Lễ vật kết hôn
← Ch.089 | Ch.091 → |
Từ viện Lâu Tịch Vũ trở về đã gần giữa trưa, Trác Tình quyết định ăn trưa liền đi tìm Đan Ngự Lam, còn chưa đi đến phòng khách, ở đường nhỏ trong viện liền nhìn thấy Lâu Tịch Nhan từ đối diện đi đến, Trác Tình ngạc nhiên nói:"Tịch Nhan? Buổi trưa chàng rất ít trở về, là có chuyện gì sao?"
Lâu Tịch Nhan nhìn nàng, ôn nhu cười trả lời:"Có việc."
Mấy ngày trước nàng rơi xuống nước, Lâu Tịch Nhan bồi nàng lâu như vậy, hẳn là làm lỡ không ít chuyện, Trác Tình hiểu rõ gật đầu cười nói:"Chàng đi làm chuyện của mình đi, ta không quấy rầy chàng."
Nghiêng người, Trác Tình lách qua Lâu Tịch Nhan tiếp tục đi về phía trước, ngay lúc hai người sắp lướt qua nhau mà đi, bàn tay bỗng nhiên bị một đôi tay thon dài hơi lạnh cầm lấy, Trác Tình không hiểu nhìn về phía Lâu Tịch Nhan, nhưng hắn chỉ nhàn nhạt nói:"Nàng muốn đi ra ngoài?"
"Ừ." Trác Tình kinh ngạc gật đầu.
"Rất vội?"
Lắc đầu, Trác Tình đúng sự thực trả lời:"Cũng không phải, ta buổi chiều hẹn Đan đại nhân bàn bạc về kết quả khám nghiệm tử thi tối qua, định xuất môn."
"Vậy được rồi."Nói xong, Lâu Tịch Nhan nắm tay nàng đi hướng đại môn.
Hắn không phải quay về có việc sao? Kia hiện tại là muốn như thế nào? Trác Tình bị hắn làm cho mơ hồ, chân bước theo Lâu Tịch Nhan một đường đi lên trước, trong miệng không hiểu hỏi:"Chúng ta đi đâu?"
Sau giờ ngọ ánh mặt trời có chút gay gắt, Lâu Tịch Nhan như trước là chậm rãi khoan thai, giống như đi ở trong gió xuân tháng ba giống nhau, khóe miệng hơi dương lên, biểu hiện tâm tình hắn khá tốt, khẽ nhếch phượng mâu nhìn về phía vẻ mặt mờ mịt Trác Tình, trả lời:" Ta buổi trưa quay về, chính là vì chuẩn bị hôn sự của chúng ta, nàng đã không vội vậy cùng nhau đi."
"Hôn sự....." Trác Tình ngập ngừng một chút, hỏi:"Có cái gì cần chuẩn bị?"Nàng thật là không biết hôn lễ cổ đại cần chuẩn bị cái gì?
Lâu Tịch Nhan cười mà không đáp, Trác Tình cũng không lại hỏi nhiều, tùy ý hắn dắt ra tướng phủ, lên xe ngựa. Vừa mới ngồi xuống, Lâu Tịch Nhan bỗng nhiên ôm lấy thắt lưng nàng, lại ở bên tai nàng thấp giọng nói:"Tối hôm qua cũng gần canh năm mới về, cũng không ngủ được nhiều, chợp mắt một chút, tới nơi ta gọi nàng."
Hắn biết nàng về lúc nào? Thế nhưng hôm qua nàng rõ ràng thấy Lãm Nguyệt lâu đèn đã tắt, nàng cho rằng hắn đã ngủ. Khẽ dựa vào vai hắn, oa ở trong lòng hắn, hít vào khí tức mát lạnh nhàn nhạt trên người hắn, Trác Tình nghĩ mình sẽ không ngủ, thế nhưng một lúc sau nàng cư nhiên có chút buồn ngủ.
