Vay nóng Homecredit

Truyện:Tẩm Quân - Chương 55

Tẩm Quân
Trọn bộ 98 chương
Chương 55
Đi thăm
0.00
(0 votes)


Chương (1-98)

Siêu sale Lazada


Trời khuya, đêm nay, Hách Liên Bá Thiên đi chỗ Hoa Phi.

Sau khi hoan ái cùng nàng...

Lẳng lặng bước đi trên con đường nhỏ, trong lòng Khinh Tuyết âm thầm chua chát, cuối cùng nàng đã hiểu ra, hắn là đế vương, làm sao có thể chỉ có một mình nàng chứ?

Cho dù thịnh sủng như thế nào, cũng chỉ đến thế mà thôi.

Hồng nhan vị lão ân tiên tẫn (Người đẹp xế chiều hết được yêu).

Hậu cung là như thế đấy.

Hắn còn nói là đi căn dặn Hoa Phi điều tra vụ án Linh Phi, nhưng sự thật là gì chứ?

Nàng nhếch miệng cười thông suốt.

Khi còn ở Lâu phủ, nàng vẫn luôn phải chứng kiến chuyện thế này, trái lại, giờ phút này, bản thân nàng cũng rơi vào cái vòng luẩn quẩn đấy, thật là mỉa mai.

Ngẩng đầu, bạo thất đang ở ngay trước mắt nàng.

Nàng cố gắng nở một nụ cười tự tin, không cho phép bản thân u buồn trước mặt kẻ khác.

Chậm rãi đi đến, liền có người ngăn cản nàng.

"Đây là bạo thất hậu cung, người không phận sự không thể tiến vào." Binh sĩ canh giữ nghiêm túc cẩn thận nói.

Ngọc cô cô phía sau tiến lên: "Lớn mật, đây là Tuyết Phi nương nương, ngươi dám cản đường!" Ngữ khí vô cùng sắc bén, cực kỳ uy nghiêm.

Thủ vệ binh kia hoảng sợ, sắc mặt hơi tái đi, nhanh chóng quỳ xuống: "Thì ra là Tuyết Phi nương nương, tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân đáng chết! Thỉnh nương nương thứ tội!"

Khinh Tuyết chỉ cười nhẹ, tức khắc, vầng trăng chiếu xuống một vầng sáng nho nhỏ, soi sáng cho các binh lính, nàng khẽ mở lời: "Bản cung muốn gặp Linh Phi nương nương một lần."

Ngữ khí vô cùng bình thản ôn nhu, đã có người hạ lệnh xuống rồi, nàng không cần ra oai.

Binh lính kia vừa nghe thế, nhanh chóng đáp: "Nô tài đưa Tuyết Phi nương nương đi vào."

Nói xong liền đi trước dẫn đường.

Đi vào bên trong, Khinh Tuyết nhướng mày.

Không thể tưởng được, bạo thất này thật sự như thế.

Tối tăm, ẩm ướt, nặng mùi ô uế, chỉ nhìn thôi cũng khó thở, đến như Khinh Tuyết chịu khổ lâu năm còn khó chịu, huống chi là Linh Phi?

Chỉ sợ giờ phút này, cô ta đã sống không bằng chết.

Trước kia khi là Linh Phi, quyền lực, đứng đầu hậu cung, cẩm y ngọc thực chưa từng thiếu, cung điện vườn hoa sạch sẽ đẹp đẽ quý giá, giờ phút này lại bị giam cầm nơi bẩn thỉu này.

Khinh Tuyết nhẹ nhàng đi về phía một phòng giam.

Binh lính kia nhẹ nhàng nói: "Tuyết Phi nương nương, đây là phòng giam Linh Phi."

Khinh Tuyết đưa tay ngăn lại, quay sang Ngọc cô cô nói: "Ngọc cô cô, lấy chút bạc cho mấy vị cai ngục uống rượu."

Ngọc cô cô nhanh chóng lấy ra hai thỏi bạc đưa cho mấy binh lính.

