.𝐠 h.ă.ռ.g đưa đẩy.

Anh nhéo 𝖓●𝖌●ự●🌜 cô, cắn vành tai của cô, như muốn ghim cô ở trên giường, lực đạo vừa nặng vừa tàn nhẫn.

Trong sự hốt hoảng Quan Như hiểu rõ một việc... trước kia người đàn ông này quá kiềm chế, cuối cùng chịu khổ vẫn là cô...

Nhưng Chu Ký Viễn vẫn lo lắng đây là lần đầu tiên của cô nên không quá bắt nạt cô, anh cảm thấy mình cũng gần tận hứng rồi nên chậm rãi cọ vào người cô, đem tất cả ⓣ_𝐢ⓝ_h 𝐝ị_c_𝒽 bắn vào trong cơ thể cô.

Trận 👢à_𝐦 𝖙_ìռ_𝒽 lâu dài hương diễm này kết thúc cả hai người đều không hề động đậy, Quan Như không còn sức lực mà Chu Ký Viễn lại không muốn nhúc nhích, anh ôm cô gái nhỏ, côn th*t mềm xuống còn ở bên trong cô, anh 𝐡ô-𝖓 khẽ 🦵●ê●п đỉ●𝓃●𝖍 đầu cô, gương mặt cô rồi lại lặng lẽ không nói gì.

Anh nắm tay cô, đặt bên môi 𝐡-ô-𝖓 một cái: "Bảo bối trước đây không lâu tôi đã đi buộc ga-rô, sau này nếu em nghĩ đến việc có con thì chúng ta sẽ suy xét."

Quan Như nhắm mắt lại, dựa vào trong lòng ⓝɢự_🌜 anh, nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Người đàn ông không tiếng động bật cười, nắm lấy ngón áp út của cô, đeo chiếc nhẫn cho cô.

"Ngủ đi, tôi tắm rửa cho em."

Cô gái nhỏ cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, lại ừ một tiếng, như con mèo nhỏ cọ cằm anh.

Trong căn phòng yên tĩnh, tiếng hít thở của hai người đều đặn vang lên, bỗng nhiên có âm thanh trầm thấp ôn nhu của người đàn ông: "Bảo bối của tôi."

______

Tôi có cái tật không đọc lại truyện mình edit, edit xong không còn cảm thấy hứng thú với nó nữa ý. Với lại lười beta nên chỗ nào có lỗi chính tả mn cmt nhắc nhở hộ t nhé.

1 chương nữa cố gắng hoàn phần này trong tuần.

Chương (1-45)