← Ch.05 | Ch.07 → |
Ta cười nhạt: "Tiêu Tư Duệ không phải kẻ tầm thường, ba ngày nữa nếu hắn thắng, hắn nhất định sẽ ⓖ𝒾ế.✝️ ta, nếu ta thắng..."
Thu Mặc nói: "Ta dù sao cũng sống c.ⓗ.ế.𝐭 có nhau với tiểu thư."
Ta cười: "Năm nay ngươi cũng mười lăm rồi, chẳng lẽ không để ý đến công tử tuấn tú nhà nào sao?"
Thu Mặc liếc nhìn ta: "Ta để ý Vương gia rồi, tiểu thư có bằng lòng không?"
Ta nhướng mày: "Không chịu!"
Thu Mặc hừ ta một tiếng: "Vương gia chẳng phải chỉ có vẻ ngoài đẹp hơn chút thôi sao? Tính tình thất thường, có gì tốt chứ?!" Nàng khẽ lẩm bẩm: "Tiểu thư thật là cố chấp, kinh thành bao nhiêu công tử thanh quý, chẳng phải đều đẹp hơn Vương gia sao? Nếu gả cho người khác, ai dám khiến chúng ta chịu khổ?"
Ta không vui: "Ngươi lẩm bẩm gì đó?"
Thu Mặc ngơ ngác nhìn ta nói: "Ta nói, đợi ɢⓘế●𝖙 Vương gia rồi, tiểu thư hãy thích người khác đi."
Ta liền cười: "Được." Ta liếc nhìn nàng: "Này, tên thị vệ bên cạnh Tiêu Tư Duệ, gọi là gì nhỉ, Khúc Uy phải không, ngươi thấy sao?"
Thu Mặc hừ một tiếng: "Hắn là người của Vương gia, không liên quan gì đến ta."
"Có phải ngươi giận hắn lần trước mang điểm tâm cho Huệ Tâm không?"
Thu Mặc liếc nhìn ta: "Phu quân của ta, cả đời này chỉ có thể có một mình ta, hắn mà cấu kết với người khác, ta sẽ 🌀.𝐢.ế.t cả hai."
Ta cười lớn, đứng dậy từ trên ghế mềm chỉ vào nàng: "Ngươi còn nói ngươi không thích Khúc Uy! Đã kêu phu quân rồi kìa!"
Thu Mặc sốt ruột kéo ta nằm xuống: "Ta không nói hắn! Ta đang nói phu quân tương lai của ta!"
Ta cười hì hì kéo nàng: "Thu Mặc, ngươi cũng sắp cập kê rồi, hôm nay ta vẫn là trắc phi Tư Cần Vương, ta sẽ làm chủ 𝐡.ô.𝓃 cho hai người, các ngươi đến núi Vụ Tùng..."
Thu Mặc ngắt lời ta: "Ta không đi đâu hết! Khúc Uy cũng giống Vương gia, trăng hoa ong bướm, bọn họ đều không phải người tốt!" Nàng hừ ta một tiếng: "Ta mới không ngốc như tiểu thư, biết rõ là hố lửa còn nhảy vào! Ta gả cho ai cũng không gả cho Khúc Uy!"
"Nhưng..."
"Năm tuổi ta đã bị phụ mẫu bán vào kỹ viện, là tiểu thư đã mua ta về, cả đời này ta không nhận ai hết, chỉ nhận một mình tiểu thư!" Thu Mặc trừng mắt nhìn ta: "Nếu người 𝖈-♓ế-†, ta sẽ đi á●ⓜ ⓢ●á●✝️ Vương gia, cùng lắm thì 𝐜-𝒽-ế-𝖙 dưới tay hắn."
Ta thở dài: "Ngươi cũng có thể đi 🍳u_𝐲ế_ⓝ ⓡ_ũ Khúc Uy, 𝒹·ụ 🅓·ỗ hắn bỏ trốn là chặt đứt cánh tay của Tiêu Tư Duệ, cũng coi như b_á_0 🌴𝐡_ù cho ta rồi."
3
Yến tiệc Nguyên Tiêu.
Ta ở bên cạnh Tiêu Tư Duệ cảm thấy vô cùng khó chịu, hắn không cho ta uống rượu, ngay cả chút hoa quả hơi lạnh hắn cũng gạt ra khỏi tay ta, ta thật sự không nhịn được nữa, khẽ quát hắn: "Đứa bé này chàng căn bản không định giữ lại, đưa rượu cho ta!"