Nhìn trong lòng Trác Tình ngủ không hề phòng bị, tay Lâu Tịch Nhan theo thói quen vuốt ve sợi tóc nàng, giữa đôi lông mày không tự giác nhíu lại, càng cùng nàng ở chung, càng cảm thấy nàng giống như một điều bí ẩn, hành vi lời nói cùng người bình thường bất đồng, làm cho hắn nhìn không thấu cũng sờ không rõ. Thế nhưng dù vậy, hành vi xử sự của nàng lại như thế thẳng thắn vô tư phóng khoáng, có thể chính là hai loại khí chất hoàn toàn bất đồng, khiến hắn trong lúc vô ý bị nàng hấp dẫn, đây là chuyện mà trước kia hắn không có khả năng làm, hắn hẳn là đem nàng điều tra rõ ràng, biết rõ rồi mới suy xét có muốn hay không thật tâm trả giá, tiếc là, tất cả tựa hồ tới quá nhanh, hắn lần đầu tiên để mặc trái tim mình, buông xuôi theo cảm giác, chỉ hy vọng lúc này đây, hắn không có đánh cuộc thua.
Xe ngựa từ từ dừng lại, Lâu Tịch Nhan vỗ nhẹ mặt Trác Tình, nhẹ giọng nói:"Tình nhi, tỉnh tỉnh, chúng ta tới rồi."
Nhẹ nhàng mở mắt, Trác Tình còn có chút mơ hồ, bất quá rất nhanh, ánh mắt của nàng liền khôi phục thanh minh, nhìn nàng đã hoàn toàn tỉnh lại, Lâu Tịch Nhan nắm tay nàng xuống xe ngựa.
Xuống xe vừa nhìn, bọn họ đang đứng ở trước một tiểu lâu bốn tầng bằng gỗ, bề ngoài tiểu lâu được trang trí sang trọng khí thế, đại môn bằng gỗ lim chạm trổ hoa văn, nền đất lát ngọc thạch màu xanh, trên cánh cửa rộng lớn viết ba chữ rồng bay phượng múa"Lãnh Nguyệt Lâu", một nam tử hơn bốn mươi đứng trước tiểu lâu nghênh đón, phía sau hắn còn đứng năm sáu tiểu nhị, nam tử nhìn thấy bọn họ ánh mắt sáng ngời, lập tức tiến lên tiếp đón, thấy rõ vết sẹo trên mặt Trác Tình, lão bản trong mắt xẹt qua một tia khác biệt, bất quá dù sao cũng là người làm ăn, tâm tình che dấu rất tốt, cung kính cười nói:"Lâu tướng, vị này nhất định là phu nhân đi, mau mời mau mời!"
Theo nam nhân tiến vào đại sảnh, Trác Tình phát hiện, tửu lâu này thiết kế xem như là độc đáo, từ bên ngoài tiến vào ở giữa là một thủy trì(hồ nước) nhân tạo, bên trong nuôi không ít cá chép cẩm, bên phải là phòng khách, bên trong đã có không ít người dùng cơm, thế nhưng chủ tiệm dùng lụa mỏng làm vách ngăn, lụa mỏng mông lung, người trong đại sảnh nhìn không thấy người ngoài cửa đi vào là người nào, bọn họ đứng ở đây cũng thấy không rõ người bên trong, bên trái là một thang lầu(cầu thang), trực tiếp đi lên đó là một gian tiểu bao (phòng nhỏ), điểm đặc biệt của tửu điếm này hẳn là tính kín đáo đi.
Tới lầu ba, nam tử đưa bọn họ tiến vào trong một gian phòng, cửa nhẹ mở ra, cùng phòng bình thường sử dụng đàn hương khác nhau, bên trong bay ra nhàn nhạt hương hoa lài, làm cho người ta ngửi thấy thần thanh khí sảng, hai người đi vào bên trong, nam tử im lặng lui ra ngoài.
Trong phòng nội thất rất đơn giản cũng không mất phẩm vị, dưới chân hé ra thảm lông dài thêu hoa mẫu đơn, dẫm lên rất thoải mái, ở giữa bày một chiếc bàn tròn lớn, hai chiếc ghế dài được bố trí dựa sát vào cửa sổ, khi ngồi xuống có thể thấy được đường lớn phồn hoa dưới lầu, bởi vì xung quanh đều là nhà trệt, tầm nhìn từ tầng ba đã rất trống trải, có loại cảm giác nhàn hạ giữa ồn ào lại yên tĩnh, Trác Tình cười nhẹ:"Ở đây hoàn cảnh không sai." Hẳn được xem là tửu điếm cấp 5 sao của Khung Nhạc đi.
Ở đối diện nàng ngồi xuống, Lâu Tịch Nhan trả lời:"Đây chính là tửu lâu tốt nhất kinh thành, có rượu và thức ăn tốt nhất."