Bọn họ cảm kích không thôi, Khinh Tuyết cười: "Bản cung muốn cùng Linh Phi nương nương nói chuyện riêng tư, các ngươi có thể mở cửa cho bản cung đi vào, các ngươi tạm thời canh ở bên ngoài được không?"

"Tất nhiên là có thể! Tất nhiên là có thể! Tuyết Phi nương nương từ từ nói chuyện!" Bọn họ vốn là e ngại thân phận Khinh Tuyết lúc này, huống chi bọn họ cũng chẳng thiệt thòi gì, sao có thể từ chối chứ.

Đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn, cánh cửa dầy nặng nề của phòng giam được mở ra, người cũng lui xuống.

Nhìn người lui xuống hết, Khinh Tuyết nói với Ngọc cô cô: "Phiền Ngọc cô cô trông chừng ngoài cửa, nếu có ai đến thì báo một tiếng." Dù sao việc này không thể để cho bất kỳ ai biết, những binh lính này cũng không thể tin tưởng hoàn toàn, phải là người một nhà mới có thể tin tưởng.

Nhưng Khinh Tuyết nào có hay, lòng người, đã bao giờ dễ đoán.

Có đôi khi nhìn như nhẫn tâm, lại là có tâm, nhìn như hảo tâm, lại là vô tình.

Nhìn Ngọc cô cô đi ra, nàng mới chậm rãi đến gần.

Linh Phi đang bó gối trong góc, bộ áo trắng trên người đổi màu nhăn nhúm. Cô ta đang cúi đầu, không nhìn đến Khinh Tuyết, tuy đang sa cơ lỡ vận, cũng vẫn tính là có cốt khí, không cầu xin tha thứ hoặc làm gì tương tự thế.

Khinh Tuyết chậm rãi ngồi xuống trước mặt cô ta, lẳng lặng ngồi xuống, nhưng không nói gì.

Rốt cục thì Linh Phi cũng cảm thấy kỳ quái, ngẩng đầu lên: "Ngươi tới làm cái gì? Đến để chê cười ta sao?"

Khinh Tuyết nhìn cô ta: "Ta là đến nhìn ngươi, nhưng quyết không phải để chê cười, trong hậu cung, không có ai cười được đến cuối, bởi vì, hồng nhan dịch lão ân tiên tẫn. Rốt cục, chỉ là một bữa tiệc tàn."

Nàng có chút cảm thán, lời này là những lời thật lòng: "Nơi này thật bẩn, ta cũng đã ở nơi thế này suốt mười năm dài, có lẽ nơi này vẫn chưa bằng! Bởi vì trời mưa trong này sẽ không dột, nhưng chỗ ta ở, khi trời mưa, căn bản là không thể ngủ!"

"Mỗi lần trời mưa, ta đều ngồi một góc, nhìn mưa suốt một đêm, thế nên có một thời gian dài, ta rât hận rất hận trời mưa, bởi vì trời mưa, là ta một đêm không ngủ!" Khinh Tuyết không biết vì sao đột nhiên lại kể lại chuyện này, hơn nữa là đối với Linh Phi.

Chính là nhất thời xúc động, hoàn cảnh chua xót này, gợi lại ký ức của nàng.

Linh Phi giật mình nhìn nàng, không ngờ nàng đã từng trải qua cuộc sống thê thảm đó, càng không ngờ nàng lại thổ lộ với cô ta: "Không phải ngươi là con gái của Thừa tướng Tề Dương Quốc sao?"

Khinh Tuyết cười, nhắc tới họ Lâu kia, nàng lại tràn ngập giận dữ.

Ánh mắt nàng trở nên lạnh lẽo: "Có lẽ là thế! Nhưng trong khu rừng lớn, loài chim nào cũng có, đương nhiên cũng có thứ chim không được sủng ái..."

Nàng không muốn thổ lộ quá nhiều, có một số việc, chỉ biểu lộ chút cảm xúc thích hợp hơn là kể hết mọi chuyện.

"Vì cớ gì ngươi lại nói với ta mấy chuyện đó?" Ánh mắt Linh Phi lộ vẻ xúc động, nhưng chỉ lóe lên trong tích tắc, một lúc sau mới hỏi lại.

