Vườn trường 11
← Ch.18 | Ch.20 → |
Edit: Vũ Quân
Bên ngoài trời vẫn đổ mưa, hơi lạnh bốc lên từ mặt đất, bao phủ toàn bộ thành phố, trong phòng nhiệt độ lại lên cao.
Thiếu niên giống như đang quỳ bái giơ một bên đùi của thiếu nữ lên, cẩn thận cúi đầu, khuôn mặt cậu mang vẻ si mê ngửi ngửi chỗ bắp đùi của cô.
Đôi giày da và tất của cô đều bị cởi ra, ném sang một bên.
♓·ơ·❗ †·𝐡·ở ռó𝐧·𝖌 𝓇·ự·↪️ phun lên làn da mẫn cảm ở phần bên trong đùi, như đang ѵ⛎ố.🌴 𝖛.ⓔ, lại như đang khiêu khích.
Cậu nhìn chằm chằm vào chỗ vải dệt đã hơi ướ.ⓣ á.✝️ kia, ⅼ·1ế·𝖒 môi, nhưng động tác vẫn không nóng nảy, mà đặt một nụ ♓ô·п lên phần đùi trong của cô, rồi lại 👢●ïế●ɱ 𝐦ú*т.
Chỗ đó của Vãn Khanh cực kì mẫn cảm, bị cậu đối xử như vậy cô cắn chặt răng, vặn vẹo chân nhằm thoát khỏi sự giam cầm của cậu nhưng vẫn vô ích, lại bị cậu càng dùng sức hô●n hơn.
Từ bắp đùi đến mũi chân, bị người nào đó hết l1.ế.𝐦 lại ♓ô.𝖓 rồi còn hút, dấu vết rơi xuống hoặc nông hoặc sâu, Triệu Du một bên mê luyến nhìn làn da trơn trượt, 𝐦-ề-ⓜ Ⓜ️ạ-ı dưới tay, một bên phân thần chú ý đến chỗ vải giữa hai chân cô.
Cậu làm một hồi, chỗ ướ.† á.t kia lại càng mở rộng, thậm chí cậu còn nhìn thấy một chút ánh nước tràn cả ra ngoài.
Trong lòng cậu khó chịu, nhìn thoáng qua chỗ đang gắng gượng của mình, nhắm mắt lại rồi mở mắt ra, lại bắt đầu tiến hành tấn công với bắp đùi của cô.
Lòng bàn tay cậu xoa nắn làn da non mịn, môi lưỡi thuần thục âu yếm, gần như mỗi một tấc da thịt của cô đều bị cậu đụng vào.
Khi cậu đang ngậm lấy thịt non ở bắp chân cô 𝐥_ℹ️ế_〽️ Ⓜ️●ú●t, khẽ cắn, chân cô gái nhỏ ⓡ*υ*ⓝ ⓡ*ẩ*y, ngón chân không tự giác cuộn lên, biểu cảm mê ly, ⓡê-𝖓 г-ỉ ra tiếng, giống như đạt đến cái gì đó.
Cậu nhìn chằm chằm vào khối vải kia, quả nhiên thấy nó bị ướt nhẹp toàn bộ, dưới mí mắt của cậu dấu vết thấm ướt càng ngày càng lan ra, chất lỏng trong suốt chảy ra ngoài.
Cuối cùng cậu cũng buông chân cô ra, bàn tay hướng về phía mảnh vải duy nhất kia.
Quần lót hồng nhạt ướt đẫm bị ném qua một bên.
Triệu Du híp mắt, giọng nói gần như mất tiếng: "Bảo bối xinh đẹp của tôi, lúc đến đây uống nhiều nước lắm sao? Sao phía dưới lại nhiều nước như vậy... hửm?"
Lông đen 𝖒ề*ɱ Ⓜ️ạ*𝒾 xoăn xoăn dính không ít chất lỏng trong suốt, môi thịt như đóa hoa tầng tầng lớp lớp, bởi vì động tác chân bị mở rộng mà đóa hoa cũng hé ra, mỗi một tầng đều trong suốt, lấp lánh, chất lỏng dính ở phần bên trong đùi, rơi xuống không ít.
Vãn Khanh kháng nghị hừ một tiếng.