Trác Tình tựa hồ mục đích Lâu Tịch Nhan mang nàng đến đây cười nói:"Vậy hôm nay chúng ta tới định tiệc rượu?" (đến đặt thức ăn và rượu)
Lâu Tịch Nhan cũng không giấu diếm nữa, nhẹ cười trả lời:"Ừ, đợi nàng nếm thử, chọn rượu và thức ăn nàng thích." Hôn lễ ngày đó người nhất định không ít, đầu bếp trong phủ cũng mang không được, vẫn là đặt mâm cỗ ở tửu quán cho thuận tiện.
Tay chống cằm nhìn trước mắt Lâu Tịch Nhan thần thanh khí sảng, Trác Tình không hiểu:"Việc này để Cảnh Táp quyết định là tốt rồi, lễ mừng nhanh đến, chàng không phải đều bề bộn công việc sao?" Hắn tối hôm qua nếu như cũng là ba bốn giờ mới ngủ, hẳn là cũng không ngủ được mấy, nhưng không chút nào nhìn ra mệt mỏi.
Trên bàn sớm đã chu đáp pha sẵn trà nóng, Lâu Tịch Nhan cầm lấy ấm trà, rót cho nàng một chén, đưa tới trong tay nàng, lại rót một chén cho mình, ngoài miệng qua loa nói:"Ta cũng không có bận rộn như vậy, lần trước nàng nói chuyện lễ phục chắc chắn muốn chính mình quyết định, ta nghĩ nàng hẳn là mong muốn những vật dùng trong ngày thành hôn đều do chính mình tự chọn đi, vốn là ta nghĩ không chu đáo."
"Tịch Nhan....." Cách chén sứ, ôn độ ấm áp từ lòng bàn tay truyền thẳng đến ngực, hắn chính là vì nàng khi đó thuận miệng nói một câu liền cùng nàng đến thử thức ăn? Kỳ thật ..... nàng chỉ là ngại lễ phục rườm rà mà thôi, khẽ cắn môi, trong lúc nhất thời Trác Tình không biết nói gì.
"Được rồi, thân nhân của nàng ở Hạo Nguyệt có ai cùng nàng đặc biệt quen thuộc, ta phái người đem bọn họ đón qua tham dự hôn lễ." Lâu Tịch Nhan bỗng nhiên nói một câu khiến Trác Tình từ cảm động lâm vào phiền não, bối rối trả lời:"Ta.... không quá nhớ kỹ thân thích quen thuộc nào, dù sao phụ mẫu đều đã mất, ta xem cũng không cần mời đi." Nàng sao có thể biết Thanh gia còn có cái gì thân thích a?
Lâu Tịch Nhan nhẹ buông chén, nhìn về phía Trác Tình, nghiêm túc nói:"Ta nghĩ để người nhà của nàng chứng kiến nàng trở thành thê tử Lâu Tịch Nhan cưới hỏi đàng hoàng."
Tay Trác Tình khẽ run, hẳn là muốn giúp nàng thoát khỏi thanh danh"lễ vật", cấp cho nàng một hôn lễ long trọng, để nàng ở trước mặt"người nhà" có thể ngẩng đầu lên sao? Nàng cũng không phải Thanh Linh, tự nhiên không thèm để ý mấy thứ này, thế nhưng hắn là vì Thanh Linh nghĩ đến, gật đầu, Trác Tình rốt cục cũng không lại từ chối, cười nói:"Được rồi, ta hỏi một chút Thanh Phong."
Hiện tại trong tam tỷ muội Thanh gia cũng chỉ có Thanh Phong biết tình huống cụ thể của Thanh gia đi, nàng cùng Cố Vân người tám lạng kẻ nửa cân.....
"Lâu tướng, thức ăn đã chuẩn bị tốt, có thể đưa lên sao?"Ngoài cửa truyền đến thanh âm nam tử, Lâu Tịch Nhan nhìn Trác Tình, Trác Tình gật đầu, hắn mới khẽ nói:"Đem lên đi."
Cửa lần nữa mở ra, Trác Tình chỉ nhìn thấy một đoàn người, chỉ chốc lát sau trên bàn tròn lớn đã đặt đầy thức ăn, còn có bảy tám bầu rượu.
