Sát thương tẩu hỏa *
← Ch.076 | Ch.078 → |
(*Lau súng cướp cò.... nói chung ta cũng chả hiểu lắm.. ai hiểu thì nói dùm ta nhé.. thank.. )
Nghĩ đến buổi chiều Yến Như Huyên khiêu khích, nói nàng không thèm để ý là không có khả năng, Lâu Tịch Nhan càng là quân tử, ngược lại khiến nàng càng muốn cùng hắn phát sinh chút gì, dù sao bọn họ cũng là yêu nhau, lại lấy kết hôn làm tiền đề qua lại *, phát sinh quan hệ là bình thường đi. (* kết hôn làm tiền đề qua lại = lấy kết hôn làm điều kiện trước tiên khi đáp ứng qua lại với nhau)
Củng cố tâm lý một lúc lâu, nàng quyết định —-
Nàng muốn câu dẫn Lâu Tịch Nhan!
Thế nhưng nói thì dễ, nàng muốn làm như thế nào đây? Không có kinh nghiệm, Trác Tình vừa nhớ lại một chút những tác phẩm điện ảnh cùng kịch truyền hình, vừa đi đến trước tiểu sàng của Lâu Tịch Nhan, đem đầu tóc dài gẩy rối loạn chút, cúi đầu nhìn y phục, cắn răng một cái, Trác Tình đem ngoại sam bên ngoài cởi ra, vứt trên mặt đất, trên người chỉ mặc nhất kiện trung y mỏng manh, lại thoát chính là cái yếm.....
Hít sâu một hơi, Trác Tình nhẹ giọng nói:"Tịch Nhan ..."
"Ừ?" Khẽ hừ một tiếng, Lâu Tịch Nhan cũng không có xoay người lại, vẫn đưa lưng về phía nàng.
Trác Tình không ngừng cố gắng, tận lực mềm mại đáng yêu kêu lên:"Tịch Nhan ***"
Rốt cục, Lâu Tịch Nhan bất đắc dĩ xoay người lại, vừa nghe phía sau vang lên tiếng va chạm của y phục, hắn đoán nha đầu này nhất định lại có chủ ý gì quỷ quái, ai biết khi quay đầu lại lại thấy trên người Trác Tình chỉ mặc nhất kiện trung y hơi mỏng, ánh trăng chiếu rọi, dưới ánh nến lòe loẹt, đường cong trên vóc người nàng hiển lộ, mái tóc như thác nước bị nàng trêu chọc hơi loạn, theo gió đêm nhẹ thổi, tóc đen cùng ánh trăng quấn quýt. Lâu Tịch Nhan nhất thời thở gấp, nàng còn mở to đôi mắt sáng thẳng tắp nhìn hắn ở giữa còn có lập lòe tia sáng câu dẫn lòng người.
Lâu Tịch Nhan không tự giác nuốt nước bọt, than thở nói:"Tình nhi...không nên như vậy nhìn ta."Hắn tự chủ thật sự không có tốt như trong tưởng tượng của nàng!!
Hiệu quả tựa hồ không sai, Trác Tình mừng thầm, tiếp tục nỉ non:"Nhan ***"
Chết tiệt, nàng kêu khiến đầu khớp xương hắn đều nhanh nhuyễn, Lâu Tịch Nhan ánh mắt tối sầm lại, thanh âm trầm thấp khàn khàn:"Tình nhi, nàng chơi với lửa!"
Nàng muốn chính là loại kết quả này, xem ra câu dẫn cũng không phải rất khó a, càng thêm lớn mật đem thân thể lại gần Lâu Tịch Nhan, tay quàng qua cổ hắn.
"Tịch...." Trác Tình nói còn chưa xong, chỉ cảm thấy một trận thiên hoàn địa chuyển, nàng đã bị Lâu Tịch Nhan thuận thế kéo lại, hai người song song ngã xuống giường, Lâu Tịch Nhan tay còn vòng trên thắt lưng nàng, bàn tay luôn hơi lạnh lúc này cư nhiên nóng kinh người, xuyên thấu qua lớp vải vóc hơi mỏng đem nhiệt độ không hề giữ lại truyền qua.
