Truyện:Tẩm Quân - Chương 77

Tẩm Quân
Trọn bộ 98 chương
Chương 77
Phát điên
0.00
(0 votes)


Chương (1-98)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


"Ngươi có thể chữa khỏi cho nàng chứ?" Hách Liên Trường Phong hỏi, ánh mắt cứng cỏi, nhìn Chu Đãi với vẻ căng thẳng.

Chu Đãi liếc mắt nhìn hắn một cái, Hách Liên Trường Phong thế này thật khiến Chu Đãi cảm thấy kỳ quái, ánh mắt căng thẳng khẩn trương, không khó để đoán ra, Hách Liên Trường Phong có tình cảm gì với nàng.

Dám liều lĩnh như thế, xem ra là trúng độc sâu lắm rồi.

Quả nhiên, nữ nhân đều là họa thủy, nhất là tuyệt đại mỹ nhân thế này, mặc dù chỉ là vô tình hại người, nhưng vẫn có thể khiến người khác phải mất mạng vì nàng. Hách Liên Trường Phong thật may mắn mới gặp Chu Đãi hắn đêm nay.

Chu Đãi hắn chưa bao giờ thích xen vào việc của người khác, chỉ cần biết bản thân có muốn làm hay không.

Nếu không may gặp trúng đám Thái y cổ hủ kia, với hành vi vừa nãy của Hách Liên Trường Phong, quá đủ để phán Hách Liên Trường Phong vào trọng tội.

"Không cần nói đến chuyện vì rơi xuống nước mà dư độc phát tác, độc chưa vào phế phủ, cho dù độc đã vào đến tim phổi, ta cũng có thể chữa khỏi cho nàng." Chu Đãi nói.

Rồi sau đó tự tay lấy từ trong hòm thuốc một bình màu tím, thêm hai viên thuốc màu đen, rồi sau đó nhẹ nhàng đỡ nàng lên, từ từ ấn viên thuốc vào trong miệng nàng, rồi sau đó khẽ vỗ lên lưng nàng mấy lần, viên thuốc từ từ trôi xuống dạ dày.

Hắn lại nhẹ nhàng đặt nàng xuống.

Sau đó cầm lấy một cây ngân châm, nhẹ nhàng đâm vào huyệt trên tay nàng, sau đó châm tiếp vào mấy đại huyệt khác, rồi lẳng lặng ngồi xuống một bên.

Chu Đãi nói: "Thể chất của nàng quá kém, lại thêm sốt cao, nếu dùng thuốc giải độc, sẽ rất mất thời gian, chỉ sợ cơn sốt sẽ khiến thần trí nàng càng thêm mê man, chỉ có thể dùng cách ép máu độc ra ngoài, dùng cách đấy, còn có thể hạ sốt luôn, hơn nữa ta sẽ dùng giải độc hoàn dồn độc tố trong người nàng lại, sau đó dùng phương pháp châm cứu ép ra ngoài, chỉ cần ép máu độc ra ngoài hết, tình hình nàng sẽ không đáng ngại nữa." Chu Đãi nhẹ nhàng đóng hòm thuốc, nói.

Sau đó ngẩng đầu nhìn Hách Liên Trường Phong, hỏi: "Rốt cục là nàng đã gặp phải chuyện gì? Sao lại đến nông nỗi này?"

Hách Liên Trường Phong nhìn hắn một cái, không có ý định nói với hắn.

Chu Đãi chỉ cười, chẳng hề để ý: "Nếu ta đã theo ngươi tới đây, hẳn là nên cho ta biết ít nhiều chuyện đã xảy ra, hơn nữa ngươi không cần lo lắng gì hết, nếu ta có lòng muốn tố cáo, ngươi và nàng đã bị định tội xong xuôi rồi."

Chu Đãi vừa nói vừa chỉ vào Khinh Tuyết.

Hách Liên Trường Phong nhìn hắn một cái, cho là hắn lo lắng vì bị liên lụy, vì thế nói: "Không phải ta lo lắng ngươi sẽ đi mật báo, từ thời điểm ta tìm đến ngươi, ta đã không lo lắng chuyện đấy. Nhưng việc này, ngươi càng biết nhiều chỉ càng thêm bất lợi, hơn nữa ngươi cũng không cần lo lắng, việc ngươi chữa bệnh cho Tuyết Phi, sẽ không liên lụy đến ngươi, nếu bị người khác phát hiện, ngươi cứ nói là ta đã ép buộc ngươi tới."

Chu Đãi thở dài: "Quả nhiên có khí khái anh hùng, chính trực ngay thẳng! Nhưng... nếu ta đã đến đây, sẽ không màng chuyện liên lụy hay không, nếu có chút sợ hãi nào, ta hoàn toàn có thể trốn tránh giữa đường, sao còn có thể đi theo ngươi đến tận chốn này."

Hách Liên Trường Phong nhìn Chu Đãi một cái, phát hiện Chu Đãi thật sự không sợ hãi, lúc này mới kể hết từng chuyện đã xảy ra.

Chu Đãi vừa nghe, chân mày liền cau lại: "Không thể tưởng tượng được người thông minh như nàng, cũng có lúc trúng kế kẻ khác, haizzz, thời điểm ngươi tính kế hại người, cũng là lúc sa chân vào kế của người khác, coi như là nàng gặp đại hạn vậy!"

Hách Liên Trường Phong vừa nghe Chu Đãi nói vừa nhìn Chu Đãi chằm chằm, tuy không mở miệng nói gì, nhưng trong lòng hắn đang thầm nghi hoặc hàng ngàn lần, hắn chỉ kể những chuyện xảy ra mặt ngoài, căn bản chưa từng nhắc tới nguyên nhân sâu xa bên trong.

Nhưng tên Thái y này, dĩ nhiên khẳng định được là nàng bị vu oan.

Chuyện quái quỉ gì đang xảy ra đây?

Chu Đãi nhìn ánh mắt ngờ vực của Hách Liên Trường Phong, cười: "Mấy lần nàng gặp chuyện không may, đều một tay ta chẩn trị, ngoài ra còn ngẫu nhiên trùng hợp nghe thấy mấy lời không nên nghe, giờ phút này xâu chuỗi mọi sự lại, không khó để đoán ra ẩn tình bên trong."

"Thì ra là thế." Hách Liên Trường Phong vừa nghe vừa gật đầu.

Chu Đãi đột nhiên thốt ra một câu dọa người: "Nhưng mà... theo như tình huống hiện tại, nàng trúng độc phát điên thật ra sẽ tốt hơn nhiều!"

Lời vừa thốt xong, Hách Liên Trường Phong liền nhìn Chu Đãi với vẻ đề phòng, cho rằng Chu Đãi sẽ làm hại Khinh Tuyết, Hách Liên Trường Phong ném cho Chu Đãi những ánh mắt sắc bén hơn đao: "Ngươi có ý tứ gì?"

"Tình huống hiện tại đối với nàng vô cùng bất lợi, nàng vốn không có chỗ dựa, giờ đến cả thánh sủng cũng không còn, nhưng vẻ đẹp của nàng vẫn hiển hiện, nếu nàng còn sống, tất là tạo thành uy hiếp tới kẻ đã vạch ra âm mưu này, người nọ hao tâm tổn sức như thế, chẳng qua chỉ muốn nàng vĩnh viễn chẳng thể làm lại từ đầu." Chu Đãi tỉ mỉ phân tích.

Hách Liên Trường Phong vừa nghe liền hiểu được ý tứ của Chu Đãi: "Thế nên, nếu muốn giữ mạng, nhất định không thể tạo thành uy hiếp với kẻ kia, mà một nữ nhân đã phát điên, Hoàng thượng sẽ không có khả năng thích."

"Chính xác!" Chu Đãi gật gật đầu: "Giữ được núi xanh, lo gì không có củi đốt."

"Nhưng thật sự phải để nàng phát điên sao?" Hách Liên Trường Phong hỏi, nếu là giả điên, một khi Hoàng thượng để Thái y đến tra xét, lại tra ra là nàng giả điên, chính là phạm vào tội khi quân, tội càng thêm tội, nàng càng hết đường sống.

Chu Đãi lắc lắc đầu, cười thần bí: "Cái gọi là bệnh điên, có đôi khi, có thể giả vờ. Hơn nữa nếu có thuốc ta đặc chế, có thể giúp nàng dù đứng trước mặt Thái y, cũng không lộ nửa điểm sơ hở.