... thiếu niên vươn ngón tay thon dài, giống như đứa trẻ vừa có được món đồ chơi mới, trong sự tò mò lại mang theo chút gấp gáp, dùng ngón tay xoa vê tầng hoa thịt kia, thịt non trong tay bởi vì xuân dịch bôi trơn mà trơn trượt hơn không ít, ấm áp 𝐦_ề_m 〽️ạ_ı. Cậu nhẹ nhàng nhéo một cái cô gái nhỏ sẽ ru●𝓃 𝓇ẩ●γ theo, hoặc là không nhịn được lắc đầu, đuôi măt có chút phiếm hồng.
Cuối cùng cũng chơi chán ở bên ngoài hoa thịt rồi, cậu mới đẩy từng tầng một ra, hướng tới khe thịt nhỏ vẫn luôn 𝒸𝒽ả.y ⓝ.ướ.ⓒ ra bên ngoài, cậu lại dùng đầu ngón tay 𝒸*ọ ⓧá*т, trên dưới vц-ố-т ⓥ-𝖊, lại hơi đè về phía trong, khi cảm nhận được lực hấp không gì sánh kịp và sự 𝖒*ề*ɱ Ⓜ️*ạ*i ở bên trong, cậu trượt ra bên ngoài cọ cọ cứ thế tiến vào bên trong, sau đó lại rú_ⓣ 𝖗_𝒶 ngoài.
Cứ như vậy cậu lại chơi đến nghiện, nhưng cô gái nhỏ lại bị làm nửa vời, mỗi lần đều lo lắng đề phòng, nín thở chờ cậu tiến vào, rồi cậu lại nhẹ nhàng kéo ra, chính cô còn chưa phát hiện ra điều này, trên mặt lại có vài phần bất mãn, rầm rì hai tiếng, chân nhỏ không tự giác giật giật.
Triệu Du đều nhìn thấy hết, cậu cười nhẹ một tiếng, một cái tay khác tìm cách tiến vào vách trong tìm viên trân châu, khi xoa đến điểm đó quả nhiên cô gái nhỏ càng ⓡ-ц-n ⓡ-ẩ-ⓨ hơn, cậu liền dùng bàn tay lại một lần nữa xoa hai cái vào điểm kia.
Cô thật sự rất nhiều nước, viên trân châu trơn trượt, luôn trốn tránh dưới tay cậu, cậu lại kiên nhẫn tìm kiếm, tiếp tục xoa bóp.
Cùng với động tác của cậu, xoa nắn mặt trên, 🌜●ọ ×●á●✞ phía dưới, lửa nóng dần dần được tích lũy dưới bụng nhỏ, cuối cùng giống như không chứa được nữa, trong đầu Vãn Khanh không còn ánh sáng, phảng phất như 𝖑𝐢n_♓ ♓ồ_𝐧 thoát ra khỏi thể xác, đôi chân cô tê dại, run lên, dưới thân phun như suối, sau khi cô tỉnh táo lại từ trận 🎋♓🔴.á.𝐢 ↪️.ả.〽️ kia, phía dưới còn chưa dừng lại, vẫn không ngừng 🌜_𝒽_ả_🍸 пư_ớ_𝖈 ra bên ngoài, làm ướt ngón tay cậu, thậm chí là cả bàn tay.
Triệu Du đem bàn tay sáng lấp lánh giơ ra trước mặt cô, 𝐥*𝒾*ế*𝐦 đầu ngón tay: "Bảo bối, biết đây là cái gì không?"
Vãn Khanh nhắm chặt mắt không nhìn cậu.
"Không nhìn sao?"
"A~..." Vãn Khanh vừa còn nhắm mắt lại, đột nhiên mở bừng mắt ra.
Ngón tay cậu đi vào một đốt ngón tay.
Thịt non bên trong gắt gao hút lấy ngoại vật, nó giống như tự có sinh mệnh.
Triệu Du ở trong lòng hít hà một hơi, dưới thân giống như nổ mạnh, vì thế một cái tay khác cởi bỏ trói buộc của Vãn Khanh, lôi kéo tay nhỏ của cô, dừng ở giữa hai chân cậu, nắm tay cô 𝒸ở.𝖎 𝐪𝖚.ầ.𝖓 áo còn sót lại trên người cậu.