"Không vì sao cả, chỉ là đột nhiên nhớ đến, muốn biểu đạt chút cảm xúc thôi." Khinh Tuyết nói.

*****

"Biểu đạt cảm xúc!" Linh Phi cười lạnh, nhìn cánh cửa nhà lao, rồi nói: "Đúng vậy, cuộc sống hiện tại của ngươi đã không còn có thể so sánh với những ngày tháng đấy nữa, cho dù lúc trước ngươi từng chịu khổ sở thế nào, nhưng lúc này ngươi đang đứng trên tột đỉnh vinh hoa, đối với quá khứ đã qua, chẳng qua chỉ là biểu đạt mà thôi!" Linh Phi nói với giọng trào phúng.

Rồi sau đó lại liếc mắt nhìn nàng một cái: "Nhưng ta đã lỡ bước vào tháng ngày khổ sở này! Không, có lẽ sẽ còn khổ sở hơn nữa!"

Ngữ khí của Linh Phi trở nên phẫn nộ, có vài phần hoảng sợ: "Án chưa được định, thế nên bọn chúng vẫn chưa đối xử quá đáng với ta, một khi định tội rồi, nhất định là cả đời không thể làm lại, bao vất vả của ta đã bị hủy hoại hoàn toàn!"

"Nếu ta có thể giúp ngươi gỡ tội này thì sao?" Khinh Tuyết nhẹ nhàng nói.

Linh Phi ngẩng đầu, ánh mắt không hiểu, dò xét nhìn Khinh Tuyết chăm chú hồi lâu, sau đó tự giễu cợt nói: "Ngươi làm sao có thể cứu ta chứ? Ta là kẻ từng muốn hại ngươi."

Tai nạn ở Ngọc Hà Hồ, chắc chắn Lâu Khinh Tuyết biết là do cô ta chủ mưu.

Bởi vì chuyện đó quá rõ ràng.

"Không phải là có một câu, "Trong hậu cung, không có kẻ địch chân chính, cũng không có bằng hữu chân chính" sao, chúng ta từng là kẻ địch, nhưng chúng ta cũng có thể trở thành đồng minh." Khinh Tuyết nhẹ nhàng nói, nhìn thẳng vào mắt Linh Phi.

Ánh mắt nàng rất quả quyết.

Linh Phi cũng đang nhìn nàng, nhưng là với ánh mắt khó hiểu, lại giống như đã hiểu: "Ngươi muốn ta làm đồng minh với ngươi?"

"Đúng, ta muốn ngươi làm đồng minh với ta. Ở Nhật Liệt Quốc, ta căn bản là không có gì để dựa vào, dù giờ phút này nhận hết vinh sủng, chung quy vẫn không có nền móng, có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào, cha anh ngươi là người có thế lực trong triều, nếu ta với ngươi liên thủ, trong hậu cung này sẽ không còn kẻ nào có khả năng lung lay vị trí của ta và ngươi! Mà cha anh của ngươi, cũng nhờ vậy mà tiến thêm một bước." Khinh Tuyết cười nói.

Đây là chuyện đôi bên cùng có lợi, nàng biết, Linh Phi nhất định sẽ đáp ứng.

Phải biết rằng, giờ phút này, cô ta đang trong tình thế vô cùng nguy hiểm, cô ta thông minh như thế, muốn lên thiên đường hay là xuống đất ngục, cô ta tự biết lựa chọn.

"Tại sao ngươi lại chọn ta? Trong hậu cung có rất nhiều người có chỗ dựa?" Linh Phi không phải loại người không biết phân tích, cô ta nhanh chóng nêu ra băn khoăn của bản thân.

"Mặc dù ta không biết quyền lực trong triều của cha anh ngươi rốt cục là đến mức nào, nhưng trong hậu cung này, địa vị của ngươi và Hoa Phi là lớn nhất, cho thấy rõ quyền lực của cha anh ngươi và cha anh Hoa Phi là mức độ nào, ngươi có thể ngồi trên ngôi cao lâu như vậy, cho thấy ngươi đủ thông minh, chỉ với hai điểm này, đủ để ta chọn ngươi." Khinh Tuyết cười, nhìn Linh Phi nói.