Nam tử đi tới trước bàn tròn, nhiệt tình giới thiệu nói:"Lâu tướng, những cái này đều là thức ăn tốt nhất của Lãnh Nguyệt Lâu chúng ta, còn có mấy vò rượu này, cũng đều là rượu ngon lâu năm, ngài cùng phu nhân từ từ thưởng thức."
Lâu Tịch Nhan nhã nhặn trả lời:"Được, ngươi trước lui ra đi."
"Dạ dạ." Nam tử nhanh chóng lui ra ngoài.
Kia chiếc bàn to đủ để gần hai mươi người ngồi xung quanh lúc này đã tràn đầy, đúng vậy thức ăn tràn đầy bàn tròn, Trác Tình nhịn không được bật cười:"Có cần phải khoa trương như vậy sao? Nhiều thức ăn như vậy, mỗi loại ăn một ngụm, cũng sẽ no chết ta!" Khó trách bọn họ nói từ từ thưởng thức, phỏng chừng ăn như vậy đến lúc trời tối cũng ăn chưa xong.
Lâu Tịch Nhan nhìn lướt qua bàn thức ăn, trên mặt cũng xẹt qua một tia cười khổ bất đắc dĩ, xem ra cái tình huống này cũng không nằm trong dự liệu của hắn, cầm lấy thẻ trúc trên bàn đưa cho Trác Tình, Lâu Tịch Nhan cười nói:"Vậy nàng liền chọn món nào nhìn thích nếm thử, nghĩ ăn ngon ở bên cạnh đặt một cái thẻ trúc là được."
"Được rồi." Cũng chỉ có thể như vậy...
Trác Tình đi một vòng quanh bàn tròn, thật sự rất nhiều thức ăn, có một ít nàng nhìn không ra là cái gì! Quyết định ở bên ngoài cùng chọn một vòng, tùy tiện ăn chút liền được. Trong miệng nhai thức ăn, Lâu Tịch Nhan cầm lấy bầu rượu rót ra một chén nhỏ đưa tới bên môi nàng, Trác Tình lắc đầu trả lời:"Rượu ta sẽ không chọn, bình thường ta sẽ không uống nhiều, chàng chọn là tốt rồi."
Nàng vốn uống không được rượu, khi làm pháp y càng thêm không uống rượu, bảo nàng phẩm rượu nàng cũng phẩm không ra cái gì! Vẫn là thôi đi.
"Được." Lâu Tịch Nhan nhưng thật ra không có tiếp tục để nàng uống, mà là chính mình khẽ nhấp bồi bên người Trác Tình.
Vây quanh bàn tròn ăn những món đặt ngoài cùng xong, thẻ trúc trong tay Trác Tình một cây cũng không có đặt xuống, trừng mắt nhìn mỹ vị trước mặt, Trác Tình nhíu mày, Lâu Tịch Nhan khẽ ôm vai nàng hỏi:"Làm sao vậy? Không thể ăn? Nếu không chúng ta lại chọn nhà khác."
Lắc đầu, Trác Tình khó xử trả lời:"Đều không phải, ta ăn ba mươi món ăn, nghĩ đều rất tốt, quá khó chọn...." Nàng mau ăn no rồi, cũng không chọn ra được một món, cũng không thể muốn tất cả đi, cầu cứu nhìn về phía Lâu Tịch Nhan, Trác Tình lấy lòng cười nói:"Hay là chàng tới đi."
Lâu Tịch Nhan buông chén rượu, mỉm cười nhận lấy đũa cùng thẻ trúc trong tay nàng, Trác Tình như trút được gánh nặng, đã thấy hắn gắp một miếng thịt đưa đến bên miệng nàng, nàng mặc dù không hiểu thế nhưng hắn đã uy đến tận miệng vẫn là ăn đi!
Há miệng ăn xuống, nhai mấy miếng, Lâu Tịch Nhan hỏi:"Thế nào?"
Trác Tình gật đầu:"Ăn ngon."
Lại một miếng ngó sen đưa đến bên miệng.
Nhíu mày đối mặt Lâu Tịch Nhan ôn nhu uy thực, nàng chính là .... một ngụm nuốt vào.
"Cái này thì sao?"
Giòn tan ngon miệng, Trác Tình liên tục gật đầu:"Ừ!"
"Cái này?" Thức ăn trong miệng mới nuốt xong, lại một khối hương tô kê sí * lập tức đưa lên. (cánh gà thơm giòn)
"Không sai."