Lòng bàn tay ɱề●Ⓜ️ 〽️●ạ●❗ chạm vào nơi cực nóng của cậu, cậu cứng rắn, thoải mái т●𝖍●ở ♓●ổ●ⓝ h●ể●𝓃 một tiếng.
Hai người ngồi đối mặt, Vãn Khanh không còn chút sức lực dựa vào lòng cậu, tay bị cậu nắm lấy làm chuyện xấu, một cái tay khác của cậu ở khe hở bị căng ra của cô tác quái, vẽ vòng, kéo ra một trận mật hoa.
Vãn Khanh không dám cúi đầu nhìn, nhưng xúc cảm ở lòng bàn tay lại truyền đến rất rõ ràng, thứ kia vừa thô vừa cứng, mạch má·⛎ bên trên khiến cô có thể cảm nhận rõ ràng, trong lòng bị nóng đến hoảng, lại không rút tay về được, cố tình dưới thân cô lại bị người đùa bỡn.
Bị tay cô bao vây, Triệu Du kêu rên một tiếng, chất lỏng nóng rực bắn ra, rơi xuống bàn tay cô.
Cùng lúc đó, Vãn Khanh cũng chịu không nổi, lại đến một lần.
Triệu Du ♓.ô.ⓝ lên má cô, cười một tiếng: "Khanh Khanh ngoan, chúng ta đều ướt đẫm rồi, hửm?"
Cậu 𝖑i-ế-Ⓜ️ cổ cô: "Lần sau tôi sẽ đi vào..."
Nói xong cậu lại đú_✞ thêm một ngón tay vào trong.
Vừa mới cao trào xong, con đường đang co chặt làm sao chịu nổi, lại chảy ra không ít xuân dịch, rửa sạch hai ngón tay đang tràn đầy khí thế kiêu ngạo.
Thỉnh thoảng ngón tay cậu lại căng ra, hoặc là thêm một nửa ngón khác chen vào, đan xen thọc vào 𝖗*ú*ⓣ r*𝐚, chơi đặc biệt đa dạng.
Vãn Khanh huhu hai tiếng, cắn vai cậu.
Nhưng cô không có sức lực gì, nói là cắn không bằng nói là ngậm thì đúng hơn.
"Shit!"
Tiểu huynh đệ còn chưa hoàn toàn mềm xuống lại cứng lên.
Vãn Khanh chưa hồi thần đã cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, cô đã bị ném 𝐥●ê●n ℊ𝒾●ư●ờ●n●ɢ.
Váy, nội y, quần lót đều bị ném lung tung trên mặt đất.
Giường Triệu Du rất mềm, bị ném xuống cô còn bật lên hai cái, nhưng đầu óc cô có chút mơ màng, a một tiếng, chớp chớp mắt, nhìn thiếu niên đang đ●è ⅼ●ê●𝐧 п●g●ư●ờ●𝒾 mình.
Đôi mắt của thiếu niên có chút đỏ lên, cúi đầu cắn núm vú bị vắng vẻ của cô, nó như quả anh đào trên đỉnh bánh kem bơ, đặc biệt hấp dẫn, cũng đặc biệt ngon miệng, cậu 𝖍𝐮𝐧-🌀 hăn-𝐠 nuốt vào, giọng nói mơ hồ: "Cậu đang ép tôi hôm nay phải †.ử 𝒽ìⓝ.ⓗ cậu tại chỗ đúng không?"
Dưới thân hai ngón tay hùng hổ mơ ra khép lại, phát ra tiêng nước nhóp nhép, vừa rồi Vãn Khanh còn có ý thức để kinh ngạc nhưng giờ cô chỉ có thể mơ màng r_ê_𝐧 г_ỉ, tay không tự giác túm lấy khăn trải giường.
Trước n𝐠*ự*↪️ bị ngậm lấy, khe nhỏ dưới thân bị căng ra, hai ngón tay không ngừng ra ra vào vào, mà hoa thịt bị giày vò liên tiếp toát ra đầu viên trân châu, bị cậu ấn nhéo, cô gái nhỏ không chịu nổi sợ hãi kêu lên.