"A... Đau...... Đau..." Chợt có tiếng kêu đau yếu đuối sâu kín vang lên, Hách Liên Trường Phong vội vã bước tới.

Nàng đau đớn vặn vẹo thân thể, mồ hôi lạnh không ngừng vã ra trên trán, mắt nhắm chặt vì đau, mặt cũng nhăn nhó vì không chịu được, khiến người khác đau lòng biết bao.

Chu Đãi nhìn ra tâm tư của Hách Liên Trường Phong, vì thế giải thích: "Độc tố đang tích tụ lại một chỗ, mới khiến nàng đau đớn không chịu được, nhưng chỉ là chuyện một chốc một lát thôi, chỉ cần ép được máu độc ra ngoài, nàng sẽ vô sự!" Chu Đãi cũng không có ý định đùa giỡn với tên đàn ông sắp phát điên này.

Hách Liên Trường Phong gật đầu: "Cám ơn."

"Uh." Chu Đãi không giả vờ khiêm tốn, thản nhiên nhận câu cảm tạ, hắn cũng cho rằng, hắn nhận câu cảm tạ đó là chuyện tất nhiên.

Cẩn thận nhìn Khinh Tuyết chăm chú, thì thấy sắc mặt nàng chuyển từ đen sang xanh, rồi sau đó biến thành màu trắng, Chu Đãi cười, độc tố đã lui.

Quả nhiên, khi hắn đưa mắt nhìn đến đầu ngón tay nàng, thấy ở chỗ có ngân châm, từng giọt máu đen đang từ từ chảy ra, thứ máu đó có mùi rất khó chịu, hắn đưa tay lên bịt mũi, quay sang nhìn mặt nàng.

Trên thế gian này, chẳng có gì đáng nhìn bằng gương mặt đấy.

Gương mặt như hoa ngọc, tựa ân huệ từ đấng tối cao, như được điêu khắc tỉ mỉ bởi một nghệ nhân tài hoa, dù trông xa hay xem gần, đều không thể tìm thấy chỗ khó coi nào. Nàng thật sự rất đẹp.

Băng cơ ngọc phu, trắng mịn như sữa, môi đỏ răng trắng, tóc dài mượt óng ả, khiến nam nhân không thể làm ngơ.

Một khắc sau, những giọt máu rỏ ra từ đầu ngón tay dần chuyển màu đỏ tươi, không còn sắc đen nữa, hắn giải hết những đại huyệt đã điểm, rồi sau đó đưa tay rút ngân châm ra.

Từng cây ngân châm, sớm bị độc nhiễm, chuyển màu đen bóng.

Khinh Tuyết mềm oặt trên đất, vẫn không tỉnh lại, Hách Liên Trường Phong đưa mắt nhìn Chu Đãi một cái, Chu Đãi nói: "Máu độc đã được ép ra, cũng hạ sốt rồi, không còn gì đáng lo ngại nữa, nhưng thân thể nàng hiện tại quá hư nhược, cần được nghỉ ngơi nhiều hơn, ta đưa cho ngươi lọ thuốc này, sau khi cho nàng uống, phải để nàng nghỉ ngơi thật tốt một đêm, đến ngày mai sẽ không còn gì đáng ngại."

Y thuật của hắn chưa từng có kẻ nào dám hoài nghi, tên Hách Liên Trường Phong này lại dám nhìn hắn với cái ánh mắt gì kia chứ, haizzz, nếu không phải nể tình tên Hách Liên Trường Phong kia đang lo lắng bệnh tình Lâu Khinh Tuyết, hắn thật không muốn chữa ca bệnh này.

"Ổn rồi, ta cũng nên đi rồi, ta cũng không muốn bị liên lụy." Chu Đãi nói, rồi sau đó cầm lấy hòm thuốc, liền muốn ly khai: "Ngày mai ta sẽ đưa thuốc đã bào chế cho ngươi, ngươi cho nàng uống rồi, Thái y có tra xét cũng không phải sợ."

Trước lúc rời đi, một khắc lơ đãng ngắn ngủi, hắn đưa mắt nhìn dáng người gầy yếu kia, không biết vì sao, lòng lại nhói đau.

Là đau lòng sao?

Từ trước tới nay, hắn luôn chỉ biết chính mình, không nhúng mũi vào chuyện của người khác, không rảnh quan tâm và đau lòng vì người khác, .

Thở dài một hơi, xem ra hắn cũng trúng độc mất rồi.

Nếu là không, không có khả năng lại bị Hách Liên Trường Phong lôi kéo đến đây. Khiến hắn bằng lòng đến đây, kỳ thật toàn là vì người con gái kia.

Chẳng qua... chung quy biết là không thể lún sâu trong đó.

Quay người lại, tiêu sái rời đi.

Hách Liên Trường Phong không cân nhắc đắn đo nhiều như thế, hắn cho Khinh Tuyết uống thuốc, rồi sau đó lấy một tấm chăn đắp cho nàng.

Tay hắn nhẹ nhàng xoa lên gương mặt mịn màng như tơ lụa của nàng.

Vừa khẽ chạm vào, ánh mắt hắn đã trở nên phức tạp, hắn rút tay trở về, lại nhìn nàng một cái, rồi sau đó đi ra ngoài.

Hắn không nên ở lại đây thêm nữa.

Bằng không, không chỉ hại chính mình, còn là hại đến nàng.

Đi ra khỏi lao phòng, hắn nói với ngục tốt: "Nếu Tuyết Phi nương nương tỉnh lại, cho người báo tin cho ta ngay." May mắn hắn ở trong thâm cung đã nhiều năm.

Người của bạo thất dù không chịu sự quản lý trực tiếp của hắn, vẫn kính nể uy phong của hắn, hơn nữa năm đó hắn còn có ân cứu mạng với trưởng ngục tốt.

Lúc trước người mẹ tuổi cao của lão Chu trưởng ngục tốt sinh bệnh, là Hách Liên Trường Phong cho hắn bạc giúp hắn kịp thời thỉnh y trị liệu, hơn nữa cũng là Hách Liên Trường Phong đề bạt lão Chu lên làm trưởng ngục, lão Chu đối với Hách Liên Trường Phong, quyết là không hai lòng: "Những chuyện đã phát sinh đêm nay, không được để cho bất cứ kẻ nào biết được."

"Đại nhân, thuộc hạ hiểu, ngài yên tâm đi, những người biết chuyện, đều là người có thể tin tưởng, sẽ không có ai lộ chuyện ra ngoài." Trưởng ngục nói.

Hách Liên Trường Phong gật đầu: "Đa tạ ngươi, lão Chu."

"Đại nhân đừng nói thế, đại nhân là ân nhân của thuộc hạ, thuộc hạ vẫn muốn báo đáp mà không có cơ hội, có thể giúp đại nhân, thuộc hạ muôn chết không từ, ngài sao có thể nói thế chứ!" Ngục tốt kia vừa nghe liền kinh sợ.

Hách Liên Trường Phong gật đầu, không dám dừng lại, vì thế đi khỏi bạo thất.

* * *

Ánh trăng nhàn nhạt từ từ tan biến, hừng đông chậm rãi xuất hiện nơi chân trời.

Đêm, cứ lặng lẽ trôi qua như thế.

Một ngày mới đã đến, toàn bộ thế gian, chỉ chìm trong bóng tối một thời gian ngắn, nhưng dường như đã khép lại vĩnh viễn cánh cửa của trái tim hắn.

Hách Liên Bá Thiên đứng như hóa đá trước cửa sổ, một đêm không ngủ.

Không đi gặp nàng, cũng không cho Thái y đến chẩn trị cho nàng.

Hắn là hạ quyết tâm, hậu cung của hắn, không thể để một nữ tử có tâm địa nham hiểm tồn tại, hơn nữa, nữ tử này, lại là nữ tử duy nhất có thể tác động đến nội tâm của hắn.

Nếu hắn không hạ quyết tâm, có lẽ, cả đời này, hắn sẽ bị nàng dắt mũi.

Hắn phải trở thành một hoàng đế tốt, đây là lời mà hắn thề với tiên hoàng, hắn nhất định phải làm được. Mà muốn trở thành một hoàng đế tốt, nữ tử kia, không thể tồn tại.

Nhưng vì sao lòng hắn lại nhức nhối thế này, suốt một đêm dài, vẫn luôn đau đớn.

Suốt một đêm dài, hắn lo lắng không thôi.

