Truyện:Tập Truyện – Ngọt Ngào - Chương 29

Tập Truyện – Ngọt Ngào
Trọn bộ 45 chương
Chương 29
Vườn trường 21
0.00
(0 votes)


Chương (1-45)

Edit: Vũ Quân

Buổi sáng chủ nhật, ánh mặt trời hơi gắt, bức màn trong thư phòng bị kéo kín mít, đem ánh nắng bên ngoài hoàn toàn chặn lại, bên trong phòng bật đèn sáng trưng, điều hòa đang vù vù phả gió lạnh.

Thiếu nữ ngồi trước bàn mặc váy jean Ⓜ️_ề_Ⓜ️ 𝐦ạ_ℹ️, làn váy rũ xuống cằng chân, bên trên mặc một chiếc áo khoác nhỏ màu trắng, bên cạnh cô là một thiếu niên đẹp trai, tóc mái rơi rụng trên trán thiếu niên, cậu chống tay nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt sáng sủa đen láy dường như không chớp lấy một cái.

Nhìn qua thì có vẻ bình thường, nhưng nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện đôi mắt nâu nhạt của thiếu nữ dưới mắt kính đang ngập sương mù, tay cầm bút run nhè nhẹ, nhìn như đang nghiêm túc làm bài tập, nhưng thật ra một chữ cũng không viết được.

Vãn Khanh cảm thấy tầm mắt bên cạnh nóng rực, cô 𝒸·ắ·𝐧 mô·ℹ️ dưới, kìm nén ấm thanh muốn phát ra từ trong cổ họng: "Cậu... cậu đã nói sẽ... sẽ làm bài tập..."

Triệu Du xoay chuyển đồ vật trên tay, cười xấu xa và tùy ý, cậu hơi híp mắt: "Khanh Khanh tôi viết xong rồi."

Cậu ngả về phía trước, môi gần như chạm vào môi cô, thở ra hơi nóng, cảm giác được cô mẫn cảm run lên, ý cười của cậu càng sâu: "Cậu muốn... Kiểm tra một chút sao?"

Nói xong cậu nhấn thứ trên tay.

"A..."

Mặt cô đỏ bừng hốc mắt ướ●✝️ á●🌴, không nhịn được 𝖙*ⓗ*ở ℊ*ấ*p, cô ngọ nguậy 𝖒_ô𝓃_🌀, dường như ngồi như thế nào cũng không thấy thoải mái, cô muốn nâng lên nhưng lại không có sức, đột nhiên ngồi phịch xuống, lại không nhịn được phát ra tiếng kêu.

Vãn Khanh lắc đầu, bút cầm trên tay rơi xuống mặt bàn, vươn tay nắm lấy tay Triệu Du: "Không... Không cần... A......"

Triệu Du ra vẻ khó hiểu: "Làm sao vậy Khanh Khanh ngoan?"

Cậu cười, duỗi tay lau nước mắt cho Vãn Khanh, cúi xuống nói nhỏ bên tai cô: "Sao lại khóc? Không thoải mái ở đâu sao?"

Vãn Khanh vô lực trừng cậu, dưới bàn đôi chân cọ sát vào nhau, thỉnh thoảng lại duỗi thẳng băng, cô muốn chịu đừng một trận 🎋𝖍-𝖔á-𝒾 ⓒ-ả-𝐦, nhưng mặt càng ngày càng đỏ, nghe tiếng 🌴𝖍_ở ⓖấ_𝐩 tràn ra từ cánh môi là có thể biết việc này hoàn toàn phí công.

Triệu Du đương nhiên phát hiện ra động tác của cô, cậu nhìn xuống, tầm mắt như có thể xuyên qua lớp vải nhìn thấy da thịt đang bị che lấp, lúc này nhất định nó đang phiếm hồng đi.

Cậu 👢❗●ế●Ⓜ️ môi, nắm lấy tay Vãn Khanh nhẹ nhàng xoa bóp, lòng bàn tay 𝖛𝐮ố*✝️ ѵ*3 khe khẽ.

