Truyện:Tập Truyện – Ngọt Ngào - Chương 28

Tập Truyện – Ngọt Ngào
Trọn bộ 45 chương
Chương 28
Vườn trường 20
0.00
(0 votes)


Chương (1-45)

Edit: Vũ Quân

Khuôn mặt của cô gái nhỏ ửng hồng, cười ngốc nghếch, khóe miệng cong lên vẫn không hạ xuống, cô nửa ghé vào trong 𝖓ℊự-🌜 người đàn ông, âm thanh 𝐦ề-Ⓜ️ 〽️-ạ-i, từng tiếng kéo dài gọi thầy ơi.

Giống như làm nũng, hay nói cách khác cô chính là đang làm nũng.

Chu Ký Viễn ôm lấy cô gái nhỏ, từ thang máy đi ra, nhìn bộ dạng của cô, anh có chút dở khóc dở cười, cúi đầu h·ô·ⓝ đỉnh đầu cô: "Em uống rượu lúc nào vậy hửm?"

Vừa rồi mấy người bọn họ uống rượu, cô thì uống nước trái cây, thấy cô như thế này rõ ràng là nhân lúc anh không chú ý lén uống rượu của anh.

Anh nhéo khuôn mặt nhỏ có chút nóng lên của cô, đối diện với hai tròng mắt mê ly của cô, anh cười, trong lòng không nhịn được thở dài.

Tửu lượng kém thật đấy.

"Thầy ơi ~"

Chu Ký Viễn vươn tay mở cửa, một bên còn mải dỗ cô gái nhỏ đang có chút sốt ruột: "Tôi đây, làm sao vậy?"

Cô gái nhỏ vừa rồi còn cau mày nay đã lập tức cười, như thể được anh đáp lại khiến cô rất thỏa mãn, tóc dài từ khuôn mặt chảy xuống, trong đôi mắt đen lập lòe ánh sáng, cô duỗi tay ôm lấy eo anh, khuôn mặt nhỏ chôn trong lòng anh.

Chu Ký Viễn nửa ôm cô vào trong phòng, đổi giày cho cô, lại tự thay dép lê cho mình, anh bế ngang cô lên ngồi xuống sofa, sờ khuôn mặt hơi nóng của cô, cúi đầu dán lên mặt cô.

Mặt anh so với cô lạnh hơn một chút, Quan Như thoải mái nheo mắt lại, cọ cọ giống như con mèo nhỏ.

Chu Ký Viễn khẽ cười một tiếng, nhìn vào mắt cô, tầm mắt chậm rãi di chuyển xuống cái miệng nhỏ đỏ bừng của cô.

Mắt anh tối đi, khóe môi khẽ nhúc nhích, cúi đầu dán lên môi cô.

Cô gái nhỏ uống say không còn ngượng ngùng chỉ biết nắm góc áo anh, bị động thừa nhận như trước nữa, ngược lại cô đặc biệt nhiệt tình.

Tay cô ôm lấy cổ anh, ngồi lên đùi anh cọ tới cọ lui, giống như con cún nhỏ nhiệt tình ⓛ·ïế·Ⓜ️ cánh môi anh... Chu Ký Viễn không thể kiềm chế chính mình nữa.

Chờ khi hàm răng của cô gái nhỏ không cẩn thận cắn vào đầu lưỡi anh, cảm giác đau mới kéo ý thức của anh lại, lúc này anh mới phát hiện quần áo của cô gái nhỏ trong lồng ռ🌀ự*🌜 đã bị cởi ra một nửa.

Áo sơ mi màu trắng bị cởi bung cúc, rũ cuống khuỷu tay, quần áo mở ra để lộ một mảng lớn da thịt trắng nõn, áo 𝖓*𝐠ự*𝖈 màu ôm lấy đôi thủy mật đào phồng lên, nơi ɱề·Ⓜ️ ɱạ·ℹ️ kia so với áo ⓝ🌀ự·𝒸 còn trắng hơn.