Một đêm không ngủ, trong đầu hắn tràn ngập bóng dáng nàng.

Lưu công công đứng một bên, rốt cục nhịn không được mở miệng: "Hoàng thượng, không bằng để nô tài đi truyền Thái y chữa bệnh cho Tuyết Phi nương nương, dù sao bây giờ vẫn chưa định tội."

Ông ta biết Hoàng thượng đang lo lắng điều gì, thế nên mới dám mở miệng.

Có những thời điểm, thân là hoàng đế, cũng khó lòng lựa chọn, thân là nô tài, ông ta phải giúp hắn.

Hách Liên Bá Thiên không trả lời, chỉ trầm mặc.

Lưu công công hiểu được sự trầm mặc này đại biểu cho cái gì.

Vì thế quay đầu bước về phía Thái y viện.

Chỉ chốc lát sau, đã thấy Lưu công công dẫn một Thái y đi vào bạo thất.

Đẩy cửa ngục ra, chỉ thấy Khinh Tuyết nằm sấp trên mặt đất, một chăn bông dày đắp trên người nàng, tóc đen hỗn độn, chẳng thể nhìn thấy gương mặt mỹ lệ yêu kiều.

Lưu công công nhẹ nhàng hành lễ: "Tuyết Phi nương nương, nô tài thỉnh Thái y đến chẩn trị cho người."

"Tuyết Phi nương... Tuyết Phi nương nương" Lưu công công gọi liên tục vài tiếng, chẳng thấy Khinh Tuyết đáp lời, lúc này mới ý thức được là nàng bệnh nặng lắm rồi, không dám chậm trễ, vội vã xoay người: "Thái y, còn không nhanh chẩn mạch cho Tuyết Phi nương nương, không được để nương nương có bất cứ mệnh hệ nào."

Thái y kia nào dám chậm trễ, nhanh chóng tiến lên trước, quỳ xuống, kéo tay Khinh Tuyết ra, tập trung bắt mạch cho nàng, sau đó nhăn mặt nhíu mày, mãi một lúc lâu, mới ngẩng đầu lên: "Dường như nương nương vừa hạ sốt, hơn nữa, là dùng cách chích máu hạ sốt."

Nói xong hắn giơ tay nàng ra, trên cổ tay, có một dấu vết lờ mờ, là dấu răng cắn.

Lưu công công vừa thấy, trong lòng cả kinh, tối hôm qua quả thật ngục tốt có đến bẩm là Tuyết Phi nương nương phát sốt hôn mê, nhưng lúc ấy Hoàng thượng vẫn đang nổi cơn thịnh nộ, căn bản là không cho thỉnh Thái y chẩn trị.

Nhưng bất cứ ai cũng không đoán được, Tuyết Phi lại chích máu hạ sốt, cách này tuy có thể hạ sốt, nhưng là biện pháp hạ sốt hại thân thể nhất.

"Vậy...... Vậy nương nương không có việc gì chứ?" Lưu công công dè dặt lo lắng hỏi, nếu có chuyện không may nào xảy ra, công cuộc hầu hạ Hoàng thượng ắt là còn vất vả hơn trăm ngàn lần.

Hoàng thượng vốn dĩ đã là một kẻ lãnh khốc, bình thường đã phải hầu hạ cẩn trọng, nếu lửa giận bùng lên, thật là hổ dữ phát điên, càng khó hầu hạ.

"Cũng không có việc gì, phải đợi nương nương tỉnh lại mới biết được, mạch của nương nương có chút loạn, dường như tâm thần không ổn định." Thái y kia nói.

"Là có ý tứ gì?" Lưu công công hỏi.

"Hiện tại khó lòng mà nói gì được, phải đợi nương nương tỉnh lại mới biết." Thái y kia nói.

Chỉ thấy Khinh Tuyết "A" lên một tiếng, rồi sau đó chậm rãi chuyển tỉnh, đôi mắt trong veo thuần khiết từ từ mở ra, ánh nhìn mờ mịt.

Nàng nhìn Thái y chăm chú một hồi lâu, sau đó lại quay sang nhìn Lưu công công, rồi sau đó nở nụ cười quyến rũ.

Nhưng nụ cười kia, có nhìn xuôi nhìn ngược thế nào cũng thấy quái dị, còn quái dị ở chỗ nào, Lưu công công lại không diễn tả được, ông ta gọi một tiếng: "Tuyết Phi nương nương, ngài không có việc gì chứ?"

"A? Tuyết Phi nương nương? Ai là Tuyết Phi nương nương? Ông đang nói ai? A ha, ha ha a..."", nàng cười mờ mịt, hai mắt không có tiêu cự, cứ thế thì thào một mình: "Bộ dạng của ông thật kỳ quái! Tại sao lại có tóc mọc ở mồm!"

Nàng nói xong, đưa tay tóm lấy chòm râu Thái y, dùng sức giật giật.

"A!" Thái y kia bị dọa, vội vã lùi về phía sau.

"Để ta xem xem...... Để ta xem xem thôi!" Khinh Tuyết chống tay xuống, muốn đứng lên, nhưng lực bất tòng tâm, lại té xuống.

Nàng mở to đôi mắt vô tội, nhìn chằm chằm vào lão Thái y, khóc nói: "Ông là người xấu! Ông là người xấu!"

Nói xong lại đưa mắt nhìn rơm rạ dưới đất, nở nụ cười, cầm lấy một cọng rơm, cười thật vui vẻ: "Ngươi là người tốt, ngươi sẽ không né tránh ta! Ha ha..."

Dứt lời còn dùng sức ôm chặt cọng rơm vào trong lòng.

Lưu công công sợ hãi: "Thái y, đây là chuyện gì?"

Thái y kia sợ hãi nói: "Nương nương có thể là bị sốt cao dẫn đến mất trí!"

"Cái gì?!" Lưu công công vừa nghe liền ngây ngẩn cả người, thanh âm vọt lên âm vực cao nhất, các ngón tay không ngừng vặn vẹo, kết quả tồi tệ gì cũng đã nghĩ qua, nhưng thật không ngờ, nương nương dĩ nhiên phát điên. Bây giờ phải làm thế nào mới được đây!

"Có thể chữa được không?" Ông ta hỏi.

Thái y cau mày nhìn Lưu công công một cái: "Chuyện này khó nói lắm, có thể chữa khỏi, cũng có thể sẽ phải chấp nhận cảnh này cả đời, thần trí nương nương bị cơn sốt cao phá hủy, là thứ bệnh khó điều trị nhất tự cổ chí kim."

"Ai nha!" Lưu công công thở dài, khẩn trương đi vòng quanh, chung quy vẫn phải báo với Thánh Thượng: "Ngươi nhanh chóng trị bệnh cho nương nương, ta đi bẩm báo Hoàng thượng một chút!"

Nói xong liền vội vàng chạy về phía Minh Dương Điện.

Về phần Hách Liên Bá Thiên, nhìn thấy Lưu công công trở về, tuy mặt không tỏ vẻ gì, nhưng lòng đang khẩn trương căng thẳng.

Hắn vừa hy vọng Khinh Tuyết chết rồi, lại sợ hãi rằng nàng đã gặp chuyện không may.

Vừa lúc Lưu công công chạy đến trước mặt hắn, liền quỳ sụp xuống.

Lòng hắn run lên, nhói đau nhức nhối, ngực như bị ai đó hung hăng đâm mạnh một dao, rồi sau đó bị rạch xuống, tan nát cõi lòng, thân cũng rã rời.

Nỗi đau khôn cùng lan tràn theo các mạch máu.

"Thế nào rồi?" Thanh âm Hách Liên Bá Thiên mang theo sự sợ hãi, đã bắt đầu run rẩy.

Lưu công công ấp úng nhỏ giọng bẩm: "Hồi Hoàng thượng, Tuyết Phi nương nương..."

"Nàng chết rồi!" Thân thể cao lớn của Hách Liên Bá Thiên khẽ run lên, đứng không vững, chỉ cảm thấy toàn thân chới với.

Giờ khắc này, hắn mới nhận ra, hắn căn bản là không muốn nàng chết.

Dù nàng có xấu xa thế nào, dù nàng có nham hiểm đến đâu, hắn vẫn không muốn nàng chết.

Đôi mắt thâm sâu tản ra những tia bi thương, đôi môi mỏng mím chặt lại, đau đớn chẳng thể nói thành lời.

Là hắn, là hắn tự tay bức tử nàng.