Lúc này Vãn Khanh đang ở trong trạng thái cực kì mẫn cảm, cậu chạm vào lòng bàn tay rồi mu bàn tay cô, như mang đến một dòng điện, làm cả người cô càng thêm tê dại.

"Nơi nào không thoải mái, Khanh Khanh chỉ cho tôi xem, tôi kiểm tra cho cậu một chút được không?" thiếu niên ngậm lấy vành tai phấn nộn của thiếu nữ, thong thả xẹt qua sau tai: "Đừng thẹn thùng, nếu bị bệnh thật thì làm sao bây giờ?"

Ban đầu cô còn chút lí trí thì thời khắc này bị thiếu niên ôm lấy, trong khoang mũi tất cả là hương vị đặc trưng của cậu, khiến tứ chi của cô nhũn ra, chỗ mẫn cảm ở lỗ tai bị công kích, thịt non nơi cổ tay bị 𝖛_uố_𝐭 ☑️_𝖊, vừa thoải mái vừa có chút khô nóng... trước đó cô cũng không biết mình có nhiều điểm mẫn cảm như vậy, huống chi...

Cho nên khi Triệu Du ở bên tai cô 🅓*ụ 🅓*ỗ, cô đã không còn có thể suy nghĩ, trong đầu một mảnh mơ màng, cô chỉ có thể trả lời theo bản năng: "Phía... phía dưới..."

Triệu Du híp mắt: "Phía dưới?" cậu duỗi tay nhéo bộ ռ*𝐠*ự*𝐜 𝖒ề●ⓜ 𝖒●ạ●❗ của cô: "Nơi nào phía dưới? Khanh Khanh cậu phải nói rõ ra chứ."

Cô gái sắp khóc đến nơi, túi thân kéo tay cậu ấn xuống.

"Dưới này..."

Cách váy, Triệu Du sờ đến thứ đang động đậy ở chân tâm của cô, thậm chí khi tay cậu tiếp xúc với mảnh vải đệt kia cũng rất nhanh đã bị nhiễm ướt, cậu nắm đuôi của thứ kia, hơi ⓡú_🌴 ⓡ_𝒶 rồi lại nhét vào bên trong.

"A... không được." Cô gái hé miệng thở phì phò, cô ngẩng cổ, phát ra tiếng 𝖗.ê.ռ r.ỉ, k_ẹ_𝖕 c_𝖍ặ_𝐭 chân, r*⛎*𝓃 ⓡẩ*🍸 tiết ra mật dịch, dưới thân váy đã bị ướt đẫm, ngay cả ghế cũng ướt dầm dề.

Triệu Du kinh ngạc nhướn mày, mắt đen thâm trầm, khóe miệng không nhịn được cong lên, có vài phần ác liệt: "Làm sao vậy? Nước ở đâu ra mà nhiều thế? Khanh Khanh đến đây để tôi nhìn xem."

Cậu duỗi tay đem làn váy xốc lên, giắt ở bên hông cô, lại đem hai cái chân đang κẹ.ρ 𝖈hặ.† của cô bẻ ra.

Trung điểm trong mắt cậu chính là chân tâm đang sáng lấp lánh.

"Sao phía dưới của Khanh Khanh lại không mặc quần lót?"

Giọng nói của thiếu niên khàn khàn: "Cậu đang kẹp cái gì vậy?"

Cánh hoa phấn nộn sưng lên, là màu hoa hồng ướ.т á.✝️ diễm lệ, cánh hoa bị dương v*t giả bẻ ra, có quy luật lúc đóng lúc mở kẹp lấy dương v*t giả thô tráng, dương v*t giả đang chuyển động mạnh mẽ, dù vậy nó cũng không bị rơi ra, từ đó có thể thấy được bên trong k_ẹ_🅿️ c_𝖍_ặ_𝐭 như thế nào.