Bụng cô bằng phẳng, phía dưới là chiếc váy kẻ caro dài đến đầu gối, làn váy đã trượt lên đùi, tất bị kéo xuống, đôi chân thon dài trắng nõn lộ ra không sót một chút gì, theo động tác vặn vẹo của cô phong cảnh dưới váy như ẩn như hiện.

Tay anh hoàn toàn đi vào dưới vạt áo, một bàn tay đỡ lưng cô, dưới lòng bàn tay là làn da 𝖒_ề_𝖒 ⓜạ_ⓘ tinh tế, một cái tay khác đặt lên đùi cô, nhịn không được nhéo nhẹ, phảng phất như có thể nhéo ra nước.

Không có bất kì ngăn cách gì, giống như châm trong lòng anh một ngọn lửa, làm thần trí vừa mới thức tỉnh của anh lại lần thứ hai luân hãm.

Anh h●ô●n càng mạnh mẽ hơn, nước miệng không kịp nuốt theo khóe miệng cô chảy xuống, cô gái nhỏ không biết gì thỉnh thoảng còn a ưm vài tiếng.

Cái tay đặt trên lưng cô vỗ về từng cái, nắm lấy, lúc đụng tới khuy áo ⓝg*ự*c anh không phí chút sức lực đã mở được ra.

Áo n𝖌_ự_🌜 lập tức thất thủ.

Anh cúi đầu, tầm mắt nhìn thấy cảnh đẹp phía dưới lại càng thêm sưng đau.

Nơi đó trắng nõn phồng lên, núm vú màu hồng nhòn nhọn, trắng trắng hồng hồng, còn đang run nhè nhẹ.

Hầu kết của anh lăn lộn, tay không tự giác nắm vú cô, một bàn tay đã có thể nắm lấy, nhưng giống như bóp không đủ, ngón tay lại nhéo lấy núm vú bứt lên ấn xuống.

Anh nhìn trong chốc lát, đôi mắt đỏ lên, nụ 𝐡ô*𝖓 ⓝó-𝐧-𝐠 b-ỏ𝐧-🌀 rơi xuống môi cô, mắt cô, mũi cô, anh phả ra hơi nóng trên mặt cô: "Tiểu Như em không biết vú nhỏ của em đẹp như thế nào đúng không?"

"Mọi ngày chúng đều bị em giấu phía dưới quần áo. Đúng là một đứa trẻ hư!"

Anh cúi đầu 𝒽.ô.𝓃 núm vú có chút thẹn thùng kia, môi mỏng ngậm lấy liền dùng đầu lưỡi 𝖑𝐢ế·𝐦 láp, giọng nói càng thêm khàn khàn: "Về sau phải để thầy xoa, ♓●ô●ռ nó, nó sẽ lớn hơn và càng đẹp mắt hơn được không?"

Quan Như thật ra không quá say, cô chỉ muốn mượn rượu làm nũng thôi, cô cũng không nghĩ tới mọi chuyện lại đi đến bước này.

Trước ⓝ_🌀ự_🌜 truyền đến cảm giác, nói không nên lời... Thoải mái, lại có chút khiến người ta sợ hãi, càng không cần bàn đến những lời nói khiến người ta đỏ mặt của anh.

Cô không nghĩ tới, thầy Chu cũng có thể... nói những lời này.

Quan Như nâng tay nhỏ không có sức lực gì lên, muốn đẩy anh ra, khuôn mặt nhỏ so với trước đó càng hồng hơn: "Không... không cần 𝒽_ô_ⓝ_."

"Hửm?" Núm vú còn đang bị người đàn ông ngậm giữa cánh môi, nghe vậy anh híp mắt, dùng hàm răng nhẹ nhàng nhay cắn, đổi lấy một tiếng kinh hô 𝐦·ề·〽️ 𝖒·ạ·𝐢 trên đỉnh đầu, lúc này anh mới thỏa mãn dùng đầu lưỡi 𝐥.ℹ️ế.𝐦 🦵ï●ế●Ⓜ️ trấn an: "Vú nhỏ xinh đẹp như vậy, sao lại không cho thầy ăn?"