Lại nghe thấy Lưu công công khẽ bẩm tiếp: "Tuyết Phi nương nương không có việc gì."

Hắn nhíu mày, trái tim như được cứu sống trở lại, trút cơn thịnh nộ lên đầu Lưu công công: "Không có việc gì thì tại sao ngươi phải ấp úng!"

"Hoàng thượng thứ tội! Hoàng thượng thứ tội! Nô tài chỉ là không biết phải nói thế nào mới tốt!" Lưu công công bị Hách Liên Bá Thiên quát, sợ hãi quỳ mọp trên đất.

Gần vua như gần cọp, chính là thế này.

"Có chuyện gì mà không biết phải nói như thế nào!" Hách Liên Bá Thiên quát lạnh, hắn đã nhìn thấu con tim mình, hắn đã tưởng rằng nàng thật sự đã hương tiêu ngọc vẫn.

Đã vậy hắn sẽ không để tình cảnh này lặp lại một lần nữa. Dù bệnh tình của nàng có nghiêm trọng đến đâu, chỉ cần hắn nguyện ý, hắn sẽ làm cho nàng sống lại.

"Tuyết Phi nương nương... Nương nương điên rồi..." Lưu công công nói xong, ẹp chặt người xuống sàn đá, ông ta cũng không muốn bị Hoàng thượng giận cá chém thớt đâu.

Hách Liên Bá Thiên nghe xong, sửng sốt cả người, không nói hai lời, nhanh chóng bước ra ngoài.

Làm sao có thể, nàng sao có thể phát điên được chứ? Không được, hắn muốn đích thân đi xem.

Lưu công công thấy Hoàng thượng không nói hai lời bước ra ngoài, vì thế vội vã chạy theo.

Thời điểm Hách Liên Bá Thiên đi vào bạo thất, Khinh Tuyết đang nằm trên đống rơm rạ, tay còn cầm một cọng rơm tự hỏi tự trả lời, ngay cả hắn đến, nàng cũng chẳng bận tâm.

Gương mặt trắng nõn giờ lấm lem bụi đất, mái tóc đen dài bù rối lẫn đầy rơm rạ, thân hình yêu kiều thướt tha bị bao phủ bởi áo tù xám trắng. Nụ cười của nàng, chẳng còn sự rạng rỡ của hải đường, hoàn toàn là nụ cười vô thức si ngốc, còn không ngừng lấy tay chỉ vào cọng rơm: "Sao ngươi lại thế này? Cũng không chịu trả lời ta! Ngươi là người xấu hay là người tốt?"

Nói xong lại áp cọng rơm bên tai, như thể nghe thấy nó nói chuyện thật: "A? Ngươi là người xấu, ngươi muốn hại ta?"

"A! Cứu mạng cứu mạng!" Nàng đột nhiên hoảng sợ hét lên, văng cọng rơm ra xa, sau đó cuộn người vào một góc. Nhìn qua thật sự là chật vật không chịu nổi.

Hách Liên Bá Thiên chỉ cảm thấy lòng mình như bị đâm nát.

Hắn đột nhiên thực hối hận, tại sao lại làm thế, tại sao lại chậm trễ chuyện truyền Thái y cho nàng.

Hắn đi tới, nắm chặt lấy tay nàng, thanh âm ám trầm mà quyến rũ, chậm rãi vang lên: "Không phải sợ, có trẫm ở đây, sẽ không có kẻ nào có thể thương tổn tới nàng!" Nàng ngẩng đầu lên, nhìn hắn trân trối một lúc lâu.

Ánh mắt nàng rất tập trung, như là đang nhớ ra chuyện gì đó.

Hách Liên Bá Thiên mừng rỡ, đang muốn hỏi nàng.

Đã thấy nàng bỗng nhiên nở nụ cười si ngốc, tóm lấy ngọc quan trên đầu hắn, cười thật vui vẻ: "Đẹp lắm, đẹp lắm..."

Nói xong vừa rút vừa kéo, gỡ ngọc quan ra.

Lưu công công cả kinh: "Không thể làm thế!"

Lại bị Hách Liên Bá Thiên chặn họng: "Nhiều lời!"

Khóe miệng Lưu công công giật giật, rốt cục không nói gì nữa.

Hách Liên Bá Thiên nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, âu yếm hỏi: "Nàng có biết ta là ai không?"

Khinh Tuyết ngước mắt lên nhìn hắn một cái, đôi mắt âu yếm kia, như hồ thu không thấy đáy, khiến người khác chết chìm trong đó, sống mũi cao thẳng, môi mỏng, tóc dài buông trên vai, bình thường hắn lạnh lùng tàn nhẫn, giờ thêm chút ấm áp, thêm chút dịu dàng. Lòng nàng khẽ rung động.

Nàng nhìn gương mặt trước mắt, cũng đôi mắt âu yếm này, từng một lần khiến nàng lầm tưởng rằng nàng có thể dựa dẫm.

Nhưng tối hôm qua, là hắn vô tình tống nàng vào bạo thất.

Nếu không có Hách Liên Trường Phong, giờ khắc này, nàng chỉ sợ bản thân đã chẳng còn trên dương thế.

Sống hay chết, chỉ là chuyện trong nháy mắt.

Hắn lại có thể nhẫn tâm như vậy, không cho Thái y đến chữa bệnh cho nàng.

Giờ phút này còn thở được ra câu nói tình tứ đấy một lần nữa, thật là mỉa mai, thật là nực cười.

Nếu hắn tin nàng, nếu hắn thật sự yêu nàng, hắn làm sao có thể chỉ dựa vào một màn kia, thêm mấy lời đâm chọc, đã dứt khoát phán nàng có tội?

Tại sao hắn chưa từng nghĩ, nàng thật sự là hạng người như vậy sao?

Hắn thật sự vẫn chẳng hiểu nàng chút gì, Lâu Khinh Tuyết nàng, tuy là kẻ lạnh nhạt, nhưng không phải kẻ vô tình, nàng chưa bao giờ ham hố quyền lực địa vị.

Thật nực cười, hắn còn hứa hẹn sẽ lại bảo vệ nàng.

Kẻ khiến nàng suýt nữa phải chết, cũng là hắn.

Nàng thầm thở dài trong lòng, không thể tưởng được, giờ phút này, phải giả điên, mới có thể sống sót. Nàng nở một nụ cười.

Nhưng thiếu sự dịu dàng trước kia, thay thế bằng lạnh nhạt, chở che cơ trí.

"Ngươi là người tốt!" Nàng si ngốc nói, thản nhiên cầm ngọc quan chơi tiếp, không để ý tới hắn. Hoàn toàn giống kẻ điên.

Chu Đãi nói rất đúng, chỉ có điên rồi, nàng mới có thể giữ được tính mạng, mới có cơ hội Đông sơn tái khởi.

(Đông sơn tái khởi" là nói về tể tướng Tạ An thời Đông Tấn, ông là trụ cột của triều đình, sớm đã muốn thoát khỏi vòng luẩn quẩn của quyền lực. Tuy nhiên lúc đó nhà Tấn hết sức suy yếu, sau loạn Bát Vương cùng nhiều chuyện linh tinh khác, Tấn thất phải dời đô về Nam, đóng tại thành Kiến Khang (trước là thành Kiến Nghiệp, thuộc nước Ngô trong thời Tam Quốc).

Tình hình phía Bắc Trung Quốc lúc đó là "quần Hồ tranh thực", Tạ An cứ về Đông Sơn quy ẩn một thời gian lại bị lôi ra gánh vác trọng trách, lần sau chức cao hơn lần trước. Nên ý của câu "Đông Sơn tái khởi" có nghĩa là tương lai sẽ còn cơ hội, biết đâu tốt hơn nhiều)

Tên Thái y kia, vốn dĩ là nàng hận hắn, bởi vì hắn biết bí mật của nàng.

Nhưng nàng không thể ngờ, giây phút cận kề sinh tử, kẻ cứu nàng cũng lại là hắn.

Thế mới thấy cuộc đời thật kỳ quái, chẳng qua chỉ tại không chịu tin!

"Trẫm là chồng của nàng!" Hách Liên Bá Thiên nhìn dáng vẻ ngơ ngẩn của nàng, có chút không khống chế được, tóm lấy cánh tay nàng: "Nàng biết không? Trẫm là chồng của nàng!"