Lâu Tịch Nhan hẹp dài mắt khẽ híp, mê ly lại mang theo mị lực, hai người thân thể gắt gao dán vào nhau, Trác Tình có thể cảm nhận được trái tim hắn đập rất nhanh. Nhiệt độ cơ thể nóng rực khiến Trác Tình khuôn mặt dần nhiễm đỏ.
Nàng còn chưa nghĩ ra tiếp theo muốn làm như thế nào, trên môi tê rần, Lâu Tịch Nhan mạnh mẽ hôn lên môi nàng. Hơi ấm nóng rực theo hơi thở hắn truyền đến, Trác Tình nhẹ run, Lâu Tịch Nhan ôm nàng càng chặt, từ ôn nhu hôn lúc này hiển nhiên bị tình dục nhiễm mà vô cùng nồng nhiệt.
Khẽ hôn một đường xẹt qua cổ, đi tới sau tai, khẽ cắn vành tai Trác Tình, thanh âm trầm thấp như rượu mạnh say lòng người, mê hoặc vang lên:"Ta muốn nàng."
Hơi thở ấm áp, thanh âm mê hoặc làm cho Trác Tình lại lần nữa không tự chủ run lên, không nói gì, đôi tay trắng ngần quấn lên cổ Lâu Tịch Nhan, đem mình càng tiến sâu vào trong lòng hắn.
Lâu Tịch Nhan nhận được cổ vũ, cánh môi ẩm nóng càng hướng xuống phía dưới, tay cũng chui vào vạt áo....
"Lâu tướng! Lâu tướng!!"
Một đạo lo lắng tiếng đập cửa thình lình vang lên, hai người đều cả kinh, Lâu Tịch Nhan rất không muốn đem tay đã xoa lên eo nhỏ mềm mại rút trở về, kéo qua chăn bên cạnh phủ trên người Trác Tình, cố gắng bình ổn hơi thở cuồng loạn, Lâu Tịch Nhan lạnh lùng nói:"Ai!"
Ngoài cửa truyền đến thanh âm mang theo khóc nức nở của nữ tử:"Nô tỳ Tiểu Liên, công chúa nàng...."
Lâu Tịch Nhan trong lòng cả kinh, vội hỏi:"Công chúa làm sao?" Nàng sẽ không lại làm chuyện điên rồ chứ!
"Công chúa gặp ác mộng, bị dọa tỉnh, một mực yên lặng rơi lệ, công chúa thân thể yếu đuối không chịu nổi như vậy lăn qua lăn lại, vạn nhất có chuyện không hay xẩy ra, nô tỳ chết muôn lần cũng không đảm đương nổi a, thỉnh Lâu tướng qua xem."
Nàng vô cùng lo lắng xông qua khóc lóc kể lể, chính là bởi vì công chúa nhà nàng gặp ác mộng?? Trác Tình phiên một cái bạch nhãn, Lâu Tịch Nhan mặc dù không nói gì nhưng sắc mặt rõ ràng đã đen vài phần.
"Mặc Bạch." Lâu Tịch Nhan khẽ gọi, không có tiếng đáp lại, hắn lần thứ hai kêu lên:"Mặc Bạch."
"Dạ." Rốt cục ngoài cửa vang lên thanh âm lạnh lùng của Mặc Bạch.
Vừa rồi hắn ở ngoài cửa nghe được một chút ..... cho nên đã đi đến ngoài cửa viện trông giữ, nhưng đã quên Trích Tinh các cùng Lãm Nguyệt lâu là thông nhau!
Lâu Tịch Nhan lạnh giọng nói:"Tuyên ngự y."
"Dạ."
Mặc Bạch rời đi, nữ tử còn ở ngoài cửa, Lâu Tịch Nhan không kiên nhẫn nói:"Ngươi về trước chiếu cố công chúa đi."
Tiểu Liên không có cơ hội nhìn thấy khuôn mặt Lâu Tịch Nhan đang cố nén giận, còn không sợ chết tiếp tục nói:"Lâu tướng ngài không qua sao? Công chúa một mực kêu tên ngài. Nếu là nàng lần nữa luẩn quẩn trong lòng....."