Cô gái nhỏ vừa rồi còn đặc biệt nhiệt tình, mà bây giờ đã thẹn thùng như muốn giấu mình đi, thật sự quá ngon miệng.

Người đàn ông càng mạnh tay hơn, nhéo пɢ*ự*🌜 bên kia của cô, môi lưỡi lại chăm sóc bên này của cô, không chỉ ngậm đầu v* mà còn lℹ️ế_m bầu vú trắng, rất nhanh trên đó đã hiện lên vết đỏ.

Một cái tay khác của anh xốc váy cô lên, hoàn toàn đi vào dưới làn váy, đem chân cô mở càng rộng hơn, anh ⓝⓗé.𝐨 𝐦.ô𝖓.ℊ cô, di chuyển về phía trước, làm nơi đang dâng trào dưới thân anh chỉ cách quần cọ vào chân tâm của cô, cái tay n-𝒽-é-0 ⓜô-ռ-ℊ cô lại dần hướng lên trên.

Quan Như nhẹ nhàng a một tiếng, muốn khép lại chân, nhưng cô chỉ có thể kẹp lấy eo anh.

Trên dưới giáp công, 🎋.ⓗoá.i 𝐜.ả.〽️ xa lạ một trận lại một trận đánh úp lại, cô vô lực há miệng т𝒽·ở ԁố·𝖈, ghé lên vai người đàn ông, cô đã không còn sức lực gì, tùy ý để người đàn ông đùa nghịch.

Chu Ký Viễn nghiêng đầu, ngậm lấy lỗ tai cô, đầu lưỡi vươn vào bên trong, mặt lưỡi 〽️.ơ.𝐧 𝐭.𝖗.ớ.𝓃 vành tai cô, đổi lấy tiếng гê*𝖓 r*ỉ yêu kiều càng lớn của cô gái nhỏ.

"Bảo bối, em ướt quá."

Anh cảm nhận được quần mình đã bị cô làm ướt.

Roẹt...

Là tiếng của khóa kéo.

Người đàn ông thoáng đứng dậy, đem quần và quần lót cởi đến đùi, anh lại nâng ɱô𝐧.🌀 cô lên, đem quần lót dưới váy cô cởi ra, quần lót ướt dầm dề bị ném lên mặt đất.

Anh cúi đàu như ăn không đủ no cắn núm vú cô.

Hai tay nắm đùi cô.

côn th*t chọc vào cánh hoa ướ*ⓣ á*† đang hưng phấn phun nước, đi tìm khe nhỏ bên trong đào nguyên, nhưng anh lại không vội vàng đi vào, ngược lại anh xẹt qua phía trước, cho đến khi đụng tới âm đế.

"A... Không... Đừng mà..."

𝐊í.🌜.ⓗ 𝐭.𝒽í🌜.ⓗ của thịt dán thịt so với cách quần áo hoàn toàn khác biệt.

Hoặc là nói cách quần áo đã làm cô gái nhỏ ướt đẫm thì bây giờ lại càng 🎋●í↪️●♓ 𝖙♓í●c●𝒽 hơn.

Bên hông cô tê dại, bên dưới lại càng c_ⓗả_𝓎 ռ_ướ_𝐜 vui 𝐬ư●ớ●n●𝐠, theo đùi trượt xuống, dính ướt tay người đàn ông, dừng trên quần anh, tạo ra một mảng đậm màu.

Người đàn ông ngậm lấy núm vú cô, thở phì phò, cười nhẹ: "Nhiều nước quá, bảo bối thật ngoan, thật mềm."

côn th*t không nhịn được cọ cánh hoa của cô, hưởng thụ 🎋𝐡*𝖔á*𝖎 𝖈ả*𝐦 do cánh hoa ấm áp 〽️ề·Ⓜ️ Ⓜ️ạ·𝐢 mang đến, trên thân gậy dính đầy chất lỏng, sáng lấp lánh.

Người nam nhân vươn một bàn tay ra, sờ cánh hoa ướt đầm đìa, nhẹ nhàng đẩy một cái, nước liền chảy ra.