Hách Liên Bá Thiên không dự đoán được, Khinh Tuyết liền đưa tay lên che mặt vì sợ, rụt người lại, dùng sức kéo lại cánh tay đang bị Hách Liên Bá Thiên tóm, hai mắt đỏ hoe, mếu máo khóc la: "Đau... Đau, ... Ngươi là người xấu, "

Nàng còn vừa khóc vừa đá thẳng về phía Hách Liên Bá Thiên: "Người xấu, ngươi là người xấu, đừng đến gần ta... Ngươi muốn gì... Ta sợ... Ta sợ ..."

Hách Liên Bá Thiên nhất thời chỉ cảm thấy ngực như bị vật gì đó chẹn ngang, không thể thở được.

Hắn nhìn Khinh Tuyết trước mắt, gương mặt kia có gì đó xa lạ đối với hắn.

Tất cả, hoàn toàn là vì hắn đã nhẫn tâm.

Rốt cục, cơn thịnh nộ của hắn rút đi không ít, cưỡng chế sự khó chịu, hắn tận lực đè nén để giọng nói của mình trở nên êm dịu một chút: "Ta không phải người xấu, ta là chồng của nàng..."

Khinh Tuyết vẫn nhìn hắn với vẻ cảnh giác đề phòng, cắn môi đến mức môi đổi màu trắng bệch, nhưng lại sợ tới mức không dám nói lời nào, bàn tay nhỏ bé hoảng loạn quơ quào rơm rạ.

"Đến đây... Đến bên ta... Ta đưa nàng rời khỏi chỗ này!" Hắn nhẹ nhàng nói, hắn muốn đưa nàng đi, hắn không muốn để nàng ở lại một chỗ như thế này thêm nữa.

Chỗ này, không phải là chỗ nàng có thể ở thêm.

Khinh Tuyết liều mạng lắc đầu, như muốn lắc đến gẫy cả cổ, trong mắt lộ vẻ khủng hoảng: "Không cần... Ta không cần...!"

Hách Liên Bá Thiên nhìn nàng hoảng sợ, hắn thật sự sợ nàng sẽ tự làm đứt cổ chính mình, vì thế nhanh chóng ngăn cản: "Được, được, không làm không làm."

Hắn nói xong, Khinh Tuyết mới ngừng lắc đầu.

Nàng lại cúi đầu, như thể đã quên việc vừa nãy, cầm một cọng rơm chơi tiếp.

Nàng thế này thật khiến lòng hắn chua xót.

"Nàng yên tâm, trẫm nhất định sẽ chữa khỏi cho nàng."

Nói xong hắn đứng lên, gọi Lưu công công: "Cho người đưa Tuyết Phi nương nương về Hải Đường Cung, tắm rửa sạch sẽ cho nàng, sau đó truyền hết tất cả Thái y đến chữa bệnh cho Tuyết Phi! Mặc kệ gặp khó khăn gì, cũng phải chữa khỏi bệnh của Tuyết Phi!"

Thanh âm tàn nhẫn, khiến không kẻ nào dám nhiều lời.

Lão Thái y đứng một bên, nhăn nhó khổ sở không thôi.

Nhưng có thế nào cũng không dám nói trước mặt Hoàng thượng.

*****

Trong Hải Đường Cung.

Nữ tử xinh đẹp tựa thiên tiên, da trắng như tuyết, mặt mày như họa, trong sắc thu lá vàng rơi, cung phục màu hồng nhạt nàng mặc trở nên nổi bật lạ kỳ.

Trái ngang ở chỗ, nữ tử đẹp như tiên đấy, lại si ngốc nhìn bốn phía, bộ dạng mờ mịt vô thần.

Nàng đưa tay túm lấy một cành hoa quế, ngồi trên tảng đá cẩm thạch trắng, như một đứa trẻ con, vừa cười vừa đếm hoa: "Một đóa... Hai đóa... Ba đóa... Hì hì..."

Bộ dạng nàng ngây ngốc, ai nhìn thấy cũng phải thở dài một tiếng.

Ngọc cô cô đứng ở cửa, nhãn thần lạnh băng, nhìn nàng chăm chú thật lâu, cô ta phải xác nhận là Khinh Tuyết đã phát điên thật sự, nếu không, không chỉ Hoa Phi bị tội, cô ta chỉ sợ bản thân cũng không tránh được tai kiếp.

Nhưng nhìn qua, cũng không giống là giả.

Miệng cô ta khẽ cong lên rất giống như cười đắc ý.

Rồi sau đó cô ta chậm rãi đi về phía trước, trên tay là một đĩa quế hoa cao, quế hoa cao này là cô ta cố ý vào bếp làm, trên mặt quế hoa cao rắc đầy muối, bất luận là kẻ nào, chỉ cần ăn một miếng sẽ phải nhổ ra ngay lập tức.

Mặc kệ như thế nào, cô ta vẫn phải thử Lâu Khinh Tuyết một phen.

"Tuyết Phi nương nương, nô tỳ làm cho ngài quế hoa cao mà ngài thích ăn nhất, ngài mau ăn đi!" Cô ta cười nói, đưa miếng quế hoa cao đến trước mặt Khinh Tuyết.

Khinh Tuyết buông chùm hoa quế trong tay xuống, rồi sau đó nhìn đĩa quế hoa cao, nở nụ cười rực rỡ như pháo hoa: "Cao, cao, quế hoa cao!"

Dứt lời liền văng cành hoa quế đang dính đầy đất cát, bao đất cát dính hết lên quế hoa cao.

Thế nhưng nàng còn vỗ tay ha ha nở nụ cười: "Ha ha ha ha, quế hoa cao!"

Nói xong cầm lấy miếng quế cao hoa, cắn một miếng, rồi sau đó thừa dịp Ngọc cô cô chưa chuẩn bị kịp, bổ nhào lên người cô ta, dùng sức nhét miếng quế hoa cao vào mồm cô ta: "Ăn... Ngươi cũng ăn... Ăn ngon ăn ngon cao cao..."

Ngọc cô cô không nghĩ ra được nàng sẽ làm thế, không đề phòng kịp, nuốt ngay một mẩu quế hoa cao xuống. Mặt cô ta liền hiện vẻ kinh hoàng, dùng sức đẩy ngã Khinh Tuyết.

Khinh Tuyết bị cô ta đẩy, 'Oa' một tiếng rồi khóc lên: "Ngươi... Ngươi đẩy ta đau quá... Đau quá..."

"Ta..." Ngọc cô cô vừa nghe liền hoảng hốt, dù sao cô ta cũng chỉ muốn thăm dò xem nàng điên thật hay không, không ngờ là gặp phải những việc này.

Dù sao đi nữa, hiện tại Hoàng thượng vẫn chưa tuyệt tình với Lâu Khinh Tuyết

Vì thế cô ta nhanh chóng tiến đến lấy lòng: "Tuyết Phi nương nương không khóc không khóc, ăn quế hoa cao sẽ không đau nữa!"

"Ăn sẽ không đau?" Khinh Tuyết đơn thuần si ngốc nhìn cô ta hỏi.

Ngọc cô cô gật đầu.

Khinh Tuyết cầm hai miếng quế hoa cao lớn ăn, dáng vẻ rất ngon lành.

Bánh điểm tâm kia tuy là quế hoa cao, nhưng lại mặn, hơn nữa còn rắc rất nhiều muối lên mặt trên, mặn đến nỗi nàng ăn thấy thật khổ sở, nhưng nàng vẫn ăn thật ngon lành, như thể hoàn toàn không hay biết bánh điểm tâm này rất mặn.

Chỉ cần không có độc, có thế nào nàng cũng ăn được.

Khi nhét quế hoa cao vào miệng Ngọc cô cô, nàng đã thấy cô ta nuốt một mẩu xuống, nhưng cô ta không có vẻ gì căng thẳng, chứng minh quế hoa cao không có độc, thế nên, nàng có thể yên tâm ăn nó.

Chỉ là một món điểm tâm hơi mặn mà thôi.

Khoảng thời gian còn ở Lâu Phủ, nàng chưa từng được ăn điểm tâm, ba bữa trong ngày, đều là cơm thừa canh cặn, còn thường xuyên phải chịu cảnh ăn không đủ no, nhưng nàng vẫn có thể kiên trì vượt qua.

Đầu óc nàng lúc này thật sự rất tỉnh táo.

Đêm hôm đó, thời điểm nàng tỉnh lại, trưởng ngục liền thỉnh Hách Liên Trường Phong đến ngay lập tức.