"Cút! Bổn tướng tự có an bài, lúc nào đến lượt ngươi tới nghi vấn."
Ngoài cửa Tiểu Liên bị dọa đến, hoảng sợ trả lời:"Nô tỳ xin cáo lui." Thẳng tắp chạy ra khỏi Lãm Nguyệt lâu.
Trác Tình sửng sốt, nàng lần đầu tiên nghe được Lâu Tịch Nhan nói chuyện như vậy, tuấn nhan bởi vì tình dục còn có chút ửng hồng, khóe miệng luôn dương lên lúc này giống như đóng băng giống nhau, lạnh lùng khẽ nhếch, kia ánh mắt ôn nhu cũng không có bình tĩnh như trước kia mà tràn ngập khó chịu, Trác Tình bật cười, đây là muốn tìm bất mãn sao?!
Trác Tình không biết Yến Như Huyên là cố ý hay không, nếu như là cố ý thì đúng là đúng lúc.... Ngồi thẳng thân thể, từ phía sau ôm Lâu Tịch Nhan, Trác Tình khẽ than thở:"Chờ ngự y tới chàng đi xem đi, vạn nhất nàng lại tự sát lần nữa, chàng liền phiền phức."
Cũng không phải nàng phóng khoáng mà thật sự là đối phương thân phận cao quý, nàng cũng không muốn Lâu Tịch Nhan bởi vậy gặp phiền phức.
Lâu Tịch Nhan quay người lại, khuôn mặt vẫn ám hắc như trước, giọng điệu cũng rất dịu dàng, đỡ nàng nằm xuống vì nàng dịch hảo chăn nói:"Nàng trước ngủ đi, ta rất nhanh trở lại."
Trác Tình bất đắc dĩ gật đầu.
"Chờ một chút." Lâu Tịch Nhan mới đứng lên, Trác Tình bỗng nhiên ngồi dậy, kéo tay hắn, đem hắn kéo xuống, Lâu Tịch Nhan không hiểu, thế nhưng vẫn thuận theo ngồi xuống.
Trác Tình tay hoàn trụ cổ hắn, cúi người về phía trước, nhào tới trong lòng hắn.
Môi hôn lên cổ hắn.....
Lâu Tịch Nhan khẽ rên một tiếng, nằm trong lòng ôn hương nhuyễn ngọc, một lúc sau Trác Tình ngồi thẳng dậy, hài lòng thấy trên cổ Lâu Tịch Nhan bị nàng hôn ra mấy cái dâu tây có thể thấy được, tâm tình rất tốt buông tay ra, hướng Lâu Tịch Nhan khoát khoát tay nói:"Được rồi, chàng có thể đi."
Ngay từ đầu còn không có phản ứng lại, thế nhưng nhìn vẻ mặt giảo hoạt của nàng, Lâu Tịch Nhan đã đoán được nàng làm cái gì, sủng nịnh lắc đầu, Lâu Tịch Nhan đi ra Lãm Nguyệt lâu.
Nha đầu kia, hắn ngày mai còn phải vào triều đâu....
Trác Tình vô lực ngồi phịch trên giường, nhìn chằm chằm màn che chập chờn, Trác Tình u sầu a, lần đầu tiên câu dẫn của nàng cư nhiên thất bại! Mặc dù nguyên nhân chủ yếu không ở nàng thế nhưng cũng trách nàng"nghiệp vụ không quen"....
Lần sau, lần sau chờ nàng chuẩn bị sẵn sàng, nhất định khiến hắn cuồng phun máu mũi, trời sập cũng không quản! Nếu không thật xin lỗi Thanh Linh này vóc dáng 34D a!!
................................
Lâu Tịch Nhan cũng không có tự mình đi trước đến Trích Tinh các mà là cùng ngự y đi đến. Đi tới ngoài cửa, thỉnh an nói:"Thần tham kiến công chúa."
Vừa nghe đến thanh âm Lâu Tịch Nhan, Yến Như Huyên vốn còn nằm ở trên giường rơi lệ lập tức ngồi dậy, vội nói:"Nhan ca ca...huynh mau vào." Hắn thật sự tới, nói rõ hắn vẫn là quan tâm nàng!!