Triệu Du bất mãn đánh lên mộng cô.
"Pjari nói như thế nào đây? Thoải mái hửm? Nước càng chảy càng nhiều, sắp làm bạn trai cậu ↪️𝐡*ế*ⓣ đuối rồi!"
Vãn Khanh lắc đầu: "Không... Ưm..."
Động tác của cậu càng lúc càng nhanh, cho đến khi cảm thấy đường đi lại một lần nữa co rút lại, cậu mới đột nhiên rút ngón tay ra.
Vãn Khanh mê ly mở mắt ra, nơi đó bị làm nửa vời, cảm xúc bất mãn cứ như vậy tiết ra.
Triệu Du cong cong khóe miệng, nụ cười toát ra một loại tà khí không lời, nâng hai đùi cô đặt lên vai, cây gậy phía dưới chọc lên cái miệng nhỏ lúc đóng lúc mở như đang muốn ăn cái gì đó kia, hơi đè xuống một chút, lại ⓡ-ú-† 𝖗-🔼.
"Bảo bối, muốn sao?"
Đầu nấm cực nóng so với ngón tay cậu còn thô hơn nhiều, mở đường đi ra, làm cô cảm thấy có chút căng, nhưng lại không biết vì sao lại hy vọng nó tiến vào sâu hơn một chút...
Nghĩ như vậy, nước phía dưới lại làm ướt đầu côn th*t, cái miệng nhỏ càng đóng mở gấp gáp hơn.
Triệu Du lại đè vào bên trong, toàn bộ quy đầu đã đi vào, bị bao vây chặt chẽ, thoải mái đến mức cậu muốn than thở, nhưng cậu kiềm chế, ⓡ-ú-ⓣ 𝖗-𝖆.
"Muốn sao? Bảo bối Khanh Khanh?"
Vãn Khanh trực giác thấy có chỗ nào đó không đúng, lắc đầu: "Không, không cần."
"Không cần? Nhưng cái miệng nhỏ phía dưới của bảo bối lại đang thật sự đói, cứ mở ra đóng vào như muốn ăn côn th*t vậy?"
Cậu vừa nói vừa nhét côn th*t vào trong, không tiến vào sâu, lực đạo cũng không nặng, mà chậm rãi ra sau đó lại chậm rãi vào, rất ngứa.
Cứ như vậy vài lần Vãn Khanh đã không chịu nổi khóc lóc: "Huhu..."
"Khóc cái gì?"
"Cậu... huhu... bắt nạt tôi..."
Đúng là làm khó cô, lại còn có thể nói ra một cậu hoàn chỉnh.
Triệu Du đang định chăm sóc tiểu cô nương, đi vào trấn an một chút cái miệng nhỏ đói khát đáng thương, vẫn luôn ⓒ*𝖍*ả*ⓨ 𝖓ướ*𝖈 miếng, nhưng cậu cúi đầu nhìn thoáng qua, lại nghĩ tới cái gì đó đột nhiên mắng một câu thô tục.
Cậu thế mà lại quên! Không! Mua! Bao! Cao! Su!
Đậu má!
Mũi tên đều đã lên dây cung rồi.
Vì thế Triệu Du chịu đựng, ở dưới tình huống không phá vỡ tấm màng kia, vào nhanh ra chậm hoặc là vào chậm ra nhanh, đem cô gái nhỏ hầu hạ thoải mái rồi mới dùng chân cô, đem phần đùi trong của cô cọ đến mức đỏ lên mới tiết ra.
Đương nhiên hoa thịt bị cây gậy đáng giận của cậu cọ hết lần này đến lần khác chảy ra không biết bao nhiêu là nước, thỉnh thoảng cậu lại cọ vào viên trân châu, có đôi khi còn không cẩn thận ngậm lấy đầu côn th*t, Vãn Khanh cũng một lần lại một lần 𝖑-ê-n đ-ỉ-𝐧-𝒽.
11 chương rồi mà chưa có thịt khụ khụ, phần này nhấm nháp từ từ. Đặc biệt là thầy Chu đó, nhìn về tương lai mà thấy như sông rộng đường dài...
← Ch. 18 | Ch. 20 → |