Hắn đem toàn bộ kế hoạch nói cho nàng, muốn nàng giả vờ điên, lấy bất biến ứng vạn biến.

Chỉ có như thế, mới có thể vượt qua hiểm cảnh. Mới có hi vọng sống sót, mới có cơ hội làm lại.

Xác thực, chỉ có như thế.

Thế nên, nàng liền phát điên.

Cơn điên này sẽ là bước ngoặt trọng yếu trong cuộc đời nàng.

Trữ Như Hoa, nếu ta đã không chết, thì ngươi sẽ phải chết. Ta không phải kẻ vô tình, càng không là người thiện lương.

Ta là kẻ có thù tất báo!

Còn có Ngọc cô cô, Giang Uyển Nhu, những người này, kẻ nào cũng đừng mong trốn thoát.

Ngọc cô cô, vừa nghĩ đến cô ta, lòng nàng lại nhói đau, trước kia, nàng từng tín nhiệm cô ta như vậy, từng bị ánh mắt tiếc thương của cô ta làm cảm động.

Chẳng thể ngờ, càng là người mà ta tin tưởng, cũng lại là kẻ thương tổn ta sâu sắc nhất.

Nàng nhồm nhoàm ăn miếng quế hoa cao, miệng không cảm thấy mặn, nhưng lòng lại thấy mặn chát, vì muốn thử xem nàng điên thật hay vờ, cô ta lại dùng mưu mẹo vặt vãnh này. Không phải là quá coi thường Khinh Tuyết nàng đi.

Gian khổ trên cõi đời này, nàng nếm trải nhiều lắm rồi, sao có thể bị trò vặt này làm khó chứ.

Nhưng... chỉ sợ Ngọc cô cô muốn gặp tao ương.

Lòng nàng thầm cười lạnh.

Dưới nắng vàng trời thu, sa tanh màu vàng lóe sáng rực rỡ.

Đó là thứ ánh sáng rực rỡ, cái rực rỡ của ánh thái dương, chói chang đến loá mắt. Long bào màu vàng kia, từng là tất cả hy vọng của nàng.

Tuy rằng nàng cũng không biểu hiện ra ngoài, nhưng bản thân nàng biết, trong lòng nàng có bao nhiêu suy nghĩ rối ren, chẳng qua, rốt cục thì suy nghĩ nào cũng phải tan biến.

Hướng về phía người đàn ông anh tuấn lãnh khốc nở một nụ cười rạng rỡ. Nàng đứng lên.

Trên mặt dính đầy vụn điểm tâm, tóc tai bù rối, từ trên xuống dưới người nàng không chút liên quan. Hai tay vẫn cầm nửa miếng quế hoa cao, nàng giơ về phía Hách Liên Bá Thiên: "Ăn cao cao, ăn cao cao, cao cao ăn ngon ăn ngon."

Về phần Ngọc cô cô, vừa nhìn thấy Hoàng thượng lòng liền chấn động, loại chuyện này, nếu để Hoàng thượng biết thì chết không có chỗ chôn, khi Khinh Tuyết đi về phía Hách Liên Bá Thiên, cô ta vội nhảy dựng lên, tay cô ta nhanh chóng giữ lấy tay Khinh Tuyết: "Tuyết Phi nương nương, Tuyết Phi nương nương, quế hoa cao này đã ăn một nửa, không thể đưa Hoàng thượng ăn, để nô tỳ đi lấy một đĩa khác mời Hoàng thượng."

"Ăn một nửa rồi thì hắn không thể ăn nốt sao?" Khinh Tuyết bĩu môi, lắc đầu, dường như không thể hiểu tại sao không thể đưa Hoàng thượng ăn.

Nàng nhìn miếng điểm tâm còn một nửa, lại nhìn Hách Liên Bá Thiên, vươn cánh tay không bị Ngọc cô cô giữ, giơ nửa miếng điểm tâm: "Cao cao ăn ngon..."

Ánh mắt thật điềm đạm đáng yêu biết bao, vài phần mềm mại, có thể rung động lòng người.

Vốn dĩ, Ngọc cô cô tưởng rằng, Hoàng thượng nhất định sẽ không ăn, dù sao Hoàng thượng cũng chưa bao giờ thích ăn điểm tâm này nọ, thêm chuyện miếng điểm tâm trong tay Tuyết Phi đã bị ăn một nửa, Hoàng thượng nhất định sẽ không ăn.

Thật ngoài dự tính, Hách Liên Bá Thiên bất ngờ nở nụ cười, rồi sau đó vươn tay, nói với nàng: "Mang qua đây ta ăn thử xem."

Nụ cười dịu dàng biết bao, ánh mắt âu yếm biết bao.

Giây phút biết nàng đã phát điên, hắn mới chính thức hiểu ra, hắn yêu nàng, mặc kệ nàng thế nào, cũng là lần đầu tiên hắn động chân tình, cũng có thể là chân tình duy nhất đời hắn.

Hắn không muốn khống chế nữa.

Hắn nhất định sẽ chữa khỏi cho nàng.

Chu Đãi nói qua, nàng bị đả kích tinh thần, lại thêm sốt cao nên phát điên, cơ hội chữa khỏi tuy xa vời, nhưng chung quy là có cơ hội.

Chỉ cần lấy dược lý trị liệu, kết hợp với chân tình cảm động, có lẽ sẽ khỏi.

Thế nên, hắn sẽ dùng tình yêu của hắn, lay động con tim nàng, khiến nàng tỉnh lại.

Cho dù nàng có là một nữ tử trăm phương ngàn kế, hắn cũng không ngại, hắn sẽ giữ nàng, nhốt chặt bên mình, khiến nàng không có cơ hội, không có động cơ làm ra những chuyện này một lần nữa.

Câu hắn vừa nói, không chỉ khiến Ngọc cô cô ngây ngẩn cả người, ngay chính Khinh Tuyết, cũng sửng sốt một chút, nhưng nhận ra mình đang giả điên, dù có kinh ngạc trong nháy mắt, cũng trở về bộ dạng ngốc nghếch.

Còn nở một nụ cười ngớ ngẩn.

Nghe hắn nói xong, nàng thật sự đi về phía hắn.

Nàng đã tính toán tốt rồi, miếng điểm tâm trong tay, mặc kệ là dùng phương pháp gì, cũng phải khiến nó vào trong miệng Hách Liên Bá Thiên.

Tuy rằng không thể dồn Ngọc cô cô vào chỗ chết, ít nhất cũng có thể cho cô ta một bài học nho nhỏ, để cô ta không dám làm càn nữa, cũng khiến Hách Liên Bá Thiên quan tâm vấn đề ăn uống của nàng hơn, nói cách khác, nếu lại để người khác có cơ hội hạ độc, nàng sợ là không may mắn sống sót mãi.

Về phần Ngọc cô cô, thấy Khinh Tuyết cất bước, vội vã tiến lên chặn đường nàng: "Tuyết Phi nương nương, đây là đồ ăn dở dang, nô tỳ đi lấy một đĩa khác cho ngài!!!"

Nói xong có chút lo lắng muốn cướp miếng điểm tâm trong tay Khinh Tuyết.

Hách Liên Bá Thiên liếc mắt một cái liền nhìn ra chỗ kỳ quái trong cách cư xử Ngọc cô cô, vì thế nhướng mày, trầm mặt, vài phần giận dữ: "Như ngươi cũng có tư cách xen mồm sao!"

Ngữ khí tuy nhẹ, nhưng khẩu khí lại mạnh mẽ, khiến Ngọc cô cô quỳ sụp cả người xuống: "Nô tỳ biết tội, nô tỳ biết tội!"

Khinh Tuyết chứng kiến Hách Liên Bá Thiên đột nhiên phẫn nộ, chỉ ôm chặt lấy ngực, vẻ mặt sợ hãi run rẩy: "Sợ... Sợ..."

Hách Liên Bá Thiên nghe thấy thanh âm mềm nhũn của nàng, nhanh chóng nhẹ giọng xuống: "Không sợ, đến bên trẫm, cho trẫm nếm thử xem quế hoa cao hương vị thế nào!"

Ngữ khí mềm nhẹ mà ấm áp nhân từ.

Rốt cục Khinh Tuyết nở nụ cười, đi đến bên hắn, bàn tay thon dài nhỏ nhắn nhẹ nhàng đút một miếng quế hoa cao vào miệng Hách Liên Bá Thiên.