Trong phòng đốt mấy ngọn nến, tia sáng có chút lờ mờ, Lâu Tịch Nhan cùng ngự y đi vào phòng trong, Lâu Tịch Nhan chỉ đứng ở ngoài bình phong đối ngự y nói:"Cấp công chúa bắt mạch".
Ngự y cúi người hướng Lâu Tịch Nhan hành lễ, mới đi vào nội thất.
Sau màn che mỏng hé ra khuôn mặt thất vọng, Nhan ca ca không có tiến vào.
"Công chúa, thần mạo phạm."
Yến Như Huyên mặt vô biểu tình vươn tay, ngự y kiểm tra một lúc mới chậm rãi đứng dậy.
Lâu Tịch Nhan ở ngoài bình phong hỏi:"Thế nào?"
Ngự y một đường thối lui đến ngoài bình phong mới trả lời:"Công chúa huyết khí (máu) không đủ, ưu tư lại hay suy nghĩ, tích tụ trong lòng, cho nên mới có thể gặp ác mộng, Lâu tướng không cần lo lắng, đợi cựu thần vì công chúa khai mấy thang thuốc, tĩnh tâm điều dưỡng, thân thể sẽ từ từ hồi phục."
"Ngươi trước đi sắc thuốc đi." Lâu Tịch Nhan rốt cuộc yên tâm một chút, buổi sáng nhìn thấy nàng bộ dạng gầy yếu, hắn cũng vì nàng lo lắng.
"Dạ." Ngự y lui ra ngoài, trong phòng ngoại trừ cung nữ Tiểu Liên chính là hắn cùng Yến Như Huyên, Lâu Tịch Nhan ở ngoài bình phong hơi cúi người nói:"Thời gian không còn sớm, công chúa sớm nghỉ ngơi, thần xin cáo lui."
Hắn mới nói xong, chỉ nghe một tiếng khẽ gọi:" Nhan ca ca ...đừng đi!"
Thân ảnh màu trắng hoảng loạn xốc lên màn trướng, hài cũng không mang, một đường lảo đỏa hướng hắn chạy tới.
Thân thể vốn có suy yếu, hơn nữa trong lòng cuống cuồng, ngay khi sắp chạy đến trước mặt Lâu Tịch Nhan, Yến Như Huyên dưới chân mềm nhũn thiếu chút nữa ngã sấp xuống, Lâu Tịch Nhan bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là thuận thế đỡ lấy cánh tay nàng, ổn định thân thể nàng:"Công chúa cẩn thận!"
Đỡ nàng đứng vững, Lâu Tịch Nhan đang muốn rút tay về lại bị Yến Như Huyên nắm chặt.
Vốn khuôn mặt đã nhỏ hiện tại gầy gò đến còn không lớn bằng bàn tay, con mắt khóc đến hồng toàn tơ máu, Yến Như Huyên tràn đầy tình ý nhìn hắn nhưng ngoài ý muốn thấy trên cổ hắn phát hiện mấy chỗ rõ ràng vết hồng ngân*.... (*vết tích màu hồng ~ chính là vết hôn của Trác Tình tỷ đó)
Yến Như Huyên trong lòng chua sót, loại này hồng ngân nàng biết, nàng ở trên người hoàng tẩu cùng các tần phi cũng đã thấy qua, lúc đó nàng quấn quít lấy hoàng tẩu nói cho nàng, sau khi hoàng tẩu nói xong nàng liền nghĩ thật xấu hổ. Thế nhưng hoàng tẩu nói loại này hồng ngân đều là nam nhân lưu cho nữ nhân, Nhan ca ca trên cổ vì sao cũng sẽ có? Nghĩ đến cái nữ nhân kia cùng Nhan ca ca ở cùng một chỗ, còn có buổi chiều bộ dáng đáng ghét của nàng ta, Yến Như Huyên không tự giác khẽ cắn môi, cái kia xấu nữ nhân không xứng với Nhan ca ca!!
Hít sâu một hơi, Yến Như Huyên cố lấy dũng khí nói:"Huyên nhi thật sự rất sợ, Nhan ca ca lưu lại với ta được không?
← Ch. 076 | Ch. 078 → |