"Cái này?" Cá cuộn hoa cúc thơm mềm.
"Cũng tốt."
"Cái này?" Hoa quế cao hương vị ngọt ngào.
"Cũng được."
..............
Lúc một thìa canh hạt sen đưa đến bên môi, nàng thật sự là ăn không vô, quay đầu sang chỗ khác, Trác Tình ai oán hỏi:"Không phải nói chàng chọn sao? Thế nào vẫn là ta ăn?"
Mở tay ra, thẻ trúc trong tay đã dùng hơn phân nửa, Lâu Tịch Nhan vô tội trả lời:"Ta đang chọn a."
Nhìn thức ăn trên bàn, xác thực có hơn mười món đã đặt thẻ trúc, thì ra hắn chọn chính là thông qua biểu tình sau khi ăn thức ăn của nàng để chọn?! Hắn cũng quá xảo trá!!
Kiên quyết lắc đầu, Trác Tình chết cũng không muốn lại lần nữa:"Ta thật sự ăn không vô." Này thử thức ăn cũng không phải chuyện dễ dàng ....
"Vậy sẽ không ăn, những món nàng thích này làm món chính, cái khác để chưởng quỹ chọn một ít đưa qua là tốt rồi." Lâu Tịch Nhan cũng không lại bức nàng, buông đũa, đỡ nàng ngồi xuống, Trác Tình rốt cục thở phảo một hơi.
"Người đâu."
Ngoài cửa tiểu nhị nhanh chóng trả lời:"Dạ. Lâu tướng có gì phân phó?"
"Dâng trà." Trà trên bàn sớm đã lạnh tanh.
"Dạ." Chỉ chốc lát, một bình trà nóng hôi hổi đã được đưa lên, Lâu Tịch Nhan lại vì nàng rót một chén, vừa đưa tới trong tay nàng vừa nhẹ giọng nói:"Uống chút trà nghỉ ngơi một chút, chúng ta lại đi chọn ngọc khí (đồ~trang sức bằng ngọc).
Trác Tình tay nắm chén khẽ run, không phải chứ! Còn muốn chọn ngọc khí?! Kia có phải còn tuyển chọn nhưng thứ lung tung khác hay không, không được, nàng sẽ hỏng mất!! Còn như vậy chọn tiếp, nói không chừng có thể nảy ra tuyển chọn sợ hãi chứng!! Ho nhẹ một tiếng, Trác Tình nghiêm túc nói:"Tịch Nhan, chàng như thế bận rộn, ta xem hôn lễ cần gì đó, không cần mỗi loại đều đích thân đi chọn, giao cho Cảnh Táp xử lý ta cũng không có ý kiến."
"Mệt mỏi?"
Thở dài một tiếng, Trác Tình quyết định thành thật nói:"Kia thật không có, chính là nhìn nhiều mắt loạn, lần trước chuyện lễ phục ta muốn tự mình chọn, kỳ thật là ta sợ quá mức sặc sỡ long trọng, ngày đó mặc mệt chết ta, cái khác gì đó ta thật sự không quá để ý, tùy tiện là được."
Lâu Tịch Nhan giữa đôi lông mày bởi vì câu tùy tiện là được kia mà nhíu lại, Trác Tình vội vàng bổ sung:"Ý ta là nói thứ chàng chọn ta đều thích."
Đúng lúc này, ngoài cửa lại vang lên thanh âm tiểu nhị:"Lâu tướng, lão bản Ngưng Thúy Các tới rồi."
Thì ra hắn đã an bài trước rồi. Được rồi, vậy chọn đi, Lâu Tịch Nhan không biết suy nghĩ cái gì, không lên tiếng, Trác Tình dứt khoát cao giọng nói:"Vào đi."
"Tham kiến Lâu tướng, phu nhân." Một trung niên nam tử cẩn cẩn dực dực đi đến, phía sau hai người trẻ tuổi cầm trong tay hai hộp gỗ lớn, ở bàn nhỏ gần trường kỷ(ghế dài) đặt xuống mở ra, bên trong hiện ra trân châu ngọc trai xinh đẹp, chỉ nhìn màu sắc cũng biết là trân phẩm khó gặp.
Lâu Tịch Nhan nhẹ phất tay, trung niên nam tử hiểu rõ cười nói:"Những cái này đều là trân phẩm Ngưng Thúy Các chúng ta, phu nhân chậm rãi chọn."
