Không có ý tốt
← Ch.36 | Ch.38 → |
Hách Liên Bá Thiên đi rồi, Khinh Tuyết dẹp ngay vẻ mặt nhu nhược thẹn thùng.
Vẻ mặt nàng trở nên lãnh đạm lạnh lùng.
Nàng khẽ mím môi, lộ vẻ cứng cỏi bất khuất.
Đột nhiên thấy Ngọc cô cô đi đến, nàng lại bầy ra vẻ mặt nhu nhược.
Ngọc cô cô bẩm: "Tuyết Phi nương nương, Chu thị nữ cầu kiến."
Vốn dĩ Khinh Tuyết không muốn gặp cô ta, nữ nhân này, ít gặp là hay nhất, nhưng sau 1 hồi suy nghĩ, Khinh Tuyết lại gật đầu: "Cho cô ta vào đi."
Nàng thật sự muốn xem xem, lần này cô ta đến có mục địch gì.
Chu Uyển Bích mặc cung phục màu ngọc bích, mi thanh mục tú, dáng đi tao nhã uyển chuyển, vẻ mặt lo lắng rất tự nhiên, nhưng Khinh Tuyết lại nhìn ra, chỉ là giả dối.
"Tuyết Phi nương nương, thiếp thân đến thăm ngài, thân thể ngài đã ổn chưa?" Khi đến gần, cô ta nhún mình, thấp giọng thỉnh an, vô cùng chân thật, người ngoài nghe thấy liền cho rằng cô ta rất quan tâm Khinh Tuyết.
Nhưng trong lòng Khinh Tuyết chỉ thầm cười lạnh.
Nữ nhân này, quyết là không quan tâm tới nàng.
Nói không chừng, cô ta còn đang ước cho nàng chóng chết đi, có như vậy, kế hoạch của cô ta mới diễn ra thuận lợi, cũng không lo có ngày bị tố giác.
Bất quả vẫn nên giữ thể diện cho cô ta.
Nàng nhẹ nhàng cười: "Chu tỷ tỷ nhanh miễn lễ đi... Ta đã tốt hơn nhiều rồi..."
"Như vậy thiếp thân an tâm." Chu Uyển Bích nói, nói xong còn khẽ thở phào nhẹ nhõm, dường như vẫn chưa muốn đi.
Khinh Tuyết nhìn bộ dạng của cô ta, biết là cô ta sẽ nói ra mục đích ngay thôi.
Vì thế quay sang nói với Ngọc cô cô: "Ngọc cô cô, nhanh dâng một chén trà thơm mời Chu thị nữ."
"Dạ, nô tỳ đi làm ngay." Ngọc cô cô nghe xong liền xoay người đi ra ngoài.
Khinh Tuyết hơi nheo mắt, dựa hẳn vào đầu giường, nhìn thẳng vào Chu Uyển Bích: "Tỷ tỷ tới đây chắc không phải chỉ vì quan tâm tới ta chứ?"
Chu Uyển Bích không chút vờ vịt, chỉ cười, đi đến bên giường: "Muội muội quả nhiên thông minh."
Khinh Tuyết cười lạnh, vẻ mặt lãnh đạm: "Có chuyện gì, nói đi!"
"Lần này ngươi có thể được Hách Liên thị vệ trưởng tương trợ coi như là phúc tinh cao chiếu, gặp hiểm cảnh vẫn hồi sinh, nhưng không phải lúc nào cũng may mắn được thế, minh tranh ám đấu trong hậu cung không lúc nào không có, ngươi có thể cam đoan, lần nào cũng may mắn thoát nạn không?" Chu Uyển Bích lạnh lùng nói, vừa nói vừa nhìn Lâu Khinh Tuyết chằm chằm.
Về phần Khinh Tuyết, từ đầu đến cuối vẫn bầy ra vẻ mặt bình tĩnh, không có chút biến hóa gì.
Nàng đột nhiên rất thắc mắc, vì sao Chu Uyển Bích lại nói những lời này, chẳng lẽ là muốn mượn sức nàng sao?
Dù sao đi nữa, trừ bỏ lý do này, nàng không thể nghĩ ra bất cứ lí do gì khác.
"May mắn, đương nhiên là không có khả năng lúc nào cũng có." Nàng nhẹ nhàng nói, nhãn thần trong trẻo nhưng lạnh lùng, khiến người khác không thể nhìn ra ý nghĩ của nàng.
Chu Uyển Bích có chút thất vọng, bất quá vẫn nói tiếp: "Xem ra muội muội cũng đã minh bạch, ai cũng nói, thịnh sủng của Hoàng Thượng, không có khả năng duy trì suốt một đời, chúng ta đều là tiến cống nữ, nếu có ngày thất sủng, kết cục, chỉ sợ là không thể tưởng tượng nổi."
"Vậy theo tỷ tỷ nên làm gì lúc này?" Khinh Tuyết nhẹ nhàng hỏi, khẽ nhếch khóe môi, dụng ý của Chu Uyển Bích, nàng đã rõ ràng.
Quả thật là cô ta muốn mượn tay nàng.
Nhưng chắc hẳn, cô ta vẫn chưa biết mục đích của nàng là gì, nếu biết, tất là không nghĩ ra ý tưởng này.
Trong lòng nàng thầm nở một nụ cười trào phúng.
"Chỉ cần ngươi đứng về phe ta, người của phe ta sẽ đảm bảo cho ngươi bình an vô sự, phe ta có rất nhiều mật thám." Chu Uyển Bích lại khuyên nhủ: "Trừ khử Nhật Liệt Quốc, chúng ta mới có thể về nước, chỉ có quốc gia đã sinh ra ta và nuôi lớn ra, mới là quốc gia của ta. Nếu ngươi ở lại đây một thân một mình đối khàng với số nữ nhân đông đảo của hậu cung này, dù có chiếm được thịnh sủng nhất thời, cũng sẽ không có kết cục tốt."
Khinh Tuyết nghe xong, chỉ nở một nụ cười nhợt nhạt, từ chối cho ý kiến.
Nàng đưa mắt nhìn ra cửa, thời gian thật chuẩn, Ngọc cô cô đang cầm một chén hương trà đi đến.
Nàng cũng không có ý định cho Chu Uyển Bích 1 đáp án, vì thế cười nói: "Ngọc cô cô mang trà đến đây."
Chu Uyển Bích thấy thế, cũng không thể nói thêm gì nữa, dù sao việc này cũng là việc tối mật, không thể để người khác biết, nếu bằng không, không chỉ là không hoàn hoàn thành nhiệm vụ, có khi đến cái mạng này cô ta cũng không giữ được.
Vì thế quay đầu, vừa vặn là lúc Ngọc cô cô cầm chén trà đến bên cạnh: "Chu thị nữ, thỉnh dùng trà."
Chu Uyển Bích nhận chén trà, lại cùng Khinh Tuyết nói chuyện phiếm một lúc.
Sau đó cáo lui.
Trước khi đi, cô ta quay đầu nhắn nhủ: "Tuyết Phi nương nương, bí ẩn mà thiếp thân vừa kể, ngài hãy suy nghĩ cẩn thận, biết đâu tìm ra đáp án. Nếu nương nương đoán được, đừng ngại, cứ cho người thông tri với thiếp thân."
Khinh Tuyết cười nhẹ, biết cô ta muốn đề cập đến chuyện gì, nhưng không lộ chút thái độ gì, nhìn chằm chằm cô ta một lúc, rồi mới đáp: "Được."
← Ch. 36 | Ch. 38 → |