Tiêu Tư Duệ đưa bầu rượu ra xa hơn: "Không có rượu."
Ta hít sâu một hơi, đứng dậy cười nói với Hoàng thượng và Hoàng hậu: "Bệ hạ, nương nương, thần thiếp muốn đi dạo Ngự hoa viên."
Hoàng hậu cười: "Cái tính không ngồi yên này e là không sửa được rồi, đi đi."
Ta ở Ngự hoa viên vô tình gặp hai cung nữ, liền vẫy tay gọi họ đến gốc cây phong đỏ kia giúp ta đào đất.
Ta và Tiêu Tư Duệ hồi nhỏ đã chôn rất nhiều rượu ở gần đây, lúc đó hắn nói sau này khi đại 𝖍-ô-n sẽ cùng ta uống rượu giao bôi, hôm nay mọi người cùng nhau xuống hoàng tuyền, trước khi ↪️●♓●ế●𝐭 uống một hai vò cũng coi như bù đắp cho sự tiếc nuối của ngày đại 𝒽ô.ⓝ..
Tiêu Tư Duệ mất mẫu thân năm chín tuổi, mẫu thân ta sinh ta ra rồi qua đời, cho nên hồi nhỏ hai chúng ta đều lớn lên dưới gối Hoàng hậu.
Ta từ nhỏ đã thích múa đao, bày binh bố trận, Hoàng hậu nương nương cũng 𝖈·ⓗ1·ề·u ⓒ·♓⛎·ộ𝓃·g, liền mặc kệ ta coi mấy trăm cung nữ như ám vệ để huấn luyện.
Hai năm nay Hoàng thượng sủng ái Phương quý phi, Hoàng hậu nương nương lo lắng nên đã cho ta lệnh bài tùy ý ra vào cung cấm, đám cung nữ ám vệ dùng để dỗ ta vui vẻ này cũng trở thành tai mắt giá_𝐦 💲_á_т Phương quý phi.
Hoàng hậu cho rằng đám người này là do bà sai ta huấn luyện, cho nên bà là chủ tử của đám người này.
Đây chính là sự đơn thuần của người chưa từng thống lĩnh quân đội, chủ tử thật sự của đám cung nữ ám vệ này, chỉ có một mình ta.
Ta uống thuốc độc vào cung tránh sự giá-ɱ 𝖘-á-✞ của Tiêu Tư Duệ, chính là để ra lệnh cho đám ám vệ này trong cung biến hôm nay. Mấy trăm người này đều là cao thủ do ta đích thân dạy dỗ, võ công thượng thừa, mắt nhìn cũng thượng thừa, ví dụ như hai cung nữ vô tình đi ngang qua này, người khác nhìn vào chỉ nghĩ là đến giúp ta đào rượu.
Rượu đã được đào lên, chuyện cũng đã dặn dò xong, nhưng ta vừa bảo họ lui xuống, tiếng cười duyên dáng của Phương Diệu Đồng đã truyền đến.
Ta quay đầu liếc mắt nhìn, Phương mỹ nhân đứng bên cạnh nam tử cao lớn, phong thái như ngọc, chẳng phải chính là Tiêu Tư Duệ - kẻ luôn hộ hoa hay sao?
Phương Diệu Đồng khẽ cười nói: "Tư Duệ, chàng đoán thật chuẩn, Tư Nhược quả nhiên là trốn ra ngoài uống rượu."
Tiêu Tư Duệ nhìn nàng với ánh mắt dịu dàng: "Hai người các nàng từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, tính tình nàng ấy, nàng đương nhiên là rõ."
Ta vừa mới mở nắp vò rượu, Tiêu Tư Duệ đã ra tay đoạt lấy. Lửa giận trong lòng ta có chút không kìm được, liền quay đầu cười nói với Phương Diệu Đồng:
"Phương tỷ tỷ, chúng ta từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, tỷ còn lớn hơn ta hai tháng. Ta mười bảy tuổi thành 𝖍*ô*𝐧 còn bị các tiểu thư trong phủ cười nhạo ba bốn năm, tỷ mười tám tuổi sinh thần cũng đã qua rồi chứ? Chẳng lẽ không sợ đám tiểu nhân kia dị nghị, nói rằng tỷ chỉ thích 𝐪-⛎ⓨ-ế-𝖓 ⓡ-ũ phu quân của người khác sao?"
← Ch. 05 | Ch. 07 → |