Hách Liên Bá Thiên vừa cắn xuống, mặt đã nặng hơn đeo đá, hắn sa sầm nét mặt, đôi mắt lạnh lùng tàn nhẫn bắn ra từng tia sáng màu lam, nhìn Ngọc cô cô chăm chú.

Hắn vừa nhìn đã thấy thái độ cô ta không bình thường, đoán là điểm tâm này tất là có vấn đề, thật không ngờ. Cô ta là mama vào cung đã nhiều năm, thế nhưng lại làm ra việc không đúng mực như thế.

Cho dù Khinh Tuyết điên rồi, nhưng chỉ cần hắn còn thừa nhận thân phận của nàng một ngày, bất luận kẻ nào cũng không được phép ức hiếp nàng.

Cô ta lại dám mang thứ điểm tâm mặn chát thế cho Khinh Tuyết ăn.

Hắn phun hết điểm tâm trong mồm ra, quát lớn: "Con nô tỳ lớn mật! Cũng dám bắt nạt chủ nhân! Ngươi có biết tội của ngươi không!!"

Thời điểm Ngọc cô cô nhìn thấy Hách Liên Bá Thiên ăn điểm tâm, mặt đã tái mét rồi, lúc này nào dám mở miệng nói gì, chỉ quỳ mọp trên đất, liều mạng dập đầu: "Hoàng thượng tha mạng, nô tỳ biết tội, lần sau nô tỳ không dám thế nữa, lần sau nô tỳ không dám thế nữa!!"

"Giải nó xuống, đánh một trăm roi!" Hách Liên Bá Thiên quát lớn, vẻ mặt quyết không nương tay.

Hắn quyết không cho phép hậu cung của hắn tồn tại loại cẩu nô tài cậy thế chủ nhân.

Một mama hắn từng coi trọng còn như thế, nếu không trừng phạt dứt khoát, chỉ sợ chuyện này sẽ lan tràn khắp cả hậu cung.

Hơn nữa hắn cũng muốn giết gà dọa khỉ, để kẻ khác biết rằng, cho dù Lâu Khinh Tuyết điên rồi, trong tim hắn, nàng vẫn giữ vị trí quan trọng như trước kia, bất luận kẻ nào cũng đừng mơ tưởng chuyện ức hiếp nàng.

Nói không rung động, là giả.

Khinh Tuyết thật không ngờ, tuy nàng điên rồi, nhưng Hách Liên Bá Thiên vẫn thực hiện lời hứa sẽ bảo vệ nàng.

Rốt cuộc hắn là người thế nào?

Đêm hôm đó, hắn rõ ràng vô tình vô nghĩa, không tin bất cứ lời giải thích nào của nàng, chỉ khăng khăng nhận định nàng là nữ tử nham hiểm thủ đoạn, chỉ một lòng muốn đẩy nàng vào chỗ chết, nhưng giờ phút này, hắn lại chở che nàng như thế. Nàng không hiểu trái tim hắn, cũng không biết rốt cục là trong lòng hắn nghĩ gì.

Rốt cục hắn...

Có yêu nàng hay không.

Lòng nàng nổi sóng mãnh liệt.

Nhưng trên mặt không lộ nửa phần, nắm chặt miếng quế hoa cao còn lại, sợ tới mức cả người lui vào một góc, sợ hãi ôm hai chân, không dám nhìn hắn, không dám nhìn bất kỳ kẻ nào.

Thân thể nhu nhược mảnh khảnh, không ngừng run lẩy bẩy, một chút lại một chút, đáng thương biết bao.

"Hoàng thượng tha mạng... Hoàng thượng tha mạng... Niệm tình nô tỳ vào cung đã nhiều năm, chỉ toàn tâm toàn ý vì Hoàng thượng, không có công lao cũng có khổ lao, ngài tạm tha nô tỳ đi..."

Ngọc cô cô một câu cầu xin hai câu tha thứ, truyền vào tai Khinh Tuyết không sót một lời.

Lòng nàng khẽ thở dài, nàng vốn tưởng rằng, khi nhìn thấy cô ta bị phạt nàng sẽ vui vẻ.

Kỳ thật hoàn toàn không, lòng nàng không vui vẻ, cũng không buồn, chỉ cảm thấy có chút ham muốn được buồn.

Haizzz, có những người luôn thích tự đâm đầu đi tìm khổ ải. Nếu cô ta chịu ngoan ngoãn chăm sóc nàng tử tế, về già cũng coi như có chỗ dựa.

Một trăm roi này, dù không lấy mạng cô ta, ít nhất cũng khiến cô ta nửa tháng không thể xuống giường.

Hách Liên Bá Thiên chẳng thèm liếc mắt đến Ngọc cô cô lấy một cái, chỉ lệnh cho thị vệ giải cô ta xuống, hắn thì đi đến bên cạnh Khinh Tuyết, vỗ về khẽ lên đầu nàng.

Nàng bớt run, khẽ lên tiếng: "Sợ..."

Hách Liên Bá Thiên nở nụ cười nhu hòa, nói: "Không sợ... Ta sẽ không quát mắng nữa, nữ nhân kia là người xấu, thế nên ta mới mắng cô ta, lại đây, đứng lên, ta dẫn nàng ra ngoài đi dạo một chút."

Thanh âm này, nếu là trước kia, nàng chỉ sợ, bản thân dù sắt đá đến đâu cũng phải mềm lòng, nhưng bây giờ nghe thấy, tuy rằng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nhưng lại không thể tin tưởng.

Bởi vì, trái tim từng chịu thương tổn quá sâu.

Tuy rằng, không thể trách hắn hoàn toàn, nhưng hắn không nên vô tình như thế.

Nhưng nàng đang giả điên, không thể tư duy theo cách đó, chỉ có thể mờ mịt ngẩng đầu lên, sợ hãi khó hiểu nhìn hắn chăm chú.

Rồi sau đó nhỏ giọng hỏi: "Thật sao?"

Hách Liên Bá Thiên gật đầu: "Thật sự." Nàng nở nụ cười ngây thơ thuần khiết.

Rồi sau đó giống như quẳng hết sợ hãi qua sau lưng, đưa đôi tay dính đầy quế hoa cao tóm tay hắn.

Hắn không ngăn lại, chỉ nắm chặt lấy tay nàng, rồi kéo nàng đứng lên.

Khinh Tuyết cười, định cầm miếng điểm tâm nhét nốt vào miệng.

Hách Liên Bá Thiên nhanh chóng ngăn cản: "Đừng ăn nữa, thứ này không ăn được, ta bảo bọn chúng làm thứ khác ngon hơn cho nàng ăn."

"Không thể ăn sao? Không thể ăn sao?!" Khinh Tuyết mở to hai mắt nhìn miếng quế hoa cao chằm chằm, dáng vẻ có chút thèm muốn, vài phần không nỡ, rõ ràng biết là không thể ăn, lại không nỡ vứt bỏ.

Hách Liên Bá Thiên thấy thế, nhẹ nhàng nhấc miếng điểm tâm trong tay nàng ra, rồi sau đó ném qua một bên: "Thứ này không ăn được, chúng ta không ăn, chúng ta ăn thứ khác."

Nói xong quay đầu dặn dò Lưu công công đi sau: "Bảo Ngự thiện phòng chuẩn bị mấy thứ điểm tâm mang lại đây. Còn nữa, ngươi đích thân đi tìm mấy cung nữ thích hợp đưa đến đây hầu hạ Tuyết Phi, không được để chuyện như Lý Ngọc xảy ra một lần nữa!"

"Dạ. Nô tài đi làm ngay!" Lưu công công vừa nghe, liền đi thực hiện.

Haizzz, cũng chỉ có thể trách Lý Ngọc kia không biết suy nghĩ, cũng không nhìn xem người mà cô ta phải hầu hạ là ai, giờ phút này Hoàng thượng đối với Tuyết Phi là tuyệt đối không buông, cô ta mắc chứng gì mà lại làm thế chứ!

Có phải nhận trăm roi cũng là xứng đáng!

Hách Liên Bá Thiên giao việc cho Lưu công công xong, nhẹ nhàng kéo tay Khinh Tuyết: "Đi, chúng ta vào vườn ngắm cảnh cho khuây khỏa."

Trời đã vào thu, hải đường đã héo tàn, bao lá xanh cũng chuyển màu vàng úa, không lâu nữa, chỉ sợ sẽ khô héo hết.