Thân gậy tràn đầy đường gân xanh gập ghềnh nhô lên làm cửa động dưới thân cô bị nhét tràn đầy, nhưng chất lỏng dính nhớp vẫn theo khe hở chảy ra bên ngoài, phần lớn dương v*t giả ở bên ngoài đều bị tưới đẫm.

Làn váy dưới 𝐦.ô.n.🌀 của cô đã ướt một mảng lớn, phạm vi còn này càng mở rộng, càng lúc càng lớn.

Triệu Du không nhịn được nuốt nước miếng, cậu xoa cánh hoa đang ⓡ𝖚●ռ 𝐫ẩ●🍸, đầy tay trơn trượt, xoa trên xoa dưới, bên tai là tiếng 𝖙h*ở ⓖ*ấ*ρ mĩ diệu, cậu giống như khen thưởng nhéo trân châu của cô, xoa nắn, sau đó nghe thấy cô ⓡê.𝐧 𝖗.ỉ lớn hơn.

Thiếu niên dán lên mặt cô, nhẹ giọng nói: "Tôi giúp Khanh Khanh lấy ra được không?"

Trên thực tế tay cậu vẫn đặt trên âm đế mẫn cảm, một cái tay khác nhét vào trong váy, cách áo n🌀·ự·ⓒ xoa vú cô.

Nhưng trong cơ thể thứ đáng rung động kia vẫn đàn đè ép vách tường của khe hẹp, mỗi một chỗ đều được chăm sóc, làm cô thật sự không chống đỡ được.

Vừa nghe thấy cậu nói 𝓇ú-✞ 𝐫-🅰️, Vãn Khanh không lưu ý đến ánh mắt nguy hiểm của cậu, cô càng không thấy cậu cởi dây quần, nên vội vàng gật đầu.

"Được, tôi giúp Khanh Khanh lấy ra."

Triệu Du nắm bên ngoài thong thả 𝖗_ú_𝖙 𝐫_𝖆, đột nhiên một cái tay khác đánh lên ⓜô-n-🌀 cô: "Chặt quá, thả lỏng một chút, tôi không 𝓇·ú·ⓣ r·𝖆 được."

Cảm nhận được sự chặt chẽ bên trong, thiếu niên hít sâu một hơi.

"Ha..." Vãn Khanh ghé lên vai cậu, cuối cùng không nhịn được khóc ra tiếng.

Động tác của cậu quá chậm, thứ kia vẫn đang chấn động, cọ đến nếp uốn ở vách trong bị căng ra, so với vừa rồi còn 𝐤*íⓒ*♓ ✝️𝒽í*↪️*♓ hơn.

Cuối cùng khi dương v*t giả sắp rời khỏi cơ thể cô, cô nhẹ nhàng thở phào, nhưng còn chưa thả lỏng đã đột nhiên ngửa đầu kiều mị kêu lên.

"A ~... Đừng..."

Phụt phụt.

Thì ra trong lúc Triệu Du sắp гú.t ⓡ.𝒶 cậu lại đột nhiên 🌜ắ.Ⓜ️ và.ⓞ, cậu nhéo phần đuôi đột nhiên thọc vào г.ú.✞ 𝓇.𝒶 mấy chục cái, thủy dịch vẩy ra khắp nơi, eo của thiếu nữ 𝖗*υ*п г*ẩ*𝖞, ngón chân cuộn tròn, âm thanh nghẹn ngào.

Biết cô lại sắp cao trào, Triệu Du mới rút dương v*t giả ra, ném sang một bên, cậu kéo chân cô ra, đặt trên vai mình, côn th*t không biết đã thả ra từ khi nào nhắm ngay cái miệng nhỏ đang vội vàng phun nước kia, phụt một tiếng nó đã trượt vào.

"A... A... Huhu..."

Triệu Du ⓝ●𝖍●é●𝑜 Ⓜ️ôп●𝖌 cô, cả cây mạnh mẽ đưa đẩy, vang lên tiếng bành bạch, cậu cúi đầu cắn vành tai thiếu nữ, ✝️h●ở d●ố●↪️ nói: "Dòng nước phía dưới của Khanh Khanh quá nhiều, tôi lấp kín giúp cậu được không?"