Anh lại cười, nhưng âm thanh trầm thấp: "Mẫn cảm như vậy à? Hửm? Mềm quá... bảo bối của chúng ta chính là mềm như vậy đúng không?"

Quan Như a hai tiếng, vô lực lắc đầu, tóc dài theo bả vai trần trụi trượt xuống.

Ngón tay anh khẽ vuốt khe nhỏ trong đào nguyên chưa có người ghé thăm, nụ ⓗô-𝐧 dừng trên cằm cô, một chút lại một chút ♓ô●𝓃 〽️ô●𝖎 cô: "Thầy đi vào nơi này của bảo bối được không? Thầy đi vào cánh hoa của bảo bối sẽ gắt gao hút lấy côn th*t của thầy, không cho nó đi ra..."

Quan Như há miệng, ngay lập tức bị anh lấp kín: "Ưm..."

Anh ngậm lấy lưỡi cô 👢-𝖎-ế-Ⓜ️ ɱú.✝️ trong chốc lát rồi mới buông cô ra, cánh môi vẫn dán lên môi cô, một tay nhéo bộ ⓝ🌀_ự_ⓒ 𝖒*ề*m ⓜạ*𝖎 của cô, một cái tay khác xẹt qua ấm đế, côn th*t hùng hổ cọ qua tiểu huyệt của cô.

Giọng nói của anh trầm thấp, âm thanh thong thả như bọn buôn người ԁ·ụ 𝒹·ỗ trẻ con: "Để thầy đi vào được không? Để em thoải mái kêu ra tiếng? Hửm? Em không cần chịu đựng nữa nhé?"

Quan Như lắc đầu, né tránh môi anh, nhưng lại không tránh được tay anh.

Thân trên của cô gái nhỏ trần trụi, trên người có dấu ⓗ-ô-𝐧 nông nông sâu sâu, áo sơ mi nhăn nhúm bị ném qua một bên, thân dưới cũng chỉ còn một chiếc váy, dưới váy là bàn tay tà ác và dương cụ của anh.

Người đàn ông không đuổi theo môi cô mà cúi đầu ⓗ.ô.ⓝ lên làn da mẫn cảm sau tai cô: "Vì sao lại không muốn? Bảo bối kêu lên... Nhất định rất êm tai."

côn th*t dưới thân đã rất nhiều lần suýt chút nữa thọc vào cái miệng nhỏ đang ⓒ●ⓗả●🍸 𝐧ư●ớ●𝒸 kia, nhưng vừa mới đi vào một chút đã trượt ra ngoài, lại theo đường đi hướng lên trên.

Ngón tay người đàn ông xoa âm đế, trên tay tất cả đều là nước ở dưới thân của cô gái nhỏ, anh cảm thấy cổ họng càng ngày càng khát.

Quan Như cùng lắm cũng chỉ là cô gái 16 tuổi, sao chịu được 🎋íc_♓ 𝖙_hí_𝐜_𝐡 anh mang lại... không chỉ trên cơ thể mà còn cả tinh thần, anh luôn ở bên tai cô nhỏ giọng nói lời thô tục, phảng phất như có thể phá vỡ phòng tuyến trong trái tim cô.

Chẳng được bao lâu, cô đã khóc lên cắn bả vai anh, dưới thân như gặp lũ lụt, đôi chân thon dài duỗi thẳng tắp, cả người run lên.

Chu Ký Viễn thấy cô khóc, có chút buồn cười, anh trấn an ♓ô*ռ mặt cô: "Thoải mái như vậy sao? Đều khóc cả rồi."

"Về sau phải làm sao bây giờ."

Cô gái nhỏ uống một chút rượu, lại bị anh trêu đùa độc ác, sau khi cao trào liền ngủ mất.

Anh bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn thoáng qua nơi đang gắng gượng dưới thân, than một tiếng: "Nhịn một chút vậy."

____

Hết đói nơi rồi mà thầy Chu còn nhịn, đấy thầy cũng đâu cầm thú lắm đâu nhở.

Chương (1-45)