Ba người lui ra ngoài, Trác Tình tùy ý cầm một khối thanh ngọc màu đen thưởng thức, lại buông xuống, nàng luôn không thích đeo vật phẩm trang sức, nhất là trang sức đeo tay nàng càng không mang, bởi vì bất tiện khi khám nghiệm tử thi, cũng bởi vậy, nàng không hiểu nhiều về thưởng thức mỹ ngọc, hai hộp lớn tràn đầy vật phẩm trang sức, nàng cũng chỉ đảo liếc qua, không có gì đặc biệt thích.
Đang muốn lần nữa đầu hàng, tùy tiện chọn một cái để giao nộp, nhưng lại lơ đảng thấy góc cuối hộp nằm một đôi bạch ngọc hồ lô một nhỏ một lớn, Trác Tình cầm lên thưởng thức, hồ lô chất ngọc trong suốt sáng long lanh, sờ ở trong tay trơn truột thủy nhuận, cái lớn so với đậu phộng còn nhỏ hơn, cái lớn so với ngón tay cái lớn hơn, tạo hình tròn tròn trơn bóng xinh xắn đáng yêu rất được Trác Tình yêu thích.
"Nàng thích cái này?" Lâu Tịch Nhan vẫn quan sát đến vẻ mặt nàng, thông thường nữ tử đều thích trang sức xinh đẹp, nàng cũng một bộ dáng không có hứng thú, thẳng đến khi thấy vật nhỏ này.
Trác Tình hài lòng gật đầu:"Ừ, rất đáng yêu."
Tiểu hồ lô này chất ngọc trung thượng, trạm khắc đơn giản, ưu điểm duy nhất phỏng chừng cũng chỉ là hình dạng đáng yêu, nàng thích là tốt rồi, ở bên cạnh hộp gỗ, rút ra một sợi dây nhỏ màu xanh đen, Lâu Tịch Nhan ở giữa hồ lô làm một cái kết, ôn nhu đeo lên cho nàng, hơi lạnh của ngọc thạch dán ở trước ngực rất thoải mái, Trác Tình cầm lấy tiểu hồ lô, nắm ở trong tay thưởng thức, Lâu Tịch Nhan hơi nhướng mi, cười nói:"Cái kia không phải cho ta sao?"
Trác Tình trên tay dừng lại, buồn cười nhìn trước mặt vẻ mặt ai oán Lâu Tịch Nhan, cười mỉm nói:"Ta cho rằng Lâu tướng đại nhân xem thường đeo vật phẩm trang sức." Nàng hình như đều chưa thấy qua hắn mang vật phẩm trang sức, liền ngay cả ngọc bội nam tử thường đeo, hắn cũng rất ít đeo, hơn nữa chính nàng cũng biết, nàng chọn cái này không là vật quý giá gì, nàng sao biết hắn sẽ muốn đeo?
Hắn hướng nàng xòe ra lòng bàn tay, Trác Tình chỉ có thể đem một cái khác giao cho hắn, tiện tay rút ra một sợi dây nhỏ cột vào trên hồ lô, Lâu Tịch Nhan lưu loát đem sợi dây cột vào trên cổ, ngoài miệng không tránh được thấp giọng than thở:"Không có cách nào, ai bảo chúng nó là một đôi."
Nói thật cái này tiểu hồ lô đeo trên người hắn, cùng khí chất thanh nhã thoát tục của hắn thật là có chút không hợp nhau, Trác Tình không chút nể tình nào cười ngã vào trong lòng hắn, Lâu Tịch Nhan chỉ có thể bất đắc dĩ ôm nàng, thật sự buồn cười như vậy sao?
Khó khăn lắm mới ngừng cười được, Trác Tình đem tiểu hồ lô nhét vào trong vạt áo hắn, suy nghĩ đến hình tượng hắn vẫn là không nên lấy ra thì tốt rồi, cái này tốt nhất chỉ có nàng có thể thấy!
Hai người ngồi trên ghế trêu đùa nhau, Trác Tình lơ đãng nhìn ngoài cửa sổ, lại ngoài ý muốn thấy được một bóng trắng trong trẻo nhưng lạnh lùng.
"Tô Mộc Phong?"
← Ch. 089 | Ch. 091 → |