Hách Liên Bá Thiên vừa thấy, liền nhíu mày, quát cung nhân đi sau: "Cho người đem hết hải đường đi, thay hết bằng thu cúc cho trẫm!"

Hắn dứt lời, nghĩ ngợi một lát, rồi lại quát: "Không, thay hết bằng hoa quế!"

Tuy rằng Khinh Tuyết chưa từng nói với hắn nàng thích hoa gì, nhưng hắn thường xuyên thấy nàng ngắt hoa quế, dáng vẻ rất yêu thích, hơn nữa trên người nàng, đúng là có hương hoa quế nhàn nhạt, cùng với mùi hương cơ thể nàng, thật sự rất mê người.

"Dạ, nô tỳ đi làm." Cung nhân nhận lệnh.

Khinh Tuyết cúi đầu, giống như lơ đãng lắc lắc viên ngọc bội bên hông, kỳ thật lòng đang rung động. Nàng chưa từng nói với Hách Liên Bá Thiên là nàng thích hoa quế, vì sao hắn lại biết? Còn vì nàng mà trồng một vườn hoa quế.

Chỉ cảm thấy tâm tư rối loạn, không biết phải làm thế nào cho phải.

Nam nhân này, vì sao luôn làm ra chuyện khiến người khác không thể lý giải chứ.

"Nàng thích hoa quế chứ?" Hắn cúi đầu, đôi mắt như kiếm, nhu tình nhìn nữ tử đang cúi đầu, tuy nàng điên rồi, nhưng hắn đối với nàng vẫn mười phần quyến luyến, ngay chính bản thân hắn cũng cũng giật mình, hắn có thể đối với một nữ tử đã phát điên, yêu thương không nhạt.

Kỳ quái, rất kỳ quái.

Nhưng hắn không thể nào bỏ mặc không đoái hoài đến nàng.

Khinh Tuyết ngẩng đầu lên, đối mắt chợt lóe qua một tia nghi hoặc, ngay sau đó là nụ cười si ngốc, khuôn mặt không màng thế sự: "Hoa quế... Hoa quế..."

Nói xong, nàng đột nhiên tránh vòng tay Hách Liên Bá Thiên, chạy về phía phòng.

Khi chạy đến chỗ cành hoa quế bị quăng trên đất, nàng nhìn thấy những bông hoa nhỏ bé màu vàng, là màu sắc đẹp nhất mà nàng từng biết, là hương thơm ấm áp nhất với nàng.

Mắt nàng đỏ hoe, nghe thấy thanh âm ôn nhu của hắn, nàng đột nhiên xúc động, mắt ướt nhòe, không thể kiềm chế chua xót trong lòng.

Tại sao hắn lại phải dịu dàng âu yếm thế, ngay sau khi tổn thương nàng sâu sắc?

Tại sao, nếu hắn không tin tưởng nàng, nếu hắn cho rằng nàng là loại đàn bà nham hiểm ác độc thâm trầm, tại sao còn phải đối tốt với nàng thế này!

Nàng chớp mắt, cố gắng ép nước mắt trở về, hít một hơi thật sâu, nàng nhặt cành hoa quế, gắng gượng nở một nụ cười. Không, nàng không thể cảm động vì hắn dễ dàng như thế, vẫn chưa phải lúc.

Nếu hắn biết nàng giả điên, không biết sẽ còn nhận định nàng là loại nữ tử thế nào, còn liên lụy đến những người đã giúp nàng. Nàng còn phải giả điên tiếp, giả điên thật giống tiếp.

Cười, nàng quay người, nhìn Hách Liên Bá Thiên, giơ cành hoa quế trong tay: "Hoa quế... Hoa quế..."

Nói xong nàng nhào về phía hắn, vừa đi vòng quanh, vừa vẩy hoa quế về phía hắn.

Nàng không biết liệu hắn có tức giận hay không, nhưng không phải là nàng điên rồi sao?

Thế nên, nếu nàng làm ra những điều bình thường, chỉ sợ sẽ khiến kẻ khác hoài nghi, vì vậy, nàng phải hành động thế này.

Không ngờ được, chẳng những hắn không tức giận, còn giơ tay đón bông hoa quế, cười: "Rất đẹp, nàng thật sự thích phải không?"

Khinh Tuyết nhìn hắn một cái, không dám suy nghĩ nhiều, cười thật ngây thơ, sau đó lại si ngốc hô lên: "Hoa quế... Hoa quế..."

Giả ngây giả dại, chính là như thế.

Hách Liên Bá Thiên cũng không thèm để ý, nhẹ nhàng kéo tay nàng: "Đến đây ngồi với ta."

Khinh Tuyết nhìn hắn, bĩu môi, sau đó xụ mặt, vài phần sợ hãi đi theo hắn về phía lương đình.

Nơi đây từng ghi dấu ký ức giữa nàng và hắn.

Trước kia, nàng thích lẳng lặng ngồi đằng kia, trước mắt là suối chảy rì rào, mùi trà lan tỏa, đưa vào mũi, những lúc pha trà, là lúc lòng nàng bình tĩnh nhất.

Lá trà xanh biếc, tẩm nước sôi, chậm rãi xoay tròn, nổi lên chìm xuống, tuyệt vời biết bao.

Lúc nhìn hắn uống chén trà nàng pha, cũng là lúc lòng nàng cảm thấy vui sướng nhất.

Hắn rất thích trà nàng pha, nói là trà nàng pha có hương vị rất bình thản, mặc dù không phải là thứ trà ngon miệng nhất, nhưng là thứ trà hắn thích uống nhất.

Mỗi lần nghe hắn nói thế, nàng chỉ cảm thấy lòng thật vui vẻ, nàng là duy nhất của hắn.

Tuy rằng nàng cũng không dám hy vọng xa vời có thể trở thành duy nhất với hắn.

Nhưng lòng vẫn khó kiềm chế vài phần ảo tưởng.

Nhưng đêm hôm đó, thời khắc hắn hoàn toàn không nghe nàng giải thích đã tống nàng vào bạo thất, giây phút hắn nghe tin nàng phát sốt ngất xỉu vẫn nhẫn tâm không cho truyền Thái y, nàng đã hiểu được, hắn đã bỏ mặc nàng, nàng chung quy vẫn không thể chiếm được một vị trí trong lòng hắn, quản chi một chút rụt rè.

Khoảnh khắc đấy, nàng thật sự chết lòng.

"Nàng còn nhớ chỗ này không?" Hách Liên Bá Thiên hỏi.

Khinh Tuyết ngây ngốc nhìn trái nhìn phải, ngồi xuống rồi lại đứng lên, cuối cùng nhàm chán quá lại ngồi xuống, tay vẫn cầm một cành hoa quế, thật không khác trẻ con.

Nàng dè dặt dứt cánh hoa, rồi tỉ mỉ rải trên đất.

Nàng không muốn nhìn hắn, không muốn nhìn đến gương mặt dịu dàng kia, chỉ sợ bản thân sẽ bị hắn làm cảm động.

Ai nói nữ tử mới có thể họa nhân, nam nhân cũng có thể họa nhân.

Người đàn ông trước mắt nàng đây quá thừa độ họa nhân, trước kia hắn luôn lãnh lệ, cũng không nhiều tình cảm, chỉ một dáng vẻ bình tĩnh, đã khiến nàng không thể khống chế bản thân, giờ phút này hắn ôn nhu như vậy, càng khiến nàng thêm rối loạn.

Nhưng nàng không cho phép bản thân rối loạn.

Chữ "tình" kia chỉ hại người.

"Khinh Tuyết, nhanh khỏe lại đi, từ nay về sau trẫm sẽ bảo vệ nàng, sẽ không để cho nàng gặp chuyện thế nữa, những chuyện trước kia, trẫm sẽ không so đo nữa, chỉ cần nàng khỏe lại là được." Thanh âm của Hách Liên Bá Thiên trầm thấp, có chút khàn khàn, hắn cúi đầu nói.

Thời điểm bước vào lương đình này, hắn hy vọng biết bao nhiêu có thể được uống trà nàng pha một lần nữa, mùi hương thản nhiên, sâu kín kia, khiến người ta say mê.

Nàng lại không hiểu lời hắn nói, chỉ ngồi dưới đất, cũng không để ý sàn bụi bẩn thế nào, duỗi dài hai chân, không chút giữ ý.

Hách Liên Bá Thiên thở dài: "Phải làm gì nàng mới khỏe lại được đây!"

Crypto.com Exchange

Chương (1-98)