Nàng cũng không ngại để Linh Phi biết mục đích và kế hoạch của nàng, bởi vì nhân vấn đề này, nàng muốn cô ta biết, nàng là người thông minh.

Nói chuyện với người thông minh, tốt nhất là không giấu diếm, bằng không sẽ rất khó kết thành đồng minh.

"Hoa Phi cũng có thể..." trong lòng Linh Phi vẫn nghi vấn, cô ta hỏi tiếp.

Khinh Tuyết rùng mình, lắc đầu: "Cô ta thâm sâu quá."

Chỉ một câu nói, phủ quyết Hoa Phi.

Rồi sau đó nàng nhìn Linh Phi: "Ngươi suy nghĩ cẩn thận đi, ta cũng không muốn ngươi phải quyết định ngay lập tức. Ta đi trước, đêm mai lại đến thăm ngươi."

Dứt lời, nàng chậm rãi đứng lên, nhẹ nhàng giũ bụi bặm trên quần áo. Rồi sau đó xoay người định đi ra.

Chợt nghe thấy giọng nói Linh Phi truyền đến từ phía sau: "Ngươi muốn cứu ta như thế nào?"

Khinh Tuyết mỉm cười, nàng không ngờ là Linh Phi sẽ đáp ứng nhanh như vậy, nàng vốn tưởng là cô ta sẽ phải đắn đo một phen, không ngờ lại đồng ý nhanh thế.

Không kịp ngẫm nghĩ, nàng xoay người, nở nụ cười: "Chỉ cần ngươi đáp ứng, ta tự có cách của ta."

"Ta đáp ứng ngươi, chỉ cần ta có thể ra khỏi đây, từ nay về sau, ta sẽ về cùng một phe với ngươi." Linh Phi nhẹ giọng nói.

Khinh Tuyết cười: "Được, một lời đã định."

Rồi sau đó xoay người: "Chuyện này, nếu đã phát sinh, ít nhất phải có một kẻ giơ đầu chịu báng, ngươi tìm một cung nữ có liên quan với tên thuyền phu đã tự sát giao ra đây! Ta tự có cách."

"Chỉ có một cách này thôi sao?" Linh Phi có chút khó xử.

Khinh Tuyết quay đầu, nhìn cô ta: "Làm sao vậy?"

"Anh nhi là thị tỳ tùy thân của ta, đi theo ta đã rất lâu, hơn nữa đối với ta trung thành tận tâm, ta... Ta..." Linh Phi càng nói càng khó khăn.

Khinh Tuyết nhìn cô ta, không ngờ, cô ta vẫn còn chút thiện lương, chưa tính là mất hết lương tâm.

Vì thế nàng cũng có chút không đành lòng, nói: "Nếu ngươi không nỡ để nàng chết, ta cũng có thể giúp nàng không chết, chỉ cần định tội cho nàng, ta sẽ có cách giúp nàng không chết."

"Thật sao?" Linh Phi nói.

"Tất nhiên là thật!" Khinh Tuyết nói. Đối với người trung thành, nàng vô cùng coi trọng, mặc kệ là địch hay là bạn, ít nhất, đó cũng là người có tâm.

"Được." Linh Phi nhẹ nhàng đáp.

Khinh Tuyết cười, xoay người, tà váy khẽ gợn lên: "Ta sẽ thu xếp để nàng tới gặp ngươi, nên làm cái gì thì ngươi nói rõ cho nàng biết, những chuyện còn lại sau đó, cứ để ta định đoạt."

"Nàng thật sự sẽ không chết?" Linh Phi nghĩ nghĩ một chút, dường như vẫn đắn đo, nhìn Khinh Tuyết đi xa, lại hỏi một câu.

Khinh Tuyết quay đầu: "Ta nói nàng không phải chết, thì nàng sẽ không phải chết." Ánh mắt rất quả quyết.

Rốt cục, Linh Phi không nói gì nữa


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-98)