Vãn Khanh khóc lóc lắc đầu, cắn một ngụm lên cánh tay cậu, tay cô bắt lấy quần áo cậu, dùng sức nắm chặt.

Dị vật trong cơ thể so với vừa rồi càng thô hơn dài hơn, mỗi một chỗ đều đâ*〽️ tới nơi sâu nhất, phảng phất như bị chọc tới cổ họng, không chỉ như vậy còn rất 𝖓·ón·g 𝐛·ỏ𝓃·🌀, cậu không ngừng thay đổi góc độ, lúc thì cả cây đã đi vào, lúc thì thong thả ⓡú·т 𝓇·𝖆, lại ở trong chớp mắt ♓_⛎_𝐧_ℊ 𝒽_ă_n_g đâ_𝐦 chọc, nghe thấy cô theo bản năng kêu lên sợ hãi, thiếu niên dường như rất cao hứng, nắm ⓜô𝐧·g cô, lại càng dùng sức ấn về phía cậu.

Quần áo của thiếu nữ thậm chí còn chưa bị cởi ra, vẫn còn mặc trên người nhưng cũng đã bị nhắn nhúm, áo khoác bị ném sang một bên, quai áo trên vai bị kéo xuống, thiếu niên vùi mặt vào vùng cổ trắng nõn của cô, 𝐥❗ế-Ⓜ️ ⓜ*ú*т, quần áo trước n.🌀ự.🌜 cũng bị kéo dúm dó, phía dưới áo ռgự*𝐜 bị đẩy lên, núm vú dựng thẳng bị nước miếng của thiếu niên dính ướt, hiển nhiên là vừa bị cắn ⓜ.ú.† một hồi lâu.

Xuống bên dưới lại càng ◗â_ɱ loạn hơn, dưới làn váy chân tâm 〽️.ề.𝐦 ɱạ.i nhất có một cây côn th*t đang dâng trào ⓒ_ắ_m và_🔴 ⓡ·ú·𝐭 г·𝒶, mang theo thủy dịch, vang lên tiêng nhóp nhéo, cánh hoa hai bên bị đánh cho г-u-ⓝ ⓡẩ-🍸.

Thiếu niên không biết mệt mỏi thao bạn gái tươi mới ngon miệng, làm cô ghé lên bàn, cậu từ phía sau 𝒽*ц*𝓃*𝐠 𝒽*ă*п*🌀 thọc vào ⓡ●ú●ⓣ 𝓇●🅰️, cậu lại đặt cô nằm nghiêng, kéo một chân của cô lên, vuốt đùi cô hoặc ấn âm đế của cô, thong thả tiến vào, cho đến khi cô khóc lóc van xin cậu làm nhanh lên cậu mới mạnh mẽ đưa đẩy, thậm chí để cô ngồi lên đùi mình, liền nắm eo nhỏ của cô điên cuồng đâ*m chọc, cậu lại buông tay cô ra để cô rơi xuống, như vậy lại càng tiến vào sâu hơn, cô cũng ⓚẹ·🅿️ ⓒ𝐡·ặ·🌴 hơn.

Từ đầu đến cuối, váy của Vãn Khanh vẫn luôn mặc trên người cô.

Cuối cùng ngay cả dơ tay Vãn Khanh cũng không còn sức lực, rốt cuộc cậu mới buông tha.

Cô còn đang cao trào ⓡ.𝐮.ⓝ гẩ.🍸, trên mặt loang lổ nước mắt.

Theo cách nói của Triệu Du thì chính là, ş●ướ𝐧●ℊ qua nên khóc:)))

Xin lỗi mn nhiều, mình thật sự bận quá nên dù chỉ còn 3 chương nữa thôi nhưng không cố làm xong ngay được, mọi người chịu khó chờ hơn chục ngày nữa thôi nha.

